*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng miệng cô bé ngậm rất chặt, tôi bóp hàm đến đỏ cả mặt mới miễn cưỡng mở được một chút, tôi lập tức rót nước hòa tro bùa vào... Dù rằng bị tràn ra ngoài một chút, nhưng phần lớn đều đã được đưa vào trong miệng cô bé.
Vừa đút hết chén nước bùa, tôi thấy hồn phách vừa rồi còn nổi ở ngoài thân thể, lúc này từ từ ẩn trở về, hẳn là tạm thời linh hồn này đã vững chắc bám vào cơ thể.
Lúc này tôi mới xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của mình vào quần và nói: “Bây giờ cô bé này sẽ sống chứ ạ?” Chú Lê nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói: “Sao đơn giản thế được? Bây giờ chẳng qua mới chỉ tạm thời vây hồn phách của cô bé vào cơ thể, muốn để cho cô bé này2thực sự sống lại còn phải làm thêm biện pháp khác.”
“Vậy trước khi làm biện pháp khác thì cô ấy sẽ thế nào ạ?” Tôi hỏi “Cô bé sẽ hôn mê mãi không tỉnh, không chết cũng không sống.” Chú Lê trầm giọng nói.
Tối nghe mà lòng cảm thấy hơi khó chịu, một cô bé đang tuổi hoa, thế mà cứ phải nằm trên giường như vậy... Nếu như cô bé không có ý thức thì tốt, còn không thì đúng là một chuyện thống khổ dường nào? Lúc này tôi thấy Chương Khánh Dư từ từ đi đến bên con gái ông ta, mắt nhìn không chớp cô bé nằm trên giường, dường như chỉ muốn đem cô bé khắc vào trong mắt vậy. Mọi người ở đây đều biết, đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai cha con họ, sau này sẽ không còn cơ hội như7vậy nữa.
Chỉ tiếc là lúc này con gái ông ta vẫn còn đang hôn mê, cho nên duyên phận hai cha con cũng chỉ có đến như vậy... Tôi vừa định tiến lại nói một câu gì đó, thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tôi và chú Lê nhìn nhau, trong lòng cũng biết, chắc là thi thể Chương Khánh Dư đã bị người ta phát hiện ra rồi, tốt nhất là chúng tôi mau thừa dịp rút khỏi phòng ICU rồi nói sau, nếu như bị người ta chặn lại bên trong thì hỏng. May là ở bên ngoài, mọi người đều bị Chương Khánh Dư nằm dưới đất hấp dẫn, tối với chủ Lê vội vàng nhân cơ hội lẻn chạy đi.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa phòng ICU, tôi đã thấy hai âm sai đi qua sát bên người, trong lòng tôi nhất thời căng thẳng,1thật sự lo lắng âm hồn của cô bé mới vừa được chúng tôi đưa về cơ thể sẽ bị họ câu đi mất.
Nhưng đợi một lúc, lại thấy hai âm sai này mặt đầy giận dữ kéo Chương Khánh Dư đi ra, xem ra bọn họ không cầu được âm hồn cô bé kia nên đành bắt hồn Chương Khánh Dư cho đủ số.
Nhìn vẻ mặt hai tên kia, chỉ sợ sau khi xuống đó Chương Khánh Dư sẽ không tốt rồi, nhưng cũng coi như ông ta cầu người được người, chúng tôi không thể giúp được... Ai ngờ lúc âm sai kéo ông ta đi qua tôi, ông ta đột nhiên nói bến tại tôi: “Trương Tiến Bảo, đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tôi...”
Tôi nghe mà lòng run lên, sau đó hướng về phía Chương Khánh Dư đang đi xa dần, nói: “Tôi sẽ không7quên.” Trở lại trước phòng bệnh của Tưởng Hạm, Đinh Nhất vẫn tựa vào cửa ở hành lang không nói một lời nào, thấy chúng tôi trở lại, liền vội vàng đi tới, nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Chú Lê than nhẹ một tiếng: “Chương Khánh Dư đã chết, nhưng trước khi chết ông ta đã nguyền rủa Tiến Bảo, nếu không thể làm con gái ông ta sống lại, thì lời nguyền đó sẽ ứng nghiệm...” Đinh Nhất vội vàng hỏi: “Nguyền rủa gì vậy?”
Chú Lê vừa muốn nói thì bị tôi chặn lại: “Không có gì, chỉ là những lời nói bậy bạ đao to búa lớn thôi, thời đại này còn ai tin vào mấy cái chuyện nguyền rủa nữa.”
Thật ra thì tôi chỉ cổ làm ra vẻ ung dung, bởi vì dù có đem chuyện nguyền rủa này nói ra hay để trong lòng thì cũng không0thay đổi được sự thật là tôi bị nguyền rủa, cho nên cứ coi như cái chuyện này không tồn tại, cứ sống như bình thường thôi.
Còn con gái của Chương Khánh Dư.... Tôi sẽ cố hết sức nghĩ biện pháp cứu cô bé, ai bảo bởi vì có sự xuất hiện của tôi, nên quá trình sống lại của cô bé mới xảy ra biển số. Đúng là tạo hóa trêu ngươi, bây giờ tôi thiếu nợ, kết thù đúng là ngày càng nhiều.
Mấy ngày sau, Tưởng Hạm xuất viện, bố mẹ cô ta cũng về từ châu Phi, hơn nữa còn tự đến cửa cảm ơn “Ân cứu mạng” của chúng tôi.
Tôi vốn tưởng đây là gia đình nhiều đời làm bác sĩ, sẽ không tin tưởng những chuyện quỷ thần thể này, nhưng cha của Tưởng Hạm lại cười nói: “Thật ra chúng tôi đã thấy nhiều chuyện sinh tử, nên càng tin trên đời này có nhiều chuyện khoa học không cách nào giải thích được...”
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, mà tôi luôn có cảm giác sau khi Tưởng Hạm khỏe lại, cô nhóc Ngô An Ni này lại bắt đầu lạnh nhạt với tôi, tôi bỗng có cảm giác bị qua cầu rút ván. Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra, có lẽ đây chính là phương thức cô ấy giao tiếp với người khác, nếu tôi thích cô ấy, vậy thì tôi sẽ phải chấp nhận tất cả, nếu không sao tôi có thể nhận là mình thật lòng thích cô ấy chứ?
Mấy ngày nay tôi với chú Lê vẫn luôn bàn bạc nên làm thế nào với con gái của Chương Khánh Dư là Chương Tiểu Bắc, hiện cô ấy vẫn luôn ở tình trạng hôn mê kéo dài, giống chú Lê nói là không sống cũng không chết.. Và việc khó xử nhất bây giờ chính là, sau khi Chương Khánh Dư “bị bệnh qua đời, tiền nằm viện của Chương Tiểu Bắc trở thành một vấn đề khó khăn rất lớn! Mặc dù bây giờ cô bé ở trong trạng thái nửa sống nửa chết, hôn mê, nhưng vẫn cần được giám sát 24/24, mà chi phí một ngày của phòng ICU này cũng hơn mấy nghìn! Tiên của Chương Khánh Dư trả cho bệnh viện trước đó đã sớm hết sạch rồi.
Dĩ nhiên, ở thời điểm này, chúng tôi có thể lấy thân phận là bạn thân để nộp năm chục nghìn đồng vào, nhưng số tiền này cũng chỉ có thể duy trì vài ngày mà thôi... Muốn ở lại lâu dài sẽ phải mất một số tiền rất lớn! May mà bệnh viện cũng coi như có nhân tính, không vì Chương Tiểu Bắc không có tiền mà ngừng điều trị, ném cô bé ra đường, dù sao chính họ cũng là người đảm nhiệm việc giải phẫu cấy ghép cho cô bé lúc trước, nên bọn họ vẫn căn cứ vào đó mà phụ trách tới cùng, giữ cô bé ở lại bệnh viện.
Về sau, đầu tiên là bệnh viện miễn giảm một phần tiền thuốc men cho Chương Tiểu Bắc, sau đó họ liên lạc với một vài tổ chức cứu trợ xã hội kêu gọi quyên góp, cuối cùng, tạm thời cũng giải quyết được khó khăn trước mắt.
Nhưng miệng cô bé ngậm rất chặt, tôi bóp hàm đến đỏ cả mặt mới miễn cưỡng mở được một chút, tôi lập tức rót nước hòa tro bùa vào... Dù rằng bị tràn ra ngoài một chút, nhưng phần lớn đều đã được đưa vào trong miệng cô bé.
Vừa đút hết chén nước bùa, tôi thấy hồn phách vừa rồi còn nổi ở ngoài thân thể, lúc này từ từ ẩn trở về, hẳn là tạm thời linh hồn này đã vững chắc bám vào cơ thể.
Lúc này tôi mới xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của mình vào quần và nói: “Bây giờ cô bé này sẽ sống chứ ạ?” Chú Lê nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói: “Sao đơn giản thế được? Bây giờ chẳng qua mới chỉ tạm thời vây hồn phách của cô bé vào cơ thể, muốn để cho cô bé này2thực sự sống lại còn phải làm thêm biện pháp khác.”
“Vậy trước khi làm biện pháp khác thì cô ấy sẽ thế nào ạ?” Tôi hỏi “Cô bé sẽ hôn mê mãi không tỉnh, không chết cũng không sống.” Chú Lê trầm giọng nói.
Tối nghe mà lòng cảm thấy hơi khó chịu, một cô bé đang tuổi hoa, thế mà cứ phải nằm trên giường như vậy... Nếu như cô bé không có ý thức thì tốt, còn không thì đúng là một chuyện thống khổ dường nào? Lúc này tôi thấy Chương Khánh Dư từ từ đi đến bên con gái ông ta, mắt nhìn không chớp cô bé nằm trên giường, dường như chỉ muốn đem cô bé khắc vào trong mắt vậy. Mọi người ở đây đều biết, đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai cha con họ, sau này sẽ không còn cơ hội như7vậy nữa.
Chỉ tiếc là lúc này con gái ông ta vẫn còn đang hôn mê, cho nên duyên phận hai cha con cũng chỉ có đến như vậy... Tôi vừa định tiến lại nói một câu gì đó, thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tôi và chú Lê nhìn nhau, trong lòng cũng biết, chắc là thi thể Chương Khánh Dư đã bị người ta phát hiện ra rồi, tốt nhất là chúng tôi mau thừa dịp rút khỏi phòng ICU rồi nói sau, nếu như bị người ta chặn lại bên trong thì hỏng. May là ở bên ngoài, mọi người đều bị Chương Khánh Dư nằm dưới đất hấp dẫn, tối với chủ Lê vội vàng nhân cơ hội lẻn chạy đi.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa phòng ICU, tôi đã thấy hai âm sai đi qua sát bên người, trong lòng tôi nhất thời căng thẳng,1thật sự lo lắng âm hồn của cô bé mới vừa được chúng tôi đưa về cơ thể sẽ bị họ câu đi mất.
Nhưng đợi một lúc, lại thấy hai âm sai này mặt đầy giận dữ kéo Chương Khánh Dư đi ra, xem ra bọn họ không cầu được âm hồn cô bé kia nên đành bắt hồn Chương Khánh Dư cho đủ số.
Nhìn vẻ mặt hai tên kia, chỉ sợ sau khi xuống đó Chương Khánh Dư sẽ không tốt rồi, nhưng cũng coi như ông ta cầu người được người, chúng tôi không thể giúp được... Ai ngờ lúc âm sai kéo ông ta đi qua tôi, ông ta đột nhiên nói bến tại tôi: “Trương Tiến Bảo, đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tôi...”
Tôi nghe mà lòng run lên, sau đó hướng về phía Chương Khánh Dư đang đi xa dần, nói: “Tôi sẽ không7quên.” Trở lại trước phòng bệnh của Tưởng Hạm, Đinh Nhất vẫn tựa vào cửa ở hành lang không nói một lời nào, thấy chúng tôi trở lại, liền vội vàng đi tới, nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Chú Lê than nhẹ một tiếng: “Chương Khánh Dư đã chết, nhưng trước khi chết ông ta đã nguyền rủa Tiến Bảo, nếu không thể làm con gái ông ta sống lại, thì lời nguyền đó sẽ ứng nghiệm...” Đinh Nhất vội vàng hỏi: “Nguyền rủa gì vậy?”
Chú Lê vừa muốn nói thì bị tôi chặn lại: “Không có gì, chỉ là những lời nói bậy bạ đao to búa lớn thôi, thời đại này còn ai tin vào mấy cái chuyện nguyền rủa nữa.”
Thật ra thì tôi chỉ cổ làm ra vẻ ung dung, bởi vì dù có đem chuyện nguyền rủa này nói ra hay để trong lòng thì cũng không0thay đổi được sự thật là tôi bị nguyền rủa, cho nên cứ coi như cái chuyện này không tồn tại, cứ sống như bình thường thôi.
Còn con gái của Chương Khánh Dư.... Tôi sẽ cố hết sức nghĩ biện pháp cứu cô bé, ai bảo bởi vì có sự xuất hiện của tôi, nên quá trình sống lại của cô bé mới xảy ra biển số. Đúng là tạo hóa trêu ngươi, bây giờ tôi thiếu nợ, kết thù đúng là ngày càng nhiều.
Mấy ngày sau, Tưởng Hạm xuất viện, bố mẹ cô ta cũng về từ châu Phi, hơn nữa còn tự đến cửa cảm ơn “Ân cứu mạng” của chúng tôi.
Tôi vốn tưởng đây là gia đình nhiều đời làm bác sĩ, sẽ không tin tưởng những chuyện quỷ thần thể này, nhưng cha của Tưởng Hạm lại cười nói: “Thật ra chúng tôi đã thấy nhiều chuyện sinh tử, nên càng tin trên đời này có nhiều chuyện khoa học không cách nào giải thích được...”
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, mà tôi luôn có cảm giác sau khi Tưởng Hạm khỏe lại, cô nhóc Ngô An Ni này lại bắt đầu lạnh nhạt với tôi, tôi bỗng có cảm giác bị qua cầu rút ván. Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra, có lẽ đây chính là phương thức cô ấy giao tiếp với người khác, nếu tôi thích cô ấy, vậy thì tôi sẽ phải chấp nhận tất cả, nếu không sao tôi có thể nhận là mình thật lòng thích cô ấy chứ?
Mấy ngày nay tôi với chú Lê vẫn luôn bàn bạc nên làm thế nào với con gái của Chương Khánh Dư là Chương Tiểu Bắc, hiện cô ấy vẫn luôn ở tình trạng hôn mê kéo dài, giống chú Lê nói là không sống cũng không chết.. Và việc khó xử nhất bây giờ chính là, sau khi Chương Khánh Dư “bị bệnh qua đời, tiền nằm viện của Chương Tiểu Bắc trở thành một vấn đề khó khăn rất lớn! Mặc dù bây giờ cô bé ở trong trạng thái nửa sống nửa chết, hôn mê, nhưng vẫn cần được giám sát 24/24, mà chi phí một ngày của phòng ICU này cũng hơn mấy nghìn! Tiên của Chương Khánh Dư trả cho bệnh viện trước đó đã sớm hết sạch rồi.
Dĩ nhiên, ở thời điểm này, chúng tôi có thể lấy thân phận là bạn thân để nộp năm chục nghìn đồng vào, nhưng số tiền này cũng chỉ có thể duy trì vài ngày mà thôi... Muốn ở lại lâu dài sẽ phải mất một số tiền rất lớn! May mà bệnh viện cũng coi như có nhân tính, không vì Chương Tiểu Bắc không có tiền mà ngừng điều trị, ném cô bé ra đường, dù sao chính họ cũng là người đảm nhiệm việc giải phẫu cấy ghép cho cô bé lúc trước, nên bọn họ vẫn căn cứ vào đó mà phụ trách tới cùng, giữ cô bé ở lại bệnh viện.
Về sau, đầu tiên là bệnh viện miễn giảm một phần tiền thuốc men cho Chương Tiểu Bắc, sau đó họ liên lạc với một vài tổ chức cứu trợ xã hội kêu gọi quyên góp, cuối cùng, tạm thời cũng giải quyết được khó khăn trước mắt.
/1940
|