Nhưng ai ngờ vào tối ngày thứ ba, Lý Ninh Thiển đột nhiên yên tĩnh lại, khôi phục trạng thái như trước đây... Sau đó tôi kinh ngạc phát hiện, cô ấy dửng dưng ở trong phòng thử áo cưới, có cảm tưởng như sự bình tĩnh bất TV thường trước cơn bão.
Tôi thật sự không hiểu được là tình yêu sâu sắc đến thế nào mà có thể khiến Lý Ninh Thiển bình thản như thế? Càng không2biết lúc này cô ấy có thật sự biết bản thân đang làm cái gì không, hay là chỉ chịu sự mê hoặc của Lưu Ninh Huy?
Tuy rằng mấy tối nay chúng tôi luôn canh chừng cô ấy gắt gao, nhưng nếu cô ấy thật sự một lòng muốn đi theo Lưu Ninh Huy, như vậy chúng tôi cứu cô ấy có ý nghĩa gì nữa... Cho nên cuối cùng, người có thể cứu Lý Ninh Thiến chỉ có7chính cô ấy thôi.
Nghĩ đến đây, tôi bèn bước tới trước cửa phòng cô ấy, khẽ gõ hai cái. Lý Ninh Thiện đang mím môi cười nhẹ với chính mình trong gương, vẻ mặt cực kỳ giống cô dâu sắp sửa kết hôn.
Cô ấy nghe tiếng tôi gõ cửa thì quay đầu lại, sau đó mỉm cười nói với tôi: “Nhìn giúp tôi xem, chiếc áo cưới này có đẹp không?” Giờ phút này, biểu cảm hạnh phúc trên1khuôn mặt Lý Ninh Thiến, kết hợp với áo cưới trắng tinh, tuy không đến mức đẹp không gì sánh được, nhưng cũng là thời khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời của một cô gái. Tôi chưa từng thật lòng khen cô gái nào đẹp, cho nên bị cô ấy hỏi như vậy, mặt hơi nóng lên, suy nghĩ cả buổi mới thốt ra một câu: “Rất đẹp...” Lý Ninh Thiên nghe vậy thì phì cười, cô ấy7hỏi: “Anh có bạn gái không?” Tôi sửng sốt, không biết tại sao cô ấy hỏi như vậy, nên thành thật trả lời: “Có một người mình thích, nhưng tôi vẫn chưa nắm chắc được tâm tư cô ấy...”
Lý Ninh Thiển gật đầu nói: “Thì ra là thế, khó trách chỉ khen con gái xinh đẹp cũng không biết! Anh nhớ kỹ, không có cô gái nào không thích người khác khen cô ấy xinh đẹp, nếu anh thật0lòng thích cô ấy, phải nói hết những lời trong lòng mình cho cô ấy... Nếu không một khi lỡ mất cơ hội tốt, có hối hận cũng không kịp.”
“Anh Huy... Anh ta, thường xuyên khen cô đẹp ư?” Tôi không suy nghĩ mà buột miệng thốt ra. Cô ấy khẽ thở dài đáp: “Ninh Huy là một người rất cởi mở. Mặc dù ngoài mặt anh ấy thoạt nhìn hơi cẩu thả, nhưng trên thực tế lại là một người tâm tư tỉ mỉ. Tôi không muốn xóa bỏ bản tính của anh ấy, hi vọng anh ấy sống vui vẻ... Nhưng mỗi lần anh ấy đến những nơi nguy hiểm đó tôi lại lo lắng không thôi. Tuy rằng ngoài miệng tôi cũng không phản đối anh ấy đi trekking, nhưng lại không cách nào che giấu nỗi lo và bất an trong lòng. Hết thảy những điều này thật ra Ninh Huy đã thấy rõ, anh ấy biết một khi chúng tôi kết hôn, trên người mình sẽ có thêm một phần trách nhiệm, anh ấy cảm thấy bản thân cũng đến lúc có một vài sự thay đổi... Khi anh ấy nói với tôi dự định sau khi kết hôn sẽ về giúp cha mẹ anh ấy xử lý chuyện làm ăn, tôi rất kinh ngạc, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết sau này mình sẽ không bao giờ phải vì mấy ngày mấy đêm không liên hệ được với anh ấy mà lo lắng nữa! Càng không cần vì những tin tức du khách mất tích trên mạng mà thấp thỏm lo âu! Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại đề nghị trước khi kết hôn khám phá một cung đường mới. Sau đó mang theo mấy người bạn tốt và cả tôi cùng đi. Bởi vì anh ấy nói anh ấy phải ở trước mặt bạn tốt của mình, ở trong chuyến du hành mạo hiểm cuối cùng của mình... chính thức cầu hôn tôi.”
Tôi hơi kinh ngạc hỏi: “Không phải hai người đã sớm chọn ngày kết hôn rồi ư? Sao còn cần cẩu hôn nữa?”
Khóe miệng Lý Ninh Thiển khẽ cong lên: “Ninh Huy luôn cảm thấy lần anh ấy cầu hôn tôi trước đây chưa đủ chính thức, anh ấy muốn đưa tôi ra ngoài thăm thú, sau đó đứng giữa thiên nhiên rộng lớn mà cả đời anh ấy nhiệt tình yêu thương chính thức cầu hôn tôi, hơn nữa để các bạn của anh ấy chứng kiến con đường tình yêu của chúng tôi.”
Tôi nghe xong gật gù nói: “Không ngờ anh ta cũng rất lãng mạn. Nhưng trước đây anh ta đã đi qua nhiều con đường như vậy, tại sao không chọn một tuyến đường đã từng đi? Có gì lại một mình đi mạo hiểm?” Lý Ninh Thiển cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Từ trong xương cốt, Ninh Huy chính là một người thích mạo hiểm, anh ấy có thể vì tôi từ bỏ theo đuổi nửa cuộc đời của mình là đã hạ quyết tâm rất lớn. Nhưng kiểu người coi trọng giá trị kỷ niệm giống như anh ấy, tất nhiên cũng muốn vẽ một dấu chấm hoàn hảo cho nửa đời trước đã từng tự do tự tại của mình, cho nên mới muốn lần cuối cùng khám phá một cung đường hoàn toàn mới...”
Nghe xong, tôi chửi thầm trong bụng: “Đúng là không tìm đường chết sẽ không phải chết mà, nếu Lưu Ninh Huy không đi chuyến này, có phải đã sớm ôm vợ cùng nhau ăn gà rồi hay không! Sao phải chết tha hương giống như bây giờ.”
Lý Ninh Thiên thấy lần này tôi không lên tiếng, nên tiếp tục chậm rãi nói với tôi: “Có phải các anh đều cảm thấy tôi điên rồi không? Cảm thấy tôi vẫn đang trốn tránh hiện thực?”
Tôi hơi xấu hổ cười cười: “Thật sự là cô biểu hiện hơi khác thường...” Lý Ninh Thiên nghe xong khẽ thở dài một tiếng: “Kỳ thật chuyện của Ninh Huy tôi biết sớm hơn bất kỳ ai...” Cô ấy nói xong thì chậm rãi vén tay áo lên để tôi xem cổ tay của mình.
Tôi lập tức lắp bắp kinh hãi, trên cổ tay trái của cô ấy có một vết thương mới vừa khép lại không lâu, nhìn là biết trước đây không lâu đã từng cắt cổ tay tự sát!
“Đây là chuyện khi nào?!” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lý Ninh Thiên nhìn bản thân ở trong gương, nhẹ giọng kể lại: “Khi ấy đúng lúc tôi đi công tác ở nơi khác, đã một ngày một đêm tôi không liên hệ cho Ninh Huy được, một linh cảm vô cùng không tốt tràn ngập trong lòng tôi. Từ trước đến nay tôi đều chưa từng hoảng hốt như vậy. Vì thế tôi liền gọi điện thoại cho bạn của Ninh Huy, muốn hỏi anh ta thử xem làm sao mới có thể liên hệ được với Ninh Huy. Nhưng đối phương lại nói cho tôi biết, tình huống một ngày một đêm không liên hệ được cũng là chuyện thường, không cần sốt ruột quá, nói không chừng đến buổi tối là có thể nhận được điện thoại của anh ấy thì sao. Thật ra tôi cũng biết anh ta nói không sai, nhưng hôm đó, từ đầu đến cuối tôi lại không thể kìm nén sự hoảng loạn trong mình. Vì vậy tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát địa phương và hỏi xem có tin tức gì về du khách xảy ra sự cố không. Những câu trả lời tôi nhận được là do địa phương xảy ra lũ quét bất ngờ, cho nên cũng không thể xác định có du khách nào mất tích hay không, bởi vậy bọn họ vẫn bảo tôi kiên nhẫn chờ đợi. Đó là những ngày dài nhất trong đời tôi từng trải qua. Cho đến tối ngày thứ năm, cuối cùng tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại từ Ninh Huy gọi về.”
“Tối hôm mất liên lạc ngày thứ năm cô đã nhận được điện thoại của anh ta?” Tôi giật mình hỏi. “Ừ, lúc ấy là hơn mười giờ tối rồi. Tôi vừa thấy Ninh Huy gọi về thì sung sướng muốn điên, nhưng nghe giọng anh ấy trong điện thoại lại hơi quai quái, hình như đã xảy ra chuyện gì đó không hay.” Tôi nghe Lý Ninh Thiển kể tới đây, sau đó lại kết hợp với ký ức tàn hồn trước đó của Lưu Ninh Huy... Như vậy xem ra cuộc điện thoại đầu tiên cô ấy nhận được chắc là vào buổi tối đầu tiên sau khi Lưu Ninh Huy chết gọi về.
Tôi thật sự không hiểu được là tình yêu sâu sắc đến thế nào mà có thể khiến Lý Ninh Thiển bình thản như thế? Càng không2biết lúc này cô ấy có thật sự biết bản thân đang làm cái gì không, hay là chỉ chịu sự mê hoặc của Lưu Ninh Huy?
Tuy rằng mấy tối nay chúng tôi luôn canh chừng cô ấy gắt gao, nhưng nếu cô ấy thật sự một lòng muốn đi theo Lưu Ninh Huy, như vậy chúng tôi cứu cô ấy có ý nghĩa gì nữa... Cho nên cuối cùng, người có thể cứu Lý Ninh Thiến chỉ có7chính cô ấy thôi.
Nghĩ đến đây, tôi bèn bước tới trước cửa phòng cô ấy, khẽ gõ hai cái. Lý Ninh Thiện đang mím môi cười nhẹ với chính mình trong gương, vẻ mặt cực kỳ giống cô dâu sắp sửa kết hôn.
Cô ấy nghe tiếng tôi gõ cửa thì quay đầu lại, sau đó mỉm cười nói với tôi: “Nhìn giúp tôi xem, chiếc áo cưới này có đẹp không?” Giờ phút này, biểu cảm hạnh phúc trên1khuôn mặt Lý Ninh Thiến, kết hợp với áo cưới trắng tinh, tuy không đến mức đẹp không gì sánh được, nhưng cũng là thời khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời của một cô gái. Tôi chưa từng thật lòng khen cô gái nào đẹp, cho nên bị cô ấy hỏi như vậy, mặt hơi nóng lên, suy nghĩ cả buổi mới thốt ra một câu: “Rất đẹp...” Lý Ninh Thiên nghe vậy thì phì cười, cô ấy7hỏi: “Anh có bạn gái không?” Tôi sửng sốt, không biết tại sao cô ấy hỏi như vậy, nên thành thật trả lời: “Có một người mình thích, nhưng tôi vẫn chưa nắm chắc được tâm tư cô ấy...”
Lý Ninh Thiển gật đầu nói: “Thì ra là thế, khó trách chỉ khen con gái xinh đẹp cũng không biết! Anh nhớ kỹ, không có cô gái nào không thích người khác khen cô ấy xinh đẹp, nếu anh thật0lòng thích cô ấy, phải nói hết những lời trong lòng mình cho cô ấy... Nếu không một khi lỡ mất cơ hội tốt, có hối hận cũng không kịp.”
“Anh Huy... Anh ta, thường xuyên khen cô đẹp ư?” Tôi không suy nghĩ mà buột miệng thốt ra. Cô ấy khẽ thở dài đáp: “Ninh Huy là một người rất cởi mở. Mặc dù ngoài mặt anh ấy thoạt nhìn hơi cẩu thả, nhưng trên thực tế lại là một người tâm tư tỉ mỉ. Tôi không muốn xóa bỏ bản tính của anh ấy, hi vọng anh ấy sống vui vẻ... Nhưng mỗi lần anh ấy đến những nơi nguy hiểm đó tôi lại lo lắng không thôi. Tuy rằng ngoài miệng tôi cũng không phản đối anh ấy đi trekking, nhưng lại không cách nào che giấu nỗi lo và bất an trong lòng. Hết thảy những điều này thật ra Ninh Huy đã thấy rõ, anh ấy biết một khi chúng tôi kết hôn, trên người mình sẽ có thêm một phần trách nhiệm, anh ấy cảm thấy bản thân cũng đến lúc có một vài sự thay đổi... Khi anh ấy nói với tôi dự định sau khi kết hôn sẽ về giúp cha mẹ anh ấy xử lý chuyện làm ăn, tôi rất kinh ngạc, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết sau này mình sẽ không bao giờ phải vì mấy ngày mấy đêm không liên hệ được với anh ấy mà lo lắng nữa! Càng không cần vì những tin tức du khách mất tích trên mạng mà thấp thỏm lo âu! Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại đề nghị trước khi kết hôn khám phá một cung đường mới. Sau đó mang theo mấy người bạn tốt và cả tôi cùng đi. Bởi vì anh ấy nói anh ấy phải ở trước mặt bạn tốt của mình, ở trong chuyến du hành mạo hiểm cuối cùng của mình... chính thức cầu hôn tôi.”
Tôi hơi kinh ngạc hỏi: “Không phải hai người đã sớm chọn ngày kết hôn rồi ư? Sao còn cần cẩu hôn nữa?”
Khóe miệng Lý Ninh Thiển khẽ cong lên: “Ninh Huy luôn cảm thấy lần anh ấy cầu hôn tôi trước đây chưa đủ chính thức, anh ấy muốn đưa tôi ra ngoài thăm thú, sau đó đứng giữa thiên nhiên rộng lớn mà cả đời anh ấy nhiệt tình yêu thương chính thức cầu hôn tôi, hơn nữa để các bạn của anh ấy chứng kiến con đường tình yêu của chúng tôi.”
Tôi nghe xong gật gù nói: “Không ngờ anh ta cũng rất lãng mạn. Nhưng trước đây anh ta đã đi qua nhiều con đường như vậy, tại sao không chọn một tuyến đường đã từng đi? Có gì lại một mình đi mạo hiểm?” Lý Ninh Thiển cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Từ trong xương cốt, Ninh Huy chính là một người thích mạo hiểm, anh ấy có thể vì tôi từ bỏ theo đuổi nửa cuộc đời của mình là đã hạ quyết tâm rất lớn. Nhưng kiểu người coi trọng giá trị kỷ niệm giống như anh ấy, tất nhiên cũng muốn vẽ một dấu chấm hoàn hảo cho nửa đời trước đã từng tự do tự tại của mình, cho nên mới muốn lần cuối cùng khám phá một cung đường hoàn toàn mới...”
Nghe xong, tôi chửi thầm trong bụng: “Đúng là không tìm đường chết sẽ không phải chết mà, nếu Lưu Ninh Huy không đi chuyến này, có phải đã sớm ôm vợ cùng nhau ăn gà rồi hay không! Sao phải chết tha hương giống như bây giờ.”
Lý Ninh Thiên thấy lần này tôi không lên tiếng, nên tiếp tục chậm rãi nói với tôi: “Có phải các anh đều cảm thấy tôi điên rồi không? Cảm thấy tôi vẫn đang trốn tránh hiện thực?”
Tôi hơi xấu hổ cười cười: “Thật sự là cô biểu hiện hơi khác thường...” Lý Ninh Thiên nghe xong khẽ thở dài một tiếng: “Kỳ thật chuyện của Ninh Huy tôi biết sớm hơn bất kỳ ai...” Cô ấy nói xong thì chậm rãi vén tay áo lên để tôi xem cổ tay của mình.
Tôi lập tức lắp bắp kinh hãi, trên cổ tay trái của cô ấy có một vết thương mới vừa khép lại không lâu, nhìn là biết trước đây không lâu đã từng cắt cổ tay tự sát!
“Đây là chuyện khi nào?!” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lý Ninh Thiên nhìn bản thân ở trong gương, nhẹ giọng kể lại: “Khi ấy đúng lúc tôi đi công tác ở nơi khác, đã một ngày một đêm tôi không liên hệ cho Ninh Huy được, một linh cảm vô cùng không tốt tràn ngập trong lòng tôi. Từ trước đến nay tôi đều chưa từng hoảng hốt như vậy. Vì thế tôi liền gọi điện thoại cho bạn của Ninh Huy, muốn hỏi anh ta thử xem làm sao mới có thể liên hệ được với Ninh Huy. Nhưng đối phương lại nói cho tôi biết, tình huống một ngày một đêm không liên hệ được cũng là chuyện thường, không cần sốt ruột quá, nói không chừng đến buổi tối là có thể nhận được điện thoại của anh ấy thì sao. Thật ra tôi cũng biết anh ta nói không sai, nhưng hôm đó, từ đầu đến cuối tôi lại không thể kìm nén sự hoảng loạn trong mình. Vì vậy tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát địa phương và hỏi xem có tin tức gì về du khách xảy ra sự cố không. Những câu trả lời tôi nhận được là do địa phương xảy ra lũ quét bất ngờ, cho nên cũng không thể xác định có du khách nào mất tích hay không, bởi vậy bọn họ vẫn bảo tôi kiên nhẫn chờ đợi. Đó là những ngày dài nhất trong đời tôi từng trải qua. Cho đến tối ngày thứ năm, cuối cùng tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại từ Ninh Huy gọi về.”
“Tối hôm mất liên lạc ngày thứ năm cô đã nhận được điện thoại của anh ta?” Tôi giật mình hỏi. “Ừ, lúc ấy là hơn mười giờ tối rồi. Tôi vừa thấy Ninh Huy gọi về thì sung sướng muốn điên, nhưng nghe giọng anh ấy trong điện thoại lại hơi quai quái, hình như đã xảy ra chuyện gì đó không hay.” Tôi nghe Lý Ninh Thiển kể tới đây, sau đó lại kết hợp với ký ức tàn hồn trước đó của Lưu Ninh Huy... Như vậy xem ra cuộc điện thoại đầu tiên cô ấy nhận được chắc là vào buổi tối đầu tiên sau khi Lưu Ninh Huy chết gọi về.
/1940
|