Người Tìm Xác

Chương 1282

/1940


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi liền cười ngây ngô, nói: “Thích một người thì đâu có gì là đáng hay không đáng, anh chỉ biết nếu như em chết, vậy anh còn khó chịu hơn chết, thà như vậy còn không bằng một người chịu đựng tất cả mọi việc! Được rồi, đừng nói những lời ngốc nghếch nữa, đi nhanh đi, thừa dịp tên kia vẫn còn ở đó nổi điên...” Nói rồi tôi dùng sức đẩy An Ni một cái để cô ấy rời khỏi nơi này.

Ai ngờ lúc này tôi lại nghe thấy trận cười điên cuồng của Triệu Dương sau lưng mình: “Trương Tiến Bảo, phải nói mày đúng là quá si tình hay nói là mày quá ngu đây: Đến lúc này rồi mà còn suy nghĩ đến chuyện tình yêu chó má gì hả, mày biết không? Trên cõi đời này thứ không thể dựa vào được nhất2chính là cái gọi là tình yêu, hoặc là nói chẳng có cái chó gì gọi là tình yêu chân thật hết! Cho dù có... cũng chỉ là chính mày tình nguyện một phía. Nhìn xem sự phụ tao đi, ông ấy vì cứu sự cố mà phải trả giá những gì? Nhưng đổi lại lúc ông ấy gặp khó khăn thì sao? Mày đấy! Ha ha... Đáng đời mày mới có ngày hôm nay! Mày nhớ lấy, ngày hôm nay mày tiếp nhận tất cả thống khổ vì chính lựa chọn của mày ngày trước, thật lòng không thể oán người khác được.”

Tôi nghe thế thì quay đầu cả giận nói: “Mày im miệng cho tao! Trong lòng mày u ám thì không nhìn được người trên đời này tốt hơn mày à? Chỉ bằng mày cũng vĩnh viễn không thể hiểu được tình cảm giữa sư phụ mày7với sự cố đâu!”

Triệu Dương đắc ý nói: “Ô? Phải không? Tao muốn nhìn thử xem tình yêu mà mày tin tưởng cuối cùng sẽ cho mày thứ gì?” Tôi không hiểu ý tử trong lời hắn nói, nhưng lúc này tôi lại nghe thấy giọng An Ni lạnh lùng gọi tên mình: “Trương Tiến Bảo...”

Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng tôi phát hiện vẻ mặt cô ấy lạnh băng khác thường. Tôi vừa định hỏi sao cô ấy chưa đi thì đột nhiên cảm thấy bụng mình mát lạnh, tôi cúi đầu nhìn thì thấy con dao thép tôi cho An Ni để phòng thân, lúc này đang cắm vào bụng mình...

Nhát dao này cô ấy đâm vừa sâu lại vừa hiểm, toàn bộ thân dao đã vào trong cơ thể tôi. Mặt tôi đầy kinh ngạc đỡ lấy cán dao, người không tự chủ được1mà lùi về phía sau mấy bước....

Vào giờ phút này, tôi muốn liều mạng tìm ra từ trên mặt cô ấy chút dấu vết của việc bị khống chế, nhưng cặp mắt lạnh như băng kia lại rất tỉnh táo, nó nói rõ ràng cho tôi biết, thần trí của cô ấy bây giờ hoàn toàn bình thường. “Em...” Đau đớn trên cơ thể làm tôi không nói được đầy đủ câu, mặc dù tôi không biết là đau ở bụng hay đau trong tim. Từ đầu đến cuối An Ni đều dùng ánh mắt lạnh bằng nhìn tôi, loại ánh mắt này đối với tôi quá quen thuộc, bởi vì lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, cô ấy cũng nhìn tôi như vậy. Mặc dù lúc ấy tôi không tài nào nghĩ ra, một người chưa từng gặp mặt sao phải dùng ánh mắt như vậy để nhìn7tôi, nhưng bây giờ... Hình như tôi đã hiểu một chút.

Lúc này Triệu Dương đầy vẻ đắc ý đi đến trước mặt tôi, hắn nói: “Có muốn giới thiệu cho mày biết một chút không? Các người quen nhau lâu như vậy, chẳng lẽ mày không biết cô ấy có một thân phận khác ư? Cô ấy là tiểu sư muội duy nhất của tao, là đệ tử cuối cùng sự phụ tao thu nhận...”

Lúc này đầu óc tôi rất mờ mịt, Triệu Dương nói cái gì căn bản tôi nghe không rõ, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt An Ni, muốn từ trong đó thấy được ánh mắt nào dành cho tôi không, nhưng hiển nhiên là không có gì cả... Trong

mắt cô ấy chỉ có lạnh băng. “Tại sao...?” Giọng nói tối nhỏ đến mức ngay cả bản thân cũng không nghe được.

“Không phải sư huynh0tôi vừa nói đó à, Đà Gia là sư phụ của tôi, học trò báo thù cho sự phụ không phải là đạo lý hiển nhiên sao?” Giọng nói của Ngô An Ni không mang theo một chút cảm xúc nào.

Tôi gần như tuyệt vọng hỏi: “Nói cách khác... Ngay từ đầu em đã muốn tiếp cận tôi vì muốn giết tôi?” Cô ấy gật đầu không hề do dự: “Đúng vậy..”. Tôi gần như không dám tin vào tai mình nữa: “Chẳng lẽ, những lời em nói với tôi tất cả đều là giả dối sao?”

Ngô An Ni suy nghĩ một chút rồi nói: “Không, tất cả thân thể của tôi đều là thật, chỉ là tôi giấu đi mối quan hệ với sư phụ. Anh còn nhớ tôi từng nói qua khi còn bé từng ở nhà bà ngoại một khoảng thời gian không? Thật ra khi đó bệnh di truyền của gia tộc tôi đã phát, nếu không phải gặp được sự phụ, chỉ sợ tôi đã là người chết sớm nhất.”

Tôi si ngốc hỏi: “Vậy em dựa vào cái gì mà tính toán được tôi sẽ yêu em chứ?”

“Đó là do tôi đã hạ tình cổ với anh, cho nên anh nhất định sẽ yêu tôi...” Tôi nhìn biểu cảm lạnh nhạt trên mặt cô ấy thì biết Triệu Dương nói không sai, từ đầu tới cuối tôi chỉ là kẻ ngu ngốc, trước đó tôi vẫn cho là mình đã gặp được tình yêu thực sự, nhưng không ngờ toàn bộ đều là giả dối! Như vậy cái gì mới là thật chứ? Tất cả tình cảm tôi đã bỏ ra chỉ là một trò đùa, vẻn vẹn chỉ là do cô ấy đầu độc mà sinh ra ảo tưởng?

Khó trách có lúc tôi luôn cảm thấy An Ni quá lạnh nhạt, cô ấy giống như khối băng vậy. Bây giờ suy nghĩ lại... Tôi và cô ấy là kẻ thù! Trong lòng cô ấy lúc nào cũng suy nghĩ phải làm thế nào để giết tôi, làm sao có thể cùng tôi giả vờ nói chuyện yêu đương được?

Nghĩ tới đây tôi đột nhiên thấy ngực có cảm giác khó chịu, tựa như bên trong đang có thứ gì bóp chặt vô cùng khó chịu, lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được. Khó chịu đến mức trước mắt tôi biến thành một mảng màu đen, nếu không phải tôi mạnh mẽ xốc lại tinh thần, thì có lẽ đã sớm không đứng vững được đến lúc này.

“Em hạ cổ lúc nào?” Tôi muốn nếu có chết cũng phải chết rõ ràng, không thể đến cuối cùng còn làm con ma hồ đồ, thể thì đúng là có làm ma cũng thành chuyện tiếu lâm.

An Ni thấy tôi hỏi vậy thì suy nghĩ một chút, rồi nói: “Anh có nhớ lần đầu chúng ta quen nhau, anh làm sao biết tôi không?” “Em nói là... Cái quan tài bằng hổ phách kia?” Tôi đột nhiên suy nghĩ rõ ràng một số chuyện.

An Ni bình tĩnh nói: “Đúng, chính là nó làm tổn thương tâm mạch của anh, lúc này tôi mới có cơ hội xen vào, nếu không tôi không có cơ hội hạ tình cổ với anh.”

Lúc này Triệu Dương chen lời vào: “Cái quan tài hổ phách kia thế nào? Nó được tạo chôn ở đấy từ trước rồi. Biết vật kia tại sao có thể dính chặt mày không? Bởi vì nó được làm ra cho riêng mày. Mày còn nhớ cảm giác lúc nó hút mày không? Có muốn thử lại một chút không?”

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status