*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Lê biết những xác sống này không sợ đạn, thế là bảo Viên Mục Dã dẫn theo cảnh sát trước tiên lùi về phía sau, để chú và Đinh Nhất tới đối phó, tránh tạo ra thương vong không cần thiết. Hai bên chiến đấu, dưới sự phối hợp của Đinh Nhất và chú Lê, họ nhanh chóng giải quyết mấy xác sống, đồng thời cũng làm người đàn ông mặt đen bị thương. Sư huynh của Triệu Dương không cố chấp giống như hắn, thấy tình thế không ổn thì lập tức xoay người chạy trốn. Chú Lê sợ thả hổ về rừng lại gây tai họa, thế là ngay sau khi phá kết giới của Triệu Dương, mang theo mấy cảnh2sát đuổi theo, cuối cùng tại một chỗ góc núi đuổi kịp người đàn ông mặt đen đã bị thương đó...
Thực ra lúc cảnh sát đang ở đó, tên kia chỉ cần đầu hàng cũng sẽ không phải chết, thế nhưng hắn lại liều mạng phản kháng, lại còn lấy ra tên nó mang theo người làm bị thương một đặc công, kết quả cuối cùng bị đặc công bắn một phát chết.
Còn về mấy người trước đó cùng Tống Viễn xuống núi cầu cứu, ngoại trừ Tống Viễn, thi thể những người khác đều được tìm thấy trong rừng rậm sau núi. Chỉ là kiểu chết của mấy người đó có chút kì quái, tất cả đều bóp cổ lẫn nhau mà chết7ngạt. Người trong nghề vừa nhìn liến biết bọn họ đều là bị người ta điều khiến hồn phách, sai khiến giết chết lẫn nhau. Trong mấy ngày tôi đang hôn mê này, Đinh Nhất vừa cùng Viên Mục Dã tìm tung tích Ngô An Ni, kết qua cô ta giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Bởi vì người xảy ra chuyện đều là sinh viên của đại học Y, cho nên bên trường học cũng phải người chạy tới, xử lý một số vấn đề phát sinh khi sinh viên bị chết, mà mấy người Kim Thiệu Phong còn sống bởi vì nhận được độ kinh hãi khác với người khác, cho nên hiện giờ đang nằm theo dõi cùng1một bệnh viện với tôi.
Nghe chú Lê kể mọi chuyện đã xảy ra, trong lòng tôi thật lâu không thể bình tĩnh lại được, vì tìm một mình tôi báo thù, mà chúng hại chết nhiều sinh mạng vô tội như thế! Đây đúng là ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết... Chỉ không biết những nghiệp chướng này cuối cùng có tính trên đầu của tôi hay không?
Chú họ lúc này nghiêm nghị hỏi tôi: “Cháu bây giờ có cảm giác không thoải mái ở đâu hay không?”
Tôi lắc đầu: “Không có cảm giác gì lớn, ngoại trừ toàn thân chẳng có tí sức lực nào, mọi chuyện khác đều ổn ạ...”
Tôi nói đều là sự thật,7bởi vì hôn mê nhiều ngày như thế, sau khi tỉnh lại cứ cảm giác thân thể này không còn là của mình, làm sao mà biết được đầu không thoải mái hay chân không thoải mái?
Thật ra tôi cũng biết tại sao chú họ lại hỏi như vậy, chú ấy đang lo lắng độc tình trên người tôi... Trước khi chết Triệu Dương đã từng nói, sau này mỗi khi đến giờ Hợi độc tình sẽ phát tác một lần, đến lúc đó tôi nhất định sẽ sống không bằng chết, đau đớn vô cùng...
Thế nhưng tôi hôn mê vài ngày qua tất cả đều bình thường, bọn họ cũng không thấy vào giờ Hợi tôi xuất hiện tình huống gì bất0thường... Chỉ là không biết sau khi tôi tỉnh lại có gì khác hay không? Buổi chiều chú họ có việc ra ngoài, mà lúc này Đinh Nhất đã trở lại, anh ta nhìn thấy tôi tỉnh, trên mặt xuất hiện ý cười: “Tên nhóc cậu tỉnh lại rồi! Cảm giác hiện giờ thế nào?”
Tôi nghe thể liền muốn cười, tại sao mỗi người thấy tôi tỉnh đều hỏi vấn đề này vậy? Chắc mọi người vẫn quan tâm đến thân thể tôi! “Tôi không sao, chuyện bên kia anh xử lý thế nào rồi?” Tôi nói với cổ họng bị nghẹn. Vừa nghĩ tới mấy người trẻ tuổi vì tôi mà chết oan, trong tim tôi liền co thắt khó chịu.
Đinh Nhất nói với sắc mặt nặng nề: “Người nhà mấy học sinh đó đã lục tục chạy đến, đối với chuyện này cảnh sát đưa ra giải thích là bởi vì ăn nhầm thực vật có độc dẫn đến tử vong ngoài ý muốn.” Tôi hừ lạnh một tiếng nói: “Ăn nhầm thực vật có độc? Có xạo quá không?” Nhưng Đinh Nhất lại nói với tôi, lúc pháp y kiểm tra thi thể thực sự thấy trong dạ dày của bọn họ một loại cây ăn vào gây ra ảo giác, chỉ là loại cây này thuộc về thực vật nhiệt đới, chỉ tồn tại ở một số ít quốc gia Đông Nam Á, mà khu vực sông rất nhỏ, bởi vậy không thể nào xuất hiện ở nước ta.
“Vậy Tống Viễn thì sao? Đầu của cậu ta...” Tôi đột nhiên nhớ đến Tống Viễn bị tôi cắt mất đầu. “Trong máu của cậu ta cũng có thành phần của loại cây đó, còn về việc rơi mất đầu, giải thích chính thức là thi thể bị dã thú gặm ăn... Nhưng nói gì thì nói, đầu của cậu ta bị cậu chém đứt à?” Đinh Nhất hơi giật mình hỏi. Tôi rất áy náy gật đầu: “Tình huống lúc đó đặc thù, tôi không thể dùng biện pháp xử lý xác sống giống anh và chú Lê, nên đành phải cắt đầu của cậu ta...” Đừng thấy tôi lúc này nói nhẹ nhàng, nhưng giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thật là kinh dị! Chỉ là do hoàn cảnh lúc đó, tôi căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều... Nhưng nếu như bảo làm thêm lần nữa, thật sự có đánh chết cũng không xuống tay được. Bây giờ nghĩ lại thằng bé Tống Viễn này cũng là người tốt, thực sự không nên rơi vào cảnh đầu một nơi thân một nẻo... Tôi bèn quay ra hỏi chú Lê: “Cháu có thể làm gì cho cậu nhóc đấy không?” Chú Lê nghĩ rồi nói: “Cháu có thể tìm giúp cậu ta một người khâm liệm giỏi, làm khe hở giữa đầu và thân đẹp một chút...”
Tôi nghe thể lập tức im lặng, xem ra chuyện đã đến bước này, những gì tôi có thể làm vì bọn họ thực sự có hạn. Đinh Nhất thấy tôi trong lòng tràn đầy tâm sự, thì biết tôi đang áy náy vì cái chết của họ... Thế là anh ta đập lên vai tôi rồi nói: “Có một số việc là mệnh mà cũng là kiếp... Chẳng trách được ai cả, cứ xoắn xuýt mấy chuyện này, còn không bằng suy nghĩ làm sao giải độc tình trên người cậu đi.” Nghe anh ta nhắc đến độc tình, mặt tôi tối sầm lại, bởi vì vừa nghĩ đến độc tình lại làm tôi liên tưởng đến Ngô An Ni... Xem ra tình cổ này thật là lợi hại. Mặc dù cô gái này hại tôi không nhẹ, nhưng tôi lại không thể sinh ra chút thù hận nào.
Chú Lê biết những xác sống này không sợ đạn, thế là bảo Viên Mục Dã dẫn theo cảnh sát trước tiên lùi về phía sau, để chú và Đinh Nhất tới đối phó, tránh tạo ra thương vong không cần thiết. Hai bên chiến đấu, dưới sự phối hợp của Đinh Nhất và chú Lê, họ nhanh chóng giải quyết mấy xác sống, đồng thời cũng làm người đàn ông mặt đen bị thương. Sư huynh của Triệu Dương không cố chấp giống như hắn, thấy tình thế không ổn thì lập tức xoay người chạy trốn. Chú Lê sợ thả hổ về rừng lại gây tai họa, thế là ngay sau khi phá kết giới của Triệu Dương, mang theo mấy cảnh2sát đuổi theo, cuối cùng tại một chỗ góc núi đuổi kịp người đàn ông mặt đen đã bị thương đó...
Thực ra lúc cảnh sát đang ở đó, tên kia chỉ cần đầu hàng cũng sẽ không phải chết, thế nhưng hắn lại liều mạng phản kháng, lại còn lấy ra tên nó mang theo người làm bị thương một đặc công, kết quả cuối cùng bị đặc công bắn một phát chết.
Còn về mấy người trước đó cùng Tống Viễn xuống núi cầu cứu, ngoại trừ Tống Viễn, thi thể những người khác đều được tìm thấy trong rừng rậm sau núi. Chỉ là kiểu chết của mấy người đó có chút kì quái, tất cả đều bóp cổ lẫn nhau mà chết7ngạt. Người trong nghề vừa nhìn liến biết bọn họ đều là bị người ta điều khiến hồn phách, sai khiến giết chết lẫn nhau. Trong mấy ngày tôi đang hôn mê này, Đinh Nhất vừa cùng Viên Mục Dã tìm tung tích Ngô An Ni, kết qua cô ta giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Bởi vì người xảy ra chuyện đều là sinh viên của đại học Y, cho nên bên trường học cũng phải người chạy tới, xử lý một số vấn đề phát sinh khi sinh viên bị chết, mà mấy người Kim Thiệu Phong còn sống bởi vì nhận được độ kinh hãi khác với người khác, cho nên hiện giờ đang nằm theo dõi cùng1một bệnh viện với tôi.
Nghe chú Lê kể mọi chuyện đã xảy ra, trong lòng tôi thật lâu không thể bình tĩnh lại được, vì tìm một mình tôi báo thù, mà chúng hại chết nhiều sinh mạng vô tội như thế! Đây đúng là ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết... Chỉ không biết những nghiệp chướng này cuối cùng có tính trên đầu của tôi hay không?
Chú họ lúc này nghiêm nghị hỏi tôi: “Cháu bây giờ có cảm giác không thoải mái ở đâu hay không?”
Tôi lắc đầu: “Không có cảm giác gì lớn, ngoại trừ toàn thân chẳng có tí sức lực nào, mọi chuyện khác đều ổn ạ...”
Tôi nói đều là sự thật,7bởi vì hôn mê nhiều ngày như thế, sau khi tỉnh lại cứ cảm giác thân thể này không còn là của mình, làm sao mà biết được đầu không thoải mái hay chân không thoải mái?
Thật ra tôi cũng biết tại sao chú họ lại hỏi như vậy, chú ấy đang lo lắng độc tình trên người tôi... Trước khi chết Triệu Dương đã từng nói, sau này mỗi khi đến giờ Hợi độc tình sẽ phát tác một lần, đến lúc đó tôi nhất định sẽ sống không bằng chết, đau đớn vô cùng...
Thế nhưng tôi hôn mê vài ngày qua tất cả đều bình thường, bọn họ cũng không thấy vào giờ Hợi tôi xuất hiện tình huống gì bất0thường... Chỉ là không biết sau khi tôi tỉnh lại có gì khác hay không? Buổi chiều chú họ có việc ra ngoài, mà lúc này Đinh Nhất đã trở lại, anh ta nhìn thấy tôi tỉnh, trên mặt xuất hiện ý cười: “Tên nhóc cậu tỉnh lại rồi! Cảm giác hiện giờ thế nào?”
Tôi nghe thể liền muốn cười, tại sao mỗi người thấy tôi tỉnh đều hỏi vấn đề này vậy? Chắc mọi người vẫn quan tâm đến thân thể tôi! “Tôi không sao, chuyện bên kia anh xử lý thế nào rồi?” Tôi nói với cổ họng bị nghẹn. Vừa nghĩ tới mấy người trẻ tuổi vì tôi mà chết oan, trong tim tôi liền co thắt khó chịu.
Đinh Nhất nói với sắc mặt nặng nề: “Người nhà mấy học sinh đó đã lục tục chạy đến, đối với chuyện này cảnh sát đưa ra giải thích là bởi vì ăn nhầm thực vật có độc dẫn đến tử vong ngoài ý muốn.” Tôi hừ lạnh một tiếng nói: “Ăn nhầm thực vật có độc? Có xạo quá không?” Nhưng Đinh Nhất lại nói với tôi, lúc pháp y kiểm tra thi thể thực sự thấy trong dạ dày của bọn họ một loại cây ăn vào gây ra ảo giác, chỉ là loại cây này thuộc về thực vật nhiệt đới, chỉ tồn tại ở một số ít quốc gia Đông Nam Á, mà khu vực sông rất nhỏ, bởi vậy không thể nào xuất hiện ở nước ta.
“Vậy Tống Viễn thì sao? Đầu của cậu ta...” Tôi đột nhiên nhớ đến Tống Viễn bị tôi cắt mất đầu. “Trong máu của cậu ta cũng có thành phần của loại cây đó, còn về việc rơi mất đầu, giải thích chính thức là thi thể bị dã thú gặm ăn... Nhưng nói gì thì nói, đầu của cậu ta bị cậu chém đứt à?” Đinh Nhất hơi giật mình hỏi. Tôi rất áy náy gật đầu: “Tình huống lúc đó đặc thù, tôi không thể dùng biện pháp xử lý xác sống giống anh và chú Lê, nên đành phải cắt đầu của cậu ta...” Đừng thấy tôi lúc này nói nhẹ nhàng, nhưng giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thật là kinh dị! Chỉ là do hoàn cảnh lúc đó, tôi căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều... Nhưng nếu như bảo làm thêm lần nữa, thật sự có đánh chết cũng không xuống tay được. Bây giờ nghĩ lại thằng bé Tống Viễn này cũng là người tốt, thực sự không nên rơi vào cảnh đầu một nơi thân một nẻo... Tôi bèn quay ra hỏi chú Lê: “Cháu có thể làm gì cho cậu nhóc đấy không?” Chú Lê nghĩ rồi nói: “Cháu có thể tìm giúp cậu ta một người khâm liệm giỏi, làm khe hở giữa đầu và thân đẹp một chút...”
Tôi nghe thể lập tức im lặng, xem ra chuyện đã đến bước này, những gì tôi có thể làm vì bọn họ thực sự có hạn. Đinh Nhất thấy tôi trong lòng tràn đầy tâm sự, thì biết tôi đang áy náy vì cái chết của họ... Thế là anh ta đập lên vai tôi rồi nói: “Có một số việc là mệnh mà cũng là kiếp... Chẳng trách được ai cả, cứ xoắn xuýt mấy chuyện này, còn không bằng suy nghĩ làm sao giải độc tình trên người cậu đi.” Nghe anh ta nhắc đến độc tình, mặt tôi tối sầm lại, bởi vì vừa nghĩ đến độc tình lại làm tôi liên tưởng đến Ngô An Ni... Xem ra tình cổ này thật là lợi hại. Mặc dù cô gái này hại tôi không nhẹ, nhưng tôi lại không thể sinh ra chút thù hận nào.
/1940
|