Tôi thấy chú họ nói nghiêm trọng như thế thì nói với giọng yếu ớt: “Chú à, cháu mặc kệ ngày mai sẽ ra sao, dù sao hôm nay cháu chịu qua rồi, ngày mai nói chuyện ngày mai sau, đã qua thời gian phát tác của hôm nay, giờ trước tiên cháu ngủ cái đã.” Đinh Nhất vội vàng nói: “Đừng ngủ vội, cậu phải thay bộ quần áo ướt trên người2đi, nếu không ngủ một đêm sẽ bị cảm đó!” Nếu như có thể chọn, tôi rất muốn vừa nhắm mắt liền có thể ngủ, nhưng tôi không phải trẻ con, giờ đã biết kể cả ngẫu nhiên vui đùa một chút, đều phải trả giá tương ứng... Dưới sự giúp đỡ của Đinh Nhất, vật lộn mất một lúc tôi mới thay được cả bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng7vừa rồi còn buồn ngủ đến hai mắt díp lại, lúc này tự nhiên lại tỉnh táo. Có lẽ trong lòng có chút sợ hãi khi nghĩ đến tình cổ vừa phát tác, trong nhất thời đầu óc trống rỗng, bởi vì cảm giác đau đớn này nếu không trải qua mãi mãi không thể cảm nhận được. Nghĩ lại thì mình cũng thật yếu đuối, người khác thất tình nhiều nhất là1thương tâm khổ sở một thời gian liền thôi, nhiều nhất là vài năm sau nhớ lại sẽ nói đùa đối phương từng lưu lại trong lòng vết sẹo làm kỷ niệm... Nhưng còn tôi? Chẳng lẽ đến lúc đó lại nói cô gái tôi yêu để lại cho tôi độc tình làm kỷ niệm? Người khác yêu, tôi cũng yêu, làm sao khác biệt lại lớn như vậy? Xem ra cuộc đời7này xác định vô duyên với mấy chuyện yêu đương, ngẫu nhiên ăn mặn một lần mà tổn thương nặng nề như thế, tôi trêu chọc ai chứ? Hai ông già chú Lê và chú họ nhìn tình huống tôi trên cơ bản đã ổn định, hai người bọn họ không quay đầu lại mà rời đi. Lúc bọn họ ra đi đều mang khuôn mặt lo lắng, chắc do tạm thời chưa0nghĩ ra biện pháp giải quyết. Đinh Nhất tiễn họ đi xong trở về thì thấy tôi trừng mắt sững sờ nhìn trần nhà, anh ta bèn nhẹ giọng hỏi: “Làm sao còn chưa ngủ? Cảm giác khó chịu ở chỗ nào à?”. Tôi lắc đầu: “Không phải, chỉ là có chút chuyện nghĩ mãi không ra... Anh nói người khác thất tình cùng lắm là đau lòng, sao tôi thất tình vừa đau lòng vừa đau người vậy?”
Đinh Nhất thấy tôi còn có tâm tình trêu chọc chính mình liền cười nhẹ nói: “Loại chuyện này thì phải do chính cậu nhìn thoáng một chút... Vả lại, cậu bây giờ vì trúng độc tình mới cảm thấy mình bị thương rất nặng, nhưng chỉ cần giải độc, cậu sẽ phát hiện mình không hề động tình với cô gái đó, đến lúc đó sao còn nói là đau lòng?”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Thật sự sẽ đơn giản như anh nói à? Chỉ cần giải độc tình liền sẽ quên tình cảm với cô ta?” Đinh Nhất gật đầu chắc chắn: “Đó là dĩ nhiên, cho nên bây giờ cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Ưu điểm lớn nhất của tôi là nghe lời khuyên của người khác, được Đinh Nhất khuyên bảo vài câu liền khoan thai ngủ thiếp đi... Trải qua một lúc giày vò, tôi ngủ một giấc thật say, thẳng đến trưa hôm sau.
Do tôi phải chụp tim vào buổi chiều, Đinh Nhất mới buộc phải gọi tôi dậy, nếu không chắc tôi ngủ một mạch đến tận trời tối cũng chưa tỉnh. Tôi mơ màng ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy chú họ và chú Lê vẫn đang sầm mặt, chắc do bọn họ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp tốt nào để giải quyết độc tình. Còn Viên Mục Dã, từ sau khi tỉnh lại tôi vẫn chưa nhìn thấy, đoán chừng cậu ta đang tìm kiếm Ngô An Ni khắp nơi, dù sao cô ta mới là nguồn gốc đau đớn của tôi...
Lúc này tôi phát hiện đầu giường bày rất nhiều giỏ trái cây thì thắc mắc: “Ai nhiệt tình mang đến nhiều giỏ hoa quả như thế?” Đinh Nhật bất đắc dĩ nói: “Fan hâm mộ của cậu tặng...” Tôi đang uống nước, nghe thế mà suýt sặc: “Ai?”
Chú Lê lúc này cười nói: “Chính là mấy sinh viên đại học Y dược cháu cứu! Buổi trưa mấy người bọn họ đến thăm cháu, nhưng cháu vẫn chưa tỉnh, cho nên bọn họ ngồi một lúc liền đi.”
Tôi nghe thể thì biết là mấy người Kim Thiệu Phong! Thật ra suy nghĩ một chút, mấy người Kim Thiệu Phong có thể sống đến bây giờ... Chắc do Ngô An Ni đã nương tay.
Mặc dù sự thực đều nói với tôi, cô gái này muốn giết mày, cô ta không hề có chút cảm tình nào, nhưng trong lòng tôi vẫn cho rằng cô ta không độc ác giống như Triệu Dương... cả kể cô ta đâm tới một dao đó! Mặc dù nhìn bề ngoài rất độc ác, thế nhưng lại vô cùng khéo léo tránh đi các chỗ yếu hại. Nếu như là người khác đâm, chắc chỉ vẻn vẹn là trùng hợp... Nhưng Ngô An Ni sẽ không, đừng quên cô ta học y, nếu như cô ta thực sự muốn đâm tôi chết, chắc có rất nhiều lựa chọn, mà không phải chỉ đâm vào bụng.
Vào lúc hơn hai giờ chiều, tôi ngồi trên xe lăn bị y tá đẩy đi làm một đống kiểm tra, lại là rút máu lại là xét nghiệm nước tiểu làm tôi mệt đến kiệt sức. Nhưng khi nhìn bên cạnh thấy người đang chờ kiểm tra không phải ông già cũng là phụ nữ có thai, tôi lập tức cảm giác cuộc đời mình rớt xuống đáy vực!
Tôi cứ nghĩ rằng sau khi làm một đống kiểm tra, bác sĩ sẽ vui vẻ mà nói với tôi, tình trạng thân thể tôi không xấu lắm, ngoại trừ mất máu không có chuyện gì nghiêm trọng! Dù sao tôi vẫn luôn cho rằng, loại vật như cổ độc, y học hiện đại không cách nào tiếp cận được.
Nhưng không nghĩ tới là, sau đó có một vị bác sĩ trung niên cầm tấm phim chụp trái tim tôi, một bên nặng nề nói với mấy người chú Lê: “Tình huống của cậu ấy tốt nhất nên chuyển viện đi, có lẽ phải vào ba bệnh viện tuyến đầu mới còn có hi vọng chữa khỏi...”
Nghe bác sĩ nói mấy câu cuối tôi suýt nữa lăn từ trên giường xuống, cái gì mà có lẽ... Còn có hi vọng chữa trị? Tôi không đến mức còn trẻ thể này liền bị bác sĩ sớm phán tử hình chứ? Sau đó tôi mới biết, hóa ra bác sĩ phát hiện trên tấm phim chụp trái tim tôi, tại tâm thất bên phải có một khối vật thể không xác định tầm ba centimét, ban đầu dự đoán là mạch máu dị dạng. Nhưng điều kiện chữa bệnh của bọn họ nơi này có hạn, cho nên không thể làm phẫu thuật khó thế này, bởi vậy đề nghị tôi tranh thủ thời gian chuyển đến bệnh viện lớn hơn để điều trị... Nói thật tôi nhìn tấm phim loang lổ màu đen đó, căn bản không thể phân biệt được đâu là khu vực có bệnh mà bác sĩ nói, nhưng trước đó tôi đâu cảm thấy trái tim có chỗ nào không thoải mái đâu? Cho nên đột nhiên xuất hiện vật thể không rõ chắc chắn là cái độc tình tàn ác đó.
Tôi thấy chú họ nhìn tấm phim của tôi không nói gì, đây là lần đầu tiên tôi thấy chú biểu lộ vẻ quẫn bách như thế, xem ra lần này tôi đưa cho chú một nan đề khó khăn đây.
Đinh Nhất thấy tôi còn có tâm tình trêu chọc chính mình liền cười nhẹ nói: “Loại chuyện này thì phải do chính cậu nhìn thoáng một chút... Vả lại, cậu bây giờ vì trúng độc tình mới cảm thấy mình bị thương rất nặng, nhưng chỉ cần giải độc, cậu sẽ phát hiện mình không hề động tình với cô gái đó, đến lúc đó sao còn nói là đau lòng?”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Thật sự sẽ đơn giản như anh nói à? Chỉ cần giải độc tình liền sẽ quên tình cảm với cô ta?” Đinh Nhất gật đầu chắc chắn: “Đó là dĩ nhiên, cho nên bây giờ cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Ưu điểm lớn nhất của tôi là nghe lời khuyên của người khác, được Đinh Nhất khuyên bảo vài câu liền khoan thai ngủ thiếp đi... Trải qua một lúc giày vò, tôi ngủ một giấc thật say, thẳng đến trưa hôm sau.
Do tôi phải chụp tim vào buổi chiều, Đinh Nhất mới buộc phải gọi tôi dậy, nếu không chắc tôi ngủ một mạch đến tận trời tối cũng chưa tỉnh. Tôi mơ màng ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy chú họ và chú Lê vẫn đang sầm mặt, chắc do bọn họ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp tốt nào để giải quyết độc tình. Còn Viên Mục Dã, từ sau khi tỉnh lại tôi vẫn chưa nhìn thấy, đoán chừng cậu ta đang tìm kiếm Ngô An Ni khắp nơi, dù sao cô ta mới là nguồn gốc đau đớn của tôi...
Lúc này tôi phát hiện đầu giường bày rất nhiều giỏ trái cây thì thắc mắc: “Ai nhiệt tình mang đến nhiều giỏ hoa quả như thế?” Đinh Nhật bất đắc dĩ nói: “Fan hâm mộ của cậu tặng...” Tôi đang uống nước, nghe thế mà suýt sặc: “Ai?”
Chú Lê lúc này cười nói: “Chính là mấy sinh viên đại học Y dược cháu cứu! Buổi trưa mấy người bọn họ đến thăm cháu, nhưng cháu vẫn chưa tỉnh, cho nên bọn họ ngồi một lúc liền đi.”
Tôi nghe thể thì biết là mấy người Kim Thiệu Phong! Thật ra suy nghĩ một chút, mấy người Kim Thiệu Phong có thể sống đến bây giờ... Chắc do Ngô An Ni đã nương tay.
Mặc dù sự thực đều nói với tôi, cô gái này muốn giết mày, cô ta không hề có chút cảm tình nào, nhưng trong lòng tôi vẫn cho rằng cô ta không độc ác giống như Triệu Dương... cả kể cô ta đâm tới một dao đó! Mặc dù nhìn bề ngoài rất độc ác, thế nhưng lại vô cùng khéo léo tránh đi các chỗ yếu hại. Nếu như là người khác đâm, chắc chỉ vẻn vẹn là trùng hợp... Nhưng Ngô An Ni sẽ không, đừng quên cô ta học y, nếu như cô ta thực sự muốn đâm tôi chết, chắc có rất nhiều lựa chọn, mà không phải chỉ đâm vào bụng.
Vào lúc hơn hai giờ chiều, tôi ngồi trên xe lăn bị y tá đẩy đi làm một đống kiểm tra, lại là rút máu lại là xét nghiệm nước tiểu làm tôi mệt đến kiệt sức. Nhưng khi nhìn bên cạnh thấy người đang chờ kiểm tra không phải ông già cũng là phụ nữ có thai, tôi lập tức cảm giác cuộc đời mình rớt xuống đáy vực!
Tôi cứ nghĩ rằng sau khi làm một đống kiểm tra, bác sĩ sẽ vui vẻ mà nói với tôi, tình trạng thân thể tôi không xấu lắm, ngoại trừ mất máu không có chuyện gì nghiêm trọng! Dù sao tôi vẫn luôn cho rằng, loại vật như cổ độc, y học hiện đại không cách nào tiếp cận được.
Nhưng không nghĩ tới là, sau đó có một vị bác sĩ trung niên cầm tấm phim chụp trái tim tôi, một bên nặng nề nói với mấy người chú Lê: “Tình huống của cậu ấy tốt nhất nên chuyển viện đi, có lẽ phải vào ba bệnh viện tuyến đầu mới còn có hi vọng chữa khỏi...”
Nghe bác sĩ nói mấy câu cuối tôi suýt nữa lăn từ trên giường xuống, cái gì mà có lẽ... Còn có hi vọng chữa trị? Tôi không đến mức còn trẻ thể này liền bị bác sĩ sớm phán tử hình chứ? Sau đó tôi mới biết, hóa ra bác sĩ phát hiện trên tấm phim chụp trái tim tôi, tại tâm thất bên phải có một khối vật thể không xác định tầm ba centimét, ban đầu dự đoán là mạch máu dị dạng. Nhưng điều kiện chữa bệnh của bọn họ nơi này có hạn, cho nên không thể làm phẫu thuật khó thế này, bởi vậy đề nghị tôi tranh thủ thời gian chuyển đến bệnh viện lớn hơn để điều trị... Nói thật tôi nhìn tấm phim loang lổ màu đen đó, căn bản không thể phân biệt được đâu là khu vực có bệnh mà bác sĩ nói, nhưng trước đó tôi đâu cảm thấy trái tim có chỗ nào không thoải mái đâu? Cho nên đột nhiên xuất hiện vật thể không rõ chắc chắn là cái độc tình tàn ác đó.
Tôi thấy chú họ nhìn tấm phim của tôi không nói gì, đây là lần đầu tiên tôi thấy chú biểu lộ vẻ quẫn bách như thế, xem ra lần này tôi đưa cho chú một nan đề khó khăn đây.
/1940
|