Người Tìm Xác

Chương 1297

/1940


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kim Thiệu Phong không nghe khuyên bảo: “Mọi người cứ nhìn anh ấy khó chịu như thế à? Giờ phải gọi xe cấp cứu, nhỡ là chứng động kinh phát tác thì sao? Tiếp tục thế nữa anh ấy sẽ cắn phải đầu lưỡi mất!”

Lúc đó tôi thật sự quá đau đớn nên không nghe được Kim Thiệu Phong đang nói gì, nếu không tốt nhất định phải đi qua đập cậu ta! Còn nói là chứng động kinh phát tác nữa à? Sao cậu ta không nói tôi bị rút gân toàn thân luôn đi? Lần độc tình phát tác này đúng như mong muốn, không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần so với hai lần trước, mà quan trọng là toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn duy trì được ý thức vô cùng tỉnh táo.

Chẳng còn cách2nào khác, tôi đành túm lấy ngực mình, mong có thể phun ra được ngụm máu kia, nhưng ngoại trừ cảm giác đè nén từng đợt, thì tôi không tài nào phun ra được thứ gì...

Kim Thiệu Phong không thể đứng yên mà nhìn được nữa, bèn hất tay Đinh Nhất, đi tới muốn cậy miệng túi ra, bởi vì cậu ta vẫn luôn hoài nghi tôi bị chứng động kinh. Nhưng khi cậu ta vừa quay mặt tôi ra, ngụm máu vẫn nghẹn trong lồng ngực tôi đột nhiên dâng lên, vừa đúng lúc phun trúng mặt Kim Thiệu Phong.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng sau đó cảm giác rung động vẫn không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng lúc càng nhanh, khiến cho tôi không thể nào chịu được... Kim Thiệu Phong lúc này8đã bị dọa sợ choáng váng, tay chân luống cuống nhìn tôi đau đớn giãy giụa, đột nhiên cậu ta quay đầu nói với Đinh Nhất: “Giờ cho anh ấy tiêm thuốc mê còn kịp không?” Đinh Nhất tức giận trả lời: “Cậu cứ nói thử xem?”

Kim Thiệu Phong kinh hãi nói: “Tôi... Tôi thật sự không nghĩ tới, cái này... Chính là độc tình?” Đinh Nhất không có thời giờ để ý đến Kim Thiệu Phong, bởi vì anh ta thấy tôi dùng tay cố xé áo trước ngực mình, giống như đang muốn móc tim ra vậy! Nhưng thật ra tôi đang vô cùng khó chịu, không biết mình đang làm gì, chẳng mấy chốc làn da trước ngực đã bị tối cào ra vài vết máu.

Chú họ lập tức nói với Đinh Nhất: “Tìm vật gì trói tay nó ra2sau lưng đi...” Đinh Nhất nghe thể liền xoay người đi tới ban công, tiện tay vớ một chiếc áo đã phơi khô, “xoẹt xoẹt”, anh ta xé chiếc áo trong tay, sau đó chuẩn bị cầm chiếc áo đó đến trói tay tôi ra sau lưng.

Tôi thấy Đinh Nhất xé rách chiếc áo Armani mà trong lòng thấy xót ruột vô cùng, nhưng đến khi tôi hiểu được anh ta muốn trói tay mình, tôi lập tức giãy giụa: “Đừng... Đừng trói tôi...” Nhưng Đinh Nhất vẫn bỏ qua sự phản đối của tôi mà tóm hai tay tôi ra sau lưng chuẩn bị trói lại, nhưng anh ta không ngờ được rằng sức lực của tôi lớn hơn rất nhiều so với lúc bình thường, anh ta chỉ hơi buông lỏng là tôi đã giật thoát được.

Đinh Nhất nói với Kim2Thiệu Phong vẫn đang đứng ngốc ở bên cạnh: “Nhanh qua đây giúp tôi giữ cậu ta!”

Lúc này Kim Thiệu Phong mới vội vàng đi tới cùng với Đinh Nhất trói tay tôi ra sau lưng, ngăn cản tôi vì quá đau đớn mà làm ra hành động tự mình hại mình... Nhưng sức lực tối hôm đó lớn lạ thường, cả hai người bọn họ mà chỉ miễn cưỡng giữ được tối.

Quá trình sau đó dài dằng dặc lại đau đớn, đáng sợ nhất là trong toàn bộ thời gian đó ý thức tôi hoàn toàn tỉnh táo, đến tận lúc cuối tôi phun ra một ngụm máu bị đè nén trong lồng ngực và thế là quá trình hôm nay mới xem như kết thúc.

Toàn thân tôi kiệt sức mệt mỏi ngồi trên ghế salon, thân thể vẫn đang co giật6theo phản xạ, dù cảm giác rung động từ sâu trong tim đã sớm biến mất... Đinh Nhất thấy tôi không còn dùng sức giãy giụa thì biết quá trình đau khổ hôm nay đã kết thúc, anh ta vội vàng tới cởi trói cho hai tay của tôi, rồi từ từ nâng tôi dậy dựa vào ghế salon.

Lúc này tôi đã ổn định lại, thầm nghĩ để cho mình trong bình thường một chút, sau đó tôi nhìn về phía Kim Thiệu Phong, thều thào nói: “Thế nào... Học sinh giỏi của trường Y, cậu chẩn đoán bệnh cho tôi xem nào, trạng thái vừa rồi là chứng động kinh hay rút gân?” Kim Thiệu Phong đỏ mặt không nói nên lời, tôi tiếp tục: “Thật ra tôi gọi cậu tới như thế này vì tôi thật lòng coi cậu như bạn bè, nhưng cậu không nguyện ý tin lời tôi nói, tôi cũng không làm khó cậu, cậu đi đi, chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng chứng kiến.”

Kim Thiệu Phong vội vàng nói: “Anh Trương... Vậy thì, vậy thì tôi thu lại những gì đã nói trước đó, anh... bây giờ anh cảm giác thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?

Tôi khoát tay: “Lúc này tôi không sao, nhưng cậu cần nghĩ thật kỹ, nếu cậu giúp tôi một lần thì coi như đã lên thuyền giặc, đừng để đến lúc đó lại hối hận...” Kim Thiệu Phong lập tức kích động, nói: “Chắc chắn sẽ không, anh Trương cứ yên tâm đi, những gì nhìn thấy ở đây, khi ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ không nói với bất kỳ ai!” Chuyện này thì tôi tin, thật ra thằng nhóc Kim Thiệu Phong này ngoại trừ bình thường hay thích đắc ý một chút, ở thời điểm quyết định đầu óc hơi chậm chạp, đối mặt với tình địch EQ cũng hơi thấp, thì ngoài ra không có khuyết điểm nào lớn.

Kim Thiệu Phong thấy tôi không nói lời nào, cho là tôi còn đang tức giận, vội vàng ngồi ghé vào bên cạnh rồi nói: “Anh Trương, anh cũng coi như ân nhân cứu mạng của tôi, trước đó là tôi đã hiểu lầm anh, nhưng cũng vì muốn tốt cho anh thôi, anh đừng giận nữa.” Lúc này tôi mới bất đắc dĩ cười: “Được rồi, vì sự thành khẩn của cậu, tôi tha thứ cho cậu, cậu ngồi đợi một lát, tôi đi tắm rửa thay quần áo cái đã.”

Nói xong tôi đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, lúc đứng lên, người tôi hơi chao đảo, cảm giác hai chân như nhũn ra, suýt nữa quỳ trên mặt đất. Cũng may Kim Thiệu Phong ở bên cạnh đỡ lấy tôi: “Anh Trương, hay là anh vào viện kiểm tra đã?”

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status