*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đừng nói hươu nói vượn được không? Vốn là tôi muốn có một đoạn tình cảm với cô ta, nhưng người ta lại chỉ muốn mạng của tôi thôi...” Tôi nói với vẻ u buồn. Trang Hà tỏ ra đồng tình: “À? Vậy cậu hơi thảm rồi...”.
“Đâu chỉ hơi thảm? Tôi rất thảm đấy được không?” Ánh mắt tôi càng u oán.
Cuối cùng Trang Hà buông tay tôi ra, sau đó xắn cánh tay áo lên và bảo: “Nào, tôi diệt con cổ trùng kia cho cậu, bảo đảm tối hôm nay cậu có thể ngủ một giấc yên ổn!” Tôi lập tức giơ tay ngăn anh ta lại và hỏi: “Vậy người hạ cổ sẽ như thế nào?” Trang Hà không chút nghĩ ngợi đáp: “Còn có thể thế nào? Cùng chết với cổ trùng thôi! Loại người chơi cổ trùng như bọn họ chắc hẳn đã sớm có chuẩn2bị tâm lý, gặp phải ngày này là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Nghe thế, tôi liên tục lùi ra sau: “Anh từ từ cái đã... Trừ cách này ra còn có cách giải khác hay không?” Trang Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Có thì có... Chẳng qua tôi không biết làm.” Tôi thấy anh ta nói đúng lý hợp tình như thế thì nổi giận: “Anh đã sống nhiều năm vậy, chẳng lẽ chỉ biết có mỗi một cách giải cổ thôi sao?” Trang Hà lập tức xù lông: “Biết giải là tốt lắm rồi, cậu còn kén cá chọn canh, tôi thấy nên để cậu nếm mùi tình cổ này cho thỏa đã... Bớt nói nhảm đi! Hôm nay tôi cố ý tới giải cổ cho cậu!” Nói xong, anh ta lại muốn tiến lên kéo tôi, tôi lập tức nhảy ra xa hai mét, vẻ mặt để phòng: “Không8được đâu! Nếu là cách giải này thì trước đó tôi đã giải lâu rồi, còn cần chịu tội nhiều ngày như vậy sao?”
Trang Hà ngẩn người nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới nói: “Thằng nhãi nhà cậu đúng là ngu vờ lờ!!” Tôi nhịn cơn xúc động muốn mắng ngược lại anh ta, sau đó lẳng lặng lẩm nhẩm trong lòng ba lần “Cả nhà anh đều ngu vờ lờ”, thế mới tìm được cơn tức, ôn tồn nói với anh ta: “Trang đại tiên, anh xem anh cũng sống nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ biết một cách giải cổ chứ? Anh suy nghĩ kỹ lại xem, nhất định có cách khác có thể gỡ bỏ tình cổ trên người tôi, lại còn có thể không làm hại tính mạng của người hạ cổ nữa, đúng không?”
Trang Hà cũng là tên ăn mềm không ăn2cứng, anh ta thấy thái độ của tôi đã dịu xuống, nên chau mày suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Không phải không có cách khác, nhưng mà tôi thật sự không biết làm, nếu cậu một mực phải giữ lại
mạng cho đối phương, vậy chỉ có thể tìm Tiểu Kim.” “Tiểu Kim nào? Cái tên bê đê chết tiệt kia á?” Tôi chợt nhớ tới cái tên không ra nam chẳng ra nữ phu nhân Kim kia.
Trang Hà nghe vậy thì tức giận nói: “Được, một lát nữa gặp cậu ta cậu thử gọi cậu ta là tên bề để chết tiệt ngay trước mặt coi, xem người ta có giúp cậu hay không...”
Tôi thấy có hi vọng bèn hỏi dồn Trang Hà: “Gã biết cách có thể gỡ bỏ tình cổ lại không làm hại đến người hạ cổ ư?”
“Tôi nói cậu ta có cách thì chắc chắn là2có, chỉ không biết người ta có đồng ý giúp cậu hay không thôi. Suy cho cùng, lần trước khi không các cậu lãng phí mất một sợi tơ nhện dùng để trói đàn ông của người ta, sau còn giành viên ngọc tôi bồi thường cho cậu ta, bây giờ lại mặt dày mò tới cửa, cậu nói người ta liệu có giúp cậu không?”
Tôi thanh minh: “Lãng phí tơ nhện cũng là tại gã rắp tâm không tốt, về viên ngọc sau đó thì không thể coi là chúng tôi giành nhé! Thêm nữa, không phải còn có anh đấy sao? Tôi thấy tình cảm của hai người đâu có hời hợt, giúp tôi suy nghĩ biện pháp đi.” Trang Hà nhìn chằm chằm dáng vẻ vô sỉ của tôi cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Đúng là mắc nợ cậu một đời trước.”
Tôi buồn cười bảo:6“Xem anh nói kia, đáng lẽ phải là đời trước mắc nợ cậu chứ... Sao lại là mắc nợ cậu một đời trước được? Có phải trước giờ anh chưa từng được học chín năm giáo dục bắt buộc không hả?!”
Trang Hà nhìn tôi như nhìn đổ ngốc, không thèm phản ứng. Thời gian cấp bách, để kịp gỡ bỏ tình cổ cho tôi trước khi nó phát tác tối nay, Trang Hà đành phải dẫn chúng tôi đến biệt thự của phu nhân Kim một lần nữa. Khi gặp lại phu nhân Kim, gã ta vẫn mặc đồ đàn ông, phải nói làm yêu tinh đúng là tiền thật, muốn là nam thì là nam, muốn là nữ thì là nữ... Tôi nói khẽ với Trang Hà: “Có lúc nào anh biến thành nữ không?”
Trang Hà trừng mắt lườm tôi: “Tôi cũng có thể biến cậu thành nữ luôn...”
Nghe vậy, tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói bậy nữa. Lúc này Tiểu Kim lạnh lùng nhìn tôi và Đinh Nhất, rồi hỏi: “Sao nào? Lại muốn lừa tơ nhện của tôi hả?”
Lần này tôi đã học khôn, không trả lời thẳng mà đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Trang Hà, chờ tên hồ ly già đó mở miệng trước. Trang Hà thấy thế thì bày ra vẻ mặt đắc dĩ nói với Tiểu Kim: “Thằng nhóc này trúng tình cổ, cậu giúp cậu ta giải nhé.”
Tiểu Kim nghe Trang Hà nói đúng lý hợp tình như vậy thì không vui hỏi lại: “Lý do?!”
Trang Hà cười hề hề đáp: “Cậu xem hai cậu trai này, môi hồng răng trắng, cậu nói cậu coi trọng người nào, tôi bảo đảm bọn họ sẽ chủ động nhào vào lòng cậu...”
Kết quả Tiểu Kim bĩu môi nói: “Miễn đi! Anh coi hai thằng nhãi này, ngoại trừ bề ngoài đẹp một chút ra thì có ích cái khỉ gì đâu! Một đứa thì trong đầu thiểu một phần hồn, một đứa thì để cho người khác hạ tình cổ, anh nói đứa nào bà đây có thể sử dụng được hả? Còn nữa, anh không thấy bây giờ tôi đang là đàn ông sao? Cần một tên đực rựa có ích gì? Muốn chơi gay tôi tìm anh chứ chẳng tìm hai người bọn họ nhá!”
Trang Hà nghe vậy vội vàng bày ra tư thể xin miễn cho kẻ bất tài và nói: “Đừng nói lời tuyệt tình vậy mà, với cậu cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đến lúc đó để bọn họ thiểu cậu một ơn huệ chẳng tốt sao? Đời này ai mà không có khi gặp khó khăn. Lỡ đâu ngày nào đó cậu thực sự có việc cần đến họ thì sao?!”
“Anh bảo tôi nhờ vả hai người bọn họ ấy à? Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây...” Tiểu Kim tỏ vẻ không tin. “Vậy cậu cần nhờ tôi thì sao? Tiểu Kim, cậu đừng nói quá chắc chắn!” Trang Hà híp mắt nói.
Lúc này đây Tiểu Kim không phản bác, mà hơi tò mò nhìn Trang Hà: “Thằng nhóc này có tài đức gì đáng để anh bảo vệ cậu ta như vậy hả?”
“Đừng nói hươu nói vượn được không? Vốn là tôi muốn có một đoạn tình cảm với cô ta, nhưng người ta lại chỉ muốn mạng của tôi thôi...” Tôi nói với vẻ u buồn. Trang Hà tỏ ra đồng tình: “À? Vậy cậu hơi thảm rồi...”.
“Đâu chỉ hơi thảm? Tôi rất thảm đấy được không?” Ánh mắt tôi càng u oán.
Cuối cùng Trang Hà buông tay tôi ra, sau đó xắn cánh tay áo lên và bảo: “Nào, tôi diệt con cổ trùng kia cho cậu, bảo đảm tối hôm nay cậu có thể ngủ một giấc yên ổn!” Tôi lập tức giơ tay ngăn anh ta lại và hỏi: “Vậy người hạ cổ sẽ như thế nào?” Trang Hà không chút nghĩ ngợi đáp: “Còn có thể thế nào? Cùng chết với cổ trùng thôi! Loại người chơi cổ trùng như bọn họ chắc hẳn đã sớm có chuẩn2bị tâm lý, gặp phải ngày này là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Nghe thế, tôi liên tục lùi ra sau: “Anh từ từ cái đã... Trừ cách này ra còn có cách giải khác hay không?” Trang Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Có thì có... Chẳng qua tôi không biết làm.” Tôi thấy anh ta nói đúng lý hợp tình như thế thì nổi giận: “Anh đã sống nhiều năm vậy, chẳng lẽ chỉ biết có mỗi một cách giải cổ thôi sao?” Trang Hà lập tức xù lông: “Biết giải là tốt lắm rồi, cậu còn kén cá chọn canh, tôi thấy nên để cậu nếm mùi tình cổ này cho thỏa đã... Bớt nói nhảm đi! Hôm nay tôi cố ý tới giải cổ cho cậu!” Nói xong, anh ta lại muốn tiến lên kéo tôi, tôi lập tức nhảy ra xa hai mét, vẻ mặt để phòng: “Không8được đâu! Nếu là cách giải này thì trước đó tôi đã giải lâu rồi, còn cần chịu tội nhiều ngày như vậy sao?”
Trang Hà ngẩn người nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới nói: “Thằng nhãi nhà cậu đúng là ngu vờ lờ!!” Tôi nhịn cơn xúc động muốn mắng ngược lại anh ta, sau đó lẳng lặng lẩm nhẩm trong lòng ba lần “Cả nhà anh đều ngu vờ lờ”, thế mới tìm được cơn tức, ôn tồn nói với anh ta: “Trang đại tiên, anh xem anh cũng sống nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ biết một cách giải cổ chứ? Anh suy nghĩ kỹ lại xem, nhất định có cách khác có thể gỡ bỏ tình cổ trên người tôi, lại còn có thể không làm hại tính mạng của người hạ cổ nữa, đúng không?”
Trang Hà cũng là tên ăn mềm không ăn2cứng, anh ta thấy thái độ của tôi đã dịu xuống, nên chau mày suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Không phải không có cách khác, nhưng mà tôi thật sự không biết làm, nếu cậu một mực phải giữ lại
mạng cho đối phương, vậy chỉ có thể tìm Tiểu Kim.” “Tiểu Kim nào? Cái tên bê đê chết tiệt kia á?” Tôi chợt nhớ tới cái tên không ra nam chẳng ra nữ phu nhân Kim kia.
Trang Hà nghe vậy thì tức giận nói: “Được, một lát nữa gặp cậu ta cậu thử gọi cậu ta là tên bề để chết tiệt ngay trước mặt coi, xem người ta có giúp cậu hay không...”
Tôi thấy có hi vọng bèn hỏi dồn Trang Hà: “Gã biết cách có thể gỡ bỏ tình cổ lại không làm hại đến người hạ cổ ư?”
“Tôi nói cậu ta có cách thì chắc chắn là2có, chỉ không biết người ta có đồng ý giúp cậu hay không thôi. Suy cho cùng, lần trước khi không các cậu lãng phí mất một sợi tơ nhện dùng để trói đàn ông của người ta, sau còn giành viên ngọc tôi bồi thường cho cậu ta, bây giờ lại mặt dày mò tới cửa, cậu nói người ta liệu có giúp cậu không?”
Tôi thanh minh: “Lãng phí tơ nhện cũng là tại gã rắp tâm không tốt, về viên ngọc sau đó thì không thể coi là chúng tôi giành nhé! Thêm nữa, không phải còn có anh đấy sao? Tôi thấy tình cảm của hai người đâu có hời hợt, giúp tôi suy nghĩ biện pháp đi.” Trang Hà nhìn chằm chằm dáng vẻ vô sỉ của tôi cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Đúng là mắc nợ cậu một đời trước.”
Tôi buồn cười bảo:6“Xem anh nói kia, đáng lẽ phải là đời trước mắc nợ cậu chứ... Sao lại là mắc nợ cậu một đời trước được? Có phải trước giờ anh chưa từng được học chín năm giáo dục bắt buộc không hả?!”
Trang Hà nhìn tôi như nhìn đổ ngốc, không thèm phản ứng. Thời gian cấp bách, để kịp gỡ bỏ tình cổ cho tôi trước khi nó phát tác tối nay, Trang Hà đành phải dẫn chúng tôi đến biệt thự của phu nhân Kim một lần nữa. Khi gặp lại phu nhân Kim, gã ta vẫn mặc đồ đàn ông, phải nói làm yêu tinh đúng là tiền thật, muốn là nam thì là nam, muốn là nữ thì là nữ... Tôi nói khẽ với Trang Hà: “Có lúc nào anh biến thành nữ không?”
Trang Hà trừng mắt lườm tôi: “Tôi cũng có thể biến cậu thành nữ luôn...”
Nghe vậy, tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói bậy nữa. Lúc này Tiểu Kim lạnh lùng nhìn tôi và Đinh Nhất, rồi hỏi: “Sao nào? Lại muốn lừa tơ nhện của tôi hả?”
Lần này tôi đã học khôn, không trả lời thẳng mà đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Trang Hà, chờ tên hồ ly già đó mở miệng trước. Trang Hà thấy thế thì bày ra vẻ mặt đắc dĩ nói với Tiểu Kim: “Thằng nhóc này trúng tình cổ, cậu giúp cậu ta giải nhé.”
Tiểu Kim nghe Trang Hà nói đúng lý hợp tình như vậy thì không vui hỏi lại: “Lý do?!”
Trang Hà cười hề hề đáp: “Cậu xem hai cậu trai này, môi hồng răng trắng, cậu nói cậu coi trọng người nào, tôi bảo đảm bọn họ sẽ chủ động nhào vào lòng cậu...”
Kết quả Tiểu Kim bĩu môi nói: “Miễn đi! Anh coi hai thằng nhãi này, ngoại trừ bề ngoài đẹp một chút ra thì có ích cái khỉ gì đâu! Một đứa thì trong đầu thiểu một phần hồn, một đứa thì để cho người khác hạ tình cổ, anh nói đứa nào bà đây có thể sử dụng được hả? Còn nữa, anh không thấy bây giờ tôi đang là đàn ông sao? Cần một tên đực rựa có ích gì? Muốn chơi gay tôi tìm anh chứ chẳng tìm hai người bọn họ nhá!”
Trang Hà nghe vậy vội vàng bày ra tư thể xin miễn cho kẻ bất tài và nói: “Đừng nói lời tuyệt tình vậy mà, với cậu cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đến lúc đó để bọn họ thiểu cậu một ơn huệ chẳng tốt sao? Đời này ai mà không có khi gặp khó khăn. Lỡ đâu ngày nào đó cậu thực sự có việc cần đến họ thì sao?!”
“Anh bảo tôi nhờ vả hai người bọn họ ấy à? Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây...” Tiểu Kim tỏ vẻ không tin. “Vậy cậu cần nhờ tôi thì sao? Tiểu Kim, cậu đừng nói quá chắc chắn!” Trang Hà híp mắt nói.
Lúc này đây Tiểu Kim không phản bác, mà hơi tò mò nhìn Trang Hà: “Thằng nhóc này có tài đức gì đáng để anh bảo vệ cậu ta như vậy hả?”
/1940
|