*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trừ mấy người bọn chú Lê ra thì tất cả những người khác đều rất bình tĩnh, thậm chí có người còn biểu hiện sùng kính khi chứng kiến những chuyện này, tựa như đây là chuyện vô cùng thần thánh và không thể khinh nhờn vậy.
Nhưng bọn chú Lê thì thực sự lúng túng, bây giờ bọn họ lên tiếng cũng không phải mà không lên tiếng cũng không phải... chỉ có thể đứng cứng ngắc ở đó, chờ hai người trên bục đá kia làm xong chuyện. Bọn chú Lê vốn tưởng rằng, cái tên người nước ngoài kia chỉ muốn mượn chuyện này để lừa tình người khác, nhưng chẳng lẽ họ đã quên mất mấy người phụ nữ trong lồng kia? Những nữ công nhân tiến vào đây không thể nào không nhìn thấy những người trong lồng, nhưng các cổ đều2không có phản ứng nào cả, như thể là nhìn thấy những thứ hết sức bình thường vậy.
Chuyện xảy ra tiếp theo mới làm cho bọn chú Lê thấy... Những người này đều điên cả rồi, hơn nữa là điên đến hết thuốc chữa! Cái tên người nước ngoài kia vung tay nhẹ một cái, lập tức có hai nữ công nhân đến cái lồng gần nhất, kéo một người phụ nữ ra. Đến lúc này, bọn chú Lê mới thấy rõ, thì ra tất cả những người phụ nữ trong lồng đều đang có thai?
Tên người nước ngoài đẩy người phụ nữ trong lồng này lên bục đá, sau đó nói một đống thần chú xì xa xì xì, tiếp đó hắn dùng con dao cắt cổ họng người phụ nữ... Trong nháy mắt máu văng tung tóe, lúc này người phụ nữ may mắn”8vừa được chọn kia cầm trong tay một cái chậu, hứng lấy máu đang chảy ồ ạt.
Màn sau đó càng đáng sợ hơn, tên người nước ngoài đâm dao xuống bụng người phụ nữ, rồi móc ra thai nhi vừa mới thành hình, sau đó hắn xoay người đưa cho nữ công nhân vừa được chọn kia. Hình ảnh máu tanh như vậy làm cho bọn chú Lê trọn đời khó quên, đến bây giờ chú ấy vẫn còn nhớ thời điểm cái thai nhi nhỏ bé vừa rời khỏi cơ thể mẹ vẫn còn hơi co giật...
Chuyện kế tiếp còn kinh người hơn nữa, nữ công nhân được chọn đó đem chậu máu trên tay giao cho tên người nước ngoài, còn mình thì đón lấy cái thai nhi vẫn còn đang ấm nóng kia, ăn từng miếng, từng miếng, những nữ công nhân còn2lại thấy vậy đều kích động hô to: “Thánh Anh! Thánh Anh!”
Còn tên người nước ngoài kia cầm cái chậu máu còn đang bốc hơi nóng, vẽ quanh bục đá một hình vẽ quái dị, hình vẽ đó cũng chính là hình mà Lương Kha đã vẽ trong biệt thự sau khi giết người xong. Tôi thấy chú Lê kể đến đây mà trên mặt vẫn còn đầy vẻ sợ hãi, đừng thấy bây giờ chú ấy là người đã trải qua nhiều chuyện, nhưng sự kiện kia hiển nhiên đã có tác động rất lớn đến chú ấy vào năm đó...
Tôi thấy chú Lê nói đến đây thì không kể tiếp nữa, bèn vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao ạ? Sau đó chuyện gì đã xảy ra?”
Chú Lê thở dài: “Sau đó bọn chú chờ đến khi nghi lễ kia kết thúc, tất cả2những người đó rời đi rồi, bọn chú mới mang gương mặt tái mét rời khỏi nơi đó. Rồi bọn chú báo cảnh sát, cảnh sát giải cứu được những nữ công nhân bị hại ở dưới tầng hầm ngầm của khu nhà xưởng cũ, đồng thời cũng tiêu diệt luôn tổ chức giết người tên là giáo phái Thánh Anh kia.”
“Giáo phái Thánh Anh?”
“Đúng, chính là giáo phái Thánh Anh, sau đó cảnh sát cho những nữ công nhân đó đi trị liệu tâm lý một thời gian dài, các cô ấy mới chịu nói những chuyện liên quan đến tà giáo bí mật này... Giáo chủ chính là tên người nước ngoài đó, mà giáo phái Thánh Anh của hắn chỉ thu nhận nữ tín đồ, giáo lý của bọn chúng là thanh lọc cơ thể và tâm hồn, chờ đợi Thánh Anh chào6đời, đến lúc đó, toàn bộ những tín đồ chân chính sẽ có được cuộc sống bất diệt. Đáng giận nhất là, những người bị hại kia đều nói bọn họ tự nguyện!” Chú Lê nói với vẻ bất đắc dĩ.
Tôi cảm khái: “Xem ra cái giáo phái Thánh Anh này thật có bản lĩnh mê hoặc lòng người...”
Chủ Lê gật đầu: “Mà điều này còn chưa phải kinh khủng nhất, sau này cảnh sát còn tìm thấy trong hầm ngầm một chiếc thùng lớn đựng một loại chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, mà bên trong chiếc thùng đó chính là hài cốt còn sót lại của những nữ công nhân mất tích đầu tiên.”
“Thế có tóm được tên người nước ngoài kia không ạ?” Tôi hỏi. Chú Lê lắc đầu: “Không bắt được... Lúc đẩy hắn đã dùng thân phận giả để xuất cảnh, mà chuyện này quá đáng sợ, dễ dàng đưa tới sự kinh hoàng trong xã hội... cho nên bị cục bí mật phong tỏa tin tức.” Tôi giật mình nói: “Vậy theo chú thì cái tên kia lại lẻn về Trung Quốc à?”
Chú Lề cũng không thể xác định được mà nói với tôi: “Khó mà biết được, nhưng cái hình vẽ kia thì thật khó quên, mặc dù những người đã từng chứng kiến sự kiện năm đó đều không có ở đây, nhưng chú có thể chắc chắn mình không nhớ nhầm! Dù hình vẽ đó nhìn rất hỗn loạn, nhưng toàn bộ hình dáng nhìn rất giống một cái đầu lớn của đứa trẻ, đây chính là biểu tượng của giáo phái Thánh Anh.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Cho nên cũng vì vậy mà chú từ chối lời thỉnh cầu của Tưởng Chí Quân và Cục phó Hứa?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy, chủ yếu là chú cân nhắc thấy chuyện năm đó đã bị đè xuống, nếu bây giờ chúng ta nhúng tay vào điều tra thì tất nhiên sẽ phải lật lại chuyện năm đó, đến lúc ấy chỉ sợ sẽ đưa tới không ít phiền toái... Tất cả mọi chuyện cứ chờ bên Cục phó tự mình tra ra rồi hãy nói sau.”
Tôi biết chú Lê băn khoăn điều gì, dẫu sao chuyện này năm đó đã bị đè xuống, nếu như chúng tôi cứ thể lôi ra, ắt sẽ làm một số người không vui, cho nên nếu chúng tôi thực sự phải nhúng tay vào việc này, thì cũng phải được ủy quyền bởi một người chính thức mới được.
Mấy ngày sau Bạch Kiến tới nhà chúng tôi, bởi vì vụ án này có tính chất đặc thù, cho nên vụ án đã được chuyển đến tay bọn Bạch Kiện. Từ Bạch Kiện điều tra nên có quyền hạn được đọc những hồ sơ có đặc quyền truy cập cao hơn, cho nên đương nhiên họ cũng đã biết chuyện giáo phái Thánh Anh năm đó.
Tôi xem qua hồ sơ vụ án trong tay Bạch Kiện, sau đó cũng kể câu chuyện kia cho anh ta. Nghe xong anh ta bảo tôi không cần băn khoăn nhiều, chuyện bọn họ lo lắng nhất bây giờ là tên giáo chủ năm đó đã trở lại, cái giáo phái Thánh Anh này quá nguy hiểm, nhất định phải tiêu diệt nó từ khi nó mới manh nha.
Trừ mấy người bọn chú Lê ra thì tất cả những người khác đều rất bình tĩnh, thậm chí có người còn biểu hiện sùng kính khi chứng kiến những chuyện này, tựa như đây là chuyện vô cùng thần thánh và không thể khinh nhờn vậy.
Nhưng bọn chú Lê thì thực sự lúng túng, bây giờ bọn họ lên tiếng cũng không phải mà không lên tiếng cũng không phải... chỉ có thể đứng cứng ngắc ở đó, chờ hai người trên bục đá kia làm xong chuyện. Bọn chú Lê vốn tưởng rằng, cái tên người nước ngoài kia chỉ muốn mượn chuyện này để lừa tình người khác, nhưng chẳng lẽ họ đã quên mất mấy người phụ nữ trong lồng kia? Những nữ công nhân tiến vào đây không thể nào không nhìn thấy những người trong lồng, nhưng các cổ đều2không có phản ứng nào cả, như thể là nhìn thấy những thứ hết sức bình thường vậy.
Chuyện xảy ra tiếp theo mới làm cho bọn chú Lê thấy... Những người này đều điên cả rồi, hơn nữa là điên đến hết thuốc chữa! Cái tên người nước ngoài kia vung tay nhẹ một cái, lập tức có hai nữ công nhân đến cái lồng gần nhất, kéo một người phụ nữ ra. Đến lúc này, bọn chú Lê mới thấy rõ, thì ra tất cả những người phụ nữ trong lồng đều đang có thai?
Tên người nước ngoài đẩy người phụ nữ trong lồng này lên bục đá, sau đó nói một đống thần chú xì xa xì xì, tiếp đó hắn dùng con dao cắt cổ họng người phụ nữ... Trong nháy mắt máu văng tung tóe, lúc này người phụ nữ may mắn”8vừa được chọn kia cầm trong tay một cái chậu, hứng lấy máu đang chảy ồ ạt.
Màn sau đó càng đáng sợ hơn, tên người nước ngoài đâm dao xuống bụng người phụ nữ, rồi móc ra thai nhi vừa mới thành hình, sau đó hắn xoay người đưa cho nữ công nhân vừa được chọn kia. Hình ảnh máu tanh như vậy làm cho bọn chú Lê trọn đời khó quên, đến bây giờ chú ấy vẫn còn nhớ thời điểm cái thai nhi nhỏ bé vừa rời khỏi cơ thể mẹ vẫn còn hơi co giật...
Chuyện kế tiếp còn kinh người hơn nữa, nữ công nhân được chọn đó đem chậu máu trên tay giao cho tên người nước ngoài, còn mình thì đón lấy cái thai nhi vẫn còn đang ấm nóng kia, ăn từng miếng, từng miếng, những nữ công nhân còn2lại thấy vậy đều kích động hô to: “Thánh Anh! Thánh Anh!”
Còn tên người nước ngoài kia cầm cái chậu máu còn đang bốc hơi nóng, vẽ quanh bục đá một hình vẽ quái dị, hình vẽ đó cũng chính là hình mà Lương Kha đã vẽ trong biệt thự sau khi giết người xong. Tôi thấy chú Lê kể đến đây mà trên mặt vẫn còn đầy vẻ sợ hãi, đừng thấy bây giờ chú ấy là người đã trải qua nhiều chuyện, nhưng sự kiện kia hiển nhiên đã có tác động rất lớn đến chú ấy vào năm đó...
Tôi thấy chú Lê nói đến đây thì không kể tiếp nữa, bèn vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao ạ? Sau đó chuyện gì đã xảy ra?”
Chú Lê thở dài: “Sau đó bọn chú chờ đến khi nghi lễ kia kết thúc, tất cả2những người đó rời đi rồi, bọn chú mới mang gương mặt tái mét rời khỏi nơi đó. Rồi bọn chú báo cảnh sát, cảnh sát giải cứu được những nữ công nhân bị hại ở dưới tầng hầm ngầm của khu nhà xưởng cũ, đồng thời cũng tiêu diệt luôn tổ chức giết người tên là giáo phái Thánh Anh kia.”
“Giáo phái Thánh Anh?”
“Đúng, chính là giáo phái Thánh Anh, sau đó cảnh sát cho những nữ công nhân đó đi trị liệu tâm lý một thời gian dài, các cô ấy mới chịu nói những chuyện liên quan đến tà giáo bí mật này... Giáo chủ chính là tên người nước ngoài đó, mà giáo phái Thánh Anh của hắn chỉ thu nhận nữ tín đồ, giáo lý của bọn chúng là thanh lọc cơ thể và tâm hồn, chờ đợi Thánh Anh chào6đời, đến lúc đó, toàn bộ những tín đồ chân chính sẽ có được cuộc sống bất diệt. Đáng giận nhất là, những người bị hại kia đều nói bọn họ tự nguyện!” Chú Lê nói với vẻ bất đắc dĩ.
Tôi cảm khái: “Xem ra cái giáo phái Thánh Anh này thật có bản lĩnh mê hoặc lòng người...”
Chủ Lê gật đầu: “Mà điều này còn chưa phải kinh khủng nhất, sau này cảnh sát còn tìm thấy trong hầm ngầm một chiếc thùng lớn đựng một loại chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, mà bên trong chiếc thùng đó chính là hài cốt còn sót lại của những nữ công nhân mất tích đầu tiên.”
“Thế có tóm được tên người nước ngoài kia không ạ?” Tôi hỏi. Chú Lê lắc đầu: “Không bắt được... Lúc đẩy hắn đã dùng thân phận giả để xuất cảnh, mà chuyện này quá đáng sợ, dễ dàng đưa tới sự kinh hoàng trong xã hội... cho nên bị cục bí mật phong tỏa tin tức.” Tôi giật mình nói: “Vậy theo chú thì cái tên kia lại lẻn về Trung Quốc à?”
Chú Lề cũng không thể xác định được mà nói với tôi: “Khó mà biết được, nhưng cái hình vẽ kia thì thật khó quên, mặc dù những người đã từng chứng kiến sự kiện năm đó đều không có ở đây, nhưng chú có thể chắc chắn mình không nhớ nhầm! Dù hình vẽ đó nhìn rất hỗn loạn, nhưng toàn bộ hình dáng nhìn rất giống một cái đầu lớn của đứa trẻ, đây chính là biểu tượng của giáo phái Thánh Anh.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Cho nên cũng vì vậy mà chú từ chối lời thỉnh cầu của Tưởng Chí Quân và Cục phó Hứa?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy, chủ yếu là chú cân nhắc thấy chuyện năm đó đã bị đè xuống, nếu bây giờ chúng ta nhúng tay vào điều tra thì tất nhiên sẽ phải lật lại chuyện năm đó, đến lúc ấy chỉ sợ sẽ đưa tới không ít phiền toái... Tất cả mọi chuyện cứ chờ bên Cục phó tự mình tra ra rồi hãy nói sau.”
Tôi biết chú Lê băn khoăn điều gì, dẫu sao chuyện này năm đó đã bị đè xuống, nếu như chúng tôi cứ thể lôi ra, ắt sẽ làm một số người không vui, cho nên nếu chúng tôi thực sự phải nhúng tay vào việc này, thì cũng phải được ủy quyền bởi một người chính thức mới được.
Mấy ngày sau Bạch Kiến tới nhà chúng tôi, bởi vì vụ án này có tính chất đặc thù, cho nên vụ án đã được chuyển đến tay bọn Bạch Kiện. Từ Bạch Kiện điều tra nên có quyền hạn được đọc những hồ sơ có đặc quyền truy cập cao hơn, cho nên đương nhiên họ cũng đã biết chuyện giáo phái Thánh Anh năm đó.
Tôi xem qua hồ sơ vụ án trong tay Bạch Kiện, sau đó cũng kể câu chuyện kia cho anh ta. Nghe xong anh ta bảo tôi không cần băn khoăn nhiều, chuyện bọn họ lo lắng nhất bây giờ là tên giáo chủ năm đó đã trở lại, cái giáo phái Thánh Anh này quá nguy hiểm, nhất định phải tiêu diệt nó từ khi nó mới manh nha.
/1940
|