*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Hiên nghe hỏi thể thì không hề bất ngờ mà thản nhiên trả lời: “Người phụ nữ này là thư ký riêng của cha tôi, tôi và cô ta từng có tình một đêm, chỉ vậy mà thôi. Anh cũng biết tôi ở nước ngoài sinh sống vài chục năm, cho nên đối với sinh hoạt cá nhân khá thoáng, đối với kiểu đàn bà chủ động lao đến như Triệu Á Bình thì tôi luôn không chủ động, không cự tuyệt, cũng không chịu trách nhiệm...” Thấy hắn nói hời hợt như vậy, xem ra trước đó đã chuẩn bị các biện pháp đối phó. Nhưng tiếp đó Bạch Kiện lại ném ra một quả bom nặng ký, đó chính2là trực tiếp nói với Lương Hiên, Triệu Á Bình trước khi chết đã mang thai. Không nghĩ tới Lương Hiên vẫn im lặng nói: “Điều này chẳng có gì lạ cả, sinh hoạt cá nhân của cô ta còn thoáng hơn tôi nhiều, làm sao biết được đứa bé trong bụng là con của ai?” “Chẳng lẽ anh không nghi ngờ đứa bé này là con mình hoặc con của cha mình hay sao?” Bạch Kiện chế giễu.
Ai ngờ Lương Hiên vẫn nói với vẻ không quan tâm: “Có phải của ông ta không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải của tôi. Trừ khi tôi bị điện mới sinh con với loại đàn bà như thế, ai biết8lúc nào bị đội nón xanh chứ?”
Bạch Kiện lúc này lại chuyển câu hỏi về vụ án: “Anh cảm thấy vì sao Lương Kha lại giết những người này?” Lần này Lương Hiên yên lặng một lúc rồi mới ung dung nói: “Tôi không biết...” “Chẳng lẽ trong lòng anh không có suy đoán hay sao?” Bạch Kiện hỏi sát. Lương Hiền lắc đầu cười nói: “Cảnh sát Bạch, những phỏng đoán này không phải là công việc của cảnh sát hay sao? Sao lại hỏi tôi? Nếu như bắt buộc tôi phải nói, có lẽ là Tiểu Kha phát hiện Triệu Á Bình có quan hệ với cha tối, thẹn quá hóa giận, nhất thời nổi điên nên giết người.”
Bạch Kiện2cũng cười khẽ và nói: “Suy luận kiểu này anh tin không?”
Lương Hiên chậm rãi rút lại nụ cười: “Tin chứ! Tất cả đều có khả năng, đừng nhìn Lương Kha bình thường là một kẻ bỏ đi, nhưng bỏ đi thì nó cũng là đàn ông! Hoặc là nó nghĩ đứa bé trong bụng Triệu Á Bình là con của mình, vậy mà lại phát hiện đó là con của cha mình...”
Mấy người chúng tôi ngồi trong phòng theo dõi nhìn Lương Hiên và Bạch Kiện đối đáp. Lương Hiên biểu hiện ra vô cùng tự tin, hoặc hắn không phải hung thủ, hoặc là hắn chắc chắn cảnh sát sẽ không điều tra được gì.
Tôi nhìn khuôn mặt Lương Hiên2càng thiên về vế thứ hai, dù sao lúc Lương Kha giết người có video quay lại, mà trạng thái Lương Kha vẫn luôn giữ yên lặng, không nói bất cứ một câu biện minh nào cho mình.
Tôi nhắn ngay cho Bạch Kiện một tin nhắn, để anh ta hỏi Lương Hiến về chuyện của giáo phái Thánh Anh, xem tên này có phản ứng gì.
Thể là Bạch Kiện đột nhiên chuyển đổi câu hỏi: “Anh đã từng nghe qua giáo phái Thánh Anh chưa?”
Lương Hiên nghe câu này mà không có biểu lộ gì, hắn trả lời: “Chưa, tôi chưa từng tin những thứ này...”
Mặc dù Lương Hiên trả lời rất bình thường, nhưng tôi vẫn phát hiện khi hắn nghe6đến cụm từ giáo phái Thánh Anh, ánh mắt hắn thoáng nhìn xuống phía dưới, hành động này rõ ràng là đang suy nghĩ làm sao để trả lời vấn đề này. Nếu như Lương Hiến chưa từng nghe đến những từ này, chắc chắn hắn sẽ trả lời rất dứt khoát, mà không phải dừng lại theo bản năng. Bởi vậy đương nhiên hắn đã nghe qua, thậm chí còn hiểu rất rõ giáo phái Thánh Anh.
Bạch Kiện thấy hắn phủ nhận, thì lấy một ít tư liệu đặt trước mặt rồi nói: “Nếu anh đã không tin mấy thứ này, vậy tại sao năm đó lại gia nhập nó?” Lương Hiến nhìn thoáng qua những tư liệu đen tối khi còn ở nước ngoài của mình, khóe mắt bắt đầu mất tự nhiên mà run rẩy, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường.
Sau đó hắn đưa tay vuốt mi tâm, như để suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó tôi cảm thấy rất mông lung, mẹ mất sớm, cha không hề yêu thương tôi, tôi bị mẹ kế căm ghét chỉ có thể đưa ra nước ngoài đi học. Trong mắt người ngoài cảm thấy tôi rất hạnh phúc, bởi vì một đứa trẻ gia đình bình thường được ra nước ngoài học là chuyện vô cùng khó, mà từ bé tôi đã là du học sinh. Nhưng bọn họ làm sao biết được nỗi khổ của tôi? Nếu như tôi có thể chọn, tôi thật sự muốn ở lại trong nước, ở lại ngôi nhà không hề chứa chấp mình... Bởi vì tôi quá khát vọng không khí gia đình. Từ bé tôi đã ở bên cạnh mẹ mình, những đứa trẻ trong thôn đều cười nhạo tôi là một đứa con hoang, cho nên tôi vô cùng khao khát mình có thể có một người cha. Tôi cũng không biết mẹ tại sao lại muốn kết hôn cùng với cha, nếu bọn họ đều không thích đối phương tại sao lại phải đến với nhau? Trong lời kể của mẹ tôi thì cha tôi vẫn luôn là một người xa lạ, đến ngay cả khi bà bị bệnh sắp chết, vẫn phải nhờ hàng xóm liên hệ với cha, nếu không tôi cũng không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao? Sau khi đến ngôi nhà của cha, mỗi ngày tôi đều cần thận từng li từng tí, bởi vì tôi vô cùng tự ti, càng sợ bọn họ sẽ không thích mình mà đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cho dù như thế tôi vẫn được đưa ra nước ngoài. Đúng là tôi đã tiếp xúc một chút với tà giáo... Nhưng chỉ là muốn tâm hồn được cứu rỗi, chỉ thể mà thôi... Nhưng đến cuối cùng tôi mới phát hiện, người thực sự cứu được chính mình không phải ai khác, mà chính là mình, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.”
Tôi nghe đoạn độc thoại này của Lương Hiên xong trong lòng cũng thấy thương hắn, một người trong lòng không cảm nhận được ấm áp, cuộc sống của hắn chắc rất vất vả... Nhưng điều này không thể trở thành lý do để hắn làm điều ác. Bởi vì một người nếu đã đi vào bóng tối, thì nhất định sẽ ngã xuống vực sâu, báo thù có lẽ sẽ đem đến vui vẻ nhất thời, nhưng lại không giải quyết được tận gốc vấn đề... Bởi vì người chết đã chết, cừu hận mang đến đau xót cũng không bởi vì vậy mà được lấp đầy.
Bạch Kiện cuối cùng cũng thả Lương Hiên đi, bởi vì thực sự không có bằng chứng chứng minh Lương Hiên chính là hung thủ phía sau, dù rằng động cơ của hắn vô cùng rõ ràng. Tuy là thả nhưng từ bây giờ không thể bỏ mặc không quan tâm hắn!
Dù sao năm đó chuyện của giáo phái Thánh Anh quá đáng sợ, bởi vậy Bạch Kiện tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra thêm lần nữa...
Lương Hiên nghe hỏi thể thì không hề bất ngờ mà thản nhiên trả lời: “Người phụ nữ này là thư ký riêng của cha tôi, tôi và cô ta từng có tình một đêm, chỉ vậy mà thôi. Anh cũng biết tôi ở nước ngoài sinh sống vài chục năm, cho nên đối với sinh hoạt cá nhân khá thoáng, đối với kiểu đàn bà chủ động lao đến như Triệu Á Bình thì tôi luôn không chủ động, không cự tuyệt, cũng không chịu trách nhiệm...” Thấy hắn nói hời hợt như vậy, xem ra trước đó đã chuẩn bị các biện pháp đối phó. Nhưng tiếp đó Bạch Kiện lại ném ra một quả bom nặng ký, đó chính2là trực tiếp nói với Lương Hiên, Triệu Á Bình trước khi chết đã mang thai. Không nghĩ tới Lương Hiên vẫn im lặng nói: “Điều này chẳng có gì lạ cả, sinh hoạt cá nhân của cô ta còn thoáng hơn tôi nhiều, làm sao biết được đứa bé trong bụng là con của ai?” “Chẳng lẽ anh không nghi ngờ đứa bé này là con mình hoặc con của cha mình hay sao?” Bạch Kiện chế giễu.
Ai ngờ Lương Hiên vẫn nói với vẻ không quan tâm: “Có phải của ông ta không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải của tôi. Trừ khi tôi bị điện mới sinh con với loại đàn bà như thế, ai biết8lúc nào bị đội nón xanh chứ?”
Bạch Kiện lúc này lại chuyển câu hỏi về vụ án: “Anh cảm thấy vì sao Lương Kha lại giết những người này?” Lần này Lương Hiên yên lặng một lúc rồi mới ung dung nói: “Tôi không biết...” “Chẳng lẽ trong lòng anh không có suy đoán hay sao?” Bạch Kiện hỏi sát. Lương Hiền lắc đầu cười nói: “Cảnh sát Bạch, những phỏng đoán này không phải là công việc của cảnh sát hay sao? Sao lại hỏi tôi? Nếu như bắt buộc tôi phải nói, có lẽ là Tiểu Kha phát hiện Triệu Á Bình có quan hệ với cha tối, thẹn quá hóa giận, nhất thời nổi điên nên giết người.”
Bạch Kiện2cũng cười khẽ và nói: “Suy luận kiểu này anh tin không?”
Lương Hiên chậm rãi rút lại nụ cười: “Tin chứ! Tất cả đều có khả năng, đừng nhìn Lương Kha bình thường là một kẻ bỏ đi, nhưng bỏ đi thì nó cũng là đàn ông! Hoặc là nó nghĩ đứa bé trong bụng Triệu Á Bình là con của mình, vậy mà lại phát hiện đó là con của cha mình...”
Mấy người chúng tôi ngồi trong phòng theo dõi nhìn Lương Hiên và Bạch Kiện đối đáp. Lương Hiên biểu hiện ra vô cùng tự tin, hoặc hắn không phải hung thủ, hoặc là hắn chắc chắn cảnh sát sẽ không điều tra được gì.
Tôi nhìn khuôn mặt Lương Hiên2càng thiên về vế thứ hai, dù sao lúc Lương Kha giết người có video quay lại, mà trạng thái Lương Kha vẫn luôn giữ yên lặng, không nói bất cứ một câu biện minh nào cho mình.
Tôi nhắn ngay cho Bạch Kiện một tin nhắn, để anh ta hỏi Lương Hiến về chuyện của giáo phái Thánh Anh, xem tên này có phản ứng gì.
Thể là Bạch Kiện đột nhiên chuyển đổi câu hỏi: “Anh đã từng nghe qua giáo phái Thánh Anh chưa?”
Lương Hiên nghe câu này mà không có biểu lộ gì, hắn trả lời: “Chưa, tôi chưa từng tin những thứ này...”
Mặc dù Lương Hiên trả lời rất bình thường, nhưng tôi vẫn phát hiện khi hắn nghe6đến cụm từ giáo phái Thánh Anh, ánh mắt hắn thoáng nhìn xuống phía dưới, hành động này rõ ràng là đang suy nghĩ làm sao để trả lời vấn đề này. Nếu như Lương Hiến chưa từng nghe đến những từ này, chắc chắn hắn sẽ trả lời rất dứt khoát, mà không phải dừng lại theo bản năng. Bởi vậy đương nhiên hắn đã nghe qua, thậm chí còn hiểu rất rõ giáo phái Thánh Anh.
Bạch Kiện thấy hắn phủ nhận, thì lấy một ít tư liệu đặt trước mặt rồi nói: “Nếu anh đã không tin mấy thứ này, vậy tại sao năm đó lại gia nhập nó?” Lương Hiến nhìn thoáng qua những tư liệu đen tối khi còn ở nước ngoài của mình, khóe mắt bắt đầu mất tự nhiên mà run rẩy, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường.
Sau đó hắn đưa tay vuốt mi tâm, như để suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó tôi cảm thấy rất mông lung, mẹ mất sớm, cha không hề yêu thương tôi, tôi bị mẹ kế căm ghét chỉ có thể đưa ra nước ngoài đi học. Trong mắt người ngoài cảm thấy tôi rất hạnh phúc, bởi vì một đứa trẻ gia đình bình thường được ra nước ngoài học là chuyện vô cùng khó, mà từ bé tôi đã là du học sinh. Nhưng bọn họ làm sao biết được nỗi khổ của tôi? Nếu như tôi có thể chọn, tôi thật sự muốn ở lại trong nước, ở lại ngôi nhà không hề chứa chấp mình... Bởi vì tôi quá khát vọng không khí gia đình. Từ bé tôi đã ở bên cạnh mẹ mình, những đứa trẻ trong thôn đều cười nhạo tôi là một đứa con hoang, cho nên tôi vô cùng khao khát mình có thể có một người cha. Tôi cũng không biết mẹ tại sao lại muốn kết hôn cùng với cha, nếu bọn họ đều không thích đối phương tại sao lại phải đến với nhau? Trong lời kể của mẹ tôi thì cha tôi vẫn luôn là một người xa lạ, đến ngay cả khi bà bị bệnh sắp chết, vẫn phải nhờ hàng xóm liên hệ với cha, nếu không tôi cũng không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao? Sau khi đến ngôi nhà của cha, mỗi ngày tôi đều cần thận từng li từng tí, bởi vì tôi vô cùng tự ti, càng sợ bọn họ sẽ không thích mình mà đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cho dù như thế tôi vẫn được đưa ra nước ngoài. Đúng là tôi đã tiếp xúc một chút với tà giáo... Nhưng chỉ là muốn tâm hồn được cứu rỗi, chỉ thể mà thôi... Nhưng đến cuối cùng tôi mới phát hiện, người thực sự cứu được chính mình không phải ai khác, mà chính là mình, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.”
Tôi nghe đoạn độc thoại này của Lương Hiên xong trong lòng cũng thấy thương hắn, một người trong lòng không cảm nhận được ấm áp, cuộc sống của hắn chắc rất vất vả... Nhưng điều này không thể trở thành lý do để hắn làm điều ác. Bởi vì một người nếu đã đi vào bóng tối, thì nhất định sẽ ngã xuống vực sâu, báo thù có lẽ sẽ đem đến vui vẻ nhất thời, nhưng lại không giải quyết được tận gốc vấn đề... Bởi vì người chết đã chết, cừu hận mang đến đau xót cũng không bởi vì vậy mà được lấp đầy.
Bạch Kiện cuối cùng cũng thả Lương Hiên đi, bởi vì thực sự không có bằng chứng chứng minh Lương Hiên chính là hung thủ phía sau, dù rằng động cơ của hắn vô cùng rõ ràng. Tuy là thả nhưng từ bây giờ không thể bỏ mặc không quan tâm hắn!
Dù sao năm đó chuyện của giáo phái Thánh Anh quá đáng sợ, bởi vậy Bạch Kiện tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra thêm lần nữa...
/1940
|