*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi thấy cảm xúc Bạch Kiện có chút không thể khống chế, liền vội vàng đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn đổi chỗ với anh ta, để Bạch Kiện ra ngoài bình tĩnh một chút.
Lương Hiên thấy người tiến vào là tôi, liền có chút tò mò hỏi: “Mày không phải cảnh sát?” Tôi gật đầu trả lời: “Đúng thế, tao là cố vấn đặc biệt được bọn họ mời đến.” Lương Hiên liền cười lạnh: “Sao thế? Hiện giờ cảnh sát cũng phải nhờ đến người ngoài cơ à?”
Tôi nghe xong không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm một lúc rồi mới ung dung mở miệng: “Tao rất hiếu kì... Rốt cuộc thì mày là thứ quái gì?”
Lương Hiên biến sắc mặt, nói: “Tao không hiểu2mày nói gì?” Tôi cười phá lên: “Mày hiểu mà, đúng không? Mày đều hiểu phần lớn thời gian mày đâu phải người bình thường?” “Mày nói bậy bạ gì thế? Ai không phải người bình thường?” Lương Hiên đột nhiên lớn tiếng phản bác tôi. Tôi thấy tên này còn muốn giả vờ, liền tiếp tục nói: “Ai hả? Mẹ mày không nói làm thế nào mà bà ta mang thai hay sao?”
Lương Hiên bị câu hỏi của tôi làm cho yên lặng, hắn trùng đôi mắt màu đỏ nhìn chòng chọc vào tôi, nếu như không phải đang bị còng tay, chắc hẳn đã ngay lập tức lao lên liều mạng với tôi rồi. Nhưng tôi lại không cần quan tâm, tiếp tục bộ dáng tức chết người8không cần đến mạng mà nói tiếp: “Nghe nói hiện trường rất náo nhiệt, không những có mấy chục công nhân, còn có vài người đàn ông núp trong bóng tối tham quan...”
Lương Hiên nghe thể thì “bành” một cái vọt lên từ trên ghế, quát to với tôi: “Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!” Hai cảnh sát lúc này từ bên ngoài tiến vào giữ chặt Lương Hiên ngồi lại trên ghế, quát bảo hắn ngồi yên tiếp tục thẩm vấn! Tôi biết thẩm vấn tên này không thể theo cách thức bình thường, nếu nói về luật có khi hắn còn hiểu rõ hơn chúng tôi, cho nên chỉ có thể dùng quá khứ Lương Hiên không thể nào chấp nhận đến chọc giận hắn.
Tôi thấy Lương2Hiên có chút bình tĩnh lại, liền dùng vẻ mặt đồng tình nói: “Thực tình này cũng rất đáng thương, nếu như có thể chọn, tạo tin rằng mày cũng muốn có một gia đình bình thường, cho dù mày cực kì chán ghét Lương Bản Phát, nhưng mày cũng từng mong rằng ông ta chính là cha ruột của mình đúng không?” Lương Hiên nhắm mắt lại, muốn để cho mình tỉnh táo, nhưng hai bàn tay nắm chặt lại bán đứng hắn... Lương Hiện đang cố gắng đè nén lại sự phẫn nộ trong lòng, nhưng có những cảm xúc khi đạt đến một mức độ nào đó, không phải muốn ép là có thể ép. Điều tôi muốn làm chính là vứt ra một cọng rơm cuối2cùng đè sập hắn. Thế là tôi chậm rãi nói: “Trong lòng của mày... Có phải luôn cảm thấy mình là một con quái vật hay không?”
“Mày câm mồm đi, tao không phải là quái vật! Tao là con của chúa, tạo chính là Thánh Anh!” Lương Hiền hô to giống như đang gào thét.
“Cứt chó! Mày chỉ là cặn bã, còn đòi làm con của chúa! Thật buồn cười, mày biết cái gì là thương hại không? Mày còn có nhân tính hay không? Mày làm những cô gái vô tội đó có thai, sau đó lại sinh ra một đống quái vật giống như mày hay sao?” Tôi nói với giọng chế giễu.
“Những sinh mạng hèn mọn đó làm sao có thể so sánh với tạo được, tạo6chính là Thánh Anh được tạo ra để cứu vớt thế gian! Chết mấy đứa con gái thì tính là gì, bọn họ được chọn chính là nhận được vinh dự rất lớn, phải cảm thấy tự hào mới đúng!” Lương Hiên càng nói càng điên cuồng, giống như coi mình là chúa cứu thế.
Tôi nghe thể thì cười lạnh: “Mày tưởng tượng hơi quá, mày không nhớ rõ ánh mắt mẹ mày nhìn mày hay sao? Trong mắt bà ta, cha mày cũng đã từng là thần, nhưng đến cuối cùng mẹ mày mới biết hắn ta chính là một con quái vật! Trên đời này không có ai thích mày, càng không có ai yêu, mày mới chính là giống loài hèn mọn nhất! Thật ra mày cũng giống như cha ruột mày, đều sống đáng thương như chó vậy! Hắn ta giả vờ mình là sứ giả của thần, cũng chỉ vì che giấu tự ti trong nội tâm cùng với thiếu sót sinh lý mà thôi! Nếu như tạo không đoán sai, cha mày có bệnh di truyền của dòng họ, con của hắn sinh ra đa số là dị dạng giống quái vật. Coi như ngẫu nhiên có thể chế tạo loại nhìn bề ngoài bình thường giống như mày, nhưng cũng chỉ là để chuỗi gen xấu xí đó được di truyền tiếp, để cho mày mang theo sự thiếu sót đó tiếp tục chế tạo ra càng nhiều con quái vật...”
Trong đời tôi chưa bao giờ nói một hơi dài đến thế, càng về sau tôi suýt nữa nói hắn sống chỉ lãng phí không khí, chết lãng phí đất!
Cuối cùng thì Lương Hiên cũng sụp đổ bởi những lời nói của tôi, hắn dùng hai tay che mặt, gào khóc thật to. “Xin mày... Đừng nói nữa, xin mày...” Lương Hiên cầu xin. Tôi gật đầu một cái rồi bảo: “Tao có thể không nói, tạo cho mày thời gian, tự mày nói đi...”
Lương Hiên nghe thể thì ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt trên mặt xong rồi chậm rãi mở miệng kể ra cuộc sống đáng buồn của hắn... Lương Hiên từ bé đã là một đứa trẻ không có cha, toàn thôn đều chê cười mẹ con hắn, thế nhưng mẹ hắn lại giống như không hề quan tâm đến những điều này, vẫn cứ sống trong thế giới riêng của mình. Có lúc Lương Hiên hỏi mẹ: “Vì sao cho không thích con?” Người mẹ nghe thể thì khinh bỉ nói: “Hắn không có tư cách thích con...” Lúc đó Lương Hiên còn nhỏ, không biết lời mẹ mình nói có ý gì, nhưng Lương Hiên luôn cảm thấy mẹ của mình không giống với mẹ của người khác, thỉnh thoảng sẽ thốt lên vài câu nói rất khó hiểu.
Tôi thấy cảm xúc Bạch Kiện có chút không thể khống chế, liền vội vàng đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn đổi chỗ với anh ta, để Bạch Kiện ra ngoài bình tĩnh một chút.
Lương Hiên thấy người tiến vào là tôi, liền có chút tò mò hỏi: “Mày không phải cảnh sát?” Tôi gật đầu trả lời: “Đúng thế, tao là cố vấn đặc biệt được bọn họ mời đến.” Lương Hiên liền cười lạnh: “Sao thế? Hiện giờ cảnh sát cũng phải nhờ đến người ngoài cơ à?”
Tôi nghe xong không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm một lúc rồi mới ung dung mở miệng: “Tao rất hiếu kì... Rốt cuộc thì mày là thứ quái gì?”
Lương Hiên biến sắc mặt, nói: “Tao không hiểu2mày nói gì?” Tôi cười phá lên: “Mày hiểu mà, đúng không? Mày đều hiểu phần lớn thời gian mày đâu phải người bình thường?” “Mày nói bậy bạ gì thế? Ai không phải người bình thường?” Lương Hiên đột nhiên lớn tiếng phản bác tôi. Tôi thấy tên này còn muốn giả vờ, liền tiếp tục nói: “Ai hả? Mẹ mày không nói làm thế nào mà bà ta mang thai hay sao?”
Lương Hiên bị câu hỏi của tôi làm cho yên lặng, hắn trùng đôi mắt màu đỏ nhìn chòng chọc vào tôi, nếu như không phải đang bị còng tay, chắc hẳn đã ngay lập tức lao lên liều mạng với tôi rồi. Nhưng tôi lại không cần quan tâm, tiếp tục bộ dáng tức chết người8không cần đến mạng mà nói tiếp: “Nghe nói hiện trường rất náo nhiệt, không những có mấy chục công nhân, còn có vài người đàn ông núp trong bóng tối tham quan...”
Lương Hiên nghe thể thì “bành” một cái vọt lên từ trên ghế, quát to với tôi: “Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!” Hai cảnh sát lúc này từ bên ngoài tiến vào giữ chặt Lương Hiên ngồi lại trên ghế, quát bảo hắn ngồi yên tiếp tục thẩm vấn! Tôi biết thẩm vấn tên này không thể theo cách thức bình thường, nếu nói về luật có khi hắn còn hiểu rõ hơn chúng tôi, cho nên chỉ có thể dùng quá khứ Lương Hiên không thể nào chấp nhận đến chọc giận hắn.
Tôi thấy Lương2Hiên có chút bình tĩnh lại, liền dùng vẻ mặt đồng tình nói: “Thực tình này cũng rất đáng thương, nếu như có thể chọn, tạo tin rằng mày cũng muốn có một gia đình bình thường, cho dù mày cực kì chán ghét Lương Bản Phát, nhưng mày cũng từng mong rằng ông ta chính là cha ruột của mình đúng không?” Lương Hiên nhắm mắt lại, muốn để cho mình tỉnh táo, nhưng hai bàn tay nắm chặt lại bán đứng hắn... Lương Hiện đang cố gắng đè nén lại sự phẫn nộ trong lòng, nhưng có những cảm xúc khi đạt đến một mức độ nào đó, không phải muốn ép là có thể ép. Điều tôi muốn làm chính là vứt ra một cọng rơm cuối2cùng đè sập hắn. Thế là tôi chậm rãi nói: “Trong lòng của mày... Có phải luôn cảm thấy mình là một con quái vật hay không?”
“Mày câm mồm đi, tao không phải là quái vật! Tao là con của chúa, tạo chính là Thánh Anh!” Lương Hiền hô to giống như đang gào thét.
“Cứt chó! Mày chỉ là cặn bã, còn đòi làm con của chúa! Thật buồn cười, mày biết cái gì là thương hại không? Mày còn có nhân tính hay không? Mày làm những cô gái vô tội đó có thai, sau đó lại sinh ra một đống quái vật giống như mày hay sao?” Tôi nói với giọng chế giễu.
“Những sinh mạng hèn mọn đó làm sao có thể so sánh với tạo được, tạo6chính là Thánh Anh được tạo ra để cứu vớt thế gian! Chết mấy đứa con gái thì tính là gì, bọn họ được chọn chính là nhận được vinh dự rất lớn, phải cảm thấy tự hào mới đúng!” Lương Hiên càng nói càng điên cuồng, giống như coi mình là chúa cứu thế.
Tôi nghe thể thì cười lạnh: “Mày tưởng tượng hơi quá, mày không nhớ rõ ánh mắt mẹ mày nhìn mày hay sao? Trong mắt bà ta, cha mày cũng đã từng là thần, nhưng đến cuối cùng mẹ mày mới biết hắn ta chính là một con quái vật! Trên đời này không có ai thích mày, càng không có ai yêu, mày mới chính là giống loài hèn mọn nhất! Thật ra mày cũng giống như cha ruột mày, đều sống đáng thương như chó vậy! Hắn ta giả vờ mình là sứ giả của thần, cũng chỉ vì che giấu tự ti trong nội tâm cùng với thiếu sót sinh lý mà thôi! Nếu như tạo không đoán sai, cha mày có bệnh di truyền của dòng họ, con của hắn sinh ra đa số là dị dạng giống quái vật. Coi như ngẫu nhiên có thể chế tạo loại nhìn bề ngoài bình thường giống như mày, nhưng cũng chỉ là để chuỗi gen xấu xí đó được di truyền tiếp, để cho mày mang theo sự thiếu sót đó tiếp tục chế tạo ra càng nhiều con quái vật...”
Trong đời tôi chưa bao giờ nói một hơi dài đến thế, càng về sau tôi suýt nữa nói hắn sống chỉ lãng phí không khí, chết lãng phí đất!
Cuối cùng thì Lương Hiên cũng sụp đổ bởi những lời nói của tôi, hắn dùng hai tay che mặt, gào khóc thật to. “Xin mày... Đừng nói nữa, xin mày...” Lương Hiên cầu xin. Tôi gật đầu một cái rồi bảo: “Tao có thể không nói, tạo cho mày thời gian, tự mày nói đi...”
Lương Hiên nghe thể thì ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt trên mặt xong rồi chậm rãi mở miệng kể ra cuộc sống đáng buồn của hắn... Lương Hiên từ bé đã là một đứa trẻ không có cha, toàn thôn đều chê cười mẹ con hắn, thế nhưng mẹ hắn lại giống như không hề quan tâm đến những điều này, vẫn cứ sống trong thế giới riêng của mình. Có lúc Lương Hiên hỏi mẹ: “Vì sao cho không thích con?” Người mẹ nghe thể thì khinh bỉ nói: “Hắn không có tư cách thích con...” Lúc đó Lương Hiên còn nhỏ, không biết lời mẹ mình nói có ý gì, nhưng Lương Hiên luôn cảm thấy mẹ của mình không giống với mẹ của người khác, thỉnh thoảng sẽ thốt lên vài câu nói rất khó hiểu.
/1940
|