*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Ngải khẽ đỏ mặt: “Tôi... tôi không cố ý, chỉ là tôi quá thích anh ấy.”
Tôi nghiệm mặt nói: “Cô thế này là thích cậu ta ư? Đây chỉ là cô muốn chiếm hữu cậu ta! Thực sự thích một người là từ tận đáy lòng hi vọng người ấy tốt mới đúng! Cô có biết nếu còn tiếp tục như vậy, dương khí của cậu ta sẽ bị cô hút sạch, đến lúc đó sức khỏe cậu ta sẽ càng ngày càng kém, đến cuối cùng cơ thể khô kiệt mà chết.”
Chú Lê nói nhỏ bên tai tôi: “Cái này cháu cũng biết à?” Tôi nghĩ bụng biết cái gì chứ? Tôi chỉ tiện mồm nói nhăng nói cuội hù dọa con bé này thôi! Đương nhiên bây giờ tôi vẫn phải tiếp tục giả vờ.2Vì vậy tôi lạnh lùng nói với cô ta: “Cô có biết xác của mình hiện giờ ở chỗ nào không?” Tiểu Ngải lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ biết là chỗ đó rất tốt, tiếng gió rất lớn... Đôi khi có thể nghe được trên đầu có từng chiếc xe lái ngang qua.” Tôi nghe cô ta nói nhiều như vậy nhưng vẫn không biết đây là chỗ nào. Thượng Hải rộng như vậy, tôi đi đâu tìm một chỗ vừa tối, vừa gió lớn, trên đầu lại nhiều xe đi lại chứ? Xem ra muốn biết chỗ Tiểu Ngải bị vứt xác từ miệng cô ta quá khó khăn. Vì vậy tôi đành hỏi cô ta một vấn đề khác: “Cô có ấn tượng gì về cái chết của mình không?” Tiểu Ngải hơi khổ sở8gật đầu và đáp: “Trước đó tôi từng xăm cho tên kia một hình vẽ kỳ lạ, cho nên có ấn tượng sâu sắc với hắn.” Tôi tiếp tục hỏi: “Ngoài những cái đó cô còn biết cái gì?” Lần này Tiểu Ngải ngẫm nghĩ và nói: “Tôi nhớ lần trước lúc tới chỗ tôi xăm hình, hắn đã từng nhận một cuộc điện thoại, tôi nghe nội dung nói chuyện của hắn thì cảm thấy hình như hắn là một người làm môi giới bất động sản.” Vừa nghe vậy, tôi càng cảm động muốn khóc hơn. Thượng Hải to đùng thế này, có bao nhiêu người môi giới bất động sản đây?! Tôi thực sự ưu sầu, bóp trán cổ sức suy nghĩ, tôi nên đi đâu để tìm tay môi giới bất động sản này2đây?
Nghĩ mãi rồi tôi chợt vỗ đùi nói: “Đúng rồi! Sao mình lại quên mất việc này chứ? Nếu hắn là người làm môi giới...” Tôi nói được một nửa thì nhìn sang chú Lê: “Thả cô ta đi trước đã!” Chú Lê đáp lời: “Cháu không hỏi thêm nữa đi, lỡ đâu còn có thể hỏi được tin tức gì có ích thì sao? Thời gian của Nhiếp Tiêu Vũ quý giá lắm, lần sau không biết khi nào mới rảnh.” Tôi bảo chú Lê yên tâm, cái gì nên hỏi tôi đã hỏi xong hết rồi. Sau đó tôi còn không quên cảnh cáo linh hồn của Tiểu Ngải: “Mặc kệ Nhiếp Tiểu Vũ có uống rượu hay không đều không được quấy rầy cậu ta nữa! Chúng tôi sẽ giúp cô tìm được xác, để2yên nghỉ dưới lòng đất.”
Tiểu Ngải vội vàng gật đầu, sau đó chui về hình xăm cá heo kia nhanh như chớp.
Chủ Lê thấy Tiểu Ngải đi rồi thì vội hỏi tôi: “Cháu đã phát hiện điều gì?”
Tôi cười đáp: “Mọi người còn nhớ căn hộ của gia đình xảy ra chuyện mà trên thông báo hỗ trợ điều tra trước đó có nói không?”
“Ừm, không phải ở gần đây ư? Làm sao? Cháu còn muốn mua nhà ma ở Thượng Hải à?” Chú Lê ngờ vực hỏi.
Tôi gật đầu đáp: “Đúng rồi đó! Bây giờ phải nhanh chóng điều tra xem căn hộ kia ở chỗ nào. Chúng ta đi xem nhà luôn...” Trên thực tế cũng không phải tôi thật sự muốn mua nhà ma ở Thượng Hải, mà là vừa rồi nghe Tiểu Ngải nói6tên kia là một người môi giới bất động sản, nơi hắn giết người cướp của và nơi xăm hình lại đều ở khu Bảo Sơn, vậy chứng minh công ty của hắn chắc hẳn đặt ở gần đấy. Cho nên tôi nghi ngờ gia đình ở trong căn hộ kia có lẽ là thuê thông qua hắn. Bởi vậy hắn mới có thể dễ dàng đột nhập vào nhà cướp của.
Khi tôi nói suy nghĩ của mình với nhóm chú Lê, họ cũng cảm thấy khả năng ấy rất lớn. Vì vậy sáng hôm sau, chúng tôi căn cứ vào địa chỉ trên mạng nói, tìm được căn nhà ma kia.
Đầu tiên chúng tôi thông qua công ty bất động sản của khu chung cư tìm được chủ nhà, nói là chúng tôi có ý muốn xem thử căn nhà này. Đối phương nghe vậy lập tức đồng ý gặp mặt ngay. Xem ra rất nóng lòng muốn sang tay đây! Có điều cũng khó trách, nói gì thì nơi đó cũng từng có hai người chết liền, hiện giờ việc này lại ầm ĩ như vậy, đừng nói là muốn bán đứt, kể cả là cho thuê cũng không dễ.
Chủ nhà là một chị gái hơn bốn mươi tuổi, nhìn là biết người Thượng Hải chính gốc. Chị ta nói chuyện nhanh vô cùng, nói với chúng tôi một tràng về những điểm tốt của căn hộ, cái gì mà gần trường học, gần tàu điện ngầm, chỉ mỗi chuyện nhà từng có người chết là không nhắc đến một chữ.
Chúng tôi vào nhà thì thấy bên trong đã thu dọn rất sạch sẽ, chẳng hề nhìn ra nơi này đã từng xảy ra một vụ án mạng thảm thiết như vậy. Chú Lê vừa vào cửa đã lấy la bàn ra xem xét khắp nơi theo thói quen, dọa cho chị gái Thượng Hải mặt mày căng thẳng: “Ui chao! Ông làm gì vậy, tôi nói với ông này, chỗ này của tôi rất sạch sẽ, thứ dơ bẩn gì cũng không có.”
Tôi cười nói: “Chị gái à, chúng ta là người sáng mắt không nói chuyện mù mờ, nếu chúng tôi có thể tìm tới thẳng chỗ chị nghĩa là đã biết chi tiết về căn hộ này. Chị cứ việc nói thẳng đi, sang tay căn hộ này bao nhiêu tiền? Chúng tôi không thông qua người môi giới là không muốn để họ kiếm chác tiến từ chị và tôi.”
Chị gái Thượng Hải nghe vậy thì tán đồng: “Còn không phải vậy sao? Lần trước nếu không phải gã môi giới Ngô Hạo Minh của Nhà Nhà Vui Vẻ giới thiệu khách thuê cho tôi thì đâu có dính phải chuyện xui xẻo thế này chứ? Đừng nói đến nó nữa mà, xúi quẩy muốn chết luôn!”
Cuối cùng chị gái Thượng Hải báo giá quy định của căn hộ này cho tôi. Nếu là trước đây, căn hộ này được qua tay người môi giới, giá sẽ tăng lên rất cao, ít cũng phải ba mươi tám nghìn một mét vuông, đây vẫn là mức giá trung bình.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, chị ta cũng cảm thấy rất đen đủi, cho nên muốn sang tay gấp. Bởi vậy, chị ta hạ giá xuống còn hai mươi nghìn một mét vuông. Tôi tính toán sơ sơ dựa theo diện tích xây dựng nhà, cũng hơn hai triệu đấy!
May mà lần này ý của Túy ông không phải ở rượu”, nếu không, đào sạch trơn chút tiền còm của tôi mà chỉ mua được một căn nhà ma, coi như tôi được kiến thức giá nhà ở Thượng Hải cao chừng nào.
* Thành ngữ, ý chỉ lần này không phải Tiến Bảo có ý mua nhà thật mà chỉ mượn cớ.
Sau đó, chúng tôi lưu lại số điện thoại của chị gái Thượng Hải, nói là về suy nghĩ thử đã, trong vòng hai ngày sẽ trả lời cho chị ta. Có lẽ là chị ta thật sự quá muốn sang tay, lúc gần đi còn dặn dò chúng tôi lần nữa: “Tôi nói với mấy người nè, ở đoạn đường này, tìm khắp Thượng Hải cũng không thấy giá nào rẻ hơn của tôi đầu. Mấy người suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như... cảm thấy giá cả không phù hợp, chúng ta có thể bán lại mà.”
Tiểu Ngải khẽ đỏ mặt: “Tôi... tôi không cố ý, chỉ là tôi quá thích anh ấy.”
Tôi nghiệm mặt nói: “Cô thế này là thích cậu ta ư? Đây chỉ là cô muốn chiếm hữu cậu ta! Thực sự thích một người là từ tận đáy lòng hi vọng người ấy tốt mới đúng! Cô có biết nếu còn tiếp tục như vậy, dương khí của cậu ta sẽ bị cô hút sạch, đến lúc đó sức khỏe cậu ta sẽ càng ngày càng kém, đến cuối cùng cơ thể khô kiệt mà chết.”
Chú Lê nói nhỏ bên tai tôi: “Cái này cháu cũng biết à?” Tôi nghĩ bụng biết cái gì chứ? Tôi chỉ tiện mồm nói nhăng nói cuội hù dọa con bé này thôi! Đương nhiên bây giờ tôi vẫn phải tiếp tục giả vờ.2Vì vậy tôi lạnh lùng nói với cô ta: “Cô có biết xác của mình hiện giờ ở chỗ nào không?” Tiểu Ngải lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ biết là chỗ đó rất tốt, tiếng gió rất lớn... Đôi khi có thể nghe được trên đầu có từng chiếc xe lái ngang qua.” Tôi nghe cô ta nói nhiều như vậy nhưng vẫn không biết đây là chỗ nào. Thượng Hải rộng như vậy, tôi đi đâu tìm một chỗ vừa tối, vừa gió lớn, trên đầu lại nhiều xe đi lại chứ? Xem ra muốn biết chỗ Tiểu Ngải bị vứt xác từ miệng cô ta quá khó khăn. Vì vậy tôi đành hỏi cô ta một vấn đề khác: “Cô có ấn tượng gì về cái chết của mình không?” Tiểu Ngải hơi khổ sở8gật đầu và đáp: “Trước đó tôi từng xăm cho tên kia một hình vẽ kỳ lạ, cho nên có ấn tượng sâu sắc với hắn.” Tôi tiếp tục hỏi: “Ngoài những cái đó cô còn biết cái gì?” Lần này Tiểu Ngải ngẫm nghĩ và nói: “Tôi nhớ lần trước lúc tới chỗ tôi xăm hình, hắn đã từng nhận một cuộc điện thoại, tôi nghe nội dung nói chuyện của hắn thì cảm thấy hình như hắn là một người làm môi giới bất động sản.” Vừa nghe vậy, tôi càng cảm động muốn khóc hơn. Thượng Hải to đùng thế này, có bao nhiêu người môi giới bất động sản đây?! Tôi thực sự ưu sầu, bóp trán cổ sức suy nghĩ, tôi nên đi đâu để tìm tay môi giới bất động sản này2đây?
Nghĩ mãi rồi tôi chợt vỗ đùi nói: “Đúng rồi! Sao mình lại quên mất việc này chứ? Nếu hắn là người làm môi giới...” Tôi nói được một nửa thì nhìn sang chú Lê: “Thả cô ta đi trước đã!” Chú Lê đáp lời: “Cháu không hỏi thêm nữa đi, lỡ đâu còn có thể hỏi được tin tức gì có ích thì sao? Thời gian của Nhiếp Tiêu Vũ quý giá lắm, lần sau không biết khi nào mới rảnh.” Tôi bảo chú Lê yên tâm, cái gì nên hỏi tôi đã hỏi xong hết rồi. Sau đó tôi còn không quên cảnh cáo linh hồn của Tiểu Ngải: “Mặc kệ Nhiếp Tiểu Vũ có uống rượu hay không đều không được quấy rầy cậu ta nữa! Chúng tôi sẽ giúp cô tìm được xác, để2yên nghỉ dưới lòng đất.”
Tiểu Ngải vội vàng gật đầu, sau đó chui về hình xăm cá heo kia nhanh như chớp.
Chủ Lê thấy Tiểu Ngải đi rồi thì vội hỏi tôi: “Cháu đã phát hiện điều gì?”
Tôi cười đáp: “Mọi người còn nhớ căn hộ của gia đình xảy ra chuyện mà trên thông báo hỗ trợ điều tra trước đó có nói không?”
“Ừm, không phải ở gần đây ư? Làm sao? Cháu còn muốn mua nhà ma ở Thượng Hải à?” Chú Lê ngờ vực hỏi.
Tôi gật đầu đáp: “Đúng rồi đó! Bây giờ phải nhanh chóng điều tra xem căn hộ kia ở chỗ nào. Chúng ta đi xem nhà luôn...” Trên thực tế cũng không phải tôi thật sự muốn mua nhà ma ở Thượng Hải, mà là vừa rồi nghe Tiểu Ngải nói6tên kia là một người môi giới bất động sản, nơi hắn giết người cướp của và nơi xăm hình lại đều ở khu Bảo Sơn, vậy chứng minh công ty của hắn chắc hẳn đặt ở gần đấy. Cho nên tôi nghi ngờ gia đình ở trong căn hộ kia có lẽ là thuê thông qua hắn. Bởi vậy hắn mới có thể dễ dàng đột nhập vào nhà cướp của.
Khi tôi nói suy nghĩ của mình với nhóm chú Lê, họ cũng cảm thấy khả năng ấy rất lớn. Vì vậy sáng hôm sau, chúng tôi căn cứ vào địa chỉ trên mạng nói, tìm được căn nhà ma kia.
Đầu tiên chúng tôi thông qua công ty bất động sản của khu chung cư tìm được chủ nhà, nói là chúng tôi có ý muốn xem thử căn nhà này. Đối phương nghe vậy lập tức đồng ý gặp mặt ngay. Xem ra rất nóng lòng muốn sang tay đây! Có điều cũng khó trách, nói gì thì nơi đó cũng từng có hai người chết liền, hiện giờ việc này lại ầm ĩ như vậy, đừng nói là muốn bán đứt, kể cả là cho thuê cũng không dễ.
Chủ nhà là một chị gái hơn bốn mươi tuổi, nhìn là biết người Thượng Hải chính gốc. Chị ta nói chuyện nhanh vô cùng, nói với chúng tôi một tràng về những điểm tốt của căn hộ, cái gì mà gần trường học, gần tàu điện ngầm, chỉ mỗi chuyện nhà từng có người chết là không nhắc đến một chữ.
Chúng tôi vào nhà thì thấy bên trong đã thu dọn rất sạch sẽ, chẳng hề nhìn ra nơi này đã từng xảy ra một vụ án mạng thảm thiết như vậy. Chú Lê vừa vào cửa đã lấy la bàn ra xem xét khắp nơi theo thói quen, dọa cho chị gái Thượng Hải mặt mày căng thẳng: “Ui chao! Ông làm gì vậy, tôi nói với ông này, chỗ này của tôi rất sạch sẽ, thứ dơ bẩn gì cũng không có.”
Tôi cười nói: “Chị gái à, chúng ta là người sáng mắt không nói chuyện mù mờ, nếu chúng tôi có thể tìm tới thẳng chỗ chị nghĩa là đã biết chi tiết về căn hộ này. Chị cứ việc nói thẳng đi, sang tay căn hộ này bao nhiêu tiền? Chúng tôi không thông qua người môi giới là không muốn để họ kiếm chác tiến từ chị và tôi.”
Chị gái Thượng Hải nghe vậy thì tán đồng: “Còn không phải vậy sao? Lần trước nếu không phải gã môi giới Ngô Hạo Minh của Nhà Nhà Vui Vẻ giới thiệu khách thuê cho tôi thì đâu có dính phải chuyện xui xẻo thế này chứ? Đừng nói đến nó nữa mà, xúi quẩy muốn chết luôn!”
Cuối cùng chị gái Thượng Hải báo giá quy định của căn hộ này cho tôi. Nếu là trước đây, căn hộ này được qua tay người môi giới, giá sẽ tăng lên rất cao, ít cũng phải ba mươi tám nghìn một mét vuông, đây vẫn là mức giá trung bình.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, chị ta cũng cảm thấy rất đen đủi, cho nên muốn sang tay gấp. Bởi vậy, chị ta hạ giá xuống còn hai mươi nghìn một mét vuông. Tôi tính toán sơ sơ dựa theo diện tích xây dựng nhà, cũng hơn hai triệu đấy!
May mà lần này ý của Túy ông không phải ở rượu”, nếu không, đào sạch trơn chút tiền còm của tôi mà chỉ mua được một căn nhà ma, coi như tôi được kiến thức giá nhà ở Thượng Hải cao chừng nào.
* Thành ngữ, ý chỉ lần này không phải Tiến Bảo có ý mua nhà thật mà chỉ mượn cớ.
Sau đó, chúng tôi lưu lại số điện thoại của chị gái Thượng Hải, nói là về suy nghĩ thử đã, trong vòng hai ngày sẽ trả lời cho chị ta. Có lẽ là chị ta thật sự quá muốn sang tay, lúc gần đi còn dặn dò chúng tôi lần nữa: “Tôi nói với mấy người nè, ở đoạn đường này, tìm khắp Thượng Hải cũng không thấy giá nào rẻ hơn của tôi đầu. Mấy người suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như... cảm thấy giá cả không phù hợp, chúng ta có thể bán lại mà.”
/1940
|