*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Lê yêu cầu tất cả cảnh sát đều ra ngoài, vì sát khí trên người họ quá nặng, âm hồn ít tuổi như Lý Nguyệt Nguyệt không chịu được. Nếu muốn chiêu hồn Lý Nguyệt Nguyệt thì nhất định những cảnh sát đầy dương khí này phải ra ngoài.
Sau khi sạch sẽ, chú Lê đốt một lá bùa trên đó có ghi tên tuổi ngày sinh tháng đẻ của Lý Nguyệt Nguyệt, bầm tay niệm quyết, không bao lâu sau trong phòng bắt đầu nổi lên gió lạnh, khiến tôi không nhịn được rùng mình một cái....
Đúng lúc này, tôi thấy một thân hình nhỏ bé từ từ xuất hiện trước mặt chúng tôi, chỉ là tôi không thể tưởng tượng được, hình dạng Lý Nguyệt Nguyệt lại như thế này! Chỉ thấy toàn thân cô bé đều xanh tím, dường như không có chỗ nào còn màu da2bình thường. Mặc dù tới bây giờ vẫn chưa biết khi còn sống đứa bé này đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng không khó để tưởng tượng ra, đó là đoạn ký ức đáng sợ đến thế nào.
Nghe mẹ Lý Nguyệt Nguyệt nói, Tiểu Nguyệt Nguyệt thích nhất là búp bê Barbie và bút sáp màu Tiểu Tấn, vì thế tôi cố ý đặt hai thứ này cạnh hài cốt của cô bé, hi vọng khi cô bé đến nhìn thấy những thứ này, tâm trạng sẽ bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng dù chú Lê đã thử mấy lần, Lý Nguyệt Nguyệt vẫn chỉ đứng im ở đó, không bước tới dù chỉ một bước, dường như cô bé thờ ơ với cả những thứ mình từng rất yêu thích, thật không biết từ khi mất tích đến khi chết cô bé đã phải trải qua những chuyện8gì?
Lúc này chú Lê quay đầu lại nói với tôi: “Bây giờ cháu đến trước hài cốt đi, có điều đứa bé này trước khi chết phải chịu không ít sự ngược đãi, chút nữa cháu cảm nhận tàn hồn của cô bé, có khả năng... sẽ cảm nhận được cảm xúc của cô bé.”
Tôi gật đầu: “Chú yên tâm, không sao ạ...” Nói xong, tôi từ từ tiến đến chạm vào hài cốt Lý Nguyệt Nguyệt, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên tay trái cô bé, trong nháy mắt, ký ức của Lý Nguyệt Nguyệt hiện về trong đầu tôi.
Lúc mới đầu chỉ là những đoạn ký ức ngắn, lẻ tẻ, Lý Nguyệt Nguyệt dường như bị giam ở một nơi tối tăm, cô bé sợ hãi khóc mãi không ngừng, nhưng lại chẳng có ai để ý đến cô bé.
Hình ảnh tiếp theo lóe lên, cô bé bị6một người phụ nữ trung niên dẫn đến một căn phòng tối lờ mờ, vừa đi cô bé vừa khóc, nhưng người phụ nữ trung niên kia không thèm nhìn cô bé một lần, đóng cửa lại liền rời đi.
Dựa theo ánh mắt của Lý Nguyệt Nguyệt, nơi này hoàn toàn xa lạ, cô bé cũng không biết đây là đâu, lúc đó chỉ toàn là sợ hãi...
Sau đó có một người đàn ông đến đưa cô bé ra ngoài, còn dùng máy ảnh chụp khá nhiều lần, mặc dù Lý Nguyệt Nguyệt không biết vì sao người đó làm vậy, nhưng trong nội tâm cô bé cảm nhận được có chuyện không lành. Khi còn bé, cô bé không chỉ một lần nghe chuyện bọn buôn người bắt cóc trẻ em, nhưng Lý Nguyệt Nguyệt không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại bị bắt cóc.
Nhưng lúc3đó cô bé rất sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, đâu dám chơi một mình ở ngoài... chỉ là cô bé không ngờ, mình không còn cơ hội về nhà nữa.
Cũng không lâu sau, Lý Nguyệt Nguyệt bị đưa đến một căn phòng lớn, ở đó cô bé nhìn thấy mấy cô bé trạc tuổi mình, chỉ là khuôn mặt mấy người kia đều tô son trát phấn, không còn nét trẻ con vốn có. Mặc dù lúc đầu tôi cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng khi nhìn thấy ký ức của Lý Nguyệt Nguyệt, tôi vẫn giận run người. Mấy kẻ này quá càn rỡ, ở xã hội bây giờ lại có chuyện như thế này xảy ra? Dám bắt cóc bé gái, giam giữ rồi tổ chức bán dâm. Quan trọng là bọn chúng đều là trẻ con! Sao có thể làm ra chuyện mất5nhân tính như vậy? Chẳng lẽ những người này không có con sao? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ báo ứng? Lúc đó Lý Nguyệt Nguyệt rất sợ hãi, cô bé cũng lờ mờ đoán được đây là nơi thế nào, muốn lợi dụng lúc bọn chúng không để ý để chạy trốn. Nhưng dù sao cổ bé cũng là trẻ con, sao có thể thoát được lũ ma quỷ đó? Chạy trốn mấy lần đều không thoát được, lần nào cũng bị đánh gần chết... Càng gần lúc Lý Nguyệt Nguyệt chết ký ức càng mơ hồ, ngoại trừ cảm nhận được sự sợ hãi to lớn trong nội tâm cô bé, tôi cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được sự đau đớn toàn thân của cô bé.
Tôi biết đó là cảm nhận chân thực nhất của Lý Nguyệt Nguyệt trước khi chết, sau khi bị ngược đãi thời gian dài cô bé mới chết, mặc dù bây giờ chỉ có thể phỏng đoán là cô bé bị đánh đến chết. Nhưng cảm giác thống khổ trước khi chết của cô bé khiến một người trưởng thành như tôi cũng không chịu được, nói gì một đứa con nít. Điều khiến tôi cảm thấy hoảng sợ nhất, là trong trí nhớ của Lý Nguyệt Nguyệt, cô bé nhìn thấy người đàn ông đưa ảnh chụp những đứa bé ở đây lên một trang web nước ngoài... Trang web kia dùng tiếng Anh, tôi chỉ hiểu được đại khái. Trên trang web kia, hắn công khai ghi giá đấu giá những đứa trẻ này! Lúc tôi lấy lại tinh thần từ ký ức của Lý Nguyệt Nguyệt, nước mắt đã rơi đầy trên mặt tôi. Tôi biết những nước mắt này là nước mắt của Lý Nguyệt Nguyệt khi ấy lưu lại, cho nên mới khiến tôi cảm nhận được cảm xúc của cô bé chân thực đến vậy. Đinh Nhất đưa cho tôi một tờ giấy để lau nước mắt, nhưng tôi vẫn còn hơi hoảng hốt, vì tôi đang cố nhớ lại trang web trong trí nhớ của Lý Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ đó chính là “dark web” vẫn được nhắc tới.
Tôi lập tức đứng dậy, đẩy cửa phòng pháp y ra và thấy nhóm Bạch Kiện đang đứng ở cửa ra vào, tôi lập tức nói với bọn họ: “Tôi nghi những bé gái này bị một tổ chức tội phạm khống chế, ép buộc chúng bán dâm, thậm chí còn đưa ảnh chúng lên trang đấu giá ở nước ngoài!” Bạch Kiện nghe phỏng đoán của tôi thì rất kinh hãi, nếu tôi đoán đúng, vậy thì vụ án này không hề đơn giản! Nếu như không triệt để đánh sập đường dây tội phạm này, không biết sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ vô tội như Lý Nguyệt Nguyệt bị chết thảm dưới đáy giếng, không người hỏi han... Sau đó, dựa theo ký ức tôi viết lại địa chỉ internet của trang web kia, có thể nhớ nhầm vài chỗ, có điều may mà nhân viên kỹ thuật của Bạch Kiện sau khi thử vô số lần, rốt cuộc cũng thành công xâm nhập vào “dark web” kia.
Chú Lê yêu cầu tất cả cảnh sát đều ra ngoài, vì sát khí trên người họ quá nặng, âm hồn ít tuổi như Lý Nguyệt Nguyệt không chịu được. Nếu muốn chiêu hồn Lý Nguyệt Nguyệt thì nhất định những cảnh sát đầy dương khí này phải ra ngoài.
Sau khi sạch sẽ, chú Lê đốt một lá bùa trên đó có ghi tên tuổi ngày sinh tháng đẻ của Lý Nguyệt Nguyệt, bầm tay niệm quyết, không bao lâu sau trong phòng bắt đầu nổi lên gió lạnh, khiến tôi không nhịn được rùng mình một cái....
Đúng lúc này, tôi thấy một thân hình nhỏ bé từ từ xuất hiện trước mặt chúng tôi, chỉ là tôi không thể tưởng tượng được, hình dạng Lý Nguyệt Nguyệt lại như thế này! Chỉ thấy toàn thân cô bé đều xanh tím, dường như không có chỗ nào còn màu da2bình thường. Mặc dù tới bây giờ vẫn chưa biết khi còn sống đứa bé này đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng không khó để tưởng tượng ra, đó là đoạn ký ức đáng sợ đến thế nào.
Nghe mẹ Lý Nguyệt Nguyệt nói, Tiểu Nguyệt Nguyệt thích nhất là búp bê Barbie và bút sáp màu Tiểu Tấn, vì thế tôi cố ý đặt hai thứ này cạnh hài cốt của cô bé, hi vọng khi cô bé đến nhìn thấy những thứ này, tâm trạng sẽ bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng dù chú Lê đã thử mấy lần, Lý Nguyệt Nguyệt vẫn chỉ đứng im ở đó, không bước tới dù chỉ một bước, dường như cô bé thờ ơ với cả những thứ mình từng rất yêu thích, thật không biết từ khi mất tích đến khi chết cô bé đã phải trải qua những chuyện8gì?
Lúc này chú Lê quay đầu lại nói với tôi: “Bây giờ cháu đến trước hài cốt đi, có điều đứa bé này trước khi chết phải chịu không ít sự ngược đãi, chút nữa cháu cảm nhận tàn hồn của cô bé, có khả năng... sẽ cảm nhận được cảm xúc của cô bé.”
Tôi gật đầu: “Chú yên tâm, không sao ạ...” Nói xong, tôi từ từ tiến đến chạm vào hài cốt Lý Nguyệt Nguyệt, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên tay trái cô bé, trong nháy mắt, ký ức của Lý Nguyệt Nguyệt hiện về trong đầu tôi.
Lúc mới đầu chỉ là những đoạn ký ức ngắn, lẻ tẻ, Lý Nguyệt Nguyệt dường như bị giam ở một nơi tối tăm, cô bé sợ hãi khóc mãi không ngừng, nhưng lại chẳng có ai để ý đến cô bé.
Hình ảnh tiếp theo lóe lên, cô bé bị6một người phụ nữ trung niên dẫn đến một căn phòng tối lờ mờ, vừa đi cô bé vừa khóc, nhưng người phụ nữ trung niên kia không thèm nhìn cô bé một lần, đóng cửa lại liền rời đi.
Dựa theo ánh mắt của Lý Nguyệt Nguyệt, nơi này hoàn toàn xa lạ, cô bé cũng không biết đây là đâu, lúc đó chỉ toàn là sợ hãi...
Sau đó có một người đàn ông đến đưa cô bé ra ngoài, còn dùng máy ảnh chụp khá nhiều lần, mặc dù Lý Nguyệt Nguyệt không biết vì sao người đó làm vậy, nhưng trong nội tâm cô bé cảm nhận được có chuyện không lành. Khi còn bé, cô bé không chỉ một lần nghe chuyện bọn buôn người bắt cóc trẻ em, nhưng Lý Nguyệt Nguyệt không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại bị bắt cóc.
Nhưng lúc3đó cô bé rất sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, đâu dám chơi một mình ở ngoài... chỉ là cô bé không ngờ, mình không còn cơ hội về nhà nữa.
Cũng không lâu sau, Lý Nguyệt Nguyệt bị đưa đến một căn phòng lớn, ở đó cô bé nhìn thấy mấy cô bé trạc tuổi mình, chỉ là khuôn mặt mấy người kia đều tô son trát phấn, không còn nét trẻ con vốn có. Mặc dù lúc đầu tôi cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng khi nhìn thấy ký ức của Lý Nguyệt Nguyệt, tôi vẫn giận run người. Mấy kẻ này quá càn rỡ, ở xã hội bây giờ lại có chuyện như thế này xảy ra? Dám bắt cóc bé gái, giam giữ rồi tổ chức bán dâm. Quan trọng là bọn chúng đều là trẻ con! Sao có thể làm ra chuyện mất5nhân tính như vậy? Chẳng lẽ những người này không có con sao? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ báo ứng? Lúc đó Lý Nguyệt Nguyệt rất sợ hãi, cô bé cũng lờ mờ đoán được đây là nơi thế nào, muốn lợi dụng lúc bọn chúng không để ý để chạy trốn. Nhưng dù sao cổ bé cũng là trẻ con, sao có thể thoát được lũ ma quỷ đó? Chạy trốn mấy lần đều không thoát được, lần nào cũng bị đánh gần chết... Càng gần lúc Lý Nguyệt Nguyệt chết ký ức càng mơ hồ, ngoại trừ cảm nhận được sự sợ hãi to lớn trong nội tâm cô bé, tôi cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được sự đau đớn toàn thân của cô bé.
Tôi biết đó là cảm nhận chân thực nhất của Lý Nguyệt Nguyệt trước khi chết, sau khi bị ngược đãi thời gian dài cô bé mới chết, mặc dù bây giờ chỉ có thể phỏng đoán là cô bé bị đánh đến chết. Nhưng cảm giác thống khổ trước khi chết của cô bé khiến một người trưởng thành như tôi cũng không chịu được, nói gì một đứa con nít. Điều khiến tôi cảm thấy hoảng sợ nhất, là trong trí nhớ của Lý Nguyệt Nguyệt, cô bé nhìn thấy người đàn ông đưa ảnh chụp những đứa bé ở đây lên một trang web nước ngoài... Trang web kia dùng tiếng Anh, tôi chỉ hiểu được đại khái. Trên trang web kia, hắn công khai ghi giá đấu giá những đứa trẻ này! Lúc tôi lấy lại tinh thần từ ký ức của Lý Nguyệt Nguyệt, nước mắt đã rơi đầy trên mặt tôi. Tôi biết những nước mắt này là nước mắt của Lý Nguyệt Nguyệt khi ấy lưu lại, cho nên mới khiến tôi cảm nhận được cảm xúc của cô bé chân thực đến vậy. Đinh Nhất đưa cho tôi một tờ giấy để lau nước mắt, nhưng tôi vẫn còn hơi hoảng hốt, vì tôi đang cố nhớ lại trang web trong trí nhớ của Lý Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ đó chính là “dark web” vẫn được nhắc tới.
Tôi lập tức đứng dậy, đẩy cửa phòng pháp y ra và thấy nhóm Bạch Kiện đang đứng ở cửa ra vào, tôi lập tức nói với bọn họ: “Tôi nghi những bé gái này bị một tổ chức tội phạm khống chế, ép buộc chúng bán dâm, thậm chí còn đưa ảnh chúng lên trang đấu giá ở nước ngoài!” Bạch Kiện nghe phỏng đoán của tôi thì rất kinh hãi, nếu tôi đoán đúng, vậy thì vụ án này không hề đơn giản! Nếu như không triệt để đánh sập đường dây tội phạm này, không biết sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ vô tội như Lý Nguyệt Nguyệt bị chết thảm dưới đáy giếng, không người hỏi han... Sau đó, dựa theo ký ức tôi viết lại địa chỉ internet của trang web kia, có thể nhớ nhầm vài chỗ, có điều may mà nhân viên kỹ thuật của Bạch Kiện sau khi thử vô số lần, rốt cuộc cũng thành công xâm nhập vào “dark web” kia.
/1940
|