*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con người của tôi luôn dễ mềm lòng, nhìn thấy một cô bé đêm hôm đứng khóc trong góc, nhất định là gặp chuyện gì khó khăn, vì vậy tôi bước lên trước khẽ hỏi cô ấy: “Em sao thế? Có phải có chỗ nào không khỏe không?” Cô gái nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu nhìn về phía tôi, rồi hơi xấu hổ đáp: “Không có gì, mắt tôi hơi khó chịu thôi.”
Tôi nghĩ bụng cô lừa quỷ đấy à? Trông thể này không phải là đang khóc sao? Hơn nữa còn là khóc ở bên cạnh quầy thu ngân, tôi đoán là người trong nhà cô ấy bị bệnh nhưng không có tiền. Nhưng dù sao con gái người ta đã không muốn nói, tất nhiên tôi cũng ngại gặng hỏi mãi, vì vậy tôi yên lặng tránh ra.
Nào ngờ lúc2trở lại phòng bệnh thì thấy, hóa ra người nhà của cô gái vừa rồi ở cùng một phòng bệnh với chú Lê. Nhìn tuổi tác của người đàn ông trên giường bệnh, chắc là bậc cha chú của cô ấy. Mặc dù cô bé liên tục dỗ dành ông ta vui vẻ, nhưng trên mặt ông ta vẫn đầy tâm sự.
Trong gian phòng này đều là bệnh nhân bị bệnh tim và mạch máu não nghiêm trọng nguy kịch, so sánh với bệnh nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh như chú Lê, thì người thân của cô bé này xem như rất nhẹ rồi. Cô bé nhìn thấy tôi cũng sửng sốt, tiếp theo mặt cô ấy hơi đỏ lên và gật đầu với tôi, nhưng không nói chuyện gì cả... Tôi bèn mỉm cười với cô ấy, cố gắng khiến8cô ấy không cảm thấy quá xấu hổ.
Ban đầu tôi cho rằng cô bé này còn nhỏ, có thể là lần đầu tiên thấy người thân bị bệnh, khó tránh khỏi hơi sợ, nhưng khi tôi đi toilet về lại nghe thấy một bác sĩ đeo mắt kính nói chuyện với cô ấy ở hành lang. Mặc dù tôi không nghe rõ bọn họ nói những gì, nhưng thấy sắc mặt cô bé tái nhợt đi một lúc, xem ra tình trạng của người thân cô ấy cũng không lạc quan như bề ngoài.
Sau khi bác sĩ đi, cô bé chạy tới cầu thang với vẻ mặt bất lực, tôi biết nhất định là cô ấy lại lén lút khóc. Nhưng khi bước ra khỏi cầu thang, cô ấy đã lau khô nước mắt trên mặt, rồi mỉm cười đi vào phòng bệnh.
Bởi6vì buổi tối bệnh viện chỉ cho một người ở lại phòng bệnh để chăm sóc, nên tôi để Đinh Nhất về xe ngủ trước, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại báo cho anh ta. Đinh Nhất cũng biết chăm nom người bệnh là một việc vất vả, vì vậy cũng không từ chối, trước khi đi chỉ nói với tôi: “Vậy tôi đi ngủ trước, tối mai tôi đổi cho cậu xuống ngủ.”
Sau khi Đinh Nhất đi, cô bé vừa rồi cất tiếng nói nhỏ với tôi: “Tôi có thể tắt đèn không?”
Tôi khẽ gật đầu đáp lời cô ấy: “Không việc gì cả, tắt đi...”
Chăm bệnh là một chuyện vừa vất vả vừa buồn tẻ, cũng may phòng bệnh của chú Lê chỉ có ba chiếc giường bệnh, mà giường của chú còn là chiếc nằm tận trong cùng3dựa sát cửa sổ, cho nên cũng yên tĩnh hơn.
Nhưng dù vậy, trước nửa đêm tối cũng gần như ngủ không yên, bởi vì bên ngoài hành lang vẫn có y tả chạy tới chạy lui, nghe tiếng chắc lại là hai người bệnh nguy kịch được chuyển tới từ khoa cấp cứu.
Cả đời người có hai điều vô cùng quan trọng, một là đừng bị bệnh, hai là đừng thiếu tiền. Người bình thường chỉ gặp một điều trong đó đã là người có phúc!! Nhưng trong muôn nghìn chúng sinh, đa số đều có cả hai điều ấy.
Cứ nói căn bệnh của chú Lê đi, nếu không có tiền, thật sự chỉ có thể trơ mắt chờ chết thôi. Vừa rồi tôi đi nộp tiền phẫu thuật, thấy danh sách chi phí tới hơn hai mươi nghìn. May mà từ sau5khi tự dưng có được di sản của An Ni, tôi đã gửi ít tiền vào một chiếc thẻ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nếu là gia đình có thu nhập bình thường, chỉ mỗi tiền phẫu thuật thôi cũng đã đào hết của cải lên rồi, lấy đâu ra tiền để trả phí chữa trị tiếp theo nữa? Thảo nào cô bé kia lại lén khác ở chỗ khuất.
Tôi vừa chơi điện thoại di động vừa nghĩ những việc này, dần dần hơi buồn ngủ, vì vậy tôi gục đầu xuống cạnh giường của chú Lê ngủ. Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên tôi bị một cơn ớn lạnh làm bừng tỉnh, nghĩ thầm sao nhiệt độ trong phòng bệnh lại thấy thế?
Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy ở cạnh giường bệnh bên cạnh, cũng là giường của người thân cô bé kia nằm dường như có một người đứng đó. Bởi vì lúc ấy phòng bệnh tắt đèn, ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng yêu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng người kia từ từ cúi đầu, hình như muốn dán mặt vào mặt người bệnh.
Thấy cảnh đó tôi giật mình ngồi thẳng dậy, sau đó lạnh lùng nói với bóng người kia: “Người ta chưa chết cơ mà? Mi gấp cái gì hả?!”
Chắc có lẽ bóng đen kia cũng không ngờ tới lại có thể nhìn thấy hắn, nghe tôi nói vậy, động tác của hắn đột ngột dừng lại, sau đó chầm chậm nghiêng đầu nhìn sang tôi. Mặc dù lúc ấy ánh sáng trong phòng bệnh rất tốt, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy rõ ràng tên kia có một đôi mắt màu đỏ lóe lên ánh sáng lạnh. Ông đây cũng không phải người bình thường, còn quen gặp nhiều chuyện lớn, cho nên, tuy trong lòng ít nhiều hơi chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chủ yếu là nhất thời tôi cũng chưa rõ đây là thứ gì? Trước kia khi có chú Lê, tôi chẳng lo lắng chút nào khi gặp phải loại thần tiên quỷ quái này. Nhưng hôm nay ông chú ấy đang nằm ở bên cạnh tôi, cho nên bây giờ chỉ đành đến lượt tôi bảo vệ chú.
Sau khi thứ kia và tôi nhìn nhau vài giây, ấy vậy mà nó lại làm lơ sự tồn tại của tôi, nó muốn cúi đầu tiếp tục hút dương khí của người trên giường, tôi thấy thế thì chậm rãi rút con dao thép từ trong ống quần ra: “Tao đếm đến ba, mau cút đi cho ông đây!”.
Bị tôi cắt ngang lần thứ hai, thứ kia hình như hơi bực, vì thế nó lập tức đứng thẳng người, nhìn sang tôi một lần nữa. Nhưng lúc này đây rõ ràng nó bị món đồ trong tay tôi chặn đứng. Đầu tiên thân mình nó lùi dần ra sau, rồi quay đầu lại nhìn bệnh nhân trên giường, tiếp theo lại nhìn dao thép trong tay tôi, dường như rất luyến tiếc miếng thịt mỡ đã đến tận bên miệng, nhưng lại sợ dao thép trong tay tôi, không dám tùy tiện lỗ mãng. Tôi thấy nó vẫn chưa có ý bỏ đi bèn nắm dao đứng dậy khỏi ghế, làm động tác giơ tay lên muốn đâm. Tên kia thấy vậy lập tức quay đầu bỏ chạy, biến mất ở cửa phòng bệnh.
Con người của tôi luôn dễ mềm lòng, nhìn thấy một cô bé đêm hôm đứng khóc trong góc, nhất định là gặp chuyện gì khó khăn, vì vậy tôi bước lên trước khẽ hỏi cô ấy: “Em sao thế? Có phải có chỗ nào không khỏe không?” Cô gái nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu nhìn về phía tôi, rồi hơi xấu hổ đáp: “Không có gì, mắt tôi hơi khó chịu thôi.”
Tôi nghĩ bụng cô lừa quỷ đấy à? Trông thể này không phải là đang khóc sao? Hơn nữa còn là khóc ở bên cạnh quầy thu ngân, tôi đoán là người trong nhà cô ấy bị bệnh nhưng không có tiền. Nhưng dù sao con gái người ta đã không muốn nói, tất nhiên tôi cũng ngại gặng hỏi mãi, vì vậy tôi yên lặng tránh ra.
Nào ngờ lúc2trở lại phòng bệnh thì thấy, hóa ra người nhà của cô gái vừa rồi ở cùng một phòng bệnh với chú Lê. Nhìn tuổi tác của người đàn ông trên giường bệnh, chắc là bậc cha chú của cô ấy. Mặc dù cô bé liên tục dỗ dành ông ta vui vẻ, nhưng trên mặt ông ta vẫn đầy tâm sự.
Trong gian phòng này đều là bệnh nhân bị bệnh tim và mạch máu não nghiêm trọng nguy kịch, so sánh với bệnh nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh như chú Lê, thì người thân của cô bé này xem như rất nhẹ rồi. Cô bé nhìn thấy tôi cũng sửng sốt, tiếp theo mặt cô ấy hơi đỏ lên và gật đầu với tôi, nhưng không nói chuyện gì cả... Tôi bèn mỉm cười với cô ấy, cố gắng khiến8cô ấy không cảm thấy quá xấu hổ.
Ban đầu tôi cho rằng cô bé này còn nhỏ, có thể là lần đầu tiên thấy người thân bị bệnh, khó tránh khỏi hơi sợ, nhưng khi tôi đi toilet về lại nghe thấy một bác sĩ đeo mắt kính nói chuyện với cô ấy ở hành lang. Mặc dù tôi không nghe rõ bọn họ nói những gì, nhưng thấy sắc mặt cô bé tái nhợt đi một lúc, xem ra tình trạng của người thân cô ấy cũng không lạc quan như bề ngoài.
Sau khi bác sĩ đi, cô bé chạy tới cầu thang với vẻ mặt bất lực, tôi biết nhất định là cô ấy lại lén lút khóc. Nhưng khi bước ra khỏi cầu thang, cô ấy đã lau khô nước mắt trên mặt, rồi mỉm cười đi vào phòng bệnh.
Bởi6vì buổi tối bệnh viện chỉ cho một người ở lại phòng bệnh để chăm sóc, nên tôi để Đinh Nhất về xe ngủ trước, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại báo cho anh ta. Đinh Nhất cũng biết chăm nom người bệnh là một việc vất vả, vì vậy cũng không từ chối, trước khi đi chỉ nói với tôi: “Vậy tôi đi ngủ trước, tối mai tôi đổi cho cậu xuống ngủ.”
Sau khi Đinh Nhất đi, cô bé vừa rồi cất tiếng nói nhỏ với tôi: “Tôi có thể tắt đèn không?”
Tôi khẽ gật đầu đáp lời cô ấy: “Không việc gì cả, tắt đi...”
Chăm bệnh là một chuyện vừa vất vả vừa buồn tẻ, cũng may phòng bệnh của chú Lê chỉ có ba chiếc giường bệnh, mà giường của chú còn là chiếc nằm tận trong cùng3dựa sát cửa sổ, cho nên cũng yên tĩnh hơn.
Nhưng dù vậy, trước nửa đêm tối cũng gần như ngủ không yên, bởi vì bên ngoài hành lang vẫn có y tả chạy tới chạy lui, nghe tiếng chắc lại là hai người bệnh nguy kịch được chuyển tới từ khoa cấp cứu.
Cả đời người có hai điều vô cùng quan trọng, một là đừng bị bệnh, hai là đừng thiếu tiền. Người bình thường chỉ gặp một điều trong đó đã là người có phúc!! Nhưng trong muôn nghìn chúng sinh, đa số đều có cả hai điều ấy.
Cứ nói căn bệnh của chú Lê đi, nếu không có tiền, thật sự chỉ có thể trơ mắt chờ chết thôi. Vừa rồi tôi đi nộp tiền phẫu thuật, thấy danh sách chi phí tới hơn hai mươi nghìn. May mà từ sau5khi tự dưng có được di sản của An Ni, tôi đã gửi ít tiền vào một chiếc thẻ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nếu là gia đình có thu nhập bình thường, chỉ mỗi tiền phẫu thuật thôi cũng đã đào hết của cải lên rồi, lấy đâu ra tiền để trả phí chữa trị tiếp theo nữa? Thảo nào cô bé kia lại lén khác ở chỗ khuất.
Tôi vừa chơi điện thoại di động vừa nghĩ những việc này, dần dần hơi buồn ngủ, vì vậy tôi gục đầu xuống cạnh giường của chú Lê ngủ. Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên tôi bị một cơn ớn lạnh làm bừng tỉnh, nghĩ thầm sao nhiệt độ trong phòng bệnh lại thấy thế?
Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy ở cạnh giường bệnh bên cạnh, cũng là giường của người thân cô bé kia nằm dường như có một người đứng đó. Bởi vì lúc ấy phòng bệnh tắt đèn, ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng yêu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng người kia từ từ cúi đầu, hình như muốn dán mặt vào mặt người bệnh.
Thấy cảnh đó tôi giật mình ngồi thẳng dậy, sau đó lạnh lùng nói với bóng người kia: “Người ta chưa chết cơ mà? Mi gấp cái gì hả?!”
Chắc có lẽ bóng đen kia cũng không ngờ tới lại có thể nhìn thấy hắn, nghe tôi nói vậy, động tác của hắn đột ngột dừng lại, sau đó chầm chậm nghiêng đầu nhìn sang tôi. Mặc dù lúc ấy ánh sáng trong phòng bệnh rất tốt, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy rõ ràng tên kia có một đôi mắt màu đỏ lóe lên ánh sáng lạnh. Ông đây cũng không phải người bình thường, còn quen gặp nhiều chuyện lớn, cho nên, tuy trong lòng ít nhiều hơi chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chủ yếu là nhất thời tôi cũng chưa rõ đây là thứ gì? Trước kia khi có chú Lê, tôi chẳng lo lắng chút nào khi gặp phải loại thần tiên quỷ quái này. Nhưng hôm nay ông chú ấy đang nằm ở bên cạnh tôi, cho nên bây giờ chỉ đành đến lượt tôi bảo vệ chú.
Sau khi thứ kia và tôi nhìn nhau vài giây, ấy vậy mà nó lại làm lơ sự tồn tại của tôi, nó muốn cúi đầu tiếp tục hút dương khí của người trên giường, tôi thấy thế thì chậm rãi rút con dao thép từ trong ống quần ra: “Tao đếm đến ba, mau cút đi cho ông đây!”.
Bị tôi cắt ngang lần thứ hai, thứ kia hình như hơi bực, vì thế nó lập tức đứng thẳng người, nhìn sang tôi một lần nữa. Nhưng lúc này đây rõ ràng nó bị món đồ trong tay tôi chặn đứng. Đầu tiên thân mình nó lùi dần ra sau, rồi quay đầu lại nhìn bệnh nhân trên giường, tiếp theo lại nhìn dao thép trong tay tôi, dường như rất luyến tiếc miếng thịt mỡ đã đến tận bên miệng, nhưng lại sợ dao thép trong tay tôi, không dám tùy tiện lỗ mãng. Tôi thấy nó vẫn chưa có ý bỏ đi bèn nắm dao đứng dậy khỏi ghế, làm động tác giơ tay lên muốn đâm. Tên kia thấy vậy lập tức quay đầu bỏ chạy, biến mất ở cửa phòng bệnh.
/1940
|