*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu đến đêm thứ kia lại tới, cậu lặng lẽ đi theo nó, xem thử thứ kia rốt cuộc là từ đầu chui ra.”
Tôi gật gù đáp: “Không sao đâu, yên tâm đi! Anh nhanh chóng xuống nghỉ ngơi đi!”
Thật ra tôi cũng không lo lắng buổi tối thứ kia sẽ đến, suy cho cùng, hôm qua nó đã nhìn thấy con dao thép trong tay tôi, nếu nó không sợ thì tới đi, ai sợ ai nào? Kết quả buổi tối hôm nay, tôi chờ mãi tới sau nửa đêm cũng không thấy nó đến, xem ra đúng là tôi đoán trúng rồi, thứ kia sợ con dao thép của tôi. Sau đó tôi thật sự mệt quá nên gục xuống mép giường chú Lê nặng nề ngủ... Nhưng khi tôi vừa thiếp đi không bao lâu thì2nghe thấy tiếng của một cô gái kêu lên sợ hãi! Tôi lập tức bị đánh thức, tập trung nhìn kĩ, tôi phát hiện hóa ra là cô bé kia không biết ra ngoài từ lúc nào, đến khi cô ấy trở về vừa đúng lúc đụng phải thứ đứng ở đầu giường cho cô ấy ngày hôm qua, cho nên sợ quá kêu lên. Hóa ra thứ này đang đợi tôi ngủ! Bảo sao nó vẫn chậm chạp không xuất hiện? Thật không ngờ chỉ số thông minh của thứ này còn rất cao đấy! Nghĩ đến đây tôi lập tức rút dao thép ra đâm thẳng đến phía nó...
Tên kia vừa thấy tôi tỉnh là xoay người muốn chạy, nhưng lúc này cô bé kia lại đúng lúc chặn ở cửa, cô ấy bị dọa đến ngây ra nên căn bản không biết8trốn tránh, cứ ngơ ngác đứng ở đó. Tôi lập tức hét lớn với cô ấy: “Quỳ xuống đất!”
Nghe tôi hét như vậy, cô bé mới hồi phục tinh thần, lập tức nghe lời quỳ xuống nền. Lúc này thứ tà ma kia vừa vặn xẹt qua đỉnh đầu, suýt nữa là đụng vào cô ấy. Tôi nhanh chóng chạy tới nâng cô ấy dậy: “Cô không sao chứ?”
Sắc mặt cô bé tái nhợt, lắc đầu đáp: “Không sao... Vừa rồi là thứ gì vậy?” Hiện giờ tôi không có thời gian giải thích với cô ấy, nên đẩy cô bé vào phòng bệnh và nói: “Về canh chừng cha của cô đi!” Nói xong tôi cầm dao thép đuổi theo. Sau khi đuổi theo ra khỏi phòng bệnh, tôi phát hiện thứ kia chạy tới cuối hành lang như một trận gió, chỗ đó6là thang máy, lúc này chắc chắn không có một bóng người. Chờ tôi chạy tới nơi, phát hiện thứ tà ma đen sì kia đang ngồi trên cửa sổ được mở một nửa, trợn trừng nhìn tôi chằm chằm với một đôi mắt màu đỏ tươi.
Tôi từ từ giơ dao thép lên, lạnh lùng nói với nó: “Mi lại còn dám xuất hiện ở trước mặt ta... Vậy đừng trách ta không khách sáo!”
Tôi vừa dứt lời, thứ kia đã xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, trong lòng tôi cả kinh, vội vàng đi đến trước cửa sổ xem xét, nhưng phát hiện nó đã sớm biến mất trong màn đêm đen nhánh...
Đến khi trở lại phòng bệnh, tôi thấy cô bé đang hoảng hốt cầm một con dao gọt táo, nơm nớp lo sợ đứng ở trước giường của cha mình, nhìn3chằm chằm ra cửa không nhúc nhích.
Thấy người quay lại là tôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thứ kia đâu rồi?”. Tôi cắm dao thép về lại trong ống quần và đáp: “Để nó chạy mất rồi, nhưng cô yên tâm đi, tối hôm nay nhất định nó không dám đến nữa đâu!” Cô bé nghe xong thì đỏ mặt hỏi tôi: “Đêm qua có phải anh... cũng nhìn thấy thứ kia không?”
Tôi gật đầu, sau đó cũng hơi ngượng ngùng nói: “Nói thật ra sợ dọa cô, cho nên tôi lừa cô nói là bên ngoài có ăn trộm...” “Rốt cuộc đó là thứ gì?” Cô bé hỏi tôi với vẻ mặt sợ hãi.
Nhất thời tôi cũng không nói ra được nó là cái gì, có điều nhìn điệu bộ nó nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ e là một tên nhảy5lầu chết biến thành... Buổi tối hôm đó cô bé vô cùng sợ hãi, cho nên tôi nói chuyện phiếm với cô ấy đến tận hừng đông, lúc sau cô ấy mới ghé vào mép giường ngủ thiếp đi. Cô bé này tên Thẩm Oánh Oánh, là sinh viên đại học năm hai.
Cha cô bé là Thẩm Hồng Kỳ, vào mấy ngày trước lúc đang đi làm thì đột nhiên trước mắt tối sầm rồi bất tỉnh nhân sự. Các đồng nghiệp đưa ông ta đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là trong đầu ông ta có một khối u, nhìn hình dạng sợ là u ác tính.
Mẹ của Thẩm Oánh Oánh qua đời vì bệnh tật khi còn trẻ, hiện giờ cha cô bé cũng bị bệnh nan y, trong lúc nhất thời Thẩm Oánh Oánh cảm thấy như trời đất đều sụp đổ. Bác sĩ điều trị chính của Thẩm Hồng Kỳ nói cho Thẩm Oánh Oánh biết, khối u não của cha cô ấy vô cùng phức tạp, cần phải chia ra mổ mấy lần mới có thể loại bỏ hoàn toàn... Hơn nữa, nguy hiểm của cuộc phẫu thuật thể này rất lớn, chỉ cần có một lần sơ sẩy là sẽ chết người. Trong lòng Thẩm Oánh Oánh sợ hãi không thôi, cô ấy vừa muốn có thể chữa khỏi bệnh của cha, nhưng vừa lo có thể nào vì quyết định của mình... ngược lại hại ông hay không? Hơn nữa lần này chi phí phẫu thuật không thấp, toàn | bộ quá trình mà không có bảy, tám trăm nghìn thì không đủ.
Nhưng gia đình như họ, đừng nói là bảy tám trăm nghìn, dù là bảy tám mươi nghìn cũng không lấy ra được! Vốn dĩ cha của Thẩm Oánh Oánh có bảo hiểm y tế, nhưng điều kiện của bệnh viện nhỏ ở quê họ có hạn, cơ bản là không chữa được căn bệnh này, mà bệnh viện lớn chữa được bệnh này lại chỉ có thể tự trả tiền chữa trị.
Thẩm Oánh Oánh đã liên hệ hết một lượt tất cả họ hàng mà mình có thể liên hệ, nhưng vừa nghe nói đến tình trạng của cha cô ấy, họ đều khuyến cô ấy từ bỏ đi cho rồi! Đầu tiên là chi phí chữa trị quá cao, mà nguy hiểm trong quá trình đó lại quá lớn, tính toán như thế nào cũng không thích hợp.
Nhưng dù sao đây cũng là người thân duy nhất của mình, sao Thẩm Oánh Oánh chịu từ bỏ dễ dàng thể được? Vì vậy cô ấy gạt cha, đem nhà ở quê đi thế chấp, miễn cưỡng vay đủ tiền phẫu thuật lần một. Ai ngờ Thẩm Hồng Kỳ biết được nổi trận lôi đình, nói thế nào cũng không đồng ý làm phẫu thuật, bởi vì ông ta biết nhà mình không có điều kiện này, miễn cưỡng chữa trị tiếp sẽ chỉ làm Thẩm Oánh Oánh khổ thêm thôi. Hơn nữa, ông ta lo lắng nhất chính là lỡ như mình không xuống được bàn phẫu thuật, chẳng phải là để lại cho con gái món nợ trả cả đời cũng không xong sao? Cho nên hôm nay lúc ban ngày, cảm xúc của ông ta mới kích động như vậy, nhất quyết không đồng ý phẫu thuật. Nghe xong, tôi cũng cảm thấy cuộc phẫu thuật này đích thực quá nhiều nguy hiểm. Ở góc độ bác sĩ, tất nhiên là muốn để bệnh nhân cố gắng điều trị, nhưng đối với gia đình như Thẩm Oánh Oánh, thật sự hơi làm khó người ta.
Đinh Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu đến đêm thứ kia lại tới, cậu lặng lẽ đi theo nó, xem thử thứ kia rốt cuộc là từ đầu chui ra.”
Tôi gật gù đáp: “Không sao đâu, yên tâm đi! Anh nhanh chóng xuống nghỉ ngơi đi!”
Thật ra tôi cũng không lo lắng buổi tối thứ kia sẽ đến, suy cho cùng, hôm qua nó đã nhìn thấy con dao thép trong tay tôi, nếu nó không sợ thì tới đi, ai sợ ai nào? Kết quả buổi tối hôm nay, tôi chờ mãi tới sau nửa đêm cũng không thấy nó đến, xem ra đúng là tôi đoán trúng rồi, thứ kia sợ con dao thép của tôi. Sau đó tôi thật sự mệt quá nên gục xuống mép giường chú Lê nặng nề ngủ... Nhưng khi tôi vừa thiếp đi không bao lâu thì2nghe thấy tiếng của một cô gái kêu lên sợ hãi! Tôi lập tức bị đánh thức, tập trung nhìn kĩ, tôi phát hiện hóa ra là cô bé kia không biết ra ngoài từ lúc nào, đến khi cô ấy trở về vừa đúng lúc đụng phải thứ đứng ở đầu giường cho cô ấy ngày hôm qua, cho nên sợ quá kêu lên. Hóa ra thứ này đang đợi tôi ngủ! Bảo sao nó vẫn chậm chạp không xuất hiện? Thật không ngờ chỉ số thông minh của thứ này còn rất cao đấy! Nghĩ đến đây tôi lập tức rút dao thép ra đâm thẳng đến phía nó...
Tên kia vừa thấy tôi tỉnh là xoay người muốn chạy, nhưng lúc này cô bé kia lại đúng lúc chặn ở cửa, cô ấy bị dọa đến ngây ra nên căn bản không biết8trốn tránh, cứ ngơ ngác đứng ở đó. Tôi lập tức hét lớn với cô ấy: “Quỳ xuống đất!”
Nghe tôi hét như vậy, cô bé mới hồi phục tinh thần, lập tức nghe lời quỳ xuống nền. Lúc này thứ tà ma kia vừa vặn xẹt qua đỉnh đầu, suýt nữa là đụng vào cô ấy. Tôi nhanh chóng chạy tới nâng cô ấy dậy: “Cô không sao chứ?”
Sắc mặt cô bé tái nhợt, lắc đầu đáp: “Không sao... Vừa rồi là thứ gì vậy?” Hiện giờ tôi không có thời gian giải thích với cô ấy, nên đẩy cô bé vào phòng bệnh và nói: “Về canh chừng cha của cô đi!” Nói xong tôi cầm dao thép đuổi theo. Sau khi đuổi theo ra khỏi phòng bệnh, tôi phát hiện thứ kia chạy tới cuối hành lang như một trận gió, chỗ đó6là thang máy, lúc này chắc chắn không có một bóng người. Chờ tôi chạy tới nơi, phát hiện thứ tà ma đen sì kia đang ngồi trên cửa sổ được mở một nửa, trợn trừng nhìn tôi chằm chằm với một đôi mắt màu đỏ tươi.
Tôi từ từ giơ dao thép lên, lạnh lùng nói với nó: “Mi lại còn dám xuất hiện ở trước mặt ta... Vậy đừng trách ta không khách sáo!”
Tôi vừa dứt lời, thứ kia đã xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, trong lòng tôi cả kinh, vội vàng đi đến trước cửa sổ xem xét, nhưng phát hiện nó đã sớm biến mất trong màn đêm đen nhánh...
Đến khi trở lại phòng bệnh, tôi thấy cô bé đang hoảng hốt cầm một con dao gọt táo, nơm nớp lo sợ đứng ở trước giường của cha mình, nhìn3chằm chằm ra cửa không nhúc nhích.
Thấy người quay lại là tôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thứ kia đâu rồi?”. Tôi cắm dao thép về lại trong ống quần và đáp: “Để nó chạy mất rồi, nhưng cô yên tâm đi, tối hôm nay nhất định nó không dám đến nữa đâu!” Cô bé nghe xong thì đỏ mặt hỏi tôi: “Đêm qua có phải anh... cũng nhìn thấy thứ kia không?”
Tôi gật đầu, sau đó cũng hơi ngượng ngùng nói: “Nói thật ra sợ dọa cô, cho nên tôi lừa cô nói là bên ngoài có ăn trộm...” “Rốt cuộc đó là thứ gì?” Cô bé hỏi tôi với vẻ mặt sợ hãi.
Nhất thời tôi cũng không nói ra được nó là cái gì, có điều nhìn điệu bộ nó nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ e là một tên nhảy5lầu chết biến thành... Buổi tối hôm đó cô bé vô cùng sợ hãi, cho nên tôi nói chuyện phiếm với cô ấy đến tận hừng đông, lúc sau cô ấy mới ghé vào mép giường ngủ thiếp đi. Cô bé này tên Thẩm Oánh Oánh, là sinh viên đại học năm hai.
Cha cô bé là Thẩm Hồng Kỳ, vào mấy ngày trước lúc đang đi làm thì đột nhiên trước mắt tối sầm rồi bất tỉnh nhân sự. Các đồng nghiệp đưa ông ta đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là trong đầu ông ta có một khối u, nhìn hình dạng sợ là u ác tính.
Mẹ của Thẩm Oánh Oánh qua đời vì bệnh tật khi còn trẻ, hiện giờ cha cô bé cũng bị bệnh nan y, trong lúc nhất thời Thẩm Oánh Oánh cảm thấy như trời đất đều sụp đổ. Bác sĩ điều trị chính của Thẩm Hồng Kỳ nói cho Thẩm Oánh Oánh biết, khối u não của cha cô ấy vô cùng phức tạp, cần phải chia ra mổ mấy lần mới có thể loại bỏ hoàn toàn... Hơn nữa, nguy hiểm của cuộc phẫu thuật thể này rất lớn, chỉ cần có một lần sơ sẩy là sẽ chết người. Trong lòng Thẩm Oánh Oánh sợ hãi không thôi, cô ấy vừa muốn có thể chữa khỏi bệnh của cha, nhưng vừa lo có thể nào vì quyết định của mình... ngược lại hại ông hay không? Hơn nữa lần này chi phí phẫu thuật không thấp, toàn | bộ quá trình mà không có bảy, tám trăm nghìn thì không đủ.
Nhưng gia đình như họ, đừng nói là bảy tám trăm nghìn, dù là bảy tám mươi nghìn cũng không lấy ra được! Vốn dĩ cha của Thẩm Oánh Oánh có bảo hiểm y tế, nhưng điều kiện của bệnh viện nhỏ ở quê họ có hạn, cơ bản là không chữa được căn bệnh này, mà bệnh viện lớn chữa được bệnh này lại chỉ có thể tự trả tiền chữa trị.
Thẩm Oánh Oánh đã liên hệ hết một lượt tất cả họ hàng mà mình có thể liên hệ, nhưng vừa nghe nói đến tình trạng của cha cô ấy, họ đều khuyến cô ấy từ bỏ đi cho rồi! Đầu tiên là chi phí chữa trị quá cao, mà nguy hiểm trong quá trình đó lại quá lớn, tính toán như thế nào cũng không thích hợp.
Nhưng dù sao đây cũng là người thân duy nhất của mình, sao Thẩm Oánh Oánh chịu từ bỏ dễ dàng thể được? Vì vậy cô ấy gạt cha, đem nhà ở quê đi thế chấp, miễn cưỡng vay đủ tiền phẫu thuật lần một. Ai ngờ Thẩm Hồng Kỳ biết được nổi trận lôi đình, nói thế nào cũng không đồng ý làm phẫu thuật, bởi vì ông ta biết nhà mình không có điều kiện này, miễn cưỡng chữa trị tiếp sẽ chỉ làm Thẩm Oánh Oánh khổ thêm thôi. Hơn nữa, ông ta lo lắng nhất chính là lỡ như mình không xuống được bàn phẫu thuật, chẳng phải là để lại cho con gái món nợ trả cả đời cũng không xong sao? Cho nên hôm nay lúc ban ngày, cảm xúc của ông ta mới kích động như vậy, nhất quyết không đồng ý phẫu thuật. Nghe xong, tôi cũng cảm thấy cuộc phẫu thuật này đích thực quá nhiều nguy hiểm. Ở góc độ bác sĩ, tất nhiên là muốn để bệnh nhân cố gắng điều trị, nhưng đối với gia đình như Thẩm Oánh Oánh, thật sự hơi làm khó người ta.
/1940
|