*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đinh Nhất?” Tôi nhìn trái nhìn phải, không tìm được người, bèn thử gọi nhỏ. Đợi một lúc vẫn không thấy ai, tôi vừa định gọi điện thoại cho anh ta, nhưng lúc này lại nghe cánh cửa phòng cháy thông ra mái nhà kia vang lên tiếng “két” và mở ra, sau đó Đinh Nhất thò đầu qua nhìn tôi rồi nói: “Mau vào đi...” Khi tôi bước qua cánh cửa phòng cháy kia, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao vừa rồi trong điện thoại toàn nghe thấy tiếng gió, trên nóc nhà mười sáu tầng gió thổi vù vù! Tốt xấu gì cậu hai tôi đây cũng là thằng đàn ông hơn năm mươi ký lô, nếu không chắc sẽ bị gió cấp2Tây Bắc trên này thổi bay đi mất! Tôi thấy Đinh Nhất tiện tay khóa cửa phòng cháy lại nên khó hiểu hỏi: “Anh làm gì vậy? Tại sao phải khóa lại?”. Đinh Nhất trầm giọng đáp: “Bình thường cánh cửa này đều khóa, vừa rồi tôi đuổi theo thứ kia lên, thấy hắn lắc mình chui qua cửa, cho nên tôi mới mở khóa ra theo vào.”
Tiếp theo Đinh Nhất nói cho tôi biết, hoá ra trước đó anh ta nhìn thấy thứ mà tôi nói ở ngoài hành lang của phòng bệnh, vì vậy anh ta lập tức đuổi theo. Có lẽ là tốc độ của thứ đó cực nhanh, ngay cả Đinh Nhất cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của nó. Nếu không8phải khi thứ kia chạy đến thang máy bị Thẩm Hồng Kỳ và vào, làm chậm tốc độ lại, chỉ sợ Đinh Nhất thật sự không đuổi kịp nó. Hóa ra khi bọn họ một trước một sau đi vào thang máy trước cửa sổ, đúng lúc đụng phải Thấm Hồng Kỳ nhảy lầu...
Thứ tà ma kia cũng không biết là vì nhìn thấy Thẩm Hồng Kỳ nhảy xuống bị kích thích hay là thế nào, cứ đứng mãi ở trước cửa sổ ngẩn ngơ... Đến khi nó phát hiện Đinh Nhất đuổi theo sau, mới nhanh như chớp chui vào cầu thang. Đúng là bởi vì có sự giãn cách này, mới làm Đinh Nhất đuổi theo nó lên được tầng cao nhất, nhìn thấy6nó chui vào sau cánh cửa phòng cháy.
Sau đó tôi đi theo Đinh Nhất đến phía sau một tháp tản nhiệt trên nóc nhà, thấy một cái xác chết khô của nam mặc bộ đồ bệnh nhân, mặt mày dữ tợn cuộn tròn ở đó. Tôi bất đắc dĩ thở dài, từ từ đi đến trước mặt thi thể rồi khuyu xuống.
Người chết tên là Lý Dược Tiến, hai tháng trước bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy giai đoạn ba ở bệnh viện này. Để chữa bệnh, ông ta đã tiêu hết tích cóp nửa đời người của mình, nhưng vẫn không thể khống chế được bệnh tình,
Người ta đều nói bị bệnh lâu ngày chẳng còn đứa con hiếu thảo. Từ sau3khi Lý Dược Tiến biết mình bị ung thư, con trai duy nhất của ông ta không còn xuất hiện trước mặt ông ta nữa. Vốn dĩ ông ta còn muốn bán nhà để tiếp tục chữa trị, nhưng bạn già của ông ta cũng hiểu được và nói với ông ta, dù như thế nào cũng không thể bán nhà, bởi vì căn bệnh này của ông ta là cái động không đáy, đập vào bao nhiêu tiền cũng vô ích, đến cuối cùng chỉ có thể “mất cả người lẫn của”.
Tuyệt vọng đủ bề, Lý Dược Tiến biết ông ta còn tiếp tục sống không chỉ liên lụy người nhà, chính mình cũng chịu tội, nên nghĩ chẳng bằng chết sớm đi cho xong!5Vì thế một buổi tối, ông ta thừa dịp nhân viên bệnh viện lên mái nhà bảo dưỡng thiết bị, lén chuồn lên theo, định nhảy từ mái nhà xuống.
Nhưng khi ông ta thực sự đứng ở vị trí đó, nhìn xe cộ đi tới đi lui dưới chân, lại không có dũng khí nhảy xuống. Lý Dược Tiến rốt cuộc hiểu được thì ra mình là một người yếu đuối, không có dũng khí sống để chữa bệnh, càng không có dũng khí nhảy từ trên lầu xuống cho xong hết mọi chuyện.
Cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ ý định nhảy lầu tự tử, nghĩ có thể sống ngày nào hay ngày đó, vì thế ông ta chuẩn bị xuống lầu... Nhưng lúc này ông ta mới phát hiện cửa phòng cháy trên mái nhà đã bị người ta khóa lại. Thật ra ông ta cũng không biết bệnh viện phòng ngừa có người bệnh chán sống, cho nên nếu không phải nhân viên đi lên bảo dưỡng thiết bị, cánh cửa phòng cháy này bình thường đều khóa.
Mà sở dĩ Lý Dược Tiến có thể đi lên, cũng là thừa dịp một nhân viên sửa điều hòa lên điều chỉnh thử thiết bị, vụng trộm lên theo rồi núp vào. Nhân viên kia căn bản không biết có bệnh nhân đi theo mình lên, cho nên anh ta làm xong việc của mình thì khóa cửa rời đi.
Chờ đến khi Lý Dược Tiến hối hận muốn xuống lầu, lại phát hiện cửa mở không ra. Tuy rằng lúc ấy ông ta đã ra sức đập cửa cả buổi, nhưng cũng không biết tại sao vẫn chẳng có ai tới mở cửa cho ông ta. Ông ta vì muốn tự tử mới đi lên, cho nên trên người chẳng đem theo gì, tất nhiên cũng không mang di động. Không khéo chính là, ngay lúc này Lý Dược Tiến đột nhiên phát bệnh, khó chịu muốn chết, cuối cùng ông ta đành phải núi phía sau tháp tản nhiệt tránh gió...
Kết quả hôm đó lại đổ một trận mưa to, nhiệt độ hạ đột ngột, Lý Dược Tiến bị nhốt trên mái nhà vừa bệnh vừa lạnh cóng, kiên trì được một đêm, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng trong tình trạng cực kì đau khổ.
Con ma muốn chết mà không dám chết, cuối cùng lại chết thảm một cách đáng thương chắc chính là tên mắt đỏ kia. Ông ta vẫn cứ lang thang trong tòa nhà nội trú, hút dương khí của những người bệnh nặng sắp chết. “Bây giờ làm sao đây? Báo cảnh sát hay là chờ đến buổi tối rồi nói?” Đinh Nhất trầm giọng hỏi.
Tôi suy nghĩ và nói: “Oán khí của tên kia quá nặng, hiện giờ Chú Lê hôn mê, anh có chắc là đối phó được tên kia không?” Đinh Nhất trầm tư một lát mới nói: “Ông ta sợ dao thép trên người cậu. Buổi tối hôm nay hai chúng ta gặp ông ta trước rồi nói tiếp... Nếu không thể loại bỏ cản khí trong lòng ông ta, hãy dùng dao thép giết ông ta.”
Tôi thấy quả nhiên Đinh Nhất không có sự nhân từ nương tay như Chú Lê, sẽ không suy xét nghiệp chướng hay không nghiệp chướng gì cả. Cũng phải, nếu tên kia không nghe khuyên bảo thật, vậy đừng trách hôm nay chúng tôi ra tay không nể tình. Sau đó tôi để Đinh Nhất khóa chặt cửa phòng cháy lại trước, bởi vì trước khi chúng tôi xử lý xong âm hồn kia, vẫn chưa thể để cho ai phát hiện ra thi thể của Lý Dược Tiến mới được... Khi hai chúng tôi quay về phòng bệnh, Thẩm Oánh Oánh đã trở lại thu dọn di vật của cha cô ấy.
Khi nhìn thấy tôi bước vào, cô ấy lấy từ trong túi ra một phong bì đặt lên giường Chú Lê và nói: “Hai mươi nghìn đồng này trả lại cho anh, mặc dù chưa dùng tới, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh.” Tôi hơi giật mình: “Làm sao cô biết là tôi?” “Tôi đã kiểm tra camera giám sát, muốn xem thử là ai tốt bụng chuyển cho chúng tôi nhiều tiền như vậy...” Thẩm Oánh Oánh ăn ngay nói thật.
Tôi thấy cảm xúc của cô ấy đã ổn định, nhẹ giọng nói với cô: “Thật ra có một số việc vẫn nên nhìn thoáng một chút, đặc biệt là khi đối mặt với lúc cha mẹ già đi... Đây là giai đoạn mỗi người đều nhất định phải trải qua, không ai có thể chạy thoát.”
“Đinh Nhất?” Tôi nhìn trái nhìn phải, không tìm được người, bèn thử gọi nhỏ. Đợi một lúc vẫn không thấy ai, tôi vừa định gọi điện thoại cho anh ta, nhưng lúc này lại nghe cánh cửa phòng cháy thông ra mái nhà kia vang lên tiếng “két” và mở ra, sau đó Đinh Nhất thò đầu qua nhìn tôi rồi nói: “Mau vào đi...” Khi tôi bước qua cánh cửa phòng cháy kia, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao vừa rồi trong điện thoại toàn nghe thấy tiếng gió, trên nóc nhà mười sáu tầng gió thổi vù vù! Tốt xấu gì cậu hai tôi đây cũng là thằng đàn ông hơn năm mươi ký lô, nếu không chắc sẽ bị gió cấp2Tây Bắc trên này thổi bay đi mất! Tôi thấy Đinh Nhất tiện tay khóa cửa phòng cháy lại nên khó hiểu hỏi: “Anh làm gì vậy? Tại sao phải khóa lại?”. Đinh Nhất trầm giọng đáp: “Bình thường cánh cửa này đều khóa, vừa rồi tôi đuổi theo thứ kia lên, thấy hắn lắc mình chui qua cửa, cho nên tôi mới mở khóa ra theo vào.”
Tiếp theo Đinh Nhất nói cho tôi biết, hoá ra trước đó anh ta nhìn thấy thứ mà tôi nói ở ngoài hành lang của phòng bệnh, vì vậy anh ta lập tức đuổi theo. Có lẽ là tốc độ của thứ đó cực nhanh, ngay cả Đinh Nhất cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của nó. Nếu không8phải khi thứ kia chạy đến thang máy bị Thẩm Hồng Kỳ và vào, làm chậm tốc độ lại, chỉ sợ Đinh Nhất thật sự không đuổi kịp nó. Hóa ra khi bọn họ một trước một sau đi vào thang máy trước cửa sổ, đúng lúc đụng phải Thấm Hồng Kỳ nhảy lầu...
Thứ tà ma kia cũng không biết là vì nhìn thấy Thẩm Hồng Kỳ nhảy xuống bị kích thích hay là thế nào, cứ đứng mãi ở trước cửa sổ ngẩn ngơ... Đến khi nó phát hiện Đinh Nhất đuổi theo sau, mới nhanh như chớp chui vào cầu thang. Đúng là bởi vì có sự giãn cách này, mới làm Đinh Nhất đuổi theo nó lên được tầng cao nhất, nhìn thấy6nó chui vào sau cánh cửa phòng cháy.
Sau đó tôi đi theo Đinh Nhất đến phía sau một tháp tản nhiệt trên nóc nhà, thấy một cái xác chết khô của nam mặc bộ đồ bệnh nhân, mặt mày dữ tợn cuộn tròn ở đó. Tôi bất đắc dĩ thở dài, từ từ đi đến trước mặt thi thể rồi khuyu xuống.
Người chết tên là Lý Dược Tiến, hai tháng trước bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy giai đoạn ba ở bệnh viện này. Để chữa bệnh, ông ta đã tiêu hết tích cóp nửa đời người của mình, nhưng vẫn không thể khống chế được bệnh tình,
Người ta đều nói bị bệnh lâu ngày chẳng còn đứa con hiếu thảo. Từ sau3khi Lý Dược Tiến biết mình bị ung thư, con trai duy nhất của ông ta không còn xuất hiện trước mặt ông ta nữa. Vốn dĩ ông ta còn muốn bán nhà để tiếp tục chữa trị, nhưng bạn già của ông ta cũng hiểu được và nói với ông ta, dù như thế nào cũng không thể bán nhà, bởi vì căn bệnh này của ông ta là cái động không đáy, đập vào bao nhiêu tiền cũng vô ích, đến cuối cùng chỉ có thể “mất cả người lẫn của”.
Tuyệt vọng đủ bề, Lý Dược Tiến biết ông ta còn tiếp tục sống không chỉ liên lụy người nhà, chính mình cũng chịu tội, nên nghĩ chẳng bằng chết sớm đi cho xong!5Vì thế một buổi tối, ông ta thừa dịp nhân viên bệnh viện lên mái nhà bảo dưỡng thiết bị, lén chuồn lên theo, định nhảy từ mái nhà xuống.
Nhưng khi ông ta thực sự đứng ở vị trí đó, nhìn xe cộ đi tới đi lui dưới chân, lại không có dũng khí nhảy xuống. Lý Dược Tiến rốt cuộc hiểu được thì ra mình là một người yếu đuối, không có dũng khí sống để chữa bệnh, càng không có dũng khí nhảy từ trên lầu xuống cho xong hết mọi chuyện.
Cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ ý định nhảy lầu tự tử, nghĩ có thể sống ngày nào hay ngày đó, vì thế ông ta chuẩn bị xuống lầu... Nhưng lúc này ông ta mới phát hiện cửa phòng cháy trên mái nhà đã bị người ta khóa lại. Thật ra ông ta cũng không biết bệnh viện phòng ngừa có người bệnh chán sống, cho nên nếu không phải nhân viên đi lên bảo dưỡng thiết bị, cánh cửa phòng cháy này bình thường đều khóa.
Mà sở dĩ Lý Dược Tiến có thể đi lên, cũng là thừa dịp một nhân viên sửa điều hòa lên điều chỉnh thử thiết bị, vụng trộm lên theo rồi núp vào. Nhân viên kia căn bản không biết có bệnh nhân đi theo mình lên, cho nên anh ta làm xong việc của mình thì khóa cửa rời đi.
Chờ đến khi Lý Dược Tiến hối hận muốn xuống lầu, lại phát hiện cửa mở không ra. Tuy rằng lúc ấy ông ta đã ra sức đập cửa cả buổi, nhưng cũng không biết tại sao vẫn chẳng có ai tới mở cửa cho ông ta. Ông ta vì muốn tự tử mới đi lên, cho nên trên người chẳng đem theo gì, tất nhiên cũng không mang di động. Không khéo chính là, ngay lúc này Lý Dược Tiến đột nhiên phát bệnh, khó chịu muốn chết, cuối cùng ông ta đành phải núi phía sau tháp tản nhiệt tránh gió...
Kết quả hôm đó lại đổ một trận mưa to, nhiệt độ hạ đột ngột, Lý Dược Tiến bị nhốt trên mái nhà vừa bệnh vừa lạnh cóng, kiên trì được một đêm, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng trong tình trạng cực kì đau khổ.
Con ma muốn chết mà không dám chết, cuối cùng lại chết thảm một cách đáng thương chắc chính là tên mắt đỏ kia. Ông ta vẫn cứ lang thang trong tòa nhà nội trú, hút dương khí của những người bệnh nặng sắp chết. “Bây giờ làm sao đây? Báo cảnh sát hay là chờ đến buổi tối rồi nói?” Đinh Nhất trầm giọng hỏi.
Tôi suy nghĩ và nói: “Oán khí của tên kia quá nặng, hiện giờ Chú Lê hôn mê, anh có chắc là đối phó được tên kia không?” Đinh Nhất trầm tư một lát mới nói: “Ông ta sợ dao thép trên người cậu. Buổi tối hôm nay hai chúng ta gặp ông ta trước rồi nói tiếp... Nếu không thể loại bỏ cản khí trong lòng ông ta, hãy dùng dao thép giết ông ta.”
Tôi thấy quả nhiên Đinh Nhất không có sự nhân từ nương tay như Chú Lê, sẽ không suy xét nghiệp chướng hay không nghiệp chướng gì cả. Cũng phải, nếu tên kia không nghe khuyên bảo thật, vậy đừng trách hôm nay chúng tôi ra tay không nể tình. Sau đó tôi để Đinh Nhất khóa chặt cửa phòng cháy lại trước, bởi vì trước khi chúng tôi xử lý xong âm hồn kia, vẫn chưa thể để cho ai phát hiện ra thi thể của Lý Dược Tiến mới được... Khi hai chúng tôi quay về phòng bệnh, Thẩm Oánh Oánh đã trở lại thu dọn di vật của cha cô ấy.
Khi nhìn thấy tôi bước vào, cô ấy lấy từ trong túi ra một phong bì đặt lên giường Chú Lê và nói: “Hai mươi nghìn đồng này trả lại cho anh, mặc dù chưa dùng tới, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh.” Tôi hơi giật mình: “Làm sao cô biết là tôi?” “Tôi đã kiểm tra camera giám sát, muốn xem thử là ai tốt bụng chuyển cho chúng tôi nhiều tiền như vậy...” Thẩm Oánh Oánh ăn ngay nói thật.
Tôi thấy cảm xúc của cô ấy đã ổn định, nhẹ giọng nói với cô: “Thật ra có một số việc vẫn nên nhìn thoáng một chút, đặc biệt là khi đối mặt với lúc cha mẹ già đi... Đây là giai đoạn mỗi người đều nhất định phải trải qua, không ai có thể chạy thoát.”
/1940
|