*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này còn lớn đến mức, cấp trên phái một tổ điều tra đến bệnh viện, tiến hành điều tra quá trình phẫu thuật và chữa trị, cuối cùng kết luận quá trình chữa trị cho Tào Lỗi không có bất cứ sai lầm nào... Dù sao bác sĩ cũng không phải thần tiên, không phải bệnh gì đưa đến bệnh viện cũng có thể chữa được. Trong chuyện này, nếu bác sĩ có sai thì chính là không kịp thời phát hiện tính cách cố chấp của Tào Lỗi, để từ đó có hướng khai thông tâm lý của bệnh nhân, thì đã không dẫn đến lỗi lầm hôm nay. Cũng may là không gây ra hậu quả nghiêm trọng, điều này đối với cả hai người đều coi như là chuyện đáng ăn mừng.
Ba ngày sau Chú Lê được xuất viện, chúng2tôi cuối cùng cũng được rời khỏi nơi hỗn loạn, đủ loại người này. Mặc dù bệnh viện là nơi cứu người, nhưng mỗi ngày nơi đây đều có vô số chuyện vui buồn lẫn lộn, cho nên tôi không thích nơi này cho lắm. Sau khi xuất viện, Chú Lê từ đi bằng hai chân thành đi bằng ba chân. Không phải chú ấy bị gãy chân thật, mà do bác sĩ dặn trong thời gian này chú ấy đi lại phải có sự giúp đỡ, tránh bị ngã khiến tình trạng bệnh lặp đi lặp lại không khỏi được.
Trong khoảng thời gian này để chăm sóc chú ấy, chúng tôi cũng chuyển đến ở nhà Chú Lê. Mấy ngày đó, đúng là mèo kêu chó sủa... Kim Bảo thuộc loại ai cũng có thể chơi được, còn Tiểu Hắc thì đối với8người nào cũng hờ hững lạnh lùng.
Hai đứa chúng nó ở cùng một chỗ lại khiến Tiểu Hắc phiền muốn chết! Kim Bảo vừa nhìn thấy nó liền lè lưỡi rớt nước miếng ra sức liếm nó, kết quả Tiểu Hắc ghét ra mặt nhảy đi chỗ khác... Nếu như Kim Bảo vẫn đuổi theo, Tiểu Hắc lại quay đầu cho nó một móng vuốt, mười lần thì chín lần đi về thấy có máu.
Thấy lòng tự trọng của Kim Bảo thời gian này bị tổn thương sâu sắc, nên trước giờ cơm tối tôi quyết định dẫn nó đi dạo một chút. Trước kia việc này đều do Đinh Nhất làm nhưng bây giờ anh ta còn phải nấu cơm cho Chú Lê, nên tôi đành phải làm mấy chuyện mà mình làm được.
Thật ra trước kia ở nhà chung cư, tôi vẫn6thích đưa Kim Bảo đi dạo, vì chỗ đấy có nhiều người nuôi chó, chưa biết chừng lại gặp được mấy người đẹp dắt chó đi dạo, có khi còn tạo được chút tình huống làm quen.
Nhưng ở chỗ nhà Chú Lê, xung quanh toàn là trẻ con với người già, không phải nuôi chim thì nuôi rùa, thôi đừng nhắc đến còn hơn! Vừa nghĩ đến đã gặp ngay ba lão già xách lồng chim đi đến.
Kim Bảo nhìn thấy mấy con chim kia hưng phấn không kìm nén được, cho nên tôi đành phải đi xa khỏi họ, tránh gây chuyện với người yêu chim. Nhưng ai biết được đúng lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác có người đi theo tôi, mặc dù mấy lần tôi quay đầu đều không thấy ai, nhưng cảm giác này rất chân thực.
Trong lòng3tôi thấy sợ hãi, lòng nghĩ hay là tôi lại bị sát thủ để mắt tới? Nghĩ vậy, tôi ôm Kim Bảo bước nhanh hơn, muốn tìm một nơi đông người, dù sao chỗ này chỉ có mình tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì khó xử lý. Nhưng lúc tôi vội vội vàng vàng chuẩn bị rẽ vào con đường bán đồ ăn vặt bên cạnh, thì từ phía sau cây đại thụ ven đường lóe ra một bóng người, nhìn kĩ hóa ra Hàn Cẩn?
Cô ta dùng khẩu hình nói với tôi: “Từ từ đi theo tôi...”
Tôi nghe xong lập tức im lặng, ôm chặt Kim Bảo từ từ đi theo cô ta, đồng thời trong lòng thầm nghĩ sao cô ta lại xuất hiện vào lúc này? Sau đó chúng tôi bước trước bước sau lặng lẽ đến một hẻm5nhỏ yên tĩnh, nhưng cô ta vẫn chậm rãi đi trước mặt tôi, không có ý định dừng lại,
Đến tận khi chúng tôi đi đến cuối con hẻm, cô ta đột nhiên lách người vào phía sau cột đèn, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu bảo tôi đến đó. Kim Bảo nhìn thấy Hàn Cẩn đương nhiên rất vui sướng, kích động muốn lao đến đó, nếu không phải tôi ôm nó, có lẽ nó đã chạy vắt chân lên cổ đến đó rồi.
Sau đó Hàn Cần nói với tôi, cô ta chuẩn bị rời khỏi tập đoàn Thái Long, trước khi đi cô ta đã trộm được thông tin về thân phận của kẻ mà tôi nhờ, chính là kẻ tên Lion King. Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc: “Có chuẩn bị rời khỏi đó? Đã tính kĩ đường lui chưa? Khi nào thì đi, định đi như thế nào?”
Hàn Cẩn thấy tôi lo lắng, liền cười nói: “Làm sao? Không nỡ để tôi đi à?”
Tôi hơi đỏ mặt: “Tôi sợ không chuẩn bị tốt đã vội vàng đi đến bước này, đến lúc đó khó có thể quay đầu được!” Hàn Cẩn lắc đầu nói: “Không sao, tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ xuất cảnh bằng đường thủy, trước đó tôi đã tạo cho mình nhiều thân phận giả, chỉ cần tôi rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của tập đoàn thì có thể sống cuộc sống bình thường.” Tôi xúc động nói: “Nghe như cô muốn chạy đến chân trời ấy nhỉ!” Hàn Cẩn cười: “Cũng gần như thế, dù sao cũng phải chạy trốn đến tận đâu đấy, tất nhiên phải đi càng xa càng tốt rồi...” Tôi vội vàng hỏi cô ta: “Vậy những thứ cô để ở chỗ tôi thì làm thế nào? Lúc nào cô đến lấy? Dù sao tiền và giấy tờ của cô đều ở chỗ tôi!”
Hàn Cẩn nghĩ rồi nói: “Như thế này đi, giờ này ngày mai cậu lại dẫn Kim Bảo đến đây, cùng thời gian và địa điểm như hôm nay chúng ta gặp, đến lúc đó cậu mang đồ đưa cho tôi là được.”
Tôi gật đầu: “Cũng được, thứ kia để ở chỗ tôi cũng hơi khó giải quyết, để cô sớm mang đi thì hơn...”
Hàn Cẩn gật đầu, sau nói với tôi ba chữ “Ngày mai gặp”, rồi cô ta lập tức quay người đi vào một con đường nhỏ bí ẩn trong hẻm, cuối cùng chỉ còn mình tôi và Kim Bảo đi ra khỏi con hẻm đó.
Chuyện này còn lớn đến mức, cấp trên phái một tổ điều tra đến bệnh viện, tiến hành điều tra quá trình phẫu thuật và chữa trị, cuối cùng kết luận quá trình chữa trị cho Tào Lỗi không có bất cứ sai lầm nào... Dù sao bác sĩ cũng không phải thần tiên, không phải bệnh gì đưa đến bệnh viện cũng có thể chữa được. Trong chuyện này, nếu bác sĩ có sai thì chính là không kịp thời phát hiện tính cách cố chấp của Tào Lỗi, để từ đó có hướng khai thông tâm lý của bệnh nhân, thì đã không dẫn đến lỗi lầm hôm nay. Cũng may là không gây ra hậu quả nghiêm trọng, điều này đối với cả hai người đều coi như là chuyện đáng ăn mừng.
Ba ngày sau Chú Lê được xuất viện, chúng2tôi cuối cùng cũng được rời khỏi nơi hỗn loạn, đủ loại người này. Mặc dù bệnh viện là nơi cứu người, nhưng mỗi ngày nơi đây đều có vô số chuyện vui buồn lẫn lộn, cho nên tôi không thích nơi này cho lắm. Sau khi xuất viện, Chú Lê từ đi bằng hai chân thành đi bằng ba chân. Không phải chú ấy bị gãy chân thật, mà do bác sĩ dặn trong thời gian này chú ấy đi lại phải có sự giúp đỡ, tránh bị ngã khiến tình trạng bệnh lặp đi lặp lại không khỏi được.
Trong khoảng thời gian này để chăm sóc chú ấy, chúng tôi cũng chuyển đến ở nhà Chú Lê. Mấy ngày đó, đúng là mèo kêu chó sủa... Kim Bảo thuộc loại ai cũng có thể chơi được, còn Tiểu Hắc thì đối với8người nào cũng hờ hững lạnh lùng.
Hai đứa chúng nó ở cùng một chỗ lại khiến Tiểu Hắc phiền muốn chết! Kim Bảo vừa nhìn thấy nó liền lè lưỡi rớt nước miếng ra sức liếm nó, kết quả Tiểu Hắc ghét ra mặt nhảy đi chỗ khác... Nếu như Kim Bảo vẫn đuổi theo, Tiểu Hắc lại quay đầu cho nó một móng vuốt, mười lần thì chín lần đi về thấy có máu.
Thấy lòng tự trọng của Kim Bảo thời gian này bị tổn thương sâu sắc, nên trước giờ cơm tối tôi quyết định dẫn nó đi dạo một chút. Trước kia việc này đều do Đinh Nhất làm nhưng bây giờ anh ta còn phải nấu cơm cho Chú Lê, nên tôi đành phải làm mấy chuyện mà mình làm được.
Thật ra trước kia ở nhà chung cư, tôi vẫn6thích đưa Kim Bảo đi dạo, vì chỗ đấy có nhiều người nuôi chó, chưa biết chừng lại gặp được mấy người đẹp dắt chó đi dạo, có khi còn tạo được chút tình huống làm quen.
Nhưng ở chỗ nhà Chú Lê, xung quanh toàn là trẻ con với người già, không phải nuôi chim thì nuôi rùa, thôi đừng nhắc đến còn hơn! Vừa nghĩ đến đã gặp ngay ba lão già xách lồng chim đi đến.
Kim Bảo nhìn thấy mấy con chim kia hưng phấn không kìm nén được, cho nên tôi đành phải đi xa khỏi họ, tránh gây chuyện với người yêu chim. Nhưng ai biết được đúng lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác có người đi theo tôi, mặc dù mấy lần tôi quay đầu đều không thấy ai, nhưng cảm giác này rất chân thực.
Trong lòng3tôi thấy sợ hãi, lòng nghĩ hay là tôi lại bị sát thủ để mắt tới? Nghĩ vậy, tôi ôm Kim Bảo bước nhanh hơn, muốn tìm một nơi đông người, dù sao chỗ này chỉ có mình tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì khó xử lý. Nhưng lúc tôi vội vội vàng vàng chuẩn bị rẽ vào con đường bán đồ ăn vặt bên cạnh, thì từ phía sau cây đại thụ ven đường lóe ra một bóng người, nhìn kĩ hóa ra Hàn Cẩn?
Cô ta dùng khẩu hình nói với tôi: “Từ từ đi theo tôi...”
Tôi nghe xong lập tức im lặng, ôm chặt Kim Bảo từ từ đi theo cô ta, đồng thời trong lòng thầm nghĩ sao cô ta lại xuất hiện vào lúc này? Sau đó chúng tôi bước trước bước sau lặng lẽ đến một hẻm5nhỏ yên tĩnh, nhưng cô ta vẫn chậm rãi đi trước mặt tôi, không có ý định dừng lại,
Đến tận khi chúng tôi đi đến cuối con hẻm, cô ta đột nhiên lách người vào phía sau cột đèn, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu bảo tôi đến đó. Kim Bảo nhìn thấy Hàn Cẩn đương nhiên rất vui sướng, kích động muốn lao đến đó, nếu không phải tôi ôm nó, có lẽ nó đã chạy vắt chân lên cổ đến đó rồi.
Sau đó Hàn Cần nói với tôi, cô ta chuẩn bị rời khỏi tập đoàn Thái Long, trước khi đi cô ta đã trộm được thông tin về thân phận của kẻ mà tôi nhờ, chính là kẻ tên Lion King. Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc: “Có chuẩn bị rời khỏi đó? Đã tính kĩ đường lui chưa? Khi nào thì đi, định đi như thế nào?”
Hàn Cẩn thấy tôi lo lắng, liền cười nói: “Làm sao? Không nỡ để tôi đi à?”
Tôi hơi đỏ mặt: “Tôi sợ không chuẩn bị tốt đã vội vàng đi đến bước này, đến lúc đó khó có thể quay đầu được!” Hàn Cẩn lắc đầu nói: “Không sao, tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ xuất cảnh bằng đường thủy, trước đó tôi đã tạo cho mình nhiều thân phận giả, chỉ cần tôi rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của tập đoàn thì có thể sống cuộc sống bình thường.” Tôi xúc động nói: “Nghe như cô muốn chạy đến chân trời ấy nhỉ!” Hàn Cẩn cười: “Cũng gần như thế, dù sao cũng phải chạy trốn đến tận đâu đấy, tất nhiên phải đi càng xa càng tốt rồi...” Tôi vội vàng hỏi cô ta: “Vậy những thứ cô để ở chỗ tôi thì làm thế nào? Lúc nào cô đến lấy? Dù sao tiền và giấy tờ của cô đều ở chỗ tôi!”
Hàn Cẩn nghĩ rồi nói: “Như thế này đi, giờ này ngày mai cậu lại dẫn Kim Bảo đến đây, cùng thời gian và địa điểm như hôm nay chúng ta gặp, đến lúc đó cậu mang đồ đưa cho tôi là được.”
Tôi gật đầu: “Cũng được, thứ kia để ở chỗ tôi cũng hơi khó giải quyết, để cô sớm mang đi thì hơn...”
Hàn Cẩn gật đầu, sau nói với tôi ba chữ “Ngày mai gặp”, rồi cô ta lập tức quay người đi vào một con đường nhỏ bí ẩn trong hẻm, cuối cùng chỉ còn mình tôi và Kim Bảo đi ra khỏi con hẻm đó.
/1940
|