*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi đó, hắn ta không có bất cứ liên hệ nào với đứa bé kia, có lẽ sợ chuyện của mình ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó. Dù sao miệng lưỡi thiên hạ quá đáng sợ, cho dù hắn đã được minh oan, những miệng lưỡi người đời nói thế nào, ai cản được. Sau đó, phía Bạch Kiện đã phân tích, Giang Tử Sơn sống chết không nhận tội buôn người thông qua web đen, vì hắn không muốn con gái hắn sau này phải chịu ảnh hưởng từ những việc hắn đã làm? Chuyện này không phải là không có khả năng, mặc dù Giang Tử Sơn đối với người khác lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nhìn cách hắn đối xử với vợ mình thì không khó nhận ra, hắn là người rất trọng2tình cảm. Nếu không những năm gần đây hắn đã không chăm sóc cha mẹ của Nguyễn Như như vậy, hơn nữa cũng sẽ không để họ đứng tên các tài sản.
Một người đàn ông coi trọng vợ mình như vậy, sao lại không quan tâm đến con gái của mình chứ? Chuyện này tôi nghĩ không thông? Nếu như nói, trên đời này còn điều gì khiến hắn phải lo lắng thì cũng chỉ còn người con gái này thôi.
Sau đó, Bạch Kiện cho người đến viện dưỡng lão nơi cha của Nguyễn Như ở, mới biết Giang Tử Sơn đã nộp trước viện phí mười năm, nhưng với tình trạng hiện nay của ông lão, có lẽ không sống nổi mười năm nữa, có thể nói hắn để ông lại đây, thậm chí đến chi phí mai táng8hắn cũng đã nộp rồi.
Nhân viên viện dưỡng lão nói với cảnh sát, bây giờ ông lão đã không còn biết gì nữa rồi, mỗi tuần Giang Tử Sơn đến đây một lần cùng tâm sự với ông, mặc dù ông ấy không nghe hiểu được gì. Sau đó, hai người cảnh sát đến thăm ông lão, quả thật đúng như điều dưỡng nói, ông ấy không nhận ra ai nữa, trừ miệng vẫn luôn lặp đi lặp lại: “Huyền Huyên... Huyền Huyên...” Chắc đó là tên con gái Giang Tử Sơn và Nguyễn Như! Bây giờ trên danh nghĩa ông lão có ba mươi căn nhà, sau khi ông tạ thế, những bất động sản này sẽ trở thành tài sản thừa kế hợp pháp của Huyền Huyên.
Ông lão trước đây cũng không có bất cứ tiền án tiền6sự nào, bây giờ còn bị bệnh chóng quên, cho nên không thể nói rõ tại sao có những tài sản này, thế nhưng luật pháp không có điều luật nào quy định, người dân không chứng minh được làm sao mình có tài sản thì sẽ mất tài sản đó.
Vì vậy, những tài sản này cuối cùng sẽ thuộc về người cháu gái có cùng huyết thống với ông lão. Cho nên, Giang Tử Sơn chắc chắn sẽ không nhận những tội kia, nếu không, những tài sản của ông lão kia sẽ bị quy thành tài sản có được do phạm pháp, bị thu hồi mất.
Tôi biết đây là mục đích cuối cùng của Giang Tử Sơn, nên hắn nhất định sẽ không chịu nhận tội. Đối với việc sát hại người giao hàng, hắn cũng đưa ra3lý do phù hợp, hắn nói hôm đó thức ăn giao đến đã nguội, nên trong lúc tranh cãi với người giao hàng, có động tay động chân, lỡ tay đánh chết người đó.
Vì hắn sợ chế tài pháp luật, nên đã đổi quần áo của người giao hàng rồi chạy trốn... Mà hắn cũng phủ nhận mình có ý định chạy trốn ra nước ngoài, hắn chỉ chạy trốn lung tung, không có kế hoạch, chỉ cần tránh được sự đuổi bắt của cảnh sát là được rồi.
Mặc dù bọn Bạch Kiện cũng biết những lời này của Giang Tử Sơn đều là bịa đặt, nhưng lại chẳng có chứng cớ để chống lại hắn, nên đành tạm thời chấp nhận lời khai của hắn, dù sao hắn cũng đã thừa nhận mình giết người.
Nhưng tôi tin, lưới trời5tuy thưa mà khó lọt, chỉ cần cảnh sát tiếp tục điều tra, sớm muộn gì cũng tra ra được chứng cứ Giang Tử Sơn chính là Lion King, đến lúc đó hắn muốn không thừa nhận cũng không được. Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến tất cả mọi người đều bất ngờ...
Một buổi sáng, tôi vừa dậy đã nhận được điện thoại của Bạch Kiện, anh ta tức giận nói với tôi, Giang Tử Sơn đã tự tử trong trại tạm giam! Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc, tôi không ngờ hắn không chỉ ác với người khác, mà còn ác với chính bản thân mình.
Hắn nhân lúc nửa đêm không ai để ý, đã dùng dây giày buộc vào lan can phòng giam tự tử. Đến khi cảnh sát trực ban phát hiện qua camera thì người đã tắt thở từ lâu!
Lúc pháp y đến hiện trường cũng rất giật mình: “Quyết tâm tự tử của Giang Tử Sơn rất lớn, vì dây giày rất ngắn, hắn gần như phải quỳ xuống mới thắt cổ chết được.” Bây giờ người đã chết, nói gì cũng muộn rồi, thế nhưng theo cái chết của hắn, những tuyến dưới của hắn cũng không thể nào tra ra được nữa. Vì thế, Bạch Kiện hi vọng tôi có thể đến xem thi thể của Giang Tử Sơn, qua đó tìm kiếm chút thông tin hữu ích, ngăn cản những kẻ còn đang thực hiện hành vi tội ác kia. Thật ra, không cần Bạch Kiện mở lời, tôi cũng sẽ giúp anh ta, không vì điều gì khác, chỉ vì những đứa trẻ đáng thương kia...
Lúc tôi và Đinh Nhất đi đến phòng pháp y, lần nữa nhìn thấy Giang Tử Sơn, hắn đã yên lặng nằm trên bàn giải phẫu. Lực tinh thần của người này rất lớn, tôi chỉ khẽ đến gần hắn, ký ức khi còn sống của hắn đã tràn đầy đầu tôi. Quả thật mười năm trước hắn chỉ là một người bình thường, hoặc có thể nói hắn là một người tốt bình thường, thực lòng yêu thương vợ con, yêu quý công việc của mình. Giang Tử Sơn rất thỏa mãn với cuộc sống lúc đó của hắn, hắn cũng dốc lòng để trở thành một giáo viên tốt. Vì lúc đó hắn cảm thấy công việc này vô cùng có ý nghĩa, đến khi chuyện kia phát sinh, tất cả giá trị quan của hắn mới bị sụp đổ triệt để.
Trước kia, hắn là giáo viên dạy tiếng Anh, còn là chủ nhiệm của một lớp mười, cho nên cũng nhiều việc, lại thêm một lớp sắp tốt nghiệp, nên hắn đã hao tốn rất nhiều tâm lực cho lứa học sinh này. Nhưng đột nhiên có một ngày, có xe cảnh sát đến trường bắt hắn đi, nói là người nhà của một học sinh trong lớp hắn tên là Ngô Đông Mai, đến sở cảnh sát báo án, nói Giang Tử Sơn có hành vi dâm ô con gái mình.
Lúc đó Giang Tử Sơn không hiểu, hắn thậm chí cảm thấy nhất định là cảnh sát bắt nhầm người, đồng thời hắn cũng không tin học sinh của mình Ngô Đông Mai sẽ nói những lời này. Vì ấn tượng của hắn đối với Ngô Đông Mai cũng không tệ, đó chính là một cô bé rất hay ngại ngùng.
Từ khi đó, hắn ta không có bất cứ liên hệ nào với đứa bé kia, có lẽ sợ chuyện của mình ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó. Dù sao miệng lưỡi thiên hạ quá đáng sợ, cho dù hắn đã được minh oan, những miệng lưỡi người đời nói thế nào, ai cản được. Sau đó, phía Bạch Kiện đã phân tích, Giang Tử Sơn sống chết không nhận tội buôn người thông qua web đen, vì hắn không muốn con gái hắn sau này phải chịu ảnh hưởng từ những việc hắn đã làm? Chuyện này không phải là không có khả năng, mặc dù Giang Tử Sơn đối với người khác lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nhìn cách hắn đối xử với vợ mình thì không khó nhận ra, hắn là người rất trọng2tình cảm. Nếu không những năm gần đây hắn đã không chăm sóc cha mẹ của Nguyễn Như như vậy, hơn nữa cũng sẽ không để họ đứng tên các tài sản.
Một người đàn ông coi trọng vợ mình như vậy, sao lại không quan tâm đến con gái của mình chứ? Chuyện này tôi nghĩ không thông? Nếu như nói, trên đời này còn điều gì khiến hắn phải lo lắng thì cũng chỉ còn người con gái này thôi.
Sau đó, Bạch Kiện cho người đến viện dưỡng lão nơi cha của Nguyễn Như ở, mới biết Giang Tử Sơn đã nộp trước viện phí mười năm, nhưng với tình trạng hiện nay của ông lão, có lẽ không sống nổi mười năm nữa, có thể nói hắn để ông lại đây, thậm chí đến chi phí mai táng8hắn cũng đã nộp rồi.
Nhân viên viện dưỡng lão nói với cảnh sát, bây giờ ông lão đã không còn biết gì nữa rồi, mỗi tuần Giang Tử Sơn đến đây một lần cùng tâm sự với ông, mặc dù ông ấy không nghe hiểu được gì. Sau đó, hai người cảnh sát đến thăm ông lão, quả thật đúng như điều dưỡng nói, ông ấy không nhận ra ai nữa, trừ miệng vẫn luôn lặp đi lặp lại: “Huyền Huyên... Huyền Huyên...” Chắc đó là tên con gái Giang Tử Sơn và Nguyễn Như! Bây giờ trên danh nghĩa ông lão có ba mươi căn nhà, sau khi ông tạ thế, những bất động sản này sẽ trở thành tài sản thừa kế hợp pháp của Huyền Huyên.
Ông lão trước đây cũng không có bất cứ tiền án tiền6sự nào, bây giờ còn bị bệnh chóng quên, cho nên không thể nói rõ tại sao có những tài sản này, thế nhưng luật pháp không có điều luật nào quy định, người dân không chứng minh được làm sao mình có tài sản thì sẽ mất tài sản đó.
Vì vậy, những tài sản này cuối cùng sẽ thuộc về người cháu gái có cùng huyết thống với ông lão. Cho nên, Giang Tử Sơn chắc chắn sẽ không nhận những tội kia, nếu không, những tài sản của ông lão kia sẽ bị quy thành tài sản có được do phạm pháp, bị thu hồi mất.
Tôi biết đây là mục đích cuối cùng của Giang Tử Sơn, nên hắn nhất định sẽ không chịu nhận tội. Đối với việc sát hại người giao hàng, hắn cũng đưa ra3lý do phù hợp, hắn nói hôm đó thức ăn giao đến đã nguội, nên trong lúc tranh cãi với người giao hàng, có động tay động chân, lỡ tay đánh chết người đó.
Vì hắn sợ chế tài pháp luật, nên đã đổi quần áo của người giao hàng rồi chạy trốn... Mà hắn cũng phủ nhận mình có ý định chạy trốn ra nước ngoài, hắn chỉ chạy trốn lung tung, không có kế hoạch, chỉ cần tránh được sự đuổi bắt của cảnh sát là được rồi.
Mặc dù bọn Bạch Kiện cũng biết những lời này của Giang Tử Sơn đều là bịa đặt, nhưng lại chẳng có chứng cớ để chống lại hắn, nên đành tạm thời chấp nhận lời khai của hắn, dù sao hắn cũng đã thừa nhận mình giết người.
Nhưng tôi tin, lưới trời5tuy thưa mà khó lọt, chỉ cần cảnh sát tiếp tục điều tra, sớm muộn gì cũng tra ra được chứng cứ Giang Tử Sơn chính là Lion King, đến lúc đó hắn muốn không thừa nhận cũng không được. Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến tất cả mọi người đều bất ngờ...
Một buổi sáng, tôi vừa dậy đã nhận được điện thoại của Bạch Kiện, anh ta tức giận nói với tôi, Giang Tử Sơn đã tự tử trong trại tạm giam! Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc, tôi không ngờ hắn không chỉ ác với người khác, mà còn ác với chính bản thân mình.
Hắn nhân lúc nửa đêm không ai để ý, đã dùng dây giày buộc vào lan can phòng giam tự tử. Đến khi cảnh sát trực ban phát hiện qua camera thì người đã tắt thở từ lâu!
Lúc pháp y đến hiện trường cũng rất giật mình: “Quyết tâm tự tử của Giang Tử Sơn rất lớn, vì dây giày rất ngắn, hắn gần như phải quỳ xuống mới thắt cổ chết được.” Bây giờ người đã chết, nói gì cũng muộn rồi, thế nhưng theo cái chết của hắn, những tuyến dưới của hắn cũng không thể nào tra ra được nữa. Vì thế, Bạch Kiện hi vọng tôi có thể đến xem thi thể của Giang Tử Sơn, qua đó tìm kiếm chút thông tin hữu ích, ngăn cản những kẻ còn đang thực hiện hành vi tội ác kia. Thật ra, không cần Bạch Kiện mở lời, tôi cũng sẽ giúp anh ta, không vì điều gì khác, chỉ vì những đứa trẻ đáng thương kia...
Lúc tôi và Đinh Nhất đi đến phòng pháp y, lần nữa nhìn thấy Giang Tử Sơn, hắn đã yên lặng nằm trên bàn giải phẫu. Lực tinh thần của người này rất lớn, tôi chỉ khẽ đến gần hắn, ký ức khi còn sống của hắn đã tràn đầy đầu tôi. Quả thật mười năm trước hắn chỉ là một người bình thường, hoặc có thể nói hắn là một người tốt bình thường, thực lòng yêu thương vợ con, yêu quý công việc của mình. Giang Tử Sơn rất thỏa mãn với cuộc sống lúc đó của hắn, hắn cũng dốc lòng để trở thành một giáo viên tốt. Vì lúc đó hắn cảm thấy công việc này vô cùng có ý nghĩa, đến khi chuyện kia phát sinh, tất cả giá trị quan của hắn mới bị sụp đổ triệt để.
Trước kia, hắn là giáo viên dạy tiếng Anh, còn là chủ nhiệm của một lớp mười, cho nên cũng nhiều việc, lại thêm một lớp sắp tốt nghiệp, nên hắn đã hao tốn rất nhiều tâm lực cho lứa học sinh này. Nhưng đột nhiên có một ngày, có xe cảnh sát đến trường bắt hắn đi, nói là người nhà của một học sinh trong lớp hắn tên là Ngô Đông Mai, đến sở cảnh sát báo án, nói Giang Tử Sơn có hành vi dâm ô con gái mình.
Lúc đó Giang Tử Sơn không hiểu, hắn thậm chí cảm thấy nhất định là cảnh sát bắt nhầm người, đồng thời hắn cũng không tin học sinh của mình Ngô Đông Mai sẽ nói những lời này. Vì ấn tượng của hắn đối với Ngô Đông Mai cũng không tệ, đó chính là một cô bé rất hay ngại ngùng.
/1940
|