*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù những viên gạch này nhìn qua không có điểm gì khác thường, thế nhưng viên gạch bên dưới cây bị kéo ngay ngắn hơn cây mọc tốt kia một chút thì phải? Nhìn như vậy, nhất định là gạch bên dưới cây hồng bị héo đã bị người khác động vào, tôi đi đến trước cây hồng mọc không tốt, chậm rãi ngồi xuống..
Tôi dùng tay chạm nhẹ vào gạch màu, nhưng không cảm nhận được gì, sau đó tôi rút con dao thép ra, cạy một viên gạch màu lên, sau đó đưa tay bới lớp bùn đất bên dưới..
Trong chớp mắt, ký ức khi còn sống của Ngô Cương ùa vào trong đầu tôi
Mấy tên bắt cóc Ngô Cương thực ra có quen biết với ông ta, vì lúc trước Ngô Cương có một2khoản nợ không đòi được, mặc dù đã khởi tố đối phương, nhưng vì bị đối phương chơi xấu nên không đòi được tiền về
Qua người giới thiệu, Ngô Cương tìm được một người tên là Ngụy Lão Tứ, ông ta muốn thông qua bọn Ngụy Lão Tứ đòi tiền về, mà Ngụy Lão Tứ chính là chủ mưu bắt cóc Ngô Cương lần này, tên là Ngụy Minh Huy
Ngô Cương biết bọn Ngụy Lão Tứ này chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng vì ông ta thực sự muốn đòi lại số tiền nợ kia, nên đã đồng ý trả công cho bọn Ngụy Lão Tử bằng ba mươi phần trăm tiền nợ
Số tiền nợ lúc đó là hai trăm nghìn, ba mươi phần trăm của số đó là sáu mươi nghìn!
Thật ra, lúc đó Ngô Cương8chỉ mang tâm lý thử một chút, không ngờ Ngụy Lão Tứ quả thật đã mang tiền về cho ông ta, thể là Ngô Cương cũng đúng theo lời hứa, trả sáu mươi nghìn đồng cho bọn chúng.
Theo lý thuyết việc này thể là xong, tiền nợ Ngô Cương muốn đã lấy lại được, đồng thời ông ta cũng đã trả tiền cho Ngụy Lão Tứ..
Nhưng không ngờ, một tháng sau, người vay tiền của Ngô Cương lại báo án, hóa ra bọn Ngụy Lão Tử lúc đòi tiền đã đánh gãy chân của gã kia, bây giờ gã kiện Ngô Cương, đòi ông ta phải bồi thường tiền thuốc men cho mình.
Ngô Cương mặc dù biết bọn Ngụy Lão Tứ khi đòi tiền sẽ dùng chút thủ đoạn, nhưng không nghĩ bọn chúng lại ra tay ác9như vậy! Bây giờ mặc dù đã thu được tiền nợ, nhưng giờ mà phải bồi thường tiền chữa bệnh, tính đi tính lại, sổ tiền lấy về còn không đủ...
Thể là Ngô Cương gọi điện cho người bạn đã giới thiệu Ngụy Lão Tử với mình nói rõ chuyện này, mặc dù ông ta cũng không trông chờ bọn Ngụy Lão Tứ trả lại tiền công, dù sao người giới thiệu cũng là bạn của ông ta, nhưng việc cần biết thì vẫn nên nói cho người đó biết.
Việc này qua đi, Ngô Cương cũng không để tâm đến nữa, dù sao trong công ty cũng còn rất nhiều việc chờ ông ta làm, không đáng vì chút tiền này mà hao tổn tâm tư, cứ nghĩ mãi không bằng để thời gian công sức nghĩ xem2làm thế nào để công ty kiếm được nhiều tiền hơn? Công ty của Lưu Dương có một số việc liên quan đến Ngô Cương, cho nên hai người họ cũng coi như quen biết đã lâu, mà Lưu Dương cũng hi vọng có thể tiến thêm một bước trong hợp tác với công ty của Ngô Cương, cho nên thời gian này hai người thường xuyên qua lại.
Hôm xảy ra chuyện, Ngô Cương lái xe qua một đoạn đường đang thi công, vừa hay nhìn thấy Lưu Dương đang đứng bên đường bắt xe, xuất phát từ lòng tốt, Ngô Cương liền dừng xe trước mặt Lưu Cương, mời cậu ta lên xe
Lưu Dương nhìn thấy Ngô Cương cũng không khách sáo, mở cửa bên ghế lái phụ và ngồi vào
Không ngờ lúc Ngô Cương chuẩn bị2lái xe đi, thì đuôi xe bị một chiếc xe tải màu trắng đâm vào không mạnh lắm
Lúc đó Ngô Cương hơi tức giận, mặc dù phía sau chắc cũng không bị hỏng nặng, nhưng dù sao xe này cũng vừa mua tháng trước, nên khó tránh khỏi đau lòng..
Nhưng khi nhìn thấy người trên xe phía sau bước xuống, trong lòng ông ta thoáng lo lắng
Người kia không phải ai khác mà chính là Ngụy Lão Tứ đã giúp ông ta đòi tiền! Ngô Cương nhìn là biết hắn ta có chuẩn bị mới đến, định lái xe chạy đi, nhưng Ngụy Lão Tứ đã nhanh tay mở cửa sau ngồi vào
Lưu Dương thấy hai người phía sau cứ thể ngồi thẳng vào xe Ngô Cương, liền biết đối phương đến không có chuyện gì tốt đẹp, thế là anh ta định lấy điện thoại báo cảnh sát! Nhưng đúng lúc này, người đàn ông lên xe cùng Ngụy Lão Tứ đánh vào mũi Lưu Dương, sau đó đoạt lấy điện thoại di động của anh ta
Ngô Cương thấy đối phương vừa lên xe đã ra tay, còn đánh Lưu Dương bị thương, vội dùng giọng thiện ý nói: “Anh Tứ, anh định làm gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, dừng động tay động chân chứ!” Ngụy Lão Tứ hừ lạnh: “Ngô Cương! Chuyện lần trước chúng tao làm không tốt à? Sao mày lại gọi điện đến mách ông chủ tao? Hại bọn tao bây giờ không có việc làm, mày nói xem tổn thất này ai đến?”
Ngô Cương hiểu ra bọn chúng vì nguyên nhân này mà tìm đến mình gây phiền toái, thể là ông ta làm mặt lạnh, nói: “Nguy Lão Tử, lần trước đúng là các anh đã giúp tôi đòi được tiền về, nhưng các anh đánh gãy xương đùi của người ta, làm tôi phải bồi thường hẳn hơn một trăm nghìn tiền chữa trị! Chuyện như vậy, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm! Tiền của các anh cũng không đưa thiếu đồng nào!”
Ngụy Lão Tứ nghe xong lập tức trừng mắt nói: “Mày đừng nói như là mày đang độ lượng lắm vậy, nếu như mày không muốn truy cứu, vậy vì sao lại đi kể với Tôn Tử Bình? Mày có biết vì chuyện này, Tôn Tử Bình không thuê bọn tao nữa không! Mấy người bọn tao vì mày mà đều thất nghiệp, mày nói xem bọn tao không tìm mày thì tìm ai?” Ngô Cương biết tình thế lúc đó đang bất lợi cho mình, thế nên liền mềm giọng nói: “Vậy bây giờ anh muốn xử lý thế nào? Không thì tôi lại gọi điện cho Tôn Tử Bình nhé!” Ngụy Lão Tử tức giận nói: “Không cần! Thằng chó Tôn Tử Bình đó cũng chẳng tốt đẹp gì, lúc trước bọn tao làm được việc thì sao cũng được, bây giờ vừa xảy ra chuyện liền đuổi bọn tao! Tao không thèm làm cho hắn nữa!” Ngô Cương biết là khó, bèn nói: “Vậy bây giờ anh muốn thể nào?” “Bồi thường tiền! Chỉ cần mày bồi thường tiền cho bọn tao, bọn tao từ nay sẽ không dây dưa gì với mày nữa!” Ngụy Lão Tử không thèm nói đạo lý
Ngô Cương nhìn qua Lưu Dương trên xe, biết chuyện này không thể làm liên lụy đến cậu ta, nên nói với Nguy Lão Tử: “Có thể để anh Lưu xuống xe trước không, dù sao ân oán giữa chúng ta cũng không liên quan đến anh ấy.”
Mặc dù những viên gạch này nhìn qua không có điểm gì khác thường, thế nhưng viên gạch bên dưới cây bị kéo ngay ngắn hơn cây mọc tốt kia một chút thì phải? Nhìn như vậy, nhất định là gạch bên dưới cây hồng bị héo đã bị người khác động vào, tôi đi đến trước cây hồng mọc không tốt, chậm rãi ngồi xuống..
Tôi dùng tay chạm nhẹ vào gạch màu, nhưng không cảm nhận được gì, sau đó tôi rút con dao thép ra, cạy một viên gạch màu lên, sau đó đưa tay bới lớp bùn đất bên dưới..
Trong chớp mắt, ký ức khi còn sống của Ngô Cương ùa vào trong đầu tôi
Mấy tên bắt cóc Ngô Cương thực ra có quen biết với ông ta, vì lúc trước Ngô Cương có một2khoản nợ không đòi được, mặc dù đã khởi tố đối phương, nhưng vì bị đối phương chơi xấu nên không đòi được tiền về
Qua người giới thiệu, Ngô Cương tìm được một người tên là Ngụy Lão Tứ, ông ta muốn thông qua bọn Ngụy Lão Tứ đòi tiền về, mà Ngụy Lão Tứ chính là chủ mưu bắt cóc Ngô Cương lần này, tên là Ngụy Minh Huy
Ngô Cương biết bọn Ngụy Lão Tứ này chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng vì ông ta thực sự muốn đòi lại số tiền nợ kia, nên đã đồng ý trả công cho bọn Ngụy Lão Tử bằng ba mươi phần trăm tiền nợ
Số tiền nợ lúc đó là hai trăm nghìn, ba mươi phần trăm của số đó là sáu mươi nghìn!
Thật ra, lúc đó Ngô Cương8chỉ mang tâm lý thử một chút, không ngờ Ngụy Lão Tứ quả thật đã mang tiền về cho ông ta, thể là Ngô Cương cũng đúng theo lời hứa, trả sáu mươi nghìn đồng cho bọn chúng.
Theo lý thuyết việc này thể là xong, tiền nợ Ngô Cương muốn đã lấy lại được, đồng thời ông ta cũng đã trả tiền cho Ngụy Lão Tứ..
Nhưng không ngờ, một tháng sau, người vay tiền của Ngô Cương lại báo án, hóa ra bọn Ngụy Lão Tử lúc đòi tiền đã đánh gãy chân của gã kia, bây giờ gã kiện Ngô Cương, đòi ông ta phải bồi thường tiền thuốc men cho mình.
Ngô Cương mặc dù biết bọn Ngụy Lão Tứ khi đòi tiền sẽ dùng chút thủ đoạn, nhưng không nghĩ bọn chúng lại ra tay ác9như vậy! Bây giờ mặc dù đã thu được tiền nợ, nhưng giờ mà phải bồi thường tiền chữa bệnh, tính đi tính lại, sổ tiền lấy về còn không đủ...
Thể là Ngô Cương gọi điện cho người bạn đã giới thiệu Ngụy Lão Tử với mình nói rõ chuyện này, mặc dù ông ta cũng không trông chờ bọn Ngụy Lão Tứ trả lại tiền công, dù sao người giới thiệu cũng là bạn của ông ta, nhưng việc cần biết thì vẫn nên nói cho người đó biết.
Việc này qua đi, Ngô Cương cũng không để tâm đến nữa, dù sao trong công ty cũng còn rất nhiều việc chờ ông ta làm, không đáng vì chút tiền này mà hao tổn tâm tư, cứ nghĩ mãi không bằng để thời gian công sức nghĩ xem2làm thế nào để công ty kiếm được nhiều tiền hơn? Công ty của Lưu Dương có một số việc liên quan đến Ngô Cương, cho nên hai người họ cũng coi như quen biết đã lâu, mà Lưu Dương cũng hi vọng có thể tiến thêm một bước trong hợp tác với công ty của Ngô Cương, cho nên thời gian này hai người thường xuyên qua lại.
Hôm xảy ra chuyện, Ngô Cương lái xe qua một đoạn đường đang thi công, vừa hay nhìn thấy Lưu Dương đang đứng bên đường bắt xe, xuất phát từ lòng tốt, Ngô Cương liền dừng xe trước mặt Lưu Cương, mời cậu ta lên xe
Lưu Dương nhìn thấy Ngô Cương cũng không khách sáo, mở cửa bên ghế lái phụ và ngồi vào
Không ngờ lúc Ngô Cương chuẩn bị2lái xe đi, thì đuôi xe bị một chiếc xe tải màu trắng đâm vào không mạnh lắm
Lúc đó Ngô Cương hơi tức giận, mặc dù phía sau chắc cũng không bị hỏng nặng, nhưng dù sao xe này cũng vừa mua tháng trước, nên khó tránh khỏi đau lòng..
Nhưng khi nhìn thấy người trên xe phía sau bước xuống, trong lòng ông ta thoáng lo lắng
Người kia không phải ai khác mà chính là Ngụy Lão Tứ đã giúp ông ta đòi tiền! Ngô Cương nhìn là biết hắn ta có chuẩn bị mới đến, định lái xe chạy đi, nhưng Ngụy Lão Tứ đã nhanh tay mở cửa sau ngồi vào
Lưu Dương thấy hai người phía sau cứ thể ngồi thẳng vào xe Ngô Cương, liền biết đối phương đến không có chuyện gì tốt đẹp, thế là anh ta định lấy điện thoại báo cảnh sát! Nhưng đúng lúc này, người đàn ông lên xe cùng Ngụy Lão Tứ đánh vào mũi Lưu Dương, sau đó đoạt lấy điện thoại di động của anh ta
Ngô Cương thấy đối phương vừa lên xe đã ra tay, còn đánh Lưu Dương bị thương, vội dùng giọng thiện ý nói: “Anh Tứ, anh định làm gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, dừng động tay động chân chứ!” Ngụy Lão Tứ hừ lạnh: “Ngô Cương! Chuyện lần trước chúng tao làm không tốt à? Sao mày lại gọi điện đến mách ông chủ tao? Hại bọn tao bây giờ không có việc làm, mày nói xem tổn thất này ai đến?”
Ngô Cương hiểu ra bọn chúng vì nguyên nhân này mà tìm đến mình gây phiền toái, thể là ông ta làm mặt lạnh, nói: “Nguy Lão Tử, lần trước đúng là các anh đã giúp tôi đòi được tiền về, nhưng các anh đánh gãy xương đùi của người ta, làm tôi phải bồi thường hẳn hơn một trăm nghìn tiền chữa trị! Chuyện như vậy, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm! Tiền của các anh cũng không đưa thiếu đồng nào!”
Ngụy Lão Tứ nghe xong lập tức trừng mắt nói: “Mày đừng nói như là mày đang độ lượng lắm vậy, nếu như mày không muốn truy cứu, vậy vì sao lại đi kể với Tôn Tử Bình? Mày có biết vì chuyện này, Tôn Tử Bình không thuê bọn tao nữa không! Mấy người bọn tao vì mày mà đều thất nghiệp, mày nói xem bọn tao không tìm mày thì tìm ai?” Ngô Cương biết tình thế lúc đó đang bất lợi cho mình, thế nên liền mềm giọng nói: “Vậy bây giờ anh muốn xử lý thế nào? Không thì tôi lại gọi điện cho Tôn Tử Bình nhé!” Ngụy Lão Tử tức giận nói: “Không cần! Thằng chó Tôn Tử Bình đó cũng chẳng tốt đẹp gì, lúc trước bọn tao làm được việc thì sao cũng được, bây giờ vừa xảy ra chuyện liền đuổi bọn tao! Tao không thèm làm cho hắn nữa!” Ngô Cương biết là khó, bèn nói: “Vậy bây giờ anh muốn thể nào?” “Bồi thường tiền! Chỉ cần mày bồi thường tiền cho bọn tao, bọn tao từ nay sẽ không dây dưa gì với mày nữa!” Ngụy Lão Tử không thèm nói đạo lý
Ngô Cương nhìn qua Lưu Dương trên xe, biết chuyện này không thể làm liên lụy đến cậu ta, nên nói với Nguy Lão Tử: “Có thể để anh Lưu xuống xe trước không, dù sao ân oán giữa chúng ta cũng không liên quan đến anh ấy.”
/1940
|