*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó Đàm Lỗi mang theo tro cốt của cha mẹ cùng trở về với chúng tôi, tìm một nơi phong thủy tốt trong nghĩa trang thành phố để chốn cùng
Khi sự việc được giải quyết xong xuôi, Đàm Lỗi muốn dùng toàn bộ số tiền còn lại sau khi mua chỗ trong nghĩa trang cám ơn chủ Lê
Tất nhiên chủ Lê sẽ không nhận số tiền đó, mà chủ bảo Đàm Lỗi cùng mình tiến vào trong phòng nói chuyện rất lâu, tôi đoán chú muốn hỏi cậu ta có muốn gia nhập nghề này không..
Thật ra đối với người bình thường thì chuyện như thế rất khó tiếp nhận! Nhưng tôi tin rằng với Đàm Lỗi thì không có vấn đề, bởi vì từ bé cậu ta đã nhìn thấy những2vật kỳ quái, tự nhiên không thể xem như người bình thường.
Quả nhiên, hôm đó sau khi từ phòng chú Lê ra ngoài, Đàm Lỗi trở về xin từ chức ở nhà máy sửa chữa, mang theo hành lý ít ỏi đáng thương chuyển đến nhà chủ Lê.
Thật ra như thể cũng tốt, ít nhất bên cạnh chú Lê cũng có đồ đệ chăm sóc, chúng tôi cũng không cần mỗi khi trời tối lại phải đến nhà chú..
Mà chúng tôi cũng yên tâm với tính cách của Đàm Lỗi, so với cha cậu ta thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Chủ Lê là người không quan tâm mấy việc vặt, cho nên nghi thức khi bái sư đều được làm đơn giản, uống chén trà, dập đầu coi như là gia nhập môn8phái
Theo quan hệ, Đàm Lỗi gọi Đinh Nhất là sư huynh, còn với tôi vẫn gọi là anh Trương.
Từ khi chủ Lê có người đồ đệ thứ hai, cả ngày đều vênh mặt lên trời, giống như trong nhà có người thừa kế vậy..
Thỉnh thoảng còn nói vài câu trêu chọc tôi: “Hối hận không? Giờ cháu bái chú làm thầy sẽ phải gọi Tiểu Lỗi là sự huynh do...”
Tôi cười nói: “Thôi đi, tự chất cháu quá tầm thường, chỉ sợ làm xấu mặt môn phái...”
“Lăn ra chỗ khác đi!” Chú Lê cười mắng.
Nhưng cũng nhờ có chuyện này, mà mấy việc vặt không được trả công cũng không bị rơi vào đầu tôi và Đinh Nhất nữa, có cậu sư đệ này mà không dùng thì phí
Đương nhiên cũng toàn là9mấy chuyện không khó khăn gì.
Sau đó, chú Lê tính toán vận mệnh cho Đàm Lỗi, quả nhiên mạng cậu ta rất cứng, mặc dù không đến mức khắc toàn bộ người thân như tôi, nhưng cũng không khá hơn là mấy, lại thêm cậu ta có mắt Âm Dương trời sinh, cho nên âm khí quanh thân thể rất dày đặc
Theo lời nói của chú Lê: “Nếu như thằng nhóc này không làm nghề này, chắc chắn cuộc đời sẽ gặp nhiều tai nạn, nhưng giờ đã khác, nếu có chút vấn đề nhỏ đã có sư phụ của nó giải quyết hộ...” Cách chú Lê dạy đồ đệ đúng là không có gì phải chế, chỉ cần thích hợp học và chịu học, chú sẵn sàng dạy toàn bộ những gì2mình biết, không hề giấu giếm chút nào
Bởi vậy nên Đàm Lỗi chỉ đi theo chú có vài tháng mà trông đã hơi ra dáng rồi.
Điều này làm cho người “nửa vời” như tôi cảm thấy hơi xấu hổ, tốt xấu gì tôi cũng đã đi theo chủ Lê vài năm, nhưng đối với huyền học cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi
Mặc dù chủ Lê cũng không tập trung để dạy nhưng tôi tin rằng nếu có người muốn học trộm thì cũng phải giỏi hơn tôi vài lần, ai bảo tôi chẳng có chút thiên phú nào với thứ này chứ?
Tối hôm đó tôi và Đinh Nhất trở về từ nhà chú Lê, đúng lúc nhìn thấy bên ngoài khu chung cư có người đang bán đồ giảm giá, tôi nghe2đến bán đồ giảm giá thì biết chắc có thể mua được một chút đồ tốt với giá hời..
Thế là tôi nhanh chân chen vào trong đám người, muốn chiếm một vị trí có lợi bên cạnh mấy ông bà già.
Vậy mà khi tôi chen vào mới biết, hóa ra bên trong đang thanh lý một chút đồ đạc gia đình không sử dụng, tôi là một người đàn ông không biết mua mấy thứ này về làm gì, bèn nhìn lướt một chút rồi chuẩn bị xuyên qua đám người quay lại chỗ Đinh Nhất.
Ai ngờ lúc này có một giọng nói trong trẻo của một cô gái trẻ cất lên: “Anh à, mua cái gối ôm cho thoải mái đi anh!”
Tôi nghe giọng thì biết đây là một cô gái đến từ Đông Bắc, tôi dừng lại nhìn thoáng chiếc gối trong tay cô ta, trông có vẻ rất thoải mái, thế là tôi hỏi giá cả và thầm nghĩ muốn mua bốn cái để trên ghế salon
Vậy mà cô gái đến từ Đông Bắc đó lại cười và nói: “Chiếc gối này tên là gối Mộng Tiên chuyên dùng để mang đi du lịch, mỗi người chỉ được mua một cái!” Tôi nghe thấy một chiếc gối ôm bình thường mà còn ra hạn số lượng mua, chẳng lẽ bởi vì quá rẻ? Thế là tôi hỏi giá, ba mươi mốt đồng..
Tôi nghe giá cũng hợp lý định gọi Đinh Nhất cùng chui vào, hai chúng tôi ít nhất mỗi người một cái!
Nhưng lúc này mấy ông bà già bên cạnh mua giống như đi mua rau, tranh cướp mỗi người một cái! Chẳng còn cách nào tôi chỉ đành giành một cái sau đó trả tiền rồi đi.
Sau khi về đến nhà, tôi lấy chiếc gối mới mua ra dựa và nói chuyện với Đinh Nhất: “May mà anh không đi vào, chiếc gối này không dễ chịu lắm!”
Đinh Nhất liếc tôi mà không nói gì, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi, tiếp đó hai chúng tôi ngồi riêng mỗi người một chỗ trên ghế salon chơi game
Lúc chán rồi, tôi muốn đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy chai nước uống..
Thế là tôi đi tới tủ lạnh lấy nước, vừa đi vừa hỏi Đinh Nhất có muốn một chai nước không? Ai ngờ sau khi hỏi anh ta một câu, tôi phát hiện Đinh Nhất không có phản ứng, tôi nhìn lại mới thấy Đinh Nhất vẫn ngồi trên ghế tập trung tinh thần chơi trò chơi
Tôi lập tức cười với anh ta: “Anh lại thể nữa à? Chơi Tetris cả một đêm, vui đến thể hay sao?” Đinh Nhất dường như vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình mà không trả lời tối, thế là tôi không làm phiền anh ta nữa mà mở cửa tủ lạnh ra lấy ra một chai RedBull..
Không ngờ khi tôi vừa đóng cửa tủ lạnh, thì tự nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Muộn thế này rồi mà còn uống RedBull, cậu không sợ mất ngủ à?”
Tôi sững người, giọng nói này quá quen thuộc, quen đến mức dường như tôi không thể nào tin đây là sự thật..
Tôi cố gắng để mình tỉnh táo, sau đó từ từ quay đầu về hướng phát ra giọng nói đó
Chỉ liếc qua đó, tôi đã thấy Hàn Cẩn đang mỉm cười đứng bên cạnh tủ lạnh..
Điều này..
Làm sao có thể? Lý trí nói cho tôi biết điều này không phải sự thật, dưới tình huống đó Hàn Cẩn không thể nào còn sống, nhưng về mặt tình cảm tối lại hi vọng tất cả những gì trước mắt đều là sự thật, hi vọng Hàn Cẩn có thể được một chiếc thuyền đánh cá tốt bụng cứu
“Cô..
Còn sống?” Tôi thận trọng hỏi
Hàn Cẩn nghe thể mỉm cười nói: “Thế nào, cậu không hi vọng tôi còn sống à?” Tôi vội lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, chỉ là không dám tin vào hai mắt của mình...” Hàn Cẩn mỉm cười, không nói thêm gì mà xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ phòng khách, sau đó nhìn ra phía ngoài...
Sau đó Đàm Lỗi mang theo tro cốt của cha mẹ cùng trở về với chúng tôi, tìm một nơi phong thủy tốt trong nghĩa trang thành phố để chốn cùng
Khi sự việc được giải quyết xong xuôi, Đàm Lỗi muốn dùng toàn bộ số tiền còn lại sau khi mua chỗ trong nghĩa trang cám ơn chủ Lê
Tất nhiên chủ Lê sẽ không nhận số tiền đó, mà chủ bảo Đàm Lỗi cùng mình tiến vào trong phòng nói chuyện rất lâu, tôi đoán chú muốn hỏi cậu ta có muốn gia nhập nghề này không..
Thật ra đối với người bình thường thì chuyện như thế rất khó tiếp nhận! Nhưng tôi tin rằng với Đàm Lỗi thì không có vấn đề, bởi vì từ bé cậu ta đã nhìn thấy những2vật kỳ quái, tự nhiên không thể xem như người bình thường.
Quả nhiên, hôm đó sau khi từ phòng chú Lê ra ngoài, Đàm Lỗi trở về xin từ chức ở nhà máy sửa chữa, mang theo hành lý ít ỏi đáng thương chuyển đến nhà chủ Lê.
Thật ra như thể cũng tốt, ít nhất bên cạnh chú Lê cũng có đồ đệ chăm sóc, chúng tôi cũng không cần mỗi khi trời tối lại phải đến nhà chú..
Mà chúng tôi cũng yên tâm với tính cách của Đàm Lỗi, so với cha cậu ta thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Chủ Lê là người không quan tâm mấy việc vặt, cho nên nghi thức khi bái sư đều được làm đơn giản, uống chén trà, dập đầu coi như là gia nhập môn8phái
Theo quan hệ, Đàm Lỗi gọi Đinh Nhất là sư huynh, còn với tôi vẫn gọi là anh Trương.
Từ khi chủ Lê có người đồ đệ thứ hai, cả ngày đều vênh mặt lên trời, giống như trong nhà có người thừa kế vậy..
Thỉnh thoảng còn nói vài câu trêu chọc tôi: “Hối hận không? Giờ cháu bái chú làm thầy sẽ phải gọi Tiểu Lỗi là sự huynh do...”
Tôi cười nói: “Thôi đi, tự chất cháu quá tầm thường, chỉ sợ làm xấu mặt môn phái...”
“Lăn ra chỗ khác đi!” Chú Lê cười mắng.
Nhưng cũng nhờ có chuyện này, mà mấy việc vặt không được trả công cũng không bị rơi vào đầu tôi và Đinh Nhất nữa, có cậu sư đệ này mà không dùng thì phí
Đương nhiên cũng toàn là9mấy chuyện không khó khăn gì.
Sau đó, chú Lê tính toán vận mệnh cho Đàm Lỗi, quả nhiên mạng cậu ta rất cứng, mặc dù không đến mức khắc toàn bộ người thân như tôi, nhưng cũng không khá hơn là mấy, lại thêm cậu ta có mắt Âm Dương trời sinh, cho nên âm khí quanh thân thể rất dày đặc
Theo lời nói của chú Lê: “Nếu như thằng nhóc này không làm nghề này, chắc chắn cuộc đời sẽ gặp nhiều tai nạn, nhưng giờ đã khác, nếu có chút vấn đề nhỏ đã có sư phụ của nó giải quyết hộ...” Cách chú Lê dạy đồ đệ đúng là không có gì phải chế, chỉ cần thích hợp học và chịu học, chú sẵn sàng dạy toàn bộ những gì2mình biết, không hề giấu giếm chút nào
Bởi vậy nên Đàm Lỗi chỉ đi theo chú có vài tháng mà trông đã hơi ra dáng rồi.
Điều này làm cho người “nửa vời” như tôi cảm thấy hơi xấu hổ, tốt xấu gì tôi cũng đã đi theo chủ Lê vài năm, nhưng đối với huyền học cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi
Mặc dù chủ Lê cũng không tập trung để dạy nhưng tôi tin rằng nếu có người muốn học trộm thì cũng phải giỏi hơn tôi vài lần, ai bảo tôi chẳng có chút thiên phú nào với thứ này chứ?
Tối hôm đó tôi và Đinh Nhất trở về từ nhà chú Lê, đúng lúc nhìn thấy bên ngoài khu chung cư có người đang bán đồ giảm giá, tôi nghe2đến bán đồ giảm giá thì biết chắc có thể mua được một chút đồ tốt với giá hời..
Thế là tôi nhanh chân chen vào trong đám người, muốn chiếm một vị trí có lợi bên cạnh mấy ông bà già.
Vậy mà khi tôi chen vào mới biết, hóa ra bên trong đang thanh lý một chút đồ đạc gia đình không sử dụng, tôi là một người đàn ông không biết mua mấy thứ này về làm gì, bèn nhìn lướt một chút rồi chuẩn bị xuyên qua đám người quay lại chỗ Đinh Nhất.
Ai ngờ lúc này có một giọng nói trong trẻo của một cô gái trẻ cất lên: “Anh à, mua cái gối ôm cho thoải mái đi anh!”
Tôi nghe giọng thì biết đây là một cô gái đến từ Đông Bắc, tôi dừng lại nhìn thoáng chiếc gối trong tay cô ta, trông có vẻ rất thoải mái, thế là tôi hỏi giá cả và thầm nghĩ muốn mua bốn cái để trên ghế salon
Vậy mà cô gái đến từ Đông Bắc đó lại cười và nói: “Chiếc gối này tên là gối Mộng Tiên chuyên dùng để mang đi du lịch, mỗi người chỉ được mua một cái!” Tôi nghe thấy một chiếc gối ôm bình thường mà còn ra hạn số lượng mua, chẳng lẽ bởi vì quá rẻ? Thế là tôi hỏi giá, ba mươi mốt đồng..
Tôi nghe giá cũng hợp lý định gọi Đinh Nhất cùng chui vào, hai chúng tôi ít nhất mỗi người một cái!
Nhưng lúc này mấy ông bà già bên cạnh mua giống như đi mua rau, tranh cướp mỗi người một cái! Chẳng còn cách nào tôi chỉ đành giành một cái sau đó trả tiền rồi đi.
Sau khi về đến nhà, tôi lấy chiếc gối mới mua ra dựa và nói chuyện với Đinh Nhất: “May mà anh không đi vào, chiếc gối này không dễ chịu lắm!”
Đinh Nhất liếc tôi mà không nói gì, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi, tiếp đó hai chúng tôi ngồi riêng mỗi người một chỗ trên ghế salon chơi game
Lúc chán rồi, tôi muốn đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy chai nước uống..
Thế là tôi đi tới tủ lạnh lấy nước, vừa đi vừa hỏi Đinh Nhất có muốn một chai nước không? Ai ngờ sau khi hỏi anh ta một câu, tôi phát hiện Đinh Nhất không có phản ứng, tôi nhìn lại mới thấy Đinh Nhất vẫn ngồi trên ghế tập trung tinh thần chơi trò chơi
Tôi lập tức cười với anh ta: “Anh lại thể nữa à? Chơi Tetris cả một đêm, vui đến thể hay sao?” Đinh Nhất dường như vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình mà không trả lời tối, thế là tôi không làm phiền anh ta nữa mà mở cửa tủ lạnh ra lấy ra một chai RedBull..
Không ngờ khi tôi vừa đóng cửa tủ lạnh, thì tự nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Muộn thế này rồi mà còn uống RedBull, cậu không sợ mất ngủ à?”
Tôi sững người, giọng nói này quá quen thuộc, quen đến mức dường như tôi không thể nào tin đây là sự thật..
Tôi cố gắng để mình tỉnh táo, sau đó từ từ quay đầu về hướng phát ra giọng nói đó
Chỉ liếc qua đó, tôi đã thấy Hàn Cẩn đang mỉm cười đứng bên cạnh tủ lạnh..
Điều này..
Làm sao có thể? Lý trí nói cho tôi biết điều này không phải sự thật, dưới tình huống đó Hàn Cẩn không thể nào còn sống, nhưng về mặt tình cảm tối lại hi vọng tất cả những gì trước mắt đều là sự thật, hi vọng Hàn Cẩn có thể được một chiếc thuyền đánh cá tốt bụng cứu
“Cô..
Còn sống?” Tôi thận trọng hỏi
Hàn Cẩn nghe thể mỉm cười nói: “Thế nào, cậu không hi vọng tôi còn sống à?” Tôi vội lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, chỉ là không dám tin vào hai mắt của mình...” Hàn Cẩn mỉm cười, không nói thêm gì mà xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ phòng khách, sau đó nhìn ra phía ngoài...
/1940
|