*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến lúc đó báo chí đưa tin khắp nơi thì cơ sở dưỡng lão cao cấp của tổng giám đốc Từ có thể sẽ phải đổ xuống sông xuống biển!
Cho nên động không bằng tĩnh, chỉ cần làm dịu linh hồn những người đã chết, tiễn bọn họ yên lòng lên đường, cho họ sớm ngày đầu thai mới là con đường đúng đắn...
Phải nói là độ khó của lần làm phép này vẫn rất lớn với Chú Lê, chú còn chưa bao giờ một hơi làm phép siêu độ cho nhiều ma nữ như vậy đâu
Dùng lời của chủ ấy là, lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, nhiều ma nữ như vậy, hơn nữa trước khi chết đều là gái phong trần, khó đảm bảo trong đó không có một hai kẻ oán khí tận trời.
Để có thể làm một lần là2thành công, Chú Lê tỉ mỉ chọn ngày, dĩ nhiên phía ông chủ Từ cũng hết sức phối hợp..
Lần này ông ta gần như lấy ra một nửa của cải đập vào chỗ này, nếu thật sự vì thế mà đền tiền, mấy năm nay coi như ông ta lăn lộn một cách vô ích
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Chú Lê bảo ông chủ Từ giải tán khu vực, cần phải giải tán tất cả nhân viên trong phạm vi ba cây số quanh đây, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy chúng tôi là người sống thôi
Vừa đến giờ, Chú Lê bật lửa đốt bùa giấy, thúc giục pháp chú
Tôi lập tức nhìn thấy trong rừng tùng xuất hiện bóng dáng của một đám phụ nữ
Tất cả bọn họ đều đau khổ đứng dưới gốc cây thuộc về mình
Tôi thấy phần lớn trong9số phụ nữ đó đều trẻ tuổi
Nếu có thể sinh ra ở thời hiện đại, nhất định sẽ có được cuộc sống hạnh phúc thuộc về riêng họ, cũng không phải trải qua vận mệnh cực khổ như thế! Có lẽ là bị lãng quên trong thời gian quá dài, cho nên đám ma nữ này vẫn khá phối hợp
Khi Chú Lê làm phép siêu độ cho bọn họ xong thì nhìn tối với vẻ không tốt đẹp gì: “Tới lượt cháu...” Nghe vậy, tôi lập tức nghệt mặt ra hỏi: “Gì mà tới lượt cháu? Cháu đâu biết siêu độ bọn họ?” Chú Lê nheo mắt nhìn tôi và bảo: “Không phải trên người cháu có tấm thẻ đen đó ư? Đốt đi, mời hai vị kia lại đây
Những âm hồn không có trong danh sách đăng ký kia cũng không phải âm sai6bình thường có thể đưa đi...” Tôi thấy cũng phải, nếu để Chú Lê dùng phù chú gọi âm sai bình thường tới, chắc chắn không thể câu đi hết tất cả trong một lần
Nếu giữa chừng xảy ra nhiều loạn gì là sẽ phiền phức
Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy gọi hai con hàng kia tới nhất định sẽ bị lải nhải việc tôi dùng lung tung tấm thẻ đen bọn họ đưa cho!
Chú Lê thấy tôi hơi do dự nên bảo tôi đừng lo, hai tên kia một lúc câu về được nhiều âm hồn như vậy cũng được ghi công lao, tất nhiên sẽ không so đo chuyện tôi đốt thẻ đen lung tung
Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật vậy à? Chủ dừng lừa cháu nhé!”.
Chú Lê thấy tôi không tin tưởng chú ấy cho lắm thì trưng0ra ánh mắt cực kì chân thành và đáp: “Tin chú đi, đã khi nào chú lừa cháu đâu?”
Tôi bĩu môi: “Chú lại chẳng lừa cháu mấy lần rồi ấy!”
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn đốt tấm thẻ đen kia, kết quả sau khi lão Hắc và lão Bạch tới thì một tên cười hì hì nhìn tôi, một tên mặt thúi hoặc nhìn tôi
Tên cười hì hì dĩ nhiên là lão Bạch, anh ta và lão Hắc đánh cược lần này tôi đốt tấm thẻ là vì chuyện khác
Lão Hắc không tin, nói tôi không có cái gan chó này
Nhưng sự thật chứng minh tôi đúng là có cái gan chó này..
Có điều khi hai người họ nhìn thấy một cánh rừng đầy ma nữ, đúng là y như Chú Lê nói, không có thời gian rảnh đi so đo7này nọ với tôi mà xắn tay áo lên lấy xích khóa hồn ra bắt đầu làm việc
Trước khi hai bọn họ đi còn trừng mắt cảnh cáo tôi, không có việc gì đừng đốt thẻ lung tung, phải phân biệt rõ chủ yếu và thứ yếu
Lúc này nể tình việc một lần bọn họ câu đi được nhiều âm hồn như vậy nên cũng không so đo với tôi!!
Nghe vậy, tôi vội vàng cười nịnh nọt: “Yên tâm, yên tâm
Vất vả cho hai anh rồi, đi thong thả nhé..”
Tiễn đi hai con ma già xong, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán và nói với Chú Lê: “Chú yêu quý của cháu ơi, sau này chú bớt hổ cháu vài lần được không? Cháu trốn hai vị này còn không kịp ấy?!”
Kết quả Chú Lê lại cười hì hì đáp lời tôi: “Yên tâm đi..
Lòng chú có tính toán mà.”
Sau khi tiễn đi một đám âm hồn, tôi nhìn cánh rừng tùng xanh um tươi tốt mà thầm cảm thán
Mặc dù bọn họ đã chết trên trăm năm, nhưng lòng tôi vẫn tràn ngập sự đồng tình và thương hại với họ...
Chuyện đêm đó chấm dứt, ba chúng tôi chuẩn bị trở về khu nhà trong viện dưỡng lão để nghỉ ngơi
Bởi vì đã quá muộn nên có một số chuyện phải đợi đến ngày mai mới nói chuyện với ông chủ Từ được.
Do trước đó đã nói với ông chủ Từ phải giải tán xung quanh, cho nên khi chúng tôi trở về khu nhà trong viện dưỡng lão kia, tòa nhà đó không có một người sống, yên tĩnh như chết...
Nhưng khi chúng tôi đi thang máy chuẩn bị về phòng, tôi chợt rùng mình mà không rõ nguyên do
Tôi nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn thấy thứ gì đáng ngờ
Cộng thêm có mấy người Chú Lê ở cạnh nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, ra khỏi thang máy là về ngủ luôn
Khu nhà này toàn là phòng đơn
Trừ khi bản thân có nhu cầu đặc biệt, chẳng hạn như hai vợ chồng già cùng tới mới có thể được chỉ định một phòng đôi, nếu không sẽ là phòng cho một người
Sau đó, mấy người chúng tôi trở về phòng riêng để chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng khi tôi vừa dùng thẻ phòng để mở cửa và chuẩn bị đi vào thì nghe thấy Đinh Nhất bỗng gọi một tiếng
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, còn tưởng có vấn đề
Kết quả, Đinh Nhất chỉ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi lắc đầu và nói: “Không có gì, về ngủ đi.”
Lúc ấy tôi còn cười nhạo anh ta bị làm sao vậy? Khi nào thì trở nên dễ bị kích thích như thế? Đinh Nhất cũng chẳng nói gì, chỉ cười quay về phòng
Lúc đó tôi vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cho nên về phòng không tắm mà leo lên giường ngủ luôn.
Cũng không biết là làm sao, tôi cảm thấy càng ngủ càng lạnh! Cứ như cửa sổ phòng chưa được đóng kín, luôn có gió lùa vào..
Cuối cùng tôi thật sự chịu không nổi, đành phải nhập nhèm bò dậy, định xem thử có phải cửa sổ phòng chưa đóng kín hay không.
Ai ngờ khi tôi xuống giường, mơ mơ màng màng đi đến bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trong một góc phòng..
Tôi giật bắn người và hoàn toàn tỉnh táo lại!
Mẹ nó đây là tình huống gì hả? Sao vẫn còn thừa lại một âm hồn thế này? Mẹ kiếp, còn đi theo tôi về nữa?! Lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi là muốn tông cửa xông ra ngoài, rồi tìm Chú Lê ở phòng bên cầu cứu
Nhưng khi tôi nhìn vào ánh mắt của âm hồn kia, lòng lại mềm nhũn ra một cách kỳ lạ..
Đó là một đôi mắt to ngập nước tràn đầy hoảng sợ
Nhìn tuổi thì lúc chết cùng lắm cô bé cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu
Cũng không biết vì sợ hãi hay thể nào, cô bé vẫn cuộn ở trong một góc phòng, run bần bật.
Đến lúc đó báo chí đưa tin khắp nơi thì cơ sở dưỡng lão cao cấp của tổng giám đốc Từ có thể sẽ phải đổ xuống sông xuống biển!
Cho nên động không bằng tĩnh, chỉ cần làm dịu linh hồn những người đã chết, tiễn bọn họ yên lòng lên đường, cho họ sớm ngày đầu thai mới là con đường đúng đắn...
Phải nói là độ khó của lần làm phép này vẫn rất lớn với Chú Lê, chú còn chưa bao giờ một hơi làm phép siêu độ cho nhiều ma nữ như vậy đâu
Dùng lời của chủ ấy là, lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, nhiều ma nữ như vậy, hơn nữa trước khi chết đều là gái phong trần, khó đảm bảo trong đó không có một hai kẻ oán khí tận trời.
Để có thể làm một lần là2thành công, Chú Lê tỉ mỉ chọn ngày, dĩ nhiên phía ông chủ Từ cũng hết sức phối hợp..
Lần này ông ta gần như lấy ra một nửa của cải đập vào chỗ này, nếu thật sự vì thế mà đền tiền, mấy năm nay coi như ông ta lăn lộn một cách vô ích
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Chú Lê bảo ông chủ Từ giải tán khu vực, cần phải giải tán tất cả nhân viên trong phạm vi ba cây số quanh đây, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy chúng tôi là người sống thôi
Vừa đến giờ, Chú Lê bật lửa đốt bùa giấy, thúc giục pháp chú
Tôi lập tức nhìn thấy trong rừng tùng xuất hiện bóng dáng của một đám phụ nữ
Tất cả bọn họ đều đau khổ đứng dưới gốc cây thuộc về mình
Tôi thấy phần lớn trong9số phụ nữ đó đều trẻ tuổi
Nếu có thể sinh ra ở thời hiện đại, nhất định sẽ có được cuộc sống hạnh phúc thuộc về riêng họ, cũng không phải trải qua vận mệnh cực khổ như thế! Có lẽ là bị lãng quên trong thời gian quá dài, cho nên đám ma nữ này vẫn khá phối hợp
Khi Chú Lê làm phép siêu độ cho bọn họ xong thì nhìn tối với vẻ không tốt đẹp gì: “Tới lượt cháu...” Nghe vậy, tôi lập tức nghệt mặt ra hỏi: “Gì mà tới lượt cháu? Cháu đâu biết siêu độ bọn họ?” Chú Lê nheo mắt nhìn tôi và bảo: “Không phải trên người cháu có tấm thẻ đen đó ư? Đốt đi, mời hai vị kia lại đây
Những âm hồn không có trong danh sách đăng ký kia cũng không phải âm sai6bình thường có thể đưa đi...” Tôi thấy cũng phải, nếu để Chú Lê dùng phù chú gọi âm sai bình thường tới, chắc chắn không thể câu đi hết tất cả trong một lần
Nếu giữa chừng xảy ra nhiều loạn gì là sẽ phiền phức
Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy gọi hai con hàng kia tới nhất định sẽ bị lải nhải việc tôi dùng lung tung tấm thẻ đen bọn họ đưa cho!
Chú Lê thấy tôi hơi do dự nên bảo tôi đừng lo, hai tên kia một lúc câu về được nhiều âm hồn như vậy cũng được ghi công lao, tất nhiên sẽ không so đo chuyện tôi đốt thẻ đen lung tung
Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật vậy à? Chủ dừng lừa cháu nhé!”.
Chú Lê thấy tôi không tin tưởng chú ấy cho lắm thì trưng0ra ánh mắt cực kì chân thành và đáp: “Tin chú đi, đã khi nào chú lừa cháu đâu?”
Tôi bĩu môi: “Chú lại chẳng lừa cháu mấy lần rồi ấy!”
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn đốt tấm thẻ đen kia, kết quả sau khi lão Hắc và lão Bạch tới thì một tên cười hì hì nhìn tôi, một tên mặt thúi hoặc nhìn tôi
Tên cười hì hì dĩ nhiên là lão Bạch, anh ta và lão Hắc đánh cược lần này tôi đốt tấm thẻ là vì chuyện khác
Lão Hắc không tin, nói tôi không có cái gan chó này
Nhưng sự thật chứng minh tôi đúng là có cái gan chó này..
Có điều khi hai người họ nhìn thấy một cánh rừng đầy ma nữ, đúng là y như Chú Lê nói, không có thời gian rảnh đi so đo7này nọ với tôi mà xắn tay áo lên lấy xích khóa hồn ra bắt đầu làm việc
Trước khi hai bọn họ đi còn trừng mắt cảnh cáo tôi, không có việc gì đừng đốt thẻ lung tung, phải phân biệt rõ chủ yếu và thứ yếu
Lúc này nể tình việc một lần bọn họ câu đi được nhiều âm hồn như vậy nên cũng không so đo với tôi!!
Nghe vậy, tôi vội vàng cười nịnh nọt: “Yên tâm, yên tâm
Vất vả cho hai anh rồi, đi thong thả nhé..”
Tiễn đi hai con ma già xong, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán và nói với Chú Lê: “Chú yêu quý của cháu ơi, sau này chú bớt hổ cháu vài lần được không? Cháu trốn hai vị này còn không kịp ấy?!”
Kết quả Chú Lê lại cười hì hì đáp lời tôi: “Yên tâm đi..
Lòng chú có tính toán mà.”
Sau khi tiễn đi một đám âm hồn, tôi nhìn cánh rừng tùng xanh um tươi tốt mà thầm cảm thán
Mặc dù bọn họ đã chết trên trăm năm, nhưng lòng tôi vẫn tràn ngập sự đồng tình và thương hại với họ...
Chuyện đêm đó chấm dứt, ba chúng tôi chuẩn bị trở về khu nhà trong viện dưỡng lão để nghỉ ngơi
Bởi vì đã quá muộn nên có một số chuyện phải đợi đến ngày mai mới nói chuyện với ông chủ Từ được.
Do trước đó đã nói với ông chủ Từ phải giải tán xung quanh, cho nên khi chúng tôi trở về khu nhà trong viện dưỡng lão kia, tòa nhà đó không có một người sống, yên tĩnh như chết...
Nhưng khi chúng tôi đi thang máy chuẩn bị về phòng, tôi chợt rùng mình mà không rõ nguyên do
Tôi nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn thấy thứ gì đáng ngờ
Cộng thêm có mấy người Chú Lê ở cạnh nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, ra khỏi thang máy là về ngủ luôn
Khu nhà này toàn là phòng đơn
Trừ khi bản thân có nhu cầu đặc biệt, chẳng hạn như hai vợ chồng già cùng tới mới có thể được chỉ định một phòng đôi, nếu không sẽ là phòng cho một người
Sau đó, mấy người chúng tôi trở về phòng riêng để chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng khi tôi vừa dùng thẻ phòng để mở cửa và chuẩn bị đi vào thì nghe thấy Đinh Nhất bỗng gọi một tiếng
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, còn tưởng có vấn đề
Kết quả, Đinh Nhất chỉ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi lắc đầu và nói: “Không có gì, về ngủ đi.”
Lúc ấy tôi còn cười nhạo anh ta bị làm sao vậy? Khi nào thì trở nên dễ bị kích thích như thế? Đinh Nhất cũng chẳng nói gì, chỉ cười quay về phòng
Lúc đó tôi vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cho nên về phòng không tắm mà leo lên giường ngủ luôn.
Cũng không biết là làm sao, tôi cảm thấy càng ngủ càng lạnh! Cứ như cửa sổ phòng chưa được đóng kín, luôn có gió lùa vào..
Cuối cùng tôi thật sự chịu không nổi, đành phải nhập nhèm bò dậy, định xem thử có phải cửa sổ phòng chưa đóng kín hay không.
Ai ngờ khi tôi xuống giường, mơ mơ màng màng đi đến bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trong một góc phòng..
Tôi giật bắn người và hoàn toàn tỉnh táo lại!
Mẹ nó đây là tình huống gì hả? Sao vẫn còn thừa lại một âm hồn thế này? Mẹ kiếp, còn đi theo tôi về nữa?! Lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi là muốn tông cửa xông ra ngoài, rồi tìm Chú Lê ở phòng bên cầu cứu
Nhưng khi tôi nhìn vào ánh mắt của âm hồn kia, lòng lại mềm nhũn ra một cách kỳ lạ..
Đó là một đôi mắt to ngập nước tràn đầy hoảng sợ
Nhìn tuổi thì lúc chết cùng lắm cô bé cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu
Cũng không biết vì sợ hãi hay thể nào, cô bé vẫn cuộn ở trong một góc phòng, run bần bật.
/1940
|