*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm nghề này của chúng tôi, trong người ít nhiều đều có bệnh, đây là chuyện không tránh được.” Tôi vỗ vai anh ta và nói: “Thân thể là vấn cách mạng, đừng đợi đến khi xảy ra chuyện mới chăm sóc...” Triệu Tinh Vũ thấy tôi nói câu chân thành như vậy, thì cười: “Nghe cậu nói kìa, tối bây giờ vẫn đang sung sức biết không?” “Vâng vâng vâng, anh đang tuổi lớn, còn tôi đã già rồi được chưa?” Tôi trợn mắt nói
Nói chuyện phiếm mấy câu với anh ta, tôi mới cảm thấy đỡ lạnh, nói thật, lúc vừa xuống xe tôi có cảm giác toàn thân bị đông cứng từ đầu đến chân, mặc dù trên người tôi đã mặc quần áo lông mùa đông,2xem ra thể chất của tôi ngày càng sa sút!
Nhìn sang Đinh Nhất, trên người cũng không mặc bao nhiêu đồ, lại có dáng vẻ không sao cả, thật không ngờ anh ta có thể chất kháng lạnh?! Mà Bực mình hơn nữa, là anh ta thấy tôi lạnh co ro, còn nhíu mày hỏi: “Có lạnh như vậy
sao?”
Tôi khóc không ra nước mắt nói: “Có...”
May mà sau đó chúng tôi phải leo núi tìm kiếm, nên dần dần toàn thân cũng ấm áp hơn
Xem ra tối đúng là phải tăng cường vận động, sau này phải thường xuyên đưa Kim Bảo đi dạo mới được!
Đinh Nhất thấy tôi vừa đi vừa cúi đầu, thì đi đến cạnh hỏi: “Còn lạnh không? Nếu không thì cậu mặc áo khoác của9tôi nữa đi?”
Tối khoát tay: “Không cần..
giờ không thấy lạnh nữa!” Thật ra là tôi sợ thành trò cười cho Triệu Tinh Vũ, dù sao tôi cũng là đàn ông, không thể tỏ ra yếu thế như vậy được!
Theo như lời tường trình của Lưu Duệ, anh ta nói ngày bọn họ ở lại trên núi có dựng lều vải, nhưng địa điểm chọn ngẫu nhiên, nên anh ta cũng không nhớ vị trí cụ thể
Sau đó anh ta vì phải xuống núi có việc gấp, nên để lều vải lại cho Thái Tiểu Hạo, lái xe xuống núi một mình.
Như lời Lưu Duệ, anh ta và Thái Tiểu Hạo cũng không thân, chẳng qua chỉ là bạn bè mới quen, vì đều thích vận động ngoài trời, nên mới6hẹn nhau cùng lên Nam Sơn
Hơn nữa, anh ta còn nhiều lần nhấn mạnh, mình và Thái Tiểu Hạo ngẫu nhiên quen biết, không được tính là thân quen nên cũng không hiểu rõ về nhau
Mặc dù tôi không biết trong lời Lưu Duệ có mấy phần thật giả, nhưng tôi đoán bọn họ ngày hôm đó chắc chắn có dựng lều, vì chỉ có nhân cơ hội Thải Tiểu Hạo phân tâm làm việc gì đó, Lưu Duệ mới có cơ hội giết hắn
Lúc này tuyết càng rơi càng nhiều, mặt đất cũng bị tuyết phủ thành một mảng trắng lớn..
Xem ra chúng tôi cố gắng thể nào vẫn không thể tìm thấy thi thể Thái Tiểu Hạo trong tình trạng tuyết rơi thế này.
Về mặt Triệu Tinh Vũ0buồn bã nhìn cảnh tuyết phủ xung quanh, tôi an ủi anh ta: “Anh đừng lo, tôi chắc chắn anh có thể tìm thấy thi thể Thái Tiểu Hạo! Đừng quên anh có tôi ở đây mà? Tôi chính là chiêu lớn nhất của anh đấy!” Triệu Tinh Vũ lấy lại tinh thần, cười nói với tôi: “Được! Vậy tôi đợi cậu phóng chiêu lớn ra!” Nhưng an ủi là an ủi, còn cái chiều lớn mà tôi nói, tôi còn chưa biết phải làm thế nào đâu? Dựa theo lộ trình đã xác định, chúng tôi đi bộ trên đường nhỏ..
Nhưng bây giờ đã đi ba phần đường, mặt đất dưới chân đã bị tuyết bao phủ hết, xem ra quãng đường còn lại chúng tôi cũng phải đi7bộ thôi
Nếu không cứ ngồi trong xe sẽ dễ bỏ qua nơi chôn Thái Tiểu Hạo..
Trong lúc chúng tôi vừa đi vừa thở hồng hộc, sắp không đi nổi nữa rồi, thì phía trước thấp thoáng xuất hiện một đỉnh lểu màu xanh quân đội! Vị trí này tương đối vắng vẻ, du khách bình thường sẽ không dựng lều ở đây, mà lều này khá lớn, là loại thường được dùng để dựng trạm cứu người trong tình huống có động đất, du khách bình thường chắc chắn sẽ không mang theo chiếc lều lớn như thế này đi chơi.
Một cảnh sát tập sự run rẩy nói
“Lạnh quá, chúng ta vào trong đó cho ấm chút đi...”
Triệu Tinh Vũ trừng mắt liếc cậu ta: “Bên trong có thể là hiện trường vụ án! Mà cậu lại cho là nơi ấm áp sao? Ở ngoài đời...”
Anh ta nói xong, dùng tay ra hiệu, ý bảo tôi và Đinh Nhất cùng vào trong xem xét
Ba chúng tôi đi vào trong, bên trong cả hai chiếc giường xếp đơn giản, có vẻ đã có hai người từng ở.
Có điều tôi nhìn túi ngủ trên giường, lại thấy cả hai đều vẫn được cuộn lại chưa mở ra, nói cách khác nơi này có cảm giác hai người này chưa từng ngủ lại, chỉ là bày ra làm dáng thôi
Lúc này, tôi chú ý đến chiếc ba lô dưới gầm giường, tôi cầm lên xem, bên trong ngoài một ít quần áo còn có một chiếc điện thoại di động, những quần áo này đều là của người trẻ tuổi, không loại trừ khả năng chính là của Thái Tiểu Hạo.
Chiếc điện thoại đã hết pin, nên chưa biết được chủ nhân của nó là ai, bên trong có manh mối gì hay không
May mà trong mấy người đi cùng Triệu Tinh Vũ có người của bên phòng kỹ thuật khoa học, đưa điện thoại cho cậu ta cầm vào trong xe, có lẽ không lâu sau sẽ biết chủ nhân của nó là ai? Thế là Triệu Tinh Vũ để nhân viên kỹ thuật cầm điện thoại di động về xe trước, những người còn lại tiếp tục tìm kiếm thi thế Thái Tiểu Hạo!
Lúc đó, mọi người ai cũng vừa đói vừa mệt, nhưng không có cách nào khác, vì để có chuyển lục soát này Triệu Tinh Vũ đã phải lập quân lệnh, do đó dù thời gian ngắn, nhiệm vụ khó khăn cũng phải kiên quyết thực hiện, không thể chậm trễ thời gian quý giá
Tối nói nhỏ với Triệu Tinh Vũ: “Anh hứa với lãnh đạo mấy ngày sẽ hoàn thành nhiệm vụ?” Anh ta hối hận nói: “Lúc đầu tôi nghĩ có anh sẽ nhanh thôi, nên nói nhiều nhất hai ngày sẽ tìm được...” Tôi tức giận: “Hả?! Anh chơi lớn thật đấy nhỉ! Tôi đâu phải lúc nào cũng muốn là làm được? Nếu sau hai ngày anh không tìm được thi thể đưa về thì sẽ thế nào?” Không ngờ Triệu Tinh Vũ lại rất chắc chắn, lắc đầu nói: “Không thể có chuyện đó, tôi tin cậu nhất định tìm được...” Tôi lập tức im lặng, thầm nghĩ trong tình huống này, đừng nói là anh ta, đến ngay cả tôi cũng không tin trong hai ngày tôi có thể tìm được! Không biết tên Triệu Tinh Vũ này lấy đâu ra sự tự tin đó?! Có điều bây giờ quân lệnh đã ra, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.
Làm nghề này của chúng tôi, trong người ít nhiều đều có bệnh, đây là chuyện không tránh được.” Tôi vỗ vai anh ta và nói: “Thân thể là vấn cách mạng, đừng đợi đến khi xảy ra chuyện mới chăm sóc...” Triệu Tinh Vũ thấy tôi nói câu chân thành như vậy, thì cười: “Nghe cậu nói kìa, tối bây giờ vẫn đang sung sức biết không?” “Vâng vâng vâng, anh đang tuổi lớn, còn tôi đã già rồi được chưa?” Tôi trợn mắt nói
Nói chuyện phiếm mấy câu với anh ta, tôi mới cảm thấy đỡ lạnh, nói thật, lúc vừa xuống xe tôi có cảm giác toàn thân bị đông cứng từ đầu đến chân, mặc dù trên người tôi đã mặc quần áo lông mùa đông,2xem ra thể chất của tôi ngày càng sa sút!
Nhìn sang Đinh Nhất, trên người cũng không mặc bao nhiêu đồ, lại có dáng vẻ không sao cả, thật không ngờ anh ta có thể chất kháng lạnh?! Mà Bực mình hơn nữa, là anh ta thấy tôi lạnh co ro, còn nhíu mày hỏi: “Có lạnh như vậy
sao?”
Tôi khóc không ra nước mắt nói: “Có...”
May mà sau đó chúng tôi phải leo núi tìm kiếm, nên dần dần toàn thân cũng ấm áp hơn
Xem ra tối đúng là phải tăng cường vận động, sau này phải thường xuyên đưa Kim Bảo đi dạo mới được!
Đinh Nhất thấy tôi vừa đi vừa cúi đầu, thì đi đến cạnh hỏi: “Còn lạnh không? Nếu không thì cậu mặc áo khoác của9tôi nữa đi?”
Tối khoát tay: “Không cần..
giờ không thấy lạnh nữa!” Thật ra là tôi sợ thành trò cười cho Triệu Tinh Vũ, dù sao tôi cũng là đàn ông, không thể tỏ ra yếu thế như vậy được!
Theo như lời tường trình của Lưu Duệ, anh ta nói ngày bọn họ ở lại trên núi có dựng lều vải, nhưng địa điểm chọn ngẫu nhiên, nên anh ta cũng không nhớ vị trí cụ thể
Sau đó anh ta vì phải xuống núi có việc gấp, nên để lều vải lại cho Thái Tiểu Hạo, lái xe xuống núi một mình.
Như lời Lưu Duệ, anh ta và Thái Tiểu Hạo cũng không thân, chẳng qua chỉ là bạn bè mới quen, vì đều thích vận động ngoài trời, nên mới6hẹn nhau cùng lên Nam Sơn
Hơn nữa, anh ta còn nhiều lần nhấn mạnh, mình và Thái Tiểu Hạo ngẫu nhiên quen biết, không được tính là thân quen nên cũng không hiểu rõ về nhau
Mặc dù tôi không biết trong lời Lưu Duệ có mấy phần thật giả, nhưng tôi đoán bọn họ ngày hôm đó chắc chắn có dựng lều, vì chỉ có nhân cơ hội Thải Tiểu Hạo phân tâm làm việc gì đó, Lưu Duệ mới có cơ hội giết hắn
Lúc này tuyết càng rơi càng nhiều, mặt đất cũng bị tuyết phủ thành một mảng trắng lớn..
Xem ra chúng tôi cố gắng thể nào vẫn không thể tìm thấy thi thể Thái Tiểu Hạo trong tình trạng tuyết rơi thế này.
Về mặt Triệu Tinh Vũ0buồn bã nhìn cảnh tuyết phủ xung quanh, tôi an ủi anh ta: “Anh đừng lo, tôi chắc chắn anh có thể tìm thấy thi thể Thái Tiểu Hạo! Đừng quên anh có tôi ở đây mà? Tôi chính là chiêu lớn nhất của anh đấy!” Triệu Tinh Vũ lấy lại tinh thần, cười nói với tôi: “Được! Vậy tôi đợi cậu phóng chiêu lớn ra!” Nhưng an ủi là an ủi, còn cái chiều lớn mà tôi nói, tôi còn chưa biết phải làm thế nào đâu? Dựa theo lộ trình đã xác định, chúng tôi đi bộ trên đường nhỏ..
Nhưng bây giờ đã đi ba phần đường, mặt đất dưới chân đã bị tuyết bao phủ hết, xem ra quãng đường còn lại chúng tôi cũng phải đi7bộ thôi
Nếu không cứ ngồi trong xe sẽ dễ bỏ qua nơi chôn Thái Tiểu Hạo..
Trong lúc chúng tôi vừa đi vừa thở hồng hộc, sắp không đi nổi nữa rồi, thì phía trước thấp thoáng xuất hiện một đỉnh lểu màu xanh quân đội! Vị trí này tương đối vắng vẻ, du khách bình thường sẽ không dựng lều ở đây, mà lều này khá lớn, là loại thường được dùng để dựng trạm cứu người trong tình huống có động đất, du khách bình thường chắc chắn sẽ không mang theo chiếc lều lớn như thế này đi chơi.
Một cảnh sát tập sự run rẩy nói
“Lạnh quá, chúng ta vào trong đó cho ấm chút đi...”
Triệu Tinh Vũ trừng mắt liếc cậu ta: “Bên trong có thể là hiện trường vụ án! Mà cậu lại cho là nơi ấm áp sao? Ở ngoài đời...”
Anh ta nói xong, dùng tay ra hiệu, ý bảo tôi và Đinh Nhất cùng vào trong xem xét
Ba chúng tôi đi vào trong, bên trong cả hai chiếc giường xếp đơn giản, có vẻ đã có hai người từng ở.
Có điều tôi nhìn túi ngủ trên giường, lại thấy cả hai đều vẫn được cuộn lại chưa mở ra, nói cách khác nơi này có cảm giác hai người này chưa từng ngủ lại, chỉ là bày ra làm dáng thôi
Lúc này, tôi chú ý đến chiếc ba lô dưới gầm giường, tôi cầm lên xem, bên trong ngoài một ít quần áo còn có một chiếc điện thoại di động, những quần áo này đều là của người trẻ tuổi, không loại trừ khả năng chính là của Thái Tiểu Hạo.
Chiếc điện thoại đã hết pin, nên chưa biết được chủ nhân của nó là ai, bên trong có manh mối gì hay không
May mà trong mấy người đi cùng Triệu Tinh Vũ có người của bên phòng kỹ thuật khoa học, đưa điện thoại cho cậu ta cầm vào trong xe, có lẽ không lâu sau sẽ biết chủ nhân của nó là ai? Thế là Triệu Tinh Vũ để nhân viên kỹ thuật cầm điện thoại di động về xe trước, những người còn lại tiếp tục tìm kiếm thi thế Thái Tiểu Hạo!
Lúc đó, mọi người ai cũng vừa đói vừa mệt, nhưng không có cách nào khác, vì để có chuyển lục soát này Triệu Tinh Vũ đã phải lập quân lệnh, do đó dù thời gian ngắn, nhiệm vụ khó khăn cũng phải kiên quyết thực hiện, không thể chậm trễ thời gian quý giá
Tối nói nhỏ với Triệu Tinh Vũ: “Anh hứa với lãnh đạo mấy ngày sẽ hoàn thành nhiệm vụ?” Anh ta hối hận nói: “Lúc đầu tôi nghĩ có anh sẽ nhanh thôi, nên nói nhiều nhất hai ngày sẽ tìm được...” Tôi tức giận: “Hả?! Anh chơi lớn thật đấy nhỉ! Tôi đâu phải lúc nào cũng muốn là làm được? Nếu sau hai ngày anh không tìm được thi thể đưa về thì sẽ thế nào?” Không ngờ Triệu Tinh Vũ lại rất chắc chắn, lắc đầu nói: “Không thể có chuyện đó, tôi tin cậu nhất định tìm được...” Tôi lập tức im lặng, thầm nghĩ trong tình huống này, đừng nói là anh ta, đến ngay cả tôi cũng không tin trong hai ngày tôi có thể tìm được! Không biết tên Triệu Tinh Vũ này lấy đâu ra sự tự tin đó?! Có điều bây giờ quân lệnh đã ra, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.
/1940
|