*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng may Chú Lê đã nhiều lần dặn dò hiệu trưởng Vương không được để mất dù là một khối đá trên bức tường, nếu không nhỡ đâu lại để lại tai họa ngầm gì đó thì sau này sẽ có phiền phức
Hiệu trưởng Vương nghe thể không dám bỏ bê, còn có ý điều một thầy giáo giám sát toàn bộ quá trình sau đó cất cả khối đá vào một chiếc túi nilon
Sau khi chúng tôi quay về, Chú Lê lấy la bàn ra cẩn thận kiểm tra túi nilon, lúc xác định âm hồn Trịnh Tú Vân thực sự ở bên trong, bèn sai Đàm Lỗi trước tiên nâng chiếc túi vào xe chúng tôi
Trước khi đi, hiệu trưởng Vương bí mật đưa cho Chú Lê một phong bì khá lớn, nhìn qua chắc phải một2vạn đồng, xem ra hiệu trưởng Vương rất biết giá thị trường, chắc do trước đó đã sai người tìm hiểu
Trên đường về mấy người chúng tôi luôn không nhịn được mà nhìn chiếc túi phía sau, bởi vì chúng tôi biết Trịnh Tú Vấn ở chỗ này
Đây cũng là lần đầu tiên bà ta được ra ngoài sau khi bị nhốt, không biết Trịnh Tú Vân có tò mò muốn biết thế giới hiện giờ trông thế nào không..
Lúc chúng tôi về tới nhà thì trời đã tối, tối nhanh chóng gọi cho Triệu Tinh Vũ, hỏi anh ta tình hình mấy ngày qua của Lưu Duệ thế nào? Sau đó anh ta nói với tôi: “Mấy hôm nay Lưu Duệ rất bình tĩnh, vẫn ăn uống bình thường, xem ra hắn đang chờ tin tức của mọi9người.” Tôi nghe thể thì nói: “Tốt, vậy tối nay có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt luôn không? Nhưng nói trước là không thể quay lại hình ảnh hay video đâu đấy, anh hiểu mà...” Triệu Tinh Vũ nghe xong cười khẽ, sau đó dài giọng nói: “Được..
Tôi hiểu quy định mà, chỉ cần tên Lưu Duệ này chịu nhận tội là được.” Tối hôm đó tôi mang theo khối xương người hóa thạch mà Chú Lê đã vất vả tìm ra trong đống đá vụn đi tới đơn vị của Triệu Tinh Vũ
Lúc chúng tôi đến nơi đã thấy Triệu Tinh Vũ chờ sẵn ở đó từ lâu.
Thật ra cái gọi là không lưu lại bất cứ hình ảnh giám sát nào cũng chỉ áp dụng lúc mấy người chúng tôi ở đó, chờ sau6khi chúng tôi đi thì lúc Lưu Duệ ký tên nhận tội cần quay chụp vẫn cứ phải quay chụp
Trong phòng thẩm vấn, khi Lưu Duệ nhìn thấy tôi và Chú Lê cùng lúc tiến vào thì lập tức muốn đứng dậy, nhưng lại bị cảnh sát đứng bên cạnh dùng sức ấn trở về
Tôi thấy thể bên ném cho anh ta một ánh mắt yên tâm đừng vội, sau đó quay ra nói với Triệu Tinh Vũ: “Ngoại trừ anh thì những người khác đều đi ra ngoài đi! Dù sao chuyện thể này nếu lan truyền cũng không tốt.” Triệu Tinh Vũ nghe xong cũng không nói gì chỉ nháy mắt với hai đồng nghiệp bên cạnh, bọn họ biết điều đểu đi ra ngoài
Đợi đến lúc tất cả những người không liên quan đều đi khỏi,0tôi lấy khối xương người hóa thạch ra trực tiếp đặt trên mặt bàn.
Lúc này Chú Lê nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó trầm giọng nói với Lưu Duệ: “Di thể của mẹ cậu đã chạm đáy biển từ nhiều năm trước, chúng tôi không thể giúp cậu tìm được, nhưng chúng tôi đã tìm được âm hồn của bà ấy, âm hồn đó vẫn luôn bị nhốt trong khối xương người hóa thạch này.” Ánh mắt Lưu Duệ hơi nghi ngờ, chắc không thể nào tin được một khối đá không hề bắt mắt làm thế nào có thể nhất được linh hồn của mẹ mình? Đương nhiên Chú Lê cũng không giải thích nguyên lý trong đó cho anh ta, chỉ kể một lần quá trình chúng tôi tìm được khối đá này, tất nhiên cũng7bao gồm những gì Lưu Hải Phúc và Lam Viễn Quang đã làm.
Trong lúc này tôi vẫn luôn quan sát cảm xúc biển hóa của Lưu Duệ, mặc dù anh ta vẫn luôn khắc chế, nhưng từ nắm đấm trắng bệch không khó để nhìn ra nỗi căm hận trong lòng anh ta đã dâng lên đến đỉnh điểm.
Hiện giờ Lưu Hải Phúc đã qua đời cho nên không thể nào biết được suy nghĩ thật sự trong lòng ông ta năm đó..
Đừng nói là con của ông ta, ngay cả người ngoài như tôi cũng không hiểu ông ta làm thể vì cái gì? Chính ông ta đã tự tay hủy một gia đình hạnh phúc, kể cả cuối cùng đạt được tài sản mà ông ta muốn, nhưng ông ta có vui không?
Một người phụ nữ yêu mình thì không muốn, cứ năm lần bảy lượt cố chấp muốn cưới những người phụ nữ còn kém tuổi con trai mình, chỉ cần người có đầu óc đều hiểu những cô gái này gả cho ông ta là có ý đồ gì
Tôi tin chắc Lưu Hải Phúc cũng biết những điều này, chỉ là có những người khi sống vẫn trầm mê vào một số thứ ví dụ như tình yêu, tài sản, sự nghiệp..
Thậm chí phần lớn thời gian đều biết làm thế là sai, nhưng vẫn không quay đầu mà tiếp tục lao đầu vào nó
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, mắt Lưu Duệ ửng đỏ, anh ta cười lạnh và nói: “Thật là một cuộc sống tối con mẹ nó tệ...” Thật ra trong lòng tôi cũng cảm thấy tiếc nuối cho anh ta, đúng như anh ta nói, đáng lẽ anh ta đã không có một cuộc sống tồi tệ như thế này, nhưng ai có thể chi phối được vận mệnh đâu? Nhưng thật ra có một số việc vẫn có thể tự mình lựa chọn, ví dụ như giết Thái Tiểu Hạo..
Lưu Duệ là một người thuộc tầng lớp trí thức, chẳng lẽ anh ta không biết mức độ nghiêm trọng của tội ác đã làm?
Chưa nói đến việc sau này anh ta sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, chỉ cần anh ta vì đạt được mục đích của mình mà tùy tiện kết thúc mạng sống của người khác..
vậy điều đó có khác gì lão cha ruột Lưu Hải Phúc của anh
ta?
Vẫn là câu nói đó, con người phải trả giá cho hành động của mình, nếu thật có một ngày phải vào tù cũng đừng trách ai, bởi vì tất cả đều do tự mình lựa chọn..
Một người không thể vì mình gặp bất công mà lựa chọn đi làm người xấu, vậy có khác gì những người đã làm tổn thương tới mình? Đã sinh ra là con người thì nên sống có giới hạn
Đêm hôm đó Chú Lê làm phép gọi ra âm hồn của Trịnh Tú Vân để hai mẹ con họ gặp mặt một lần
Mặc dù cảnh một đứa con trai ba mươi tuổi đứng cạnh một bà mẹ ba mươi tuổi có hơi quái dị, nhưng vẫn không trở ngại việc họ giao lưu tình cảm.
Ngoài ý muốn là, lúc sau cùng khi Chú Lê hỏi Lưu Duệ muốn an táng âm hồn của Trịnh Tú Vân ở chỗ nào, Trịnh Tú Vân lại tự đề nghị muốn được chôn cùng Lưu Hải Phúc...
Thật không biết người phụ nữ này cực kì yêu Lưu Hải Phúc hay cực hận ông ta, tóm lại bà ta có ý định ăn thua đủ cùng ông ta
Cuối cùng Lưu Duệ vẫn tôn trọng ý nguyện của mẹ mà ủy thác Chú Lê làm việc này.
Cũng may Chú Lê đã nhiều lần dặn dò hiệu trưởng Vương không được để mất dù là một khối đá trên bức tường, nếu không nhỡ đâu lại để lại tai họa ngầm gì đó thì sau này sẽ có phiền phức
Hiệu trưởng Vương nghe thể không dám bỏ bê, còn có ý điều một thầy giáo giám sát toàn bộ quá trình sau đó cất cả khối đá vào một chiếc túi nilon
Sau khi chúng tôi quay về, Chú Lê lấy la bàn ra cẩn thận kiểm tra túi nilon, lúc xác định âm hồn Trịnh Tú Vân thực sự ở bên trong, bèn sai Đàm Lỗi trước tiên nâng chiếc túi vào xe chúng tôi
Trước khi đi, hiệu trưởng Vương bí mật đưa cho Chú Lê một phong bì khá lớn, nhìn qua chắc phải một2vạn đồng, xem ra hiệu trưởng Vương rất biết giá thị trường, chắc do trước đó đã sai người tìm hiểu
Trên đường về mấy người chúng tôi luôn không nhịn được mà nhìn chiếc túi phía sau, bởi vì chúng tôi biết Trịnh Tú Vấn ở chỗ này
Đây cũng là lần đầu tiên bà ta được ra ngoài sau khi bị nhốt, không biết Trịnh Tú Vân có tò mò muốn biết thế giới hiện giờ trông thế nào không..
Lúc chúng tôi về tới nhà thì trời đã tối, tối nhanh chóng gọi cho Triệu Tinh Vũ, hỏi anh ta tình hình mấy ngày qua của Lưu Duệ thế nào? Sau đó anh ta nói với tôi: “Mấy hôm nay Lưu Duệ rất bình tĩnh, vẫn ăn uống bình thường, xem ra hắn đang chờ tin tức của mọi9người.” Tôi nghe thể thì nói: “Tốt, vậy tối nay có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt luôn không? Nhưng nói trước là không thể quay lại hình ảnh hay video đâu đấy, anh hiểu mà...” Triệu Tinh Vũ nghe xong cười khẽ, sau đó dài giọng nói: “Được..
Tôi hiểu quy định mà, chỉ cần tên Lưu Duệ này chịu nhận tội là được.” Tối hôm đó tôi mang theo khối xương người hóa thạch mà Chú Lê đã vất vả tìm ra trong đống đá vụn đi tới đơn vị của Triệu Tinh Vũ
Lúc chúng tôi đến nơi đã thấy Triệu Tinh Vũ chờ sẵn ở đó từ lâu.
Thật ra cái gọi là không lưu lại bất cứ hình ảnh giám sát nào cũng chỉ áp dụng lúc mấy người chúng tôi ở đó, chờ sau6khi chúng tôi đi thì lúc Lưu Duệ ký tên nhận tội cần quay chụp vẫn cứ phải quay chụp
Trong phòng thẩm vấn, khi Lưu Duệ nhìn thấy tôi và Chú Lê cùng lúc tiến vào thì lập tức muốn đứng dậy, nhưng lại bị cảnh sát đứng bên cạnh dùng sức ấn trở về
Tôi thấy thể bên ném cho anh ta một ánh mắt yên tâm đừng vội, sau đó quay ra nói với Triệu Tinh Vũ: “Ngoại trừ anh thì những người khác đều đi ra ngoài đi! Dù sao chuyện thể này nếu lan truyền cũng không tốt.” Triệu Tinh Vũ nghe xong cũng không nói gì chỉ nháy mắt với hai đồng nghiệp bên cạnh, bọn họ biết điều đểu đi ra ngoài
Đợi đến lúc tất cả những người không liên quan đều đi khỏi,0tôi lấy khối xương người hóa thạch ra trực tiếp đặt trên mặt bàn.
Lúc này Chú Lê nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó trầm giọng nói với Lưu Duệ: “Di thể của mẹ cậu đã chạm đáy biển từ nhiều năm trước, chúng tôi không thể giúp cậu tìm được, nhưng chúng tôi đã tìm được âm hồn của bà ấy, âm hồn đó vẫn luôn bị nhốt trong khối xương người hóa thạch này.” Ánh mắt Lưu Duệ hơi nghi ngờ, chắc không thể nào tin được một khối đá không hề bắt mắt làm thế nào có thể nhất được linh hồn của mẹ mình? Đương nhiên Chú Lê cũng không giải thích nguyên lý trong đó cho anh ta, chỉ kể một lần quá trình chúng tôi tìm được khối đá này, tất nhiên cũng7bao gồm những gì Lưu Hải Phúc và Lam Viễn Quang đã làm.
Trong lúc này tôi vẫn luôn quan sát cảm xúc biển hóa của Lưu Duệ, mặc dù anh ta vẫn luôn khắc chế, nhưng từ nắm đấm trắng bệch không khó để nhìn ra nỗi căm hận trong lòng anh ta đã dâng lên đến đỉnh điểm.
Hiện giờ Lưu Hải Phúc đã qua đời cho nên không thể nào biết được suy nghĩ thật sự trong lòng ông ta năm đó..
Đừng nói là con của ông ta, ngay cả người ngoài như tôi cũng không hiểu ông ta làm thể vì cái gì? Chính ông ta đã tự tay hủy một gia đình hạnh phúc, kể cả cuối cùng đạt được tài sản mà ông ta muốn, nhưng ông ta có vui không?
Một người phụ nữ yêu mình thì không muốn, cứ năm lần bảy lượt cố chấp muốn cưới những người phụ nữ còn kém tuổi con trai mình, chỉ cần người có đầu óc đều hiểu những cô gái này gả cho ông ta là có ý đồ gì
Tôi tin chắc Lưu Hải Phúc cũng biết những điều này, chỉ là có những người khi sống vẫn trầm mê vào một số thứ ví dụ như tình yêu, tài sản, sự nghiệp..
Thậm chí phần lớn thời gian đều biết làm thế là sai, nhưng vẫn không quay đầu mà tiếp tục lao đầu vào nó
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, mắt Lưu Duệ ửng đỏ, anh ta cười lạnh và nói: “Thật là một cuộc sống tối con mẹ nó tệ...” Thật ra trong lòng tôi cũng cảm thấy tiếc nuối cho anh ta, đúng như anh ta nói, đáng lẽ anh ta đã không có một cuộc sống tồi tệ như thế này, nhưng ai có thể chi phối được vận mệnh đâu? Nhưng thật ra có một số việc vẫn có thể tự mình lựa chọn, ví dụ như giết Thái Tiểu Hạo..
Lưu Duệ là một người thuộc tầng lớp trí thức, chẳng lẽ anh ta không biết mức độ nghiêm trọng của tội ác đã làm?
Chưa nói đến việc sau này anh ta sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, chỉ cần anh ta vì đạt được mục đích của mình mà tùy tiện kết thúc mạng sống của người khác..
vậy điều đó có khác gì lão cha ruột Lưu Hải Phúc của anh
ta?
Vẫn là câu nói đó, con người phải trả giá cho hành động của mình, nếu thật có một ngày phải vào tù cũng đừng trách ai, bởi vì tất cả đều do tự mình lựa chọn..
Một người không thể vì mình gặp bất công mà lựa chọn đi làm người xấu, vậy có khác gì những người đã làm tổn thương tới mình? Đã sinh ra là con người thì nên sống có giới hạn
Đêm hôm đó Chú Lê làm phép gọi ra âm hồn của Trịnh Tú Vân để hai mẹ con họ gặp mặt một lần
Mặc dù cảnh một đứa con trai ba mươi tuổi đứng cạnh một bà mẹ ba mươi tuổi có hơi quái dị, nhưng vẫn không trở ngại việc họ giao lưu tình cảm.
Ngoài ý muốn là, lúc sau cùng khi Chú Lê hỏi Lưu Duệ muốn an táng âm hồn của Trịnh Tú Vân ở chỗ nào, Trịnh Tú Vân lại tự đề nghị muốn được chôn cùng Lưu Hải Phúc...
Thật không biết người phụ nữ này cực kì yêu Lưu Hải Phúc hay cực hận ông ta, tóm lại bà ta có ý định ăn thua đủ cùng ông ta
Cuối cùng Lưu Duệ vẫn tôn trọng ý nguyện của mẹ mà ủy thác Chú Lê làm việc này.
/1940
|