*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng may một lúc sau máy bay đã dần ngừng rung lắc, tiếp viên hàng không cũng đi tới kiểm tra xem có hành khách nào bị thương hay không
Lúc này tôi liếc nhìn Đinh Nhất và chú họ lại thấy mặt hai người đều không đổi sắc, giống như không hề sợ hãi
Thế là tôi khẽ hỏi Đinh Nhất: “Anh không sợ à?”
Đinh Nhất nghe xong buồn bực hỏi lại: “Tại sao phải sợ? Dù sao cũng đâu rơi xuống được.” Tôi nghe xong lập tức im lặng, không biết ai cho Đinh Nhất tự tin mà anh ta cảm thấy chắc chắn máy bay sẽ không rơi? Đến lượt chú họ trả lời còn đáng tin hơn một chút, chủ nói biết rõ tuổi thọ của chính mình, tuyệt đối sẽ không chết nơi đất khách quê người
Sau khi máy bay dừng hẳn lại, chúng tôi nhìn2thấy hai nhân viên cấp cứu của Thụy Sĩ cầm cáng cứu thương lên máy bay, hỏi một chút mới biết vừa rồi lúc máy bay rung lắc bên khoang phổ thông có hành khách xuất hiện tình trạng thân thể khó chịu, chẩn đoán ban đầu nghi do bị bệnh tim.
Cũng may máy bay lúc đó đã ở trên bầu trời của Zurich Thụy Sĩ, cho nên cơ trưởng lập tức liên lạc với sân bay Zurich bảo bọn họ chuẩn bị trước xe cứu thương để có thể kịp thời chở hành khách này vào bệnh viện cứu chữa
Bởi vì muốn cho hành khách bị bệnh xuống máy bay trước, cho nên các hành khách khác đểu ngồi yên tại chỗ chờ đợi
Lúc này tôi nghe thấy một hành khách gần cửa ra vào nhất giật mình nói: “Ơ! Đây không phải cái ông tối hôm qua9vừa lên máy bay đã định chiếm chỗ ngồi của người khác hay sao? Hóa ra ông ta thật sự có bệnh à?”
Tôi nghe thế thì nghĩ thẩm trong lòng, không phải ông già này bởi vì tôi dọa máy bay rơi rồi sau đó đúng lúc gặp dòng khí gây xóc nảy..
Kết quả bị dọa sợ chứ? Tôi càng nghĩ càng chột dạ, lúc xuống máy bay tôi đi tìm tiếp viên trưởng, hỏi cô ta tình huống ông già vừa bị mang xuống thế nào? Tiếp viên trường bất đắc dĩ nói: “Chắc không nghiêm trọng đâu, bởi vì lúc nãy khi máy bay xuất hiện rung lắc, ông ta bị khẩn trương hơi quá mà thôi.” Tôi nghe xong thì vội xách hành lý rời đi, xem ra ông già đó thực sự bị tôi dọa sợ rồi..
Lúc đi ra khỏi sân bay, chúng tôi thấy6hướng dẫn viên du lịch người Trung Quốc đang giơ cao bảng hiệu bằng tiếng Trung chờ sẵn chúng tôi
Nếu chúng tôi đi theo đoàn du lịch thì trạm thứ tư mới đến St Moritz, bởi vậy khi đến Zurich Thụy Sĩ, ba chúng tôi tự động tách đoàn.
Đương nhiên chúng tôi cũng đã nói trước điều này với công ty du lịch rồi, sau khi bọn họ ký với chúng tôi một hiệp nghị “Tự phụ trách an toàn” còn thuế cho chúng tôi một hướng dẫn viên bán thời gian ở địa phương, còn về chi phí sẽ được tách ra tính toán.
Hướng dẫn viên bán thời gian là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, tên là Nicolas, nói tiếng Trung rất tốt, chúng tôi hỏi một chút mới biết hóa ra mẹ cậu ta là người Trung Quốc
Nicolas vô cùng nhiệt tình giới thiệu một0số điểm du lịch nổi tiếng ở Zurich Thụy Sĩ, cậu ta còn hỏi chúng tôi có địa điểm đặc biệt nào muốn đến không, Nicolas có thể trực tiếp dẫn chúng tôi tới đó và cam đoan không bị mất tiền oan.
Tôi cười nói với cậu ta: “Chúng tôi muốn tới St Moritz...” Nicolas nghe xong giật mình hỏi: “Đi thẳng tới đó sao? Không đi thăm mấy thành phố quanh đây à?” Tôi lắc đầu: “Chúng tôi muốn đến St Moritz trước để xử lý vài việc rồi sau đó mới suy nghĩ đi đâu chơi...”
Mặc dù Nicolas rất ngạc nhiên với cách làm của chúng tôi, nhưng cậu ta cũng không hỏi nhiều mà dẫn thẳng chúng tôi ra ga để tới St Moritz
Khoảng cách từ Zurich đến St Moritz cũng không gần, toàn bộ hành trình hơn hai trăm cây số, cũng may cảnh sắc7trên con đường này không tồi mà cảm giác ngồi trên tàu hỏa tại Thụy Sĩ rất khác biệt..
Phong cảnh dọc đường làm tâm trạng lo lắng của tôi dần bình tĩnh lại, cũng làm cho tôi tĩnh tâm suy nghĩ tiếp theo phải đối mặt thế nào với những vấn đề này.
Lúc chúng tôi ngồi tàu hỏa tới St Moritz, bầu trời đổ mưa tuyết, xem ra nhiệt độ không khí của Thụy Sĩ cũng không khác mấy với trong nước, điều khác biệt duy nhất chính là dãy núi Alpes tráng lệ mang đến một vẻ đẹp của nước ngoài
Sau đó Nicolas dẫn chúng tôi đến nhà hàng đặc sản của địa phương, nhưng tôi cũng không có hứng thú với đồ ăn nơi đó, đặc biệt là pho mai, nhìn thấy món pho mai dính dính trong nồi khiến cho tôi chẳng hề thấy thèm ăn
Nhưng chú họ và Đinh Nhất lại ăn rất hứng thú, xem ra dạ dày tối quá kén ăn, chỉ quen ăn đồ Trung Quốc mà không quen ăn món nước ngoài.
Sau khi ăn tạm no bụng, tôi bảo Nicolas tìm khách sạn để ở, ai mà biết tên khốn Mao Khả Ngọc lúc nào sẽ gọi điện tới? Tốt nhất vẫn nên tìm khách sạn trước rồi nói sau
Ai ngờ tôi vừa nghĩ tới Mao Khả Ngọc thì điện thoại di động của tôi đã vang lên, tôi cầm lên xem thì chính là dãy số nửa đêm trước đã gọi, xem ra là Mao Khả Ngọc gọi tới
Giọng nói của Mao Khả Ngọc từ điện thoại truyền ra: “Có hiệu suất phết nhỉ, nhanh như thế mà đã tới St Moritz rồi?” Tôi cười lạnh: “Đúng là có người rất thiêng đó, vừa nhắc tới là đã gọi điện thoại đến rồi.” Mao Khả Ngọc hừ nhẹ: “Mày không mắng tao sau lưng đó chứ?” Tôi tức giận nói: “Tao mắng mày mà còn cần ở sau lưng à? Đừng nói linh tinh nữa, không phải mày muốn gặp tao sao?” Mao Khả Ngọc nghe thế cũng không tức giận, chỉ thuận miệng nói địa chỉ một quán cà phê, dặn tôi nhất định phải tới một mình..
Bằng không hẳn sẽ không xuất hiện
Tôi nghe thể trầm giọng nói: “Mày coi tao là thằng ngu à! Tao dựa vào đâu mà tin mày?” “Mày có thể không tin tạo và cũng có thể không đến, thậm chí có thể bay về Trung Quốc ngay bây giờ, tao tuyệt đối sẽ không ngăn cản...” Mao Khả Ngọc nói với giọng chọc người tức chết
Tôi nghe xong mà cố nén lửa giận trong lòng, tôi biết sở dĩ Mao Khả Ngọc lớn lối như thế bởi vì trong tay hắn có lá bài tẩy là lão Triệu, vì thế nên khi chưa nhìn thấy lão Triệu..
Tôi nhất định phải làm theo lời hắn
Sau đó tôi bảo Nicolas gọi một chiếc taxi rồi tự mình đi tới địa chỉ mà Mao Khả Ngọc đã nói
Lúc xuất phát, Đinh Nhất bảo tôi không cần lo lắng, anh ta sẽ đi theo phía sau..
Khi xe đi tới quán cà phê đó, tôi trực tiếp đẩy cửa đi vào, tôi thấy tên khốn Mao Khả Ngọc đang ngồi bên trong
Trong tay hắn cầm một ly cà phê, dùng mặt cười giả dối nhìn về phía tôi.
Cũng may một lúc sau máy bay đã dần ngừng rung lắc, tiếp viên hàng không cũng đi tới kiểm tra xem có hành khách nào bị thương hay không
Lúc này tôi liếc nhìn Đinh Nhất và chú họ lại thấy mặt hai người đều không đổi sắc, giống như không hề sợ hãi
Thế là tôi khẽ hỏi Đinh Nhất: “Anh không sợ à?”
Đinh Nhất nghe xong buồn bực hỏi lại: “Tại sao phải sợ? Dù sao cũng đâu rơi xuống được.” Tôi nghe xong lập tức im lặng, không biết ai cho Đinh Nhất tự tin mà anh ta cảm thấy chắc chắn máy bay sẽ không rơi? Đến lượt chú họ trả lời còn đáng tin hơn một chút, chủ nói biết rõ tuổi thọ của chính mình, tuyệt đối sẽ không chết nơi đất khách quê người
Sau khi máy bay dừng hẳn lại, chúng tôi nhìn2thấy hai nhân viên cấp cứu của Thụy Sĩ cầm cáng cứu thương lên máy bay, hỏi một chút mới biết vừa rồi lúc máy bay rung lắc bên khoang phổ thông có hành khách xuất hiện tình trạng thân thể khó chịu, chẩn đoán ban đầu nghi do bị bệnh tim.
Cũng may máy bay lúc đó đã ở trên bầu trời của Zurich Thụy Sĩ, cho nên cơ trưởng lập tức liên lạc với sân bay Zurich bảo bọn họ chuẩn bị trước xe cứu thương để có thể kịp thời chở hành khách này vào bệnh viện cứu chữa
Bởi vì muốn cho hành khách bị bệnh xuống máy bay trước, cho nên các hành khách khác đểu ngồi yên tại chỗ chờ đợi
Lúc này tôi nghe thấy một hành khách gần cửa ra vào nhất giật mình nói: “Ơ! Đây không phải cái ông tối hôm qua9vừa lên máy bay đã định chiếm chỗ ngồi của người khác hay sao? Hóa ra ông ta thật sự có bệnh à?”
Tôi nghe thế thì nghĩ thẩm trong lòng, không phải ông già này bởi vì tôi dọa máy bay rơi rồi sau đó đúng lúc gặp dòng khí gây xóc nảy..
Kết quả bị dọa sợ chứ? Tôi càng nghĩ càng chột dạ, lúc xuống máy bay tôi đi tìm tiếp viên trưởng, hỏi cô ta tình huống ông già vừa bị mang xuống thế nào? Tiếp viên trường bất đắc dĩ nói: “Chắc không nghiêm trọng đâu, bởi vì lúc nãy khi máy bay xuất hiện rung lắc, ông ta bị khẩn trương hơi quá mà thôi.” Tôi nghe xong thì vội xách hành lý rời đi, xem ra ông già đó thực sự bị tôi dọa sợ rồi..
Lúc đi ra khỏi sân bay, chúng tôi thấy6hướng dẫn viên du lịch người Trung Quốc đang giơ cao bảng hiệu bằng tiếng Trung chờ sẵn chúng tôi
Nếu chúng tôi đi theo đoàn du lịch thì trạm thứ tư mới đến St Moritz, bởi vậy khi đến Zurich Thụy Sĩ, ba chúng tôi tự động tách đoàn.
Đương nhiên chúng tôi cũng đã nói trước điều này với công ty du lịch rồi, sau khi bọn họ ký với chúng tôi một hiệp nghị “Tự phụ trách an toàn” còn thuế cho chúng tôi một hướng dẫn viên bán thời gian ở địa phương, còn về chi phí sẽ được tách ra tính toán.
Hướng dẫn viên bán thời gian là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, tên là Nicolas, nói tiếng Trung rất tốt, chúng tôi hỏi một chút mới biết hóa ra mẹ cậu ta là người Trung Quốc
Nicolas vô cùng nhiệt tình giới thiệu một0số điểm du lịch nổi tiếng ở Zurich Thụy Sĩ, cậu ta còn hỏi chúng tôi có địa điểm đặc biệt nào muốn đến không, Nicolas có thể trực tiếp dẫn chúng tôi tới đó và cam đoan không bị mất tiền oan.
Tôi cười nói với cậu ta: “Chúng tôi muốn tới St Moritz...” Nicolas nghe xong giật mình hỏi: “Đi thẳng tới đó sao? Không đi thăm mấy thành phố quanh đây à?” Tôi lắc đầu: “Chúng tôi muốn đến St Moritz trước để xử lý vài việc rồi sau đó mới suy nghĩ đi đâu chơi...”
Mặc dù Nicolas rất ngạc nhiên với cách làm của chúng tôi, nhưng cậu ta cũng không hỏi nhiều mà dẫn thẳng chúng tôi ra ga để tới St Moritz
Khoảng cách từ Zurich đến St Moritz cũng không gần, toàn bộ hành trình hơn hai trăm cây số, cũng may cảnh sắc7trên con đường này không tồi mà cảm giác ngồi trên tàu hỏa tại Thụy Sĩ rất khác biệt..
Phong cảnh dọc đường làm tâm trạng lo lắng của tôi dần bình tĩnh lại, cũng làm cho tôi tĩnh tâm suy nghĩ tiếp theo phải đối mặt thế nào với những vấn đề này.
Lúc chúng tôi ngồi tàu hỏa tới St Moritz, bầu trời đổ mưa tuyết, xem ra nhiệt độ không khí của Thụy Sĩ cũng không khác mấy với trong nước, điều khác biệt duy nhất chính là dãy núi Alpes tráng lệ mang đến một vẻ đẹp của nước ngoài
Sau đó Nicolas dẫn chúng tôi đến nhà hàng đặc sản của địa phương, nhưng tôi cũng không có hứng thú với đồ ăn nơi đó, đặc biệt là pho mai, nhìn thấy món pho mai dính dính trong nồi khiến cho tôi chẳng hề thấy thèm ăn
Nhưng chú họ và Đinh Nhất lại ăn rất hứng thú, xem ra dạ dày tối quá kén ăn, chỉ quen ăn đồ Trung Quốc mà không quen ăn món nước ngoài.
Sau khi ăn tạm no bụng, tôi bảo Nicolas tìm khách sạn để ở, ai mà biết tên khốn Mao Khả Ngọc lúc nào sẽ gọi điện tới? Tốt nhất vẫn nên tìm khách sạn trước rồi nói sau
Ai ngờ tôi vừa nghĩ tới Mao Khả Ngọc thì điện thoại di động của tôi đã vang lên, tôi cầm lên xem thì chính là dãy số nửa đêm trước đã gọi, xem ra là Mao Khả Ngọc gọi tới
Giọng nói của Mao Khả Ngọc từ điện thoại truyền ra: “Có hiệu suất phết nhỉ, nhanh như thế mà đã tới St Moritz rồi?” Tôi cười lạnh: “Đúng là có người rất thiêng đó, vừa nhắc tới là đã gọi điện thoại đến rồi.” Mao Khả Ngọc hừ nhẹ: “Mày không mắng tao sau lưng đó chứ?” Tôi tức giận nói: “Tao mắng mày mà còn cần ở sau lưng à? Đừng nói linh tinh nữa, không phải mày muốn gặp tao sao?” Mao Khả Ngọc nghe thế cũng không tức giận, chỉ thuận miệng nói địa chỉ một quán cà phê, dặn tôi nhất định phải tới một mình..
Bằng không hẳn sẽ không xuất hiện
Tôi nghe thể trầm giọng nói: “Mày coi tao là thằng ngu à! Tao dựa vào đâu mà tin mày?” “Mày có thể không tin tạo và cũng có thể không đến, thậm chí có thể bay về Trung Quốc ngay bây giờ, tao tuyệt đối sẽ không ngăn cản...” Mao Khả Ngọc nói với giọng chọc người tức chết
Tôi nghe xong mà cố nén lửa giận trong lòng, tôi biết sở dĩ Mao Khả Ngọc lớn lối như thế bởi vì trong tay hắn có lá bài tẩy là lão Triệu, vì thế nên khi chưa nhìn thấy lão Triệu..
Tôi nhất định phải làm theo lời hắn
Sau đó tôi bảo Nicolas gọi một chiếc taxi rồi tự mình đi tới địa chỉ mà Mao Khả Ngọc đã nói
Lúc xuất phát, Đinh Nhất bảo tôi không cần lo lắng, anh ta sẽ đi theo phía sau..
Khi xe đi tới quán cà phê đó, tôi trực tiếp đẩy cửa đi vào, tôi thấy tên khốn Mao Khả Ngọc đang ngồi bên trong
Trong tay hắn cầm một ly cà phê, dùng mặt cười giả dối nhìn về phía tôi.
/1940
|