*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng ngay cả tên của ông ấy tôi cũng không biết.
Ai ngờ khi tôi và Đinh Nhất cẩm túi ngủ quay lại thì phát hiện xác của bác trai trung niên không thấy đâu nữa! Trên nền tuyết trống trải trừ một mảng màu đỏ tanh tưới ra, không còn gì khác!
Tôi và Đinh Nhật liếc mắt nhìn nhau, biết tình hình nghiêm trọng rồi, vì vậy vội vàng chạy về lều tìm Mao Khả Ngọc
Khi hắn nghe chúng tôi nói không thấy thi thể, sắc mặt cũng trở nên khó coi lạ thường...
“Mao đại sư, chẳng lẽ cứ mỗi khi mày gặp phải tình huống thế này, cách xử lý chính là thẳng thừng làm thịt người ta à?” Tôi chất vấn với vẻ mặt phẫn nộ
Mao Khả Ngọc vừa lấy giấy vàng và chu sa ra khỏi ba lô của mình, vừa lạnh giọng nói với tôi: “Cách2này đơn giản nhất, tạo không cần phải lãng phí thời gian vìmột người đã không còn bất kỳ giá trị gì.”
Tổi cực kì bất mãn nói: “Thế bây giờ thì sao? Sao lại không thấy xác nữa? Tao thấy cách này của mày cũng chẳng phải là làm một mẻ, khỏe suốt đời gì cả nhỉ? Không biết là ai dạy mày thuật huyền học nữa, còn chẳng bằng cả tay gà mờ như tao đây!”
Mao Khả Ngọc nghe vậy hơi mất kiên nhẫn: “Mày có thể câm miệng không? Nếu mày không có cách giải quyết thì thành thật giống như bọn họ ở lại trong lểu đi, tránh bị quỷ bám lên người còn phải đến lượt tạo đi cứu...” Hắn nói được một nửa đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi: “Tao nhớ trên người mày có ẩn khoa hẳn đúng không?9Mày nói mình là gà mờ đúng là quá khiêm tốn rồi đấy?!” Đinh Nhật lập tức chắn trước người tôi: “Mày muốn làm gì?!” Mao Khả Ngọc biết Đinh Nhất là người không dễ chọc vào, vì vậy hắn kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ trừ thầy trò bọn tao, thì người không thể bị tà ma bám vào người ở đây cũng chỉ có mày và Trương Tiến Bảo! Cậu ta là người quan trọng nhất với kế hoạch về sau của tao, tao chắc chắn sẽ không để cậu ta bị làm sao, điều này mày có thể yên tâm!” Đinh Nhất nghe xong không nói gì cả, vẫn lạnh lùng nhìn Mao Khả Ngọc, hắn đành phải thở dài, nói: “Tao cần hai người giúp tạo bày trận, như vậy chúng ta có thể kiên trì đến khi trời sáng rồi tính tiếp.” “Trời sáng rồi thì6sao? Cho dù chúng ta kiên trì được tới khi trời sáng, vậy còn đêm mai thì sao?” Đinh Nhất lạnh lùng chất vấn
Mao Khả Ngọc suy nghĩ rồi đáp: “Sau khi trời sáng tạo sẽ sai người đi nhặt xác cho những người kia, sau đó lại làm một lễ cúng xoa dịu vong linh cho bọn họ..
Những buổi tối hôm nay không thể có thêm đội viên bị ám nữa.” Tôi thấy cũng chỉ có thể làm như vậy, dù sao những người đó cũng thật sự chết quá đáng thương, chết tha hương không nói đến người nhặt xác cũng không có..
Cũng không biết quỷ sai của Âm Ti có thể chạy ra nước ngoài thu linh hồn hay không?!
Tiếp theo Mao Khả Ngọc nói cho chúng tôi biết, trận pháp này của hắn cần bốn người đồng thời cắm cờ chiêu âm ở bốn hướng khác nhau0của khu trại
Đến lúc đó tất cả âm hồn xung quanh khu trại sẽ bị cờ chiêu âm thu hút, đến tụ tập quanh bốn lá cờ này, cho đến khi mặt trời mọc, bọn chúng sẽ biến mất hết.
Lúc ấy tôi nghe xong bỗng có cảm giác hình như cách này có vấn đề chỗ nào đó, nhưng rốt cuộc tôi không hiểu nhiều lắm về mấy thứ này, cho nên trong lúc nhất thời cũng không nói ra được chỗ nào không ổn
Vì thế tôi và Đinh Nhất đành phải phối hợp với hắn đi bày trận.
Vị trí cắm cờ do Mao Khả Ngọc tính toán, tôi vốn tưởng hắn sẽ dùng cách huyền bí khó giải thích cỡ nào để tìm vị trí cơ? Kết quả hắn lại bảo cấp dưới điều khiển một flycam chụp một tấm ảnh toàn cảnh của khu trại..
Khi mấy người chúng tôi7nhìn thấy những bức ảnh được chụp bởi flycam, lòng tôi đột nhiên chùng xuống
Xung quanh khu trại dường như có rất nhiều người đang đứng, thoạt nhìn trông giống như những cái bóng, nhìn kĩ lại tất cả đều mơ hồ không rõ
Vào ban đêm không có ánh trăng, những bức ảnh này chụp không được rõ ràng lắm, cũng chỉ có thể nhìn ra hình dạng đại khái của khu trại! Nhưng thế này đã đủ với Mao Khả Ngọc rồi..
Tiếp đó Mao Khả Ngọc lấy ra la bàn bát quái của hắn và vẽ lên trên một tờ giấy, rồi chỉ vào bốn vị trí trên ảnh chụp: “Càn, Khốn, Ly, Khảm phân biệt ứng với bốn hướng Nam Bắc Đông Tây, bốn vị trí này chính là những vị trí cần cắm cờ chiều âm.” Tổi nghi ngờ: “Bốn vị trí mà mày chỉ trên ảnh chụp rất chung chung! Chỉ cần tìm vị trí gần đúng là được hay là cần phải cắm đúng điểm nhất định nào đó?” Mao Khả Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Cần phải cắm vào điểm nhất định, cho nên lát nữa tao đưa ba người đi từ điểm Càn, mỗi khi đi đến vị trí chính xác thì phải để lại một người
Sau khi người cuối cùng vào chỗ, nghe lệnh từ tiếng còi của tao, mọi người cùng lúc cắm cờ chiều âm xuống là bày xong trận” “Bốn người chúng ta chia nhau đứng ở vị trí nào?” Đinh Nhất hỏi lạnh tanh
Mao Khả Ngọc chỉ vào điểm Càn và điểm Khôn nói: “Mày và A Linh chia nhau đứng ở hai phương vị này, tiếp tới là Trương Tiến Bảo dứng điểm Ly, cuối cùng là tao đứng ở điểm Khảm.” “Không được, Tiến Bảo phải đổi vị trí với đồ đệ của mày!” Đinh Nhất lập tức đưa ra ý kiến khác
Mao Khả Ngọc nghe vậy thì cười lạnh: “Mày nghĩ hay nhỉ, trong bốn người chúng ta chỉ có Trương Tiến Bảo yếu nhất, nếu để cậu ta đổi vị trí với A Linh, thời gian cậu ta ở một mình một chỗ sẽ dài nhất, lỡ đâu giữa chừng cậu ta gặp phải sự cố gì thì làm sao?”
Đinh Nhất nghe xong mặt mày âm u không nói lời nào..
Thật ta chúng tôi đều biết Mao Khả Ngọc nói đúng, bổn chúng tôi xuất phát từ điểm Càn, như vậy người ở lại điểm Càn nhất định là ở lại thời gian dài nhất
Tôi biết Đinh Nhất phản đối cũng có lý lẽ của anh ta, anh ta sợ sau khi tôi rời khỏi tầm mắt của anh ta sẽ bị Mao Khả Ngọc tính kể..
Nhưng hiện giờ dưới sự cân nhắc của cả hai người này, chỗ nào cũng rất nguy hiểm! Cho nên tạm thời Đinh Nhất cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Tôi bèn cười và nói với Đinh Nhất: “Không sao, tôi tin Mao đại sư sẽ chăm nom tôi tử tế
Xét cho cùng tôi mới là mấu chốt của kế hoạch lần này, đúng không hả Mao đại sư?”
Mao Khả Ngọc nghe xong thì cười giả dối nói với tôi: “Yên tâm, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, tạo sẽ không để mày chết dễ dàng đâu.” Trước khi chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài bày trận, tôi còn về chiếc lều trước đó của mình xem qua lão Triệu, dù sao bây giờ anh ấy chỉ có một thân một mình, tôi thật sự không yên tâm lắm.
Thật ra tôi vẫn rất rối rắm việc nên để anh ấy ở lại một mình trong lều hay ở cùng với mọi người..
Anh ấy ở một mình chắc chắn dễ bị tấn công nhất, nhưng ở cùng với những người đó cũng rất nguy hiểm, vì không ai biết trong số bọn họ còn có ai bị tà ma ám lên người hay không.
Tuy rằng ngay cả tên của ông ấy tôi cũng không biết.
Ai ngờ khi tôi và Đinh Nhất cẩm túi ngủ quay lại thì phát hiện xác của bác trai trung niên không thấy đâu nữa! Trên nền tuyết trống trải trừ một mảng màu đỏ tanh tưới ra, không còn gì khác!
Tôi và Đinh Nhật liếc mắt nhìn nhau, biết tình hình nghiêm trọng rồi, vì vậy vội vàng chạy về lều tìm Mao Khả Ngọc
Khi hắn nghe chúng tôi nói không thấy thi thể, sắc mặt cũng trở nên khó coi lạ thường...
“Mao đại sư, chẳng lẽ cứ mỗi khi mày gặp phải tình huống thế này, cách xử lý chính là thẳng thừng làm thịt người ta à?” Tôi chất vấn với vẻ mặt phẫn nộ
Mao Khả Ngọc vừa lấy giấy vàng và chu sa ra khỏi ba lô của mình, vừa lạnh giọng nói với tôi: “Cách2này đơn giản nhất, tạo không cần phải lãng phí thời gian vìmột người đã không còn bất kỳ giá trị gì.”
Tổi cực kì bất mãn nói: “Thế bây giờ thì sao? Sao lại không thấy xác nữa? Tao thấy cách này của mày cũng chẳng phải là làm một mẻ, khỏe suốt đời gì cả nhỉ? Không biết là ai dạy mày thuật huyền học nữa, còn chẳng bằng cả tay gà mờ như tao đây!”
Mao Khả Ngọc nghe vậy hơi mất kiên nhẫn: “Mày có thể câm miệng không? Nếu mày không có cách giải quyết thì thành thật giống như bọn họ ở lại trong lểu đi, tránh bị quỷ bám lên người còn phải đến lượt tạo đi cứu...” Hắn nói được một nửa đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi: “Tao nhớ trên người mày có ẩn khoa hẳn đúng không?9Mày nói mình là gà mờ đúng là quá khiêm tốn rồi đấy?!” Đinh Nhật lập tức chắn trước người tôi: “Mày muốn làm gì?!” Mao Khả Ngọc biết Đinh Nhất là người không dễ chọc vào, vì vậy hắn kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ trừ thầy trò bọn tao, thì người không thể bị tà ma bám vào người ở đây cũng chỉ có mày và Trương Tiến Bảo! Cậu ta là người quan trọng nhất với kế hoạch về sau của tao, tao chắc chắn sẽ không để cậu ta bị làm sao, điều này mày có thể yên tâm!” Đinh Nhất nghe xong không nói gì cả, vẫn lạnh lùng nhìn Mao Khả Ngọc, hắn đành phải thở dài, nói: “Tao cần hai người giúp tạo bày trận, như vậy chúng ta có thể kiên trì đến khi trời sáng rồi tính tiếp.” “Trời sáng rồi thì6sao? Cho dù chúng ta kiên trì được tới khi trời sáng, vậy còn đêm mai thì sao?” Đinh Nhất lạnh lùng chất vấn
Mao Khả Ngọc suy nghĩ rồi đáp: “Sau khi trời sáng tạo sẽ sai người đi nhặt xác cho những người kia, sau đó lại làm một lễ cúng xoa dịu vong linh cho bọn họ..
Những buổi tối hôm nay không thể có thêm đội viên bị ám nữa.” Tôi thấy cũng chỉ có thể làm như vậy, dù sao những người đó cũng thật sự chết quá đáng thương, chết tha hương không nói đến người nhặt xác cũng không có..
Cũng không biết quỷ sai của Âm Ti có thể chạy ra nước ngoài thu linh hồn hay không?!
Tiếp theo Mao Khả Ngọc nói cho chúng tôi biết, trận pháp này của hắn cần bốn người đồng thời cắm cờ chiêu âm ở bốn hướng khác nhau0của khu trại
Đến lúc đó tất cả âm hồn xung quanh khu trại sẽ bị cờ chiêu âm thu hút, đến tụ tập quanh bốn lá cờ này, cho đến khi mặt trời mọc, bọn chúng sẽ biến mất hết.
Lúc ấy tôi nghe xong bỗng có cảm giác hình như cách này có vấn đề chỗ nào đó, nhưng rốt cuộc tôi không hiểu nhiều lắm về mấy thứ này, cho nên trong lúc nhất thời cũng không nói ra được chỗ nào không ổn
Vì thế tôi và Đinh Nhất đành phải phối hợp với hắn đi bày trận.
Vị trí cắm cờ do Mao Khả Ngọc tính toán, tôi vốn tưởng hắn sẽ dùng cách huyền bí khó giải thích cỡ nào để tìm vị trí cơ? Kết quả hắn lại bảo cấp dưới điều khiển một flycam chụp một tấm ảnh toàn cảnh của khu trại..
Khi mấy người chúng tôi7nhìn thấy những bức ảnh được chụp bởi flycam, lòng tôi đột nhiên chùng xuống
Xung quanh khu trại dường như có rất nhiều người đang đứng, thoạt nhìn trông giống như những cái bóng, nhìn kĩ lại tất cả đều mơ hồ không rõ
Vào ban đêm không có ánh trăng, những bức ảnh này chụp không được rõ ràng lắm, cũng chỉ có thể nhìn ra hình dạng đại khái của khu trại! Nhưng thế này đã đủ với Mao Khả Ngọc rồi..
Tiếp đó Mao Khả Ngọc lấy ra la bàn bát quái của hắn và vẽ lên trên một tờ giấy, rồi chỉ vào bốn vị trí trên ảnh chụp: “Càn, Khốn, Ly, Khảm phân biệt ứng với bốn hướng Nam Bắc Đông Tây, bốn vị trí này chính là những vị trí cần cắm cờ chiều âm.” Tổi nghi ngờ: “Bốn vị trí mà mày chỉ trên ảnh chụp rất chung chung! Chỉ cần tìm vị trí gần đúng là được hay là cần phải cắm đúng điểm nhất định nào đó?” Mao Khả Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Cần phải cắm vào điểm nhất định, cho nên lát nữa tao đưa ba người đi từ điểm Càn, mỗi khi đi đến vị trí chính xác thì phải để lại một người
Sau khi người cuối cùng vào chỗ, nghe lệnh từ tiếng còi của tao, mọi người cùng lúc cắm cờ chiều âm xuống là bày xong trận” “Bốn người chúng ta chia nhau đứng ở vị trí nào?” Đinh Nhất hỏi lạnh tanh
Mao Khả Ngọc chỉ vào điểm Càn và điểm Khôn nói: “Mày và A Linh chia nhau đứng ở hai phương vị này, tiếp tới là Trương Tiến Bảo dứng điểm Ly, cuối cùng là tao đứng ở điểm Khảm.” “Không được, Tiến Bảo phải đổi vị trí với đồ đệ của mày!” Đinh Nhất lập tức đưa ra ý kiến khác
Mao Khả Ngọc nghe vậy thì cười lạnh: “Mày nghĩ hay nhỉ, trong bốn người chúng ta chỉ có Trương Tiến Bảo yếu nhất, nếu để cậu ta đổi vị trí với A Linh, thời gian cậu ta ở một mình một chỗ sẽ dài nhất, lỡ đâu giữa chừng cậu ta gặp phải sự cố gì thì làm sao?”
Đinh Nhất nghe xong mặt mày âm u không nói lời nào..
Thật ta chúng tôi đều biết Mao Khả Ngọc nói đúng, bổn chúng tôi xuất phát từ điểm Càn, như vậy người ở lại điểm Càn nhất định là ở lại thời gian dài nhất
Tôi biết Đinh Nhất phản đối cũng có lý lẽ của anh ta, anh ta sợ sau khi tôi rời khỏi tầm mắt của anh ta sẽ bị Mao Khả Ngọc tính kể..
Nhưng hiện giờ dưới sự cân nhắc của cả hai người này, chỗ nào cũng rất nguy hiểm! Cho nên tạm thời Đinh Nhất cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Tôi bèn cười và nói với Đinh Nhất: “Không sao, tôi tin Mao đại sư sẽ chăm nom tôi tử tế
Xét cho cùng tôi mới là mấu chốt của kế hoạch lần này, đúng không hả Mao đại sư?”
Mao Khả Ngọc nghe xong thì cười giả dối nói với tôi: “Yên tâm, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, tạo sẽ không để mày chết dễ dàng đâu.” Trước khi chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài bày trận, tôi còn về chiếc lều trước đó của mình xem qua lão Triệu, dù sao bây giờ anh ấy chỉ có một thân một mình, tôi thật sự không yên tâm lắm.
Thật ra tôi vẫn rất rối rắm việc nên để anh ấy ở lại một mình trong lều hay ở cùng với mọi người..
Anh ấy ở một mình chắc chắn dễ bị tấn công nhất, nhưng ở cùng với những người đó cũng rất nguy hiểm, vì không ai biết trong số bọn họ còn có ai bị tà ma ám lên người hay không.
/1940
|