Người Tìm Xác

Chương 1505: Cách hòa bình nhất

/1940


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mao Khả Ngọc cũng không giấu giếm mà nói thẳng với chúng tôi: “Bởi vì tao không yên tâm nếu để toàn bộ chúng mày trên mặt đất.”

Tôi biết hiện giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt cho nên đành cùng với Đinh Nhất đi theo hắn xuống dưới..

Đương nhiên khi tất cả chúng tôi tiến vào tầng thứ hai thì phát hiện bên trong cực kì yên tĩnh, vị “Siêu chiến sĩ” hôm qua điên cuồng phá cửa không biết có phải lại ngủ say một lần nữa hay không

Trải qua bước đầu tìm kiếm có thể xác định gian phòng chúng tôi đi vào và hành lang đều không có tung tích của “Siêu chiến sĩ”

Sau đó Mao Khả Ngọc cũng kiểm tra cửa sắt lớn2đã bị cắt một nửa nhưng không thấy dấu vết bị mở ra.

Trong lúc mọi người trong nhóm Mao Khả Ngọc đang tập trung đề phòng và dự tính trước tiên dùng máy cắt kim loại mở cửa sắt ra, sau đó lại dùng súng phóng điện quật ngã người bên trong đó, tôi bỗng đưa ra ý kiến có thể trước tiên thử nói chuyện với tên bên trong một chút được hay không? Mao Khả Ngọc sững sờ hỏi: “Nói kiểu gì?” Tôi nghe mà trợn mắt, nói: “Dùng miệng mà nói! Đi tìm người biết nói tiếng Đức đến đây, thử xem có thể trao đổi một chút hay không, như thế vẫn tốt hơn so với vừa lên đã đánh đúng không?”

Mao Khả Ngọc9nghe xong thì chẳng thèm để ý mà vung vẩy súng phóng điện trong tay, hắn nói: “Hôm qua là bởi vì tao đoán sai thực lực của tên đó, nếu không đã dùng súng phóng điện từ sớm rồi.” Tôi nghe xong thì nói với vẻ bất cần: “Vậy được rồi, mấy người cứ tiếp tục dùng biện pháp của mình đi!” Mao Khả Ngọc thấy tôi không kiên trì biện pháp của mình thì cũng hạ giọng: “Thử một chút cũng không phải không thể...” Thế là hắn tìm một nhân viên nghiên cứu biết nói tiếng Đức, để anh ta thử trao đổi với người bên trong một chút

Ban đầu tất cả mọi người đều không tin quái vật nổi điên ngày hôm qua có6thể mở miệng nói chuyện giống con người, vậy mà khi nhân viên nghiên cứu thử dùng tiếng Đức nói một câu “Xin chào”, thì bên trong lại có người trả lời.

Tất cả mọi người có mặt ở đây lúc đó đều choáng váng, trong suy nghĩ của bọn họ, hiển nhiên là thứ ở sau cánh cửa cao cấp hơn Oshima Daiichi, cho nên cũng chỉ là mặt mũi nhìn không ghê gớm mà thôi..

Căn bản không thể ngờ hắn ta vẫn còn nhớ cách nói chuyện!

Sau đó nhân viên nghiên cứu tiếp tục dùng tiếng Đức nói chuyện với đối phương, nói cho hắn ta biết không cần sợ hãi vì chiến tranh thế giới thứ hai đã kết thúc từ lâu, chỉ cần hắn ta0không phản kháng sẽ không bị thương, đồng | thời còn không quên miêu tả thật tốt đẹp về tập đoàn Thái Long, biến một tổ chức phi pháp vì đạt mục đích không từ thủ đoạn thành một tập đoàn có đóng góp to lớn với nền y học của nhân loại.

Đương nhiên, mặc kệ bọn họ bốc phét thể nào thì đối phương cũng không phân biệt được thật hay giả, bởi vì người sau cửa nghe những thứ này cứ như nghe chuyện trên trời vậy, bởi thế giới hiện giờ và thế giới trong trí nhớ của hắn ta có sự khác biệt quá lớn.

Thế là vị “Siêu chiến sĩ” này được chúng tôi mới ra từ sau cửa sắt bằng một cách hòa7bình khó mà tưởng tượng được..

Thậm chí hắn ta còn chủ động nói với chúng tôi một ít chuyện của hắn ta, bao gồm cả tên cùng quân hàm trong quân đội của hắn ta.

Người này tên là Paul, là một hạ sĩ, người tỉnh dậy nổi điên trước đó có cấp bậc cao hơn hắn ta một chút, là một trung sĩ

Hai người bọn họ cùng mười tám người lính nữa đều tự nguyện tham gia vào kế hoạch “Siêu chiến sĩ” này

Nhưng Paul không biết nhiều về nội dung của kế hoạch này, hắn ta chỉ biết bọn họ cần tiêm thuốc vào để đề cao sức mạnh của chính mình nhằm đạt tới giới hạn thể chất mà người bình thường không thể nào đạt được.

Căn cứ theo miêu tả của Paul, hai mươi người bọn họ tới đây sau khi bảy chuyên gia sinh vật học đã bị bí mật xử lý, cho nên trong lời kể của hắn ta không có bảy người kia, mà trong trí nhớ tàn hồn của bảy người cũng không có Paul và Louis.

Đối với việc hôm qua sau khi tỉnh dậy hắn ta đã nổi điên..

Chính hắn ta cũng không rõ là chuyện gì đã xảy ra, hắn ta chỉ nói là sau khi tỉnh lại đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, đặc biệt là khi hắn ta nghe được âm thanh của Louis ở phòng bên cạnh thì lại càng trở nên táo bạo bất an.

Nhưng sau khi tất cả chúng tôi đều rời đi, bốn phía lại trở nên yên tĩnh một lần nữa thì sự xao động bất an trong lòng hắn ta dần biến mất, bởi vậy cả người hắn ta cũng không còn nổi điên nữa

Lúc buổi sáng hôm nay hắn ta nghe thấy chúng tôi lại tới thì vẫn có cảm giác vô cùng khẩn trương, đến tận khi có người dùng tiếng Đức nói chuyện với hắn ta, hắn ta mới dần dần không còn sợ hãi.

Nhưng đối với việc tại sao lại bị nhốt trong phòng ngủ của mình thì từ đầu đến cuối Paul đều không nghĩ ra

Đương nhiên bây giờ chúng tôi cũng không thể khẳng định Paul thật sự không nghĩ ra hay là cố ý che giấu.

Mao Khả Ngọc còn muốn tiếp tục tìm kiếm càng nhiều “Siêu chiến sĩ” giống như Paul, nhưng sau khi hắn cắt từng chiếc cửa sắt ra lại chẳng tìm thấy gì.

Nhưng trong trí nhớ của Paul thật sự có mười tám chiến hữu giống mình và Louis, chỉ là hắn ta cũng không rõ tại sao trong mấy căn phòng cũng bị hạn chết như thế lại không có?

Cuối cùng Mao Khả Ngọc để nhân viên nghiên cứu kiểm tra cẩn thận gian phòng bên cạnh của Paul, sau đó bọn họ đã phát hiện dưới lớp chăn có một chút vật chất dạng bột phấn

Những nhân viên nghiên cứu nghi ngờ vật chất dạng bột phấn này có thể là những gì còn sót lại của thân thể con người sau khi bị vi khuẩn ăn mòn

Tôi nghe mà vô cùng giật mình, hỏi: “Vi khuẩn gì mà lợi hại như vậy, có thể ăn mòn toàn bộ thi thể con người? Nhân viên nghiên cứu đó nghe tôi nói thế thì rất kiên nhẫn giải thích cho tôi: “Thật ra quá trình thi thể hư thối chính là do bị vi khuẩn xâm chiếm từng chút một

Chỉ là vi khuẩn ở đây quá mạnh, có thể ăn mòn thi thể những binh sĩ này thành bột..

Đương nhiên cũng có thể do thể chất của bọn họ hoặc do khi còn sống đã bị tiêm loại thuốc nào đó.”

Tôi nghe xong nghĩ thầm trong lòng, chẳng nhẽ ngoại trừ Paul và Louis, tất cả những siêu chiến sĩ khác đều là vật thí nghiệm thất bại? Sau đó chúng tôi dẫn Paul lên mặt đất, đây cũng là lần đầu tiên sau hơn bảy mươi năm hắn ta nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhân viên nghiên cứu sợ mắt của hắn ta không chịu được ánh sáng mạnh, còn cố ý dùng khăn mặt che kín mắt, chỉ để lại một khe hở để hắn ta dần thích ứng ánh sáng trên mặt đất

Nhưng sau khi Paul lên trên, chúng tôi dần phát hiện hắn ta thực sự không giống người bình thường.

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status