*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra hạ cấp thân tín của thiếu tá Simon vẫn khuyên ông ta nên để vợ và con rời đi, nhưng Simon luôn cảm giác mình sẽ thành công, ông ta cho rằng lúc đó phải cùng người mình yêu thương nhất chia sẻ niềm vui sướng.
Nhưng đồng thời ông ta cũng biết trụ sở này đối với vợ và con ông ta cũng không an toàn, vì thế ông ta sắp xếp cho hai mẹ con họ trong tầng hầm tối tăm không ánh mặt trời này, chỉ thỉnh thoảng có thời gian mới cùng bọn họ hưởng thụ một chút niềm vui gia đình.
Con trai của Simon bởi vì cô độc nên tính cách trở nên rất im lặng,2thiếu tá Simon vì muốn làm con mình vui vẻ còn sai người tìm một con chó nhỏ để chơi đùa cùng đứa bé, nhưng cho dù như thế, tuổi thơ của nó cũng không được tự do như những đứa trẻ khác...
Lúc tôi phục hồi lại tinh thần từ trong trí nhớ của một nhà ba người đó, trong lòng có một cảm giác thương cảm khó diễn tả được, nếu như không có cuộc chiến tranh đó..
Đây phải là một gia đình cực kì hạnh phúc mới đúng
Lúc này tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Mao Khả Ngọc đang lục lọi một vài vật phẩm tư nhân của thiếu tá Simon
Có lẽ hắn cảm thấy nếu chỉ tìm được9siêu chiến sĩ thì còn thiếu rất nhiều, nếu có thể tìm được một chút số liệu thì càng tốt.
Tôi thấy thể thầm nghĩ trong lòng, nếu mày tìm thì tao cũng tìm! Nếu như để tôi tìm thấy, tôi sẽ đốt nó ngay ở chỗ này, dù sao những thuộc hạ của hắn không ở đây nên một mình Đinh Nhất đủ sức đối phó hắn! Thế là tôi lập tức quay người đi thẳng tới mấy ngăn tủ bên cạnh, mà lúc này, Đinh Nhất thấy hai chúng tôi đều đang liều mạng bới tung độ của người khác thì cũng thấy nhàm chán, anh ta bèn đi quan sát một bức tường treo đầy ảnh chụp
Phía trên toàn là6hình ảnh cuộc sống của một nhà ba người, khá nhiều trong số đó là ảnh chụp chung giữa một đứa bé trai và một con chó nhỏ với nhau.
Đinh Nhất thấy thể đột nhiên nhướng mày, sau đó xoay người hỏi tôi: “Ở đây còn có con chó à?” Tôi đang lục một ngăn tủ nhỏ ở đầu giường, cũng không quay đầu mà trả lời: “Đúng rồi! Đó là vật nuôi của con trai thiếu tá Simon, khi ba người nhà bọn họ uống thuốc độc tự sát thì thiếu tá Simon đã bắn chết con chó đó.”
Đinh Nhất trầm giọng hỏi: “Vậy thi thể nó đâu?”
Tôi nghe lập tức giật mình..
Đúng vậy, con chó đó ở đâu? Ngay lúc0tôi đang định đứng dậy tìm thi thể con chó, đột nhiên thấy một vật phủ đầy lông chui ra từ một ngăn tủ gần đó rồi đánh thẳng về phía tôi.
Tôi lúc đó không kịp chuẩn bị, khi nhìn thấy vật kia đánh tới lập tức bị dọa sợ đứng yên tại chỗ! Chủ yếu vật đó quá buồn nôn..
Trong trí nhớ của đứa bé thì nó là một con chó vô cùng đáng yêu, nhưng cái thứ trước mắt này vừa thiếu mất nửa đầu, trong miệng còn chảy chất lỏng sền sệt, xem ra chính là một con “Chó siêu cấp” chết rồi lại hồi sinh!
Đinh Nhất sầm mặt lập tức chạy tới chỗ tôi..
Nhưng anh ta đứng cách7tôi ít nhất ba mét, trừ khi Đinh Nhất biết dịch chuyển tức thời, nếu không chắc chắn không kịp cứu tôi
Tôi biết rõ kết quả nếu bị vật này cắn, nhưng lúc này làm cách nào cũng không thể trốn thoát được sự tấn công của nó.
Ngay trong lúc nguy cấp, tôi đột nhiên cảm giác bị người ta đạp một cái, tiếp đó cả người tôi bay tới trên chiếc giường đôi, vừa kịp tránh thoát một đòn trí mạng của con quái vật kia..
Sau đó tôi nghe được vật kia kêu một tiếng rít chói tai rồi nhanh chóng chạy tới lối ra! Tôi bò từ trên giường xuống mà mồm dính đầy bụi
Tôi xoay người nhìn lại thì thấy Mao Khả Ngọc mặt tái xanh đứng sau lưng
Lúc đó tôi không ngờ người cứu mình lại là Mao Khả Ngọc, mặc dù cách của hắn hơi thô bạo, suýt nữa đạp tôi ngất đi nhưng trong lúc quan trọng ai mà để ý chứ, cứu mạng quan trọng hơn! Mà không những là tôi, chắc Mao Khả Ngọc cũng không dám tin hắn sẽ cứu tôi? Bởi vậy hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc, rồi hắn mới tức giận hỏi: “Mày không bị cắn chứ?”
Tôi nghe giọng hắn không thân thiện, nhưng vừa nghĩ dù sao người ta cũng vừa mới cứu mình, thế là tôi liền lắc đầu muốn nói cho hắn biết mình không bị cắn, nhưng đúng lúc này chúng tôi đột nhiên nghe thấy tiếng rối loạn truyền tới từ lối vào..
Mao Khả Nhọc biển sắc miệng kêu một tiếng “Không tốt”! Rồi trực tiếp chạy ra ngoài, vừa chạy hắn vừa hô: “Đánh chết nó! Nhất định không được để nó chạy ra ngoài!”
Tôi và Đinh Nhất cũng mau chóng đi theo, vừa ra thì thấy con quái vật nhỏ đó đã bị người chém đứt đầu, đầu một nơi mình một nẻo nằm chết trước lối vào hầm ngầm..
Vẻ mặt của những người xung quanh dường như vẫn chưa kịp tỉnh táo.
Nhưng lúc này tôi mới chính thức thấy rõ được thuộc hạ của Mao Khả Ngọc, ngoài những phẩm chất đã thấy trước đó thì bọn họ còn là những sát thủ lạnh lùng..
Có lẽ đây mới là bản chất của họ
Sau khi thấy tôi và Đinh Nhất vừa ra đến, sắc mặt Mao Khả Ngọc lúc này mới dịu đi, hắn hỏi thuộc hạ: “Không ai bị cắn chứ?” Mấy người đều vội vàng lắc đầu biểu thị mình không bị cắn..
Mao Khả Ngọc thấy thế liền gật đầu, sau đó ra lệnh cho bọn họ cầm xác con chó ra bên ngoài đốt, nhất định phải đốt không sót lại chút gì mới được! Sau đó tôi không còn muốn lục tìm đồ đạc của thiếu tá Simon nữa, cũng không phải do vừa được Mao Khả Ngọc cứu nên ngại không muốn tranh giành với hắn, mà tôi cẩn thận nhớ lại ký ức tàn hồn của thiếu tá Simon và cảm thấy ông ta không có khả năng đặt những vật này ở bên cạnh vợ con mình.
Trong lòng thiếu tá Simon cũng cảm thấy vật này tràn đầy tội ác, vì thế ông ta làm sao có thể đặt vật đầy tội ác đó vào nơi duy nhất ông ta cảm thấy ấm áp trong trụ sở này được? Sau khi trở về mặt đất, tôi vẫn chưa tỉnh hồn, để đảm bảo con quái vật nhỏ kia đã bị đốt một cách triệt để, toàn bộ quá trình tôi và Đinh Nhất đều ở bên cạnh..
đến tận khi nó bị đốt thành một đống tro tàn.
Chỉ có điều tôi nghĩ mãi mà không rõ, con chó này làm cách nào có thể biến thành như thế? Bị biến dị siêu chiến sĩ cắn? Hay có người cũng tiêm cho nó loại thuốc này?
Đến lúc này đã không có cách nào biết được chuyện xảy ra năm đó, cũng may vật này đã chết và thi thể của nó bị đốt cháy không sót lại chút gì, nếu không, để nó thoát ra ngoài..
hậu quả thật không dám tưởng tượng! Có khi xác sống trong các phim về tận thể cách chúng tôi không xa.
Thật ra hạ cấp thân tín của thiếu tá Simon vẫn khuyên ông ta nên để vợ và con rời đi, nhưng Simon luôn cảm giác mình sẽ thành công, ông ta cho rằng lúc đó phải cùng người mình yêu thương nhất chia sẻ niềm vui sướng.
Nhưng đồng thời ông ta cũng biết trụ sở này đối với vợ và con ông ta cũng không an toàn, vì thế ông ta sắp xếp cho hai mẹ con họ trong tầng hầm tối tăm không ánh mặt trời này, chỉ thỉnh thoảng có thời gian mới cùng bọn họ hưởng thụ một chút niềm vui gia đình.
Con trai của Simon bởi vì cô độc nên tính cách trở nên rất im lặng,2thiếu tá Simon vì muốn làm con mình vui vẻ còn sai người tìm một con chó nhỏ để chơi đùa cùng đứa bé, nhưng cho dù như thế, tuổi thơ của nó cũng không được tự do như những đứa trẻ khác...
Lúc tôi phục hồi lại tinh thần từ trong trí nhớ của một nhà ba người đó, trong lòng có một cảm giác thương cảm khó diễn tả được, nếu như không có cuộc chiến tranh đó..
Đây phải là một gia đình cực kì hạnh phúc mới đúng
Lúc này tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Mao Khả Ngọc đang lục lọi một vài vật phẩm tư nhân của thiếu tá Simon
Có lẽ hắn cảm thấy nếu chỉ tìm được9siêu chiến sĩ thì còn thiếu rất nhiều, nếu có thể tìm được một chút số liệu thì càng tốt.
Tôi thấy thể thầm nghĩ trong lòng, nếu mày tìm thì tao cũng tìm! Nếu như để tôi tìm thấy, tôi sẽ đốt nó ngay ở chỗ này, dù sao những thuộc hạ của hắn không ở đây nên một mình Đinh Nhất đủ sức đối phó hắn! Thế là tôi lập tức quay người đi thẳng tới mấy ngăn tủ bên cạnh, mà lúc này, Đinh Nhất thấy hai chúng tôi đều đang liều mạng bới tung độ của người khác thì cũng thấy nhàm chán, anh ta bèn đi quan sát một bức tường treo đầy ảnh chụp
Phía trên toàn là6hình ảnh cuộc sống của một nhà ba người, khá nhiều trong số đó là ảnh chụp chung giữa một đứa bé trai và một con chó nhỏ với nhau.
Đinh Nhất thấy thể đột nhiên nhướng mày, sau đó xoay người hỏi tôi: “Ở đây còn có con chó à?” Tôi đang lục một ngăn tủ nhỏ ở đầu giường, cũng không quay đầu mà trả lời: “Đúng rồi! Đó là vật nuôi của con trai thiếu tá Simon, khi ba người nhà bọn họ uống thuốc độc tự sát thì thiếu tá Simon đã bắn chết con chó đó.”
Đinh Nhất trầm giọng hỏi: “Vậy thi thể nó đâu?”
Tôi nghe lập tức giật mình..
Đúng vậy, con chó đó ở đâu? Ngay lúc0tôi đang định đứng dậy tìm thi thể con chó, đột nhiên thấy một vật phủ đầy lông chui ra từ một ngăn tủ gần đó rồi đánh thẳng về phía tôi.
Tôi lúc đó không kịp chuẩn bị, khi nhìn thấy vật kia đánh tới lập tức bị dọa sợ đứng yên tại chỗ! Chủ yếu vật đó quá buồn nôn..
Trong trí nhớ của đứa bé thì nó là một con chó vô cùng đáng yêu, nhưng cái thứ trước mắt này vừa thiếu mất nửa đầu, trong miệng còn chảy chất lỏng sền sệt, xem ra chính là một con “Chó siêu cấp” chết rồi lại hồi sinh!
Đinh Nhất sầm mặt lập tức chạy tới chỗ tôi..
Nhưng anh ta đứng cách7tôi ít nhất ba mét, trừ khi Đinh Nhất biết dịch chuyển tức thời, nếu không chắc chắn không kịp cứu tôi
Tôi biết rõ kết quả nếu bị vật này cắn, nhưng lúc này làm cách nào cũng không thể trốn thoát được sự tấn công của nó.
Ngay trong lúc nguy cấp, tôi đột nhiên cảm giác bị người ta đạp một cái, tiếp đó cả người tôi bay tới trên chiếc giường đôi, vừa kịp tránh thoát một đòn trí mạng của con quái vật kia..
Sau đó tôi nghe được vật kia kêu một tiếng rít chói tai rồi nhanh chóng chạy tới lối ra! Tôi bò từ trên giường xuống mà mồm dính đầy bụi
Tôi xoay người nhìn lại thì thấy Mao Khả Ngọc mặt tái xanh đứng sau lưng
Lúc đó tôi không ngờ người cứu mình lại là Mao Khả Ngọc, mặc dù cách của hắn hơi thô bạo, suýt nữa đạp tôi ngất đi nhưng trong lúc quan trọng ai mà để ý chứ, cứu mạng quan trọng hơn! Mà không những là tôi, chắc Mao Khả Ngọc cũng không dám tin hắn sẽ cứu tôi? Bởi vậy hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc, rồi hắn mới tức giận hỏi: “Mày không bị cắn chứ?”
Tôi nghe giọng hắn không thân thiện, nhưng vừa nghĩ dù sao người ta cũng vừa mới cứu mình, thế là tôi liền lắc đầu muốn nói cho hắn biết mình không bị cắn, nhưng đúng lúc này chúng tôi đột nhiên nghe thấy tiếng rối loạn truyền tới từ lối vào..
Mao Khả Nhọc biển sắc miệng kêu một tiếng “Không tốt”! Rồi trực tiếp chạy ra ngoài, vừa chạy hắn vừa hô: “Đánh chết nó! Nhất định không được để nó chạy ra ngoài!”
Tôi và Đinh Nhất cũng mau chóng đi theo, vừa ra thì thấy con quái vật nhỏ đó đã bị người chém đứt đầu, đầu một nơi mình một nẻo nằm chết trước lối vào hầm ngầm..
Vẻ mặt của những người xung quanh dường như vẫn chưa kịp tỉnh táo.
Nhưng lúc này tôi mới chính thức thấy rõ được thuộc hạ của Mao Khả Ngọc, ngoài những phẩm chất đã thấy trước đó thì bọn họ còn là những sát thủ lạnh lùng..
Có lẽ đây mới là bản chất của họ
Sau khi thấy tôi và Đinh Nhất vừa ra đến, sắc mặt Mao Khả Ngọc lúc này mới dịu đi, hắn hỏi thuộc hạ: “Không ai bị cắn chứ?” Mấy người đều vội vàng lắc đầu biểu thị mình không bị cắn..
Mao Khả Ngọc thấy thế liền gật đầu, sau đó ra lệnh cho bọn họ cầm xác con chó ra bên ngoài đốt, nhất định phải đốt không sót lại chút gì mới được! Sau đó tôi không còn muốn lục tìm đồ đạc của thiếu tá Simon nữa, cũng không phải do vừa được Mao Khả Ngọc cứu nên ngại không muốn tranh giành với hắn, mà tôi cẩn thận nhớ lại ký ức tàn hồn của thiếu tá Simon và cảm thấy ông ta không có khả năng đặt những vật này ở bên cạnh vợ con mình.
Trong lòng thiếu tá Simon cũng cảm thấy vật này tràn đầy tội ác, vì thế ông ta làm sao có thể đặt vật đầy tội ác đó vào nơi duy nhất ông ta cảm thấy ấm áp trong trụ sở này được? Sau khi trở về mặt đất, tôi vẫn chưa tỉnh hồn, để đảm bảo con quái vật nhỏ kia đã bị đốt một cách triệt để, toàn bộ quá trình tôi và Đinh Nhất đều ở bên cạnh..
đến tận khi nó bị đốt thành một đống tro tàn.
Chỉ có điều tôi nghĩ mãi mà không rõ, con chó này làm cách nào có thể biến thành như thế? Bị biến dị siêu chiến sĩ cắn? Hay có người cũng tiêm cho nó loại thuốc này?
Đến lúc này đã không có cách nào biết được chuyện xảy ra năm đó, cũng may vật này đã chết và thi thể của nó bị đốt cháy không sót lại chút gì, nếu không, để nó thoát ra ngoài..
hậu quả thật không dám tưởng tượng! Có khi xác sống trong các phim về tận thể cách chúng tôi không xa.
/1940
|