*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng dường như cô ta ý thức được điều gì, sau đó nhanh chóng leo xuống khỏi cây tùng và chạy về một hướng khác
Đinh Nhất thấy A Linh chạy, lập tức gọi bọn Paul và Louis đuổi theo.
Tôi và lão Triệu không thể theo kịp tốc độ của ba người họ, hai chúng tôi đuổi theo phía sau, nhưng chỉ một lúc sau đã không thể đuổi nổi nữa, để phòng ngừa việc tách khỏi bọn họ, hai chúng tôi không thể làm gì khác hơn là trở về chỗ cũ chờ đợi.
Chúng tôi chờ một lúc nhưng không thấy ba người Đinh Nhất quay trở lại, ngay lúc tôi bắt đầu nhận thấy chuyện này có vẻ hơi không bình thường, thì một loạt tiếng chuông đồng truyền2tới từ phía sau lưng chúng tôi..
Tôi và lão Triệu nhìn nhau, cả hai lập tức hiểu nhóm Đinh Nhất đã bị trúng kế của họ
Là ai nói chỉ số thông minh của loại xác sống này không online vậy? Đây chẳng phải là kế điệu hổ ly sơn sao? Nghĩ tới đây, tôi lập tức rút con dao thép trên người ra, sau đó chắn cho lão Triệu ở sau lưng.
Tiếng chuông đồng cách chúng tôi càng ngày càng gần, nhưng cũng giống như vừa rồi vậy, chúng tôi không thể tìm ra vị trí cụ thể của A Linh..
Cho đến khi tiếng chuông bên tai đột nhiên ngưng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường
Một thoáng kia, thời gian dường như ngừng lại, chúng tôi ở9giữa bao la núi tuyết, dường như trừ tiếng gió và tiếng đập của trái tim mình thì chúng tôi chẳng nghe được gì khác
Nhưng càng như vậy tôi lại càng căng thẳng, bởi vì tôi cảm nhận được A Linh chỉ cách chúng tôi trong phạm vi mấy mét.
Lúc này, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt tối rồi tan thành nước, tôi ngẩng mặt lên nhìn, trên trời rốt cuộc lại bắt đầu nổi một trận tuyết nhỏ
Đang lúc thất thần, tôi thấy mặt lão Triệu đột nhiên biến sắc.
Tôi biết ngay A Linh ở sau lưng mình
Nhưng với tốc độ của cô ta, dù tôi có làm gì cũng không thể tránh khỏi, vì vậy lúc này phải bảo vệ được lão Triệu đã rồi nói6sau, thế là tôi không hề nghĩ ngợi gì mà đẩy mạnh anh ấy ra ngoài.
Tiếp đó, tôi cảm nhận được một lực rất mạnh kéo tôi về phía sau, lúc ấy, lòng tôi chùng xuống, biết rằng chỉ sợ lần này mình game over rồi! Chỉ có điều không biết sau khi bị cắn, tôi sẽ biến thành xác sống kiểu nào đây? Chuyện xảy ra quá nhanh, phản xạ duy nhất tôi có thể làm chính là đẩy lão Triệu ra, bởi vì so với tôi, anh ấy mới là người bình thường nhất, một khi bị lây nhiễm thì thần tiên cũng khó cứu
Ngay lúc suy nghĩ miên man, tôi phát hiện mình đang bị sức mạnh kia túm chặt chạy nhanh về phía trước, lão Triệu0với vẻ mặt tái nhợt dần biến mất trong gió tuyết
Cuối cùng tôi chỉ nghe được tiếng gào nghẹn ngào của lão Triệu vọng trong gió: “Tiến Bảo!”
Tôi thật sự không hiểu con bé A Linh này bắt tôi làm gì? Thử nói xem, cô ta muốn cắn thì cứ cắn, lại mang tới chạy đi là thế nào? Hơn nữa vóc dáng cô ta không cao, mặc dù bây giờ cô ta rất khỏe, nhưng cũng chỉ có thể kéo lê tôi trên mặt tuyết.
Dọc theo đường đi tôi rất cực khổ, có mấy lần suýt nữa thì bị va vào đầu..
Với sức lực hiện giờ của cô ta, nếu thực sự bị và phải đá thì chắc tôi sẽ vỡ đầu mất
Giờ tôi cũng đã hiểu vì sao7bọn Đinh Nhất lại không đuổi kịp A Linh, tốc độ của con bé này quả thực quá nhanh, cả Đinh Nhất và bọn Paul đều không thể đuổi kịp được.
Nhưng tôi không thể nghĩ ra vì sao A Linh lại kéo tôi tới một hang tuyết, nhìn cái hang thì chắc là do cô ta đào tạm..
Ai ngờ sau khi vào tôi mới phát hiện, mặc dù cửa vào mới được A Linh đào, nhưng bên trong lại là một hang động băng thiên nhiên rất rộng.
Tôi thầm nghĩ, không phải là cô ta muốn đem tôi qua đây để làm lương thực dự trữ qua mùa đông chứ? Lúc tôi bị cô ta kéo sâu vào trong động, mặt mày tôi choáng váng, hóa ra trong động đã có một người dự trữ rồi! Tiếp đó tôi bị A Linh ném thật mạnh xuống đất, tôi ngã chổng vó! Cô ta cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi hang động bằng..
Lúc ấy tôi thực sự có loại xúc động muốn chửi má nó, nhưng đàn ông đàn ang không chịu thiệt trước mắt, vẫn nên đừng gọi A Linh đã chạy ra ngoài trở lại thì hơn
Lúc này tôi mới nhìn về phía người kia, phát hiện ra quần áo của người đó cũng giống như tôi, nhưng mặt đang úp xuống, cho nên nhất thời tôi chưa thấy rõ được khuôn mặt...
Phản ứng đầu tiên của tôi là người này không phải là Đinh Nhất đấy chứ? Nhưng sau đó tôi biết chắc chắn là không phải, bởi người nọ không cao bằng Đinh Nhất.
Trong lòng tôi thấy may mắn, rồi lập tức nghĩ ra người này nhất định là Mao Khả Ngọc, tôi bèn vội vàng đi qua kiểm tra tình trạng của hắn, nhưng khi tôi lật người hắn lại xem thử thì trong lòng lạnh ngắt.
Trên mặt Mao Khả Ngọc có một mảng máu đã động, không thể biết rõ là hắn bị thương ở đâu, nhưng nhìn có vẻ bị thương rất nặng
Tôi thử gọi hắn, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.
Sau đó tôi thử kiểm tra trên người hắn
Thật may, trừ vết thương trên mặt thì những chỗ khác không bị thương..
Nhưng vấn đề là hình như hắn bị thương ở mắt.
Thật ra lúc ấy trong lòng tôi rất lo sợ, lo Mao Khả Ngọc có thể ngoéo bất cứ lúc nào, sau đó biến thành xác sống..
Chỉ một A Linh thôi tôi đã không phải là đối thủ rồi, nếu như thầy trò bọn họ kết hợp lại, vậy thì tôi thật sự chết thể nào cũng không biết được mất.
Nghĩ vậy, tôi bèn đưa tay ra thăm dò động mạch cổ của hắn, thấy mạch đập rất “mạnh mẽ”
Tôi đã nói rồi mà, sao Mao Khả Ngọc có thể chết dễ dàng như vậy được chứ? Sau đó, tôi thực sự không đành lòng nhìn hắn như vậy, đành phải đào ít tuyết ở trong hang động để rửa sạch vết máu trên mặt hắn
Khi tôi dùng tuyết lau sạch máu đã đông cứng trên mặt hắn thì mới phát hiện, tình huống còn tệ hơn so với tôi nghĩ rất nhiều
Mắt Mao Khả Ngọc không biết bị thứ gì làm bị thương, hình như đã tổn thương đến tròng mắt, hỏng thủy tinh thể
Mặc dù tôi không phải bác sĩ, nhưng có thể nhìn ra..
Mao Khả Ngọc đã bị mù.
Thật không biết người như hắn, nếu biến thành người mù thì sẽ như thế nào? Mặc dù chúng tôi vẫn luôn coi nhau là “cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt”, nhưng hắn rơi vào kết cục như hiện giờ, trong lòng tôi cũng không biết
mình có cảm giác gì
Sau đó tôi tìm kiếm trên người hắn, nhưng không có cái gì có thể bằng mắt cho hắn được, cuối cùng tôi đành gỡ khăn quàng cổ xuống để bằng mắt cho hắn.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Mao Khả Ngọc, đột nhiên tôi cười khổ..
Bây giờ tôi lại còn có tâm trạng để thương tiếc cho người khác à? Tình hình của tôi cũng đâu khá hơn gì? So với hắn, thì đơn giản chỉ là tôi đang tỉnh táo còn hắn thì hôn mê, mắt tôi vẫn tốt, còn mắt hắn đã mù thôi.
Nhưng dường như cô ta ý thức được điều gì, sau đó nhanh chóng leo xuống khỏi cây tùng và chạy về một hướng khác
Đinh Nhất thấy A Linh chạy, lập tức gọi bọn Paul và Louis đuổi theo.
Tôi và lão Triệu không thể theo kịp tốc độ của ba người họ, hai chúng tôi đuổi theo phía sau, nhưng chỉ một lúc sau đã không thể đuổi nổi nữa, để phòng ngừa việc tách khỏi bọn họ, hai chúng tôi không thể làm gì khác hơn là trở về chỗ cũ chờ đợi.
Chúng tôi chờ một lúc nhưng không thấy ba người Đinh Nhất quay trở lại, ngay lúc tôi bắt đầu nhận thấy chuyện này có vẻ hơi không bình thường, thì một loạt tiếng chuông đồng truyền2tới từ phía sau lưng chúng tôi..
Tôi và lão Triệu nhìn nhau, cả hai lập tức hiểu nhóm Đinh Nhất đã bị trúng kế của họ
Là ai nói chỉ số thông minh của loại xác sống này không online vậy? Đây chẳng phải là kế điệu hổ ly sơn sao? Nghĩ tới đây, tôi lập tức rút con dao thép trên người ra, sau đó chắn cho lão Triệu ở sau lưng.
Tiếng chuông đồng cách chúng tôi càng ngày càng gần, nhưng cũng giống như vừa rồi vậy, chúng tôi không thể tìm ra vị trí cụ thể của A Linh..
Cho đến khi tiếng chuông bên tai đột nhiên ngưng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường
Một thoáng kia, thời gian dường như ngừng lại, chúng tôi ở9giữa bao la núi tuyết, dường như trừ tiếng gió và tiếng đập của trái tim mình thì chúng tôi chẳng nghe được gì khác
Nhưng càng như vậy tôi lại càng căng thẳng, bởi vì tôi cảm nhận được A Linh chỉ cách chúng tôi trong phạm vi mấy mét.
Lúc này, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt tối rồi tan thành nước, tôi ngẩng mặt lên nhìn, trên trời rốt cuộc lại bắt đầu nổi một trận tuyết nhỏ
Đang lúc thất thần, tôi thấy mặt lão Triệu đột nhiên biến sắc.
Tôi biết ngay A Linh ở sau lưng mình
Nhưng với tốc độ của cô ta, dù tôi có làm gì cũng không thể tránh khỏi, vì vậy lúc này phải bảo vệ được lão Triệu đã rồi nói6sau, thế là tôi không hề nghĩ ngợi gì mà đẩy mạnh anh ấy ra ngoài.
Tiếp đó, tôi cảm nhận được một lực rất mạnh kéo tôi về phía sau, lúc ấy, lòng tôi chùng xuống, biết rằng chỉ sợ lần này mình game over rồi! Chỉ có điều không biết sau khi bị cắn, tôi sẽ biến thành xác sống kiểu nào đây? Chuyện xảy ra quá nhanh, phản xạ duy nhất tôi có thể làm chính là đẩy lão Triệu ra, bởi vì so với tôi, anh ấy mới là người bình thường nhất, một khi bị lây nhiễm thì thần tiên cũng khó cứu
Ngay lúc suy nghĩ miên man, tôi phát hiện mình đang bị sức mạnh kia túm chặt chạy nhanh về phía trước, lão Triệu0với vẻ mặt tái nhợt dần biến mất trong gió tuyết
Cuối cùng tôi chỉ nghe được tiếng gào nghẹn ngào của lão Triệu vọng trong gió: “Tiến Bảo!”
Tôi thật sự không hiểu con bé A Linh này bắt tôi làm gì? Thử nói xem, cô ta muốn cắn thì cứ cắn, lại mang tới chạy đi là thế nào? Hơn nữa vóc dáng cô ta không cao, mặc dù bây giờ cô ta rất khỏe, nhưng cũng chỉ có thể kéo lê tôi trên mặt tuyết.
Dọc theo đường đi tôi rất cực khổ, có mấy lần suýt nữa thì bị va vào đầu..
Với sức lực hiện giờ của cô ta, nếu thực sự bị và phải đá thì chắc tôi sẽ vỡ đầu mất
Giờ tôi cũng đã hiểu vì sao7bọn Đinh Nhất lại không đuổi kịp A Linh, tốc độ của con bé này quả thực quá nhanh, cả Đinh Nhất và bọn Paul đều không thể đuổi kịp được.
Nhưng tôi không thể nghĩ ra vì sao A Linh lại kéo tôi tới một hang tuyết, nhìn cái hang thì chắc là do cô ta đào tạm..
Ai ngờ sau khi vào tôi mới phát hiện, mặc dù cửa vào mới được A Linh đào, nhưng bên trong lại là một hang động băng thiên nhiên rất rộng.
Tôi thầm nghĩ, không phải là cô ta muốn đem tôi qua đây để làm lương thực dự trữ qua mùa đông chứ? Lúc tôi bị cô ta kéo sâu vào trong động, mặt mày tôi choáng váng, hóa ra trong động đã có một người dự trữ rồi! Tiếp đó tôi bị A Linh ném thật mạnh xuống đất, tôi ngã chổng vó! Cô ta cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi hang động bằng..
Lúc ấy tôi thực sự có loại xúc động muốn chửi má nó, nhưng đàn ông đàn ang không chịu thiệt trước mắt, vẫn nên đừng gọi A Linh đã chạy ra ngoài trở lại thì hơn
Lúc này tôi mới nhìn về phía người kia, phát hiện ra quần áo của người đó cũng giống như tôi, nhưng mặt đang úp xuống, cho nên nhất thời tôi chưa thấy rõ được khuôn mặt...
Phản ứng đầu tiên của tôi là người này không phải là Đinh Nhất đấy chứ? Nhưng sau đó tôi biết chắc chắn là không phải, bởi người nọ không cao bằng Đinh Nhất.
Trong lòng tôi thấy may mắn, rồi lập tức nghĩ ra người này nhất định là Mao Khả Ngọc, tôi bèn vội vàng đi qua kiểm tra tình trạng của hắn, nhưng khi tôi lật người hắn lại xem thử thì trong lòng lạnh ngắt.
Trên mặt Mao Khả Ngọc có một mảng máu đã động, không thể biết rõ là hắn bị thương ở đâu, nhưng nhìn có vẻ bị thương rất nặng
Tôi thử gọi hắn, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.
Sau đó tôi thử kiểm tra trên người hắn
Thật may, trừ vết thương trên mặt thì những chỗ khác không bị thương..
Nhưng vấn đề là hình như hắn bị thương ở mắt.
Thật ra lúc ấy trong lòng tôi rất lo sợ, lo Mao Khả Ngọc có thể ngoéo bất cứ lúc nào, sau đó biến thành xác sống..
Chỉ một A Linh thôi tôi đã không phải là đối thủ rồi, nếu như thầy trò bọn họ kết hợp lại, vậy thì tôi thật sự chết thể nào cũng không biết được mất.
Nghĩ vậy, tôi bèn đưa tay ra thăm dò động mạch cổ của hắn, thấy mạch đập rất “mạnh mẽ”
Tôi đã nói rồi mà, sao Mao Khả Ngọc có thể chết dễ dàng như vậy được chứ? Sau đó, tôi thực sự không đành lòng nhìn hắn như vậy, đành phải đào ít tuyết ở trong hang động để rửa sạch vết máu trên mặt hắn
Khi tôi dùng tuyết lau sạch máu đã đông cứng trên mặt hắn thì mới phát hiện, tình huống còn tệ hơn so với tôi nghĩ rất nhiều
Mắt Mao Khả Ngọc không biết bị thứ gì làm bị thương, hình như đã tổn thương đến tròng mắt, hỏng thủy tinh thể
Mặc dù tôi không phải bác sĩ, nhưng có thể nhìn ra..
Mao Khả Ngọc đã bị mù.
Thật không biết người như hắn, nếu biến thành người mù thì sẽ như thế nào? Mặc dù chúng tôi vẫn luôn coi nhau là “cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt”, nhưng hắn rơi vào kết cục như hiện giờ, trong lòng tôi cũng không biết
mình có cảm giác gì
Sau đó tôi tìm kiếm trên người hắn, nhưng không có cái gì có thể bằng mắt cho hắn được, cuối cùng tôi đành gỡ khăn quàng cổ xuống để bằng mắt cho hắn.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Mao Khả Ngọc, đột nhiên tôi cười khổ..
Bây giờ tôi lại còn có tâm trạng để thương tiếc cho người khác à? Tình hình của tôi cũng đâu khá hơn gì? So với hắn, thì đơn giản chỉ là tôi đang tỉnh táo còn hắn thì hôn mê, mắt tôi vẫn tốt, còn mắt hắn đã mù thôi.
/1940
|