*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mao Khả Ngọc nghe tôi hỏi thì sắc mặt hơi cứng lại, sau đó khẽ thở dài: “Điều này cũng đơn giản thôi, chỉ cần chúng mày giúp bạn tạo một chuyện, tạo bảo đảm sau này tập đoàn Thái Long sẽ không tìm và gây phiền phức cho chúng mày nữa và cũng sẽ không tìm bọn tao...”
“Giúp thế nào?” Tôi hỏi.
Mao Khả Ngọc mò mẫm trên cổ mình rồi móc ra một mặt dây chuyền, tôi cẩn thận quan sát thì thấy đó là chiếc USB nhỏ
Hắn giật mạnh sợi dây chuyền xuống rồi đưa cho tôi: “Thứ bên trong USB này đủ để đánh đổ tập đoàn Thái Long, chặt đứt tất cả mắt xích tài chính cũng như con đường làm ăn phi pháp của họ ở nước ngoài
Chỉ cần tập đoàn không2có sự ủng hộ về tài chính nữa thì nó sẽ bị các tổ chức quốc tế khác xâu xé rất nhanh.”
Tôi không tin tưởng hỏi lại: “Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?”
Mao Khả Ngọc cười lạnh: “Đơn giản ư? Cái này không đơn giản chút nào đâu, bởi mày nhất định phải giao chiếc USB này cho người hoặc tổ chức có thực lực lật đổ được tập đoàn
Nếu không, một khi để bọn họ biết vật này nằm trong tay mày, nửa đời sau của mày sẽ luôn phải sống trong sự trốn chạy...”
Tôi nghe vậy thì hơi bực mình: “Đây chẳng phải là cuộc sống của mày sao? Sao lại thành của tao chứ?” Mao Khả Ngọc cười đểu: “Đó là bởi vì tao đã chết trên dãy Alpes mênh mông này rồi.”7Tôi chưa hiểu nên hỏi lại: “Ai bảo vậy?”
Mao Khả Ngọc vô sỉ trả lời: “Chính mày đấy!”
Tôi lập tức hiểu ý của thằng cụ non này, hóa ra hắn muốn tôi tuyên bố với bên ngoài là hắn và A Linh đã chết trên núi tuyết, cứ như vậy thì tập đoàn Thái Long cũng không lãng phí sức lực mà đi tìm hai người đã chết.
Nhưng tôi nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề thực tế, tôi bèn nói với Mao Khả Ngọc: “Chẳng lẽ những kẻ trong tập đoàn Thái Long đều là kẻ ngu ư? Bọn họ dựa vào đâu mà tin lời tao?”
Mao Khả Ngọc khẽ cười, đáp: “Chính bởi lời từ miệng mày nói ra mới có độ tin cậy cao..
Đừng quên trước khi vào núi chúng ta có quan hệ9đối địch, vì vậy đương nhiên người của tập đoàn sẽ không tin này có thể che chở cho tao
Hơn nữa, họ cũng không biết những chuyện đã xảy ra trong núi tuyết
Với sự hiểu biết của tập đoàn về tao, nếu tao không chết thì nhất định sẽ mang siêu chiến sĩ về cho bọn họ.”
Mặc dù tôi không biết vì sao Mao Khả Ngọc lại tự tin như vậy, nhưng tôi cảm thấy đã đến nước này, ắt hẳn hắn sẽ không cần phải lừa tôi...
Sau đó mấy người chúng tôi ăn lót dạ đơn giản rồi tìm một nơi có thể tránh gió để qua đêm, nhưng tìm mãi mà vẫn không tìm được nơi nào thích hợp
Cuối cùng, đoàn người chúng tôi chỉ còn cách là trở về cái hang tuyết A Linh5đã đào trước đó để qua đêm.
Trong suốt thời gian đó, A Linh vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Mao Khả Ngọc, mặc dù có những lúc cô ta chạy đi xa, nhưng chỉ cần Mao Khả Ngọc rung nhẹ chuỗi chuông đồng, cô ta sẽ ngoan ngoãn chạy trở về
Đêm hôm đó là một đêm dài đằng đẵng, bởi mọi người chúng tôi đều biết, chỉ cần trời sáng là chúng tôi phải mỗi người mỗi ngả
Thật ra thì tôi vẫn luôn vô cùng tò mò, không biết vì sao Mao Khả Ngọc cứ “khăng khăng một mực” trung thành với tập đoàn Thái Long kia như vậy?
Tôi cảm thấy Mao Khả Ngọc không hề ngu ngốc hơn Hàn Cẩn, Hàn Cẩn cũng có thể thấy rõ mọi chuyện thì Mao Khả Ngọc không3thể nào không nhìn thấu, cho nên hắn không phản bội tập đoàn Thái Long ắt hẳn là có lý do riêng của mình.
Nghĩ vậy, tôi khẽ hỏi Mao Khả Ngọc: “Mao đại sự, mày xem, ngày mai chúng ta mỗi người mỗi ngả rồi
Tạo đoán sau này cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa
Thật ra tao có một vấn đề luôn nghĩ không ra...”
“Nói đi!”
Tôi sắp xếp lại câu từ một chút rồi nói: “Thật ra thì tao cũng khá thân với Hàn Cẩn, tao biết cô ta cực kì muốn thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn..
Mà mày là người có năng lực hơn cô ta, tại sao cứ ở lại đó mãi vậy?”
Mao Khả Ngọc nhìn chăm chú vào đống lửa trước mặt không nói lời nào, một lúc lâu sau hắn mới nói với tôi một cách mơ hồ: “Tao cũng giống những tiến sĩ và chuyên gia kia, cũng mắc bệnh nan y.”
Mặc dù trước đó tôi đã từng nghi ngờ Mao Khả Ngọc cuồng nhiệt với kế hoạch siêu chiến sĩ như vậy, rất có thể là vì hắn giống như những chuyên gia đã chết kia, đều muốn thông qua thí nghiệm này để tìm ra cách có thể chữa khỏi bệnh nan y
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị tối phủ định, bởi tôi không tin một người khỏe mạnh như vậy sẽ mắc bệnh khó chữa gì!
Mao Khả Ngọc thấy tôi không nói gì, cũng biết là tôi rất ngạc nhiên, hắn bèn cười khẽ và nói: “Sao vậy? Không tin à?”
Tôi lắc đầu: “Mày lừa quỷ chắc? Nào có ai mắc bệnh nan y mà lợi hại như vậy?” Mao Khả Ngọc lấy từ trên người ra một lọ thuốc màu trắng ném cho tôi: “Còn nhớ cái này không?”
Tôi nhận lấy và mở ra nhìn thì thấy bên trong chính là viên thuốc màu trắng mà hai lần trước hắn cho tôi uống
Tôi hơi ngạc nhiên nói: “Đây không phải là thuốc trị cảm sao?”
“Mày đúng là rất dễ bị lừa...” Mao Khả Ngọc cười lắc đầu
Tôi nghe vậy thì hơi nổi giận: “Sao mày chẳng bao giờ nói được một câu nói thật thế? Đây rốt cuộc là thuốc gì?” Cuối cùng Mao Khả Ngọc cũng ngừng cười: “Đây là một loại thuốc cấm có thể nâng cao thể lực..
Uống nhiều không có ích gì mà uống ít không có hại.” Tôi đột nhiên lên giọng: “Mày dám cho tao uống thuốc cấm?” “Bình tĩnh chút được không? Loại thuốc này cũng chỉ bị cấm trong thi đấu thể thao thôi
Lúc đó cơ thể mày vốn không thể kiên trì thêm, cho nên tao đành phải cho mày uống hai viên.” Mao Khả Ngọc nói tỉnh bơ.
Tôi hơi nổi giận: “Thuốc này không có tác dụng phụ gì chứ?” Mao Khả Ngọc nhún vai đáp: “Là thuốc thì ba phần độc, ai biết được..
Mày chớ có được lợi rồi còn khoe mẽ nhé? Bây giờ ở bên ngoài không mua được loại thuốc này đâu
Một lọ thuốc này tao cũng chỉ dám uống ít một thôi đấy.” Lúc này lão Triệu cầm lấy lọ thuốc, xem xét một lúc rồi nói: “Anh dùng loại thuốc này lâu dài là đang hao mòn mạng sống của mình
Một khi ngừng thuốc..
có lẽ nội tạng của anh sẽ nhanh chóng xuất hiện hiện tượng suy kiệt.”
“Có lẽ anh nói đúng..
Dù sao bây giờ cũng chẳng hề gì, tôi cũng không muốn sau khi tìm ra cách chữa bệnh nan y rồi lại phải nghĩ cách khôi phục lại thị lực, sống như vậy mệt mỏi quá! Số phận đã được trời định trước, chết sớm thì siêu sinh sớm...” Mao Khả Ngọc nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tôi không ngờ Mao Khả Ngọc cũng có ngày nhìn thoáng như vậy, xem ra trước kia tôi vẫn không hiểu hết về hắn!
Mao Khả Ngọc nghe tôi hỏi thì sắc mặt hơi cứng lại, sau đó khẽ thở dài: “Điều này cũng đơn giản thôi, chỉ cần chúng mày giúp bạn tạo một chuyện, tạo bảo đảm sau này tập đoàn Thái Long sẽ không tìm và gây phiền phức cho chúng mày nữa và cũng sẽ không tìm bọn tao...”
“Giúp thế nào?” Tôi hỏi.
Mao Khả Ngọc mò mẫm trên cổ mình rồi móc ra một mặt dây chuyền, tôi cẩn thận quan sát thì thấy đó là chiếc USB nhỏ
Hắn giật mạnh sợi dây chuyền xuống rồi đưa cho tôi: “Thứ bên trong USB này đủ để đánh đổ tập đoàn Thái Long, chặt đứt tất cả mắt xích tài chính cũng như con đường làm ăn phi pháp của họ ở nước ngoài
Chỉ cần tập đoàn không2có sự ủng hộ về tài chính nữa thì nó sẽ bị các tổ chức quốc tế khác xâu xé rất nhanh.”
Tôi không tin tưởng hỏi lại: “Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?”
Mao Khả Ngọc cười lạnh: “Đơn giản ư? Cái này không đơn giản chút nào đâu, bởi mày nhất định phải giao chiếc USB này cho người hoặc tổ chức có thực lực lật đổ được tập đoàn
Nếu không, một khi để bọn họ biết vật này nằm trong tay mày, nửa đời sau của mày sẽ luôn phải sống trong sự trốn chạy...”
Tôi nghe vậy thì hơi bực mình: “Đây chẳng phải là cuộc sống của mày sao? Sao lại thành của tao chứ?” Mao Khả Ngọc cười đểu: “Đó là bởi vì tao đã chết trên dãy Alpes mênh mông này rồi.”7Tôi chưa hiểu nên hỏi lại: “Ai bảo vậy?”
Mao Khả Ngọc vô sỉ trả lời: “Chính mày đấy!”
Tôi lập tức hiểu ý của thằng cụ non này, hóa ra hắn muốn tôi tuyên bố với bên ngoài là hắn và A Linh đã chết trên núi tuyết, cứ như vậy thì tập đoàn Thái Long cũng không lãng phí sức lực mà đi tìm hai người đã chết.
Nhưng tôi nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề thực tế, tôi bèn nói với Mao Khả Ngọc: “Chẳng lẽ những kẻ trong tập đoàn Thái Long đều là kẻ ngu ư? Bọn họ dựa vào đâu mà tin lời tao?”
Mao Khả Ngọc khẽ cười, đáp: “Chính bởi lời từ miệng mày nói ra mới có độ tin cậy cao..
Đừng quên trước khi vào núi chúng ta có quan hệ9đối địch, vì vậy đương nhiên người của tập đoàn sẽ không tin này có thể che chở cho tao
Hơn nữa, họ cũng không biết những chuyện đã xảy ra trong núi tuyết
Với sự hiểu biết của tập đoàn về tao, nếu tao không chết thì nhất định sẽ mang siêu chiến sĩ về cho bọn họ.”
Mặc dù tôi không biết vì sao Mao Khả Ngọc lại tự tin như vậy, nhưng tôi cảm thấy đã đến nước này, ắt hẳn hắn sẽ không cần phải lừa tôi...
Sau đó mấy người chúng tôi ăn lót dạ đơn giản rồi tìm một nơi có thể tránh gió để qua đêm, nhưng tìm mãi mà vẫn không tìm được nơi nào thích hợp
Cuối cùng, đoàn người chúng tôi chỉ còn cách là trở về cái hang tuyết A Linh5đã đào trước đó để qua đêm.
Trong suốt thời gian đó, A Linh vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Mao Khả Ngọc, mặc dù có những lúc cô ta chạy đi xa, nhưng chỉ cần Mao Khả Ngọc rung nhẹ chuỗi chuông đồng, cô ta sẽ ngoan ngoãn chạy trở về
Đêm hôm đó là một đêm dài đằng đẵng, bởi mọi người chúng tôi đều biết, chỉ cần trời sáng là chúng tôi phải mỗi người mỗi ngả
Thật ra thì tôi vẫn luôn vô cùng tò mò, không biết vì sao Mao Khả Ngọc cứ “khăng khăng một mực” trung thành với tập đoàn Thái Long kia như vậy?
Tôi cảm thấy Mao Khả Ngọc không hề ngu ngốc hơn Hàn Cẩn, Hàn Cẩn cũng có thể thấy rõ mọi chuyện thì Mao Khả Ngọc không3thể nào không nhìn thấu, cho nên hắn không phản bội tập đoàn Thái Long ắt hẳn là có lý do riêng của mình.
Nghĩ vậy, tôi khẽ hỏi Mao Khả Ngọc: “Mao đại sự, mày xem, ngày mai chúng ta mỗi người mỗi ngả rồi
Tạo đoán sau này cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa
Thật ra tao có một vấn đề luôn nghĩ không ra...”
“Nói đi!”
Tôi sắp xếp lại câu từ một chút rồi nói: “Thật ra thì tao cũng khá thân với Hàn Cẩn, tao biết cô ta cực kì muốn thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn..
Mà mày là người có năng lực hơn cô ta, tại sao cứ ở lại đó mãi vậy?”
Mao Khả Ngọc nhìn chăm chú vào đống lửa trước mặt không nói lời nào, một lúc lâu sau hắn mới nói với tôi một cách mơ hồ: “Tao cũng giống những tiến sĩ và chuyên gia kia, cũng mắc bệnh nan y.”
Mặc dù trước đó tôi đã từng nghi ngờ Mao Khả Ngọc cuồng nhiệt với kế hoạch siêu chiến sĩ như vậy, rất có thể là vì hắn giống như những chuyên gia đã chết kia, đều muốn thông qua thí nghiệm này để tìm ra cách có thể chữa khỏi bệnh nan y
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị tối phủ định, bởi tôi không tin một người khỏe mạnh như vậy sẽ mắc bệnh khó chữa gì!
Mao Khả Ngọc thấy tôi không nói gì, cũng biết là tôi rất ngạc nhiên, hắn bèn cười khẽ và nói: “Sao vậy? Không tin à?”
Tôi lắc đầu: “Mày lừa quỷ chắc? Nào có ai mắc bệnh nan y mà lợi hại như vậy?” Mao Khả Ngọc lấy từ trên người ra một lọ thuốc màu trắng ném cho tôi: “Còn nhớ cái này không?”
Tôi nhận lấy và mở ra nhìn thì thấy bên trong chính là viên thuốc màu trắng mà hai lần trước hắn cho tôi uống
Tôi hơi ngạc nhiên nói: “Đây không phải là thuốc trị cảm sao?”
“Mày đúng là rất dễ bị lừa...” Mao Khả Ngọc cười lắc đầu
Tôi nghe vậy thì hơi nổi giận: “Sao mày chẳng bao giờ nói được một câu nói thật thế? Đây rốt cuộc là thuốc gì?” Cuối cùng Mao Khả Ngọc cũng ngừng cười: “Đây là một loại thuốc cấm có thể nâng cao thể lực..
Uống nhiều không có ích gì mà uống ít không có hại.” Tôi đột nhiên lên giọng: “Mày dám cho tao uống thuốc cấm?” “Bình tĩnh chút được không? Loại thuốc này cũng chỉ bị cấm trong thi đấu thể thao thôi
Lúc đó cơ thể mày vốn không thể kiên trì thêm, cho nên tao đành phải cho mày uống hai viên.” Mao Khả Ngọc nói tỉnh bơ.
Tôi hơi nổi giận: “Thuốc này không có tác dụng phụ gì chứ?” Mao Khả Ngọc nhún vai đáp: “Là thuốc thì ba phần độc, ai biết được..
Mày chớ có được lợi rồi còn khoe mẽ nhé? Bây giờ ở bên ngoài không mua được loại thuốc này đâu
Một lọ thuốc này tao cũng chỉ dám uống ít một thôi đấy.” Lúc này lão Triệu cầm lấy lọ thuốc, xem xét một lúc rồi nói: “Anh dùng loại thuốc này lâu dài là đang hao mòn mạng sống của mình
Một khi ngừng thuốc..
có lẽ nội tạng của anh sẽ nhanh chóng xuất hiện hiện tượng suy kiệt.”
“Có lẽ anh nói đúng..
Dù sao bây giờ cũng chẳng hề gì, tôi cũng không muốn sau khi tìm ra cách chữa bệnh nan y rồi lại phải nghĩ cách khôi phục lại thị lực, sống như vậy mệt mỏi quá! Số phận đã được trời định trước, chết sớm thì siêu sinh sớm...” Mao Khả Ngọc nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tôi không ngờ Mao Khả Ngọc cũng có ngày nhìn thoáng như vậy, xem ra trước kia tôi vẫn không hiểu hết về hắn!
/1940
|