*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng tôi lại không muốn ở đây tiếp tục uốn lưỡi tranh luận vô vị với hắn ta, dù sao tình thể bây giờ rất bất lợi cho chúng tôi, cho dù mục đích của tập đoàn Thái Long có điên rồ đến cỡ nào, thì trước hết chúng tôi cũng phải nghĩ cách giữ cái mạng nhỏ của mình đã.
Quãng đường còn lại cũng không dài, nếu tôi tính không sai, thì đến khoảng buổi trưa là chúng tôi sẽ đi đến chỗ chia tay với Mao Khả Ngọc, cũng chính là nơi đã xảy ra trận lở tuyết kia
Chỉ có điều, không biết đến khi đó chúng tôi phải đưa Hồ Phàm đến chỗ nào tìm thi thể Mao Khả Ngọc.
Một đêm không ngủ khiển tối nhanh chóng buồn ngủ rũ ra, lại thêm khung cảnh2xung quanh chỉ là màu trắng đơn thuần, làm tôi vừa đi vừa muốn gục xuống tại chỗ
Đinh Nhất thấy tôi đã buồn ngủ quá rồi thì tìm Hồ Phàm, hy vọng hắn có thể dừng lại nghỉ, để tôi ngủ một lúc..
Nếu không với tình trạng này, tôi cũng không thể tìm được thi thể nào! Thế nhưng Hồ Phạm lại không quan tâm, hắn nói: “Không sao, sẽ để cậu ta ngủ đủ trước khi đi tìm, nhưng trước tiên chúng ta nhất định phải tìm được chỗ kia đã...” Tôi biết có nói nhiều với tên này cũng vô ích, nên lôi kéo Đinh Nhất để anh ta không nói nữa, cùng lắm thì tôi cứ đi tiếp đã, còn sau đó tôi đi chậm thế nào thì là việc của tôi, dù sao tôi7cũng không để hắn ta được như ý.
Dù dọc đường ba chúng tôi đều vắt óc suy nghĩ tìm cách trốn thoát, nhưng Hồ Phàm không phải Mao Khả Ngọc, hắn luôn luôn để mấy tên tay chân nhìn chằm chằm chúng tôi không rời
May mà con dao thép của tôi không bị bọn chúng lấy đi lúc bị lục soát, tôi vẫn giấu nó trong ống giày..
Hoặc cũng có thể bọn chúng cảm thấy một tên trói gà không chặt như tôi có cầm vũ khí cũng chẳng tạo ra nguy hiểm gì lớn
Cho dù tôi đi chậm đến mức nào cũng chỉ có chừng mực, từ vị trí dưới chân có thể nhận ra, chúng tôi đã đến gần khu vực tuyết lở
Tôi chỉ tay về phía trước nói: “Bắt đầu từ chỗ này là khu9vực phát sinh tuyết lở, nhưng vì diện tích quá lớn, lúc đó chúng tôi lại vội chạy, cho nên không nhìn thấy bọn Mao Khả Ngọc bị cuốn đến chỗ nào.” Hồ Phàm làm một thủ thế với người bên cạnh, đoàn người lập tức dừng lại, đợi hắn ra chỉ thị tiếp theo
Đầu tiên, hắn ta lấy kính viễn vọng nhìn một lượt khu vực tôi chỉ, sau đó tiện tay chỉ một nơi tương đối bằng phẳng và nói: “Hạ trại ở chỗ đó trước, để cậu Trương nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sớm ngày mai sẽ tiến hành lục soát nơi này!” Những người này đúng là được huấn luyện rất tốt, sau khi bọn họ nghe một tiếng hiệu lệnh của Hồ Phàm, lập tức bắt đầu hành động, sau hơn một5tiếng đã dựng xong toàn bộ lều trại
Hồ Phàm chỉ vào một căn lều và nói với tôi: “Cậu Trương, cậu có thể đi nghỉ trước.”
Tôi nhìn người ta phục vụ chu đáo như vậy còn có thể nói gì được nữa? Tôi đành cùng Đinh Nhất và lão Triệu đi vào nghỉ trong lều vải
Lúc đó còn cách trời tối một thời gian dài, ba chúng tôi không khách sáo, chui thẳng vào túi ngủ, ngủ bù
Khi trời tối, Hồ Phàm đưa cơm tối đến cho bọn tôi, bọn tôi vẫn không ăn như tối hôm qua, sợ hắn ta bỏ thuốc mê trong đó
Nhưng nhịn đến sau nửa đêm, mấy người canh giữ ngoài lều vẫn không có dấu hiệu muốn đi ngủ
Tối đoán có lẽ bọn họ sẽ tiếp tục không ngủ, nên tôi bảo3Đinh Nhất và lão Triệu: “Ngủ đi! Sáng mai tùy theo tình hình rồi hành động!” Kết quả ba chúng tôi vừa nằm ngủ không được bao lâu thì nghe thấy tiếng rên đằng sau lều, Đinh Nhất lập tức cảnh giác ngồi dậy, tôi nhanh chóng đưa con dao thép cho anh ta
Phía trước lều, những người kia vẫn đang cười đùa nói chuyện, không phát hiện ra phía sau lều vải có vấn đề
Nhưng ba chúng tôi lại vô cùng khẩn trương, không biết là ai ra tay với tên thuộc hạ của Hồ Phàm ở phía sau?
Lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến chú họ, đến lúc này chắc họ cũng phải đuổi kịp chúng tôi rồi! Nhưng khi nhìn thấy con dao cong từ từ rạch lều vải ra, chúng tôi đều ngay cả người
Ba chúng tôi đều rất quen thuộc với con dao này, không ngờ vào lúc quan trọng nhất lại là Mao Khả Ngọc đến cứu chúng tôi! Nhưng tôi nghĩ thì thấy không thể có khả năng này, vì hắn đã mù, không cần người khác cứu đã là tốt lắm rồi, sao có thể quay lại cứu chúng tôi?
Trong lúc ba chúng tôi đều đang nghi ngờ, thì khuôn mặt của Paul thò qua lỗ hổng trên lều vải
Đầu tiên hắn ta ra hiệu im lặng, sau đó ra hiệu cho chúng tôi mặc quần áo cẩn thận rồi đi cùng hắn ta.
Chúng tôi vội vàng lấy quần áo mặc vào, sau đó cầm theo những thứ thiết yếu rồi chui ra khỏi lều qua lỗ hổng Paul rạch ra
Khi chúng tôi ra ngoài, phát hiện đằng sau lều vải có ba tên nằm sõng soài ở đó, thảo nào những kẻ phía trước lại yên tâm ăn uống như thế! Hóa ra, Hộ Phàm đã phái ba người canh giữ phía sau lêu vải.
Có điều chúng tôi phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, với tính cách của Hồ Phàm, hắn nhất định sẽ cho người luân phiên đổi gác, cho nên chẳng mấy chốc sẽ có ba tên đến và phát hiện chuyện của ba tên kia, bởi vậy, chúng tôi nên nhanh chóng rời đi.
Vì sợ kinh động đến người của Hồ Phàm, tôi ra hiệu với Paul, hỏi hắn ta bọn Mao Khả Ngọc đâu? Paul chỉ về phía Nam của khu lều trại, sau đó ra hiệu bảo chúng tôi đi theo hắn ta
Ba chúng tôi lập tức đi theo, nhanh chóng ra khỏi khu lều trại, bò lên một sườn dốc phủ tuyết..
Nhìn thấy bọn Mao Khả Ngọc đang núp ở đó chờ chúng tôi!
Nghe tiếng chân của chúng tôi, Mao Khả Ngọc cười đắc ý, nói: “Có bị dọa sợ không?” Tôi thành thật trả lời: “Có, không ngờ Mao đại sư lại ra tay cứu giúp!”
Mao Khả Ngọc bảo chúng tôi nhanh chóng nằm sấp xuống, vì bọn Hổ Phàm sẽ nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi biến mất
Quả nhiên, không lâu sau trong doanh trại đột nhiên ầm ĩ, có lẽ đám người thay phiên đã phát hiện chúng tôi chạy mất!
Nhưng tôi lại không muốn ở đây tiếp tục uốn lưỡi tranh luận vô vị với hắn ta, dù sao tình thể bây giờ rất bất lợi cho chúng tôi, cho dù mục đích của tập đoàn Thái Long có điên rồ đến cỡ nào, thì trước hết chúng tôi cũng phải nghĩ cách giữ cái mạng nhỏ của mình đã.
Quãng đường còn lại cũng không dài, nếu tôi tính không sai, thì đến khoảng buổi trưa là chúng tôi sẽ đi đến chỗ chia tay với Mao Khả Ngọc, cũng chính là nơi đã xảy ra trận lở tuyết kia
Chỉ có điều, không biết đến khi đó chúng tôi phải đưa Hồ Phàm đến chỗ nào tìm thi thể Mao Khả Ngọc.
Một đêm không ngủ khiển tối nhanh chóng buồn ngủ rũ ra, lại thêm khung cảnh2xung quanh chỉ là màu trắng đơn thuần, làm tôi vừa đi vừa muốn gục xuống tại chỗ
Đinh Nhất thấy tôi đã buồn ngủ quá rồi thì tìm Hồ Phàm, hy vọng hắn có thể dừng lại nghỉ, để tôi ngủ một lúc..
Nếu không với tình trạng này, tôi cũng không thể tìm được thi thể nào! Thế nhưng Hồ Phạm lại không quan tâm, hắn nói: “Không sao, sẽ để cậu ta ngủ đủ trước khi đi tìm, nhưng trước tiên chúng ta nhất định phải tìm được chỗ kia đã...” Tôi biết có nói nhiều với tên này cũng vô ích, nên lôi kéo Đinh Nhất để anh ta không nói nữa, cùng lắm thì tôi cứ đi tiếp đã, còn sau đó tôi đi chậm thế nào thì là việc của tôi, dù sao tôi7cũng không để hắn ta được như ý.
Dù dọc đường ba chúng tôi đều vắt óc suy nghĩ tìm cách trốn thoát, nhưng Hồ Phàm không phải Mao Khả Ngọc, hắn luôn luôn để mấy tên tay chân nhìn chằm chằm chúng tôi không rời
May mà con dao thép của tôi không bị bọn chúng lấy đi lúc bị lục soát, tôi vẫn giấu nó trong ống giày..
Hoặc cũng có thể bọn chúng cảm thấy một tên trói gà không chặt như tôi có cầm vũ khí cũng chẳng tạo ra nguy hiểm gì lớn
Cho dù tôi đi chậm đến mức nào cũng chỉ có chừng mực, từ vị trí dưới chân có thể nhận ra, chúng tôi đã đến gần khu vực tuyết lở
Tôi chỉ tay về phía trước nói: “Bắt đầu từ chỗ này là khu9vực phát sinh tuyết lở, nhưng vì diện tích quá lớn, lúc đó chúng tôi lại vội chạy, cho nên không nhìn thấy bọn Mao Khả Ngọc bị cuốn đến chỗ nào.” Hồ Phàm làm một thủ thế với người bên cạnh, đoàn người lập tức dừng lại, đợi hắn ra chỉ thị tiếp theo
Đầu tiên, hắn ta lấy kính viễn vọng nhìn một lượt khu vực tôi chỉ, sau đó tiện tay chỉ một nơi tương đối bằng phẳng và nói: “Hạ trại ở chỗ đó trước, để cậu Trương nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sớm ngày mai sẽ tiến hành lục soát nơi này!” Những người này đúng là được huấn luyện rất tốt, sau khi bọn họ nghe một tiếng hiệu lệnh của Hồ Phàm, lập tức bắt đầu hành động, sau hơn một5tiếng đã dựng xong toàn bộ lều trại
Hồ Phàm chỉ vào một căn lều và nói với tôi: “Cậu Trương, cậu có thể đi nghỉ trước.”
Tôi nhìn người ta phục vụ chu đáo như vậy còn có thể nói gì được nữa? Tôi đành cùng Đinh Nhất và lão Triệu đi vào nghỉ trong lều vải
Lúc đó còn cách trời tối một thời gian dài, ba chúng tôi không khách sáo, chui thẳng vào túi ngủ, ngủ bù
Khi trời tối, Hồ Phàm đưa cơm tối đến cho bọn tôi, bọn tôi vẫn không ăn như tối hôm qua, sợ hắn ta bỏ thuốc mê trong đó
Nhưng nhịn đến sau nửa đêm, mấy người canh giữ ngoài lều vẫn không có dấu hiệu muốn đi ngủ
Tối đoán có lẽ bọn họ sẽ tiếp tục không ngủ, nên tôi bảo3Đinh Nhất và lão Triệu: “Ngủ đi! Sáng mai tùy theo tình hình rồi hành động!” Kết quả ba chúng tôi vừa nằm ngủ không được bao lâu thì nghe thấy tiếng rên đằng sau lều, Đinh Nhất lập tức cảnh giác ngồi dậy, tôi nhanh chóng đưa con dao thép cho anh ta
Phía trước lều, những người kia vẫn đang cười đùa nói chuyện, không phát hiện ra phía sau lều vải có vấn đề
Nhưng ba chúng tôi lại vô cùng khẩn trương, không biết là ai ra tay với tên thuộc hạ của Hồ Phàm ở phía sau?
Lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến chú họ, đến lúc này chắc họ cũng phải đuổi kịp chúng tôi rồi! Nhưng khi nhìn thấy con dao cong từ từ rạch lều vải ra, chúng tôi đều ngay cả người
Ba chúng tôi đều rất quen thuộc với con dao này, không ngờ vào lúc quan trọng nhất lại là Mao Khả Ngọc đến cứu chúng tôi! Nhưng tôi nghĩ thì thấy không thể có khả năng này, vì hắn đã mù, không cần người khác cứu đã là tốt lắm rồi, sao có thể quay lại cứu chúng tôi?
Trong lúc ba chúng tôi đều đang nghi ngờ, thì khuôn mặt của Paul thò qua lỗ hổng trên lều vải
Đầu tiên hắn ta ra hiệu im lặng, sau đó ra hiệu cho chúng tôi mặc quần áo cẩn thận rồi đi cùng hắn ta.
Chúng tôi vội vàng lấy quần áo mặc vào, sau đó cầm theo những thứ thiết yếu rồi chui ra khỏi lều qua lỗ hổng Paul rạch ra
Khi chúng tôi ra ngoài, phát hiện đằng sau lều vải có ba tên nằm sõng soài ở đó, thảo nào những kẻ phía trước lại yên tâm ăn uống như thế! Hóa ra, Hộ Phàm đã phái ba người canh giữ phía sau lêu vải.
Có điều chúng tôi phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, với tính cách của Hồ Phàm, hắn nhất định sẽ cho người luân phiên đổi gác, cho nên chẳng mấy chốc sẽ có ba tên đến và phát hiện chuyện của ba tên kia, bởi vậy, chúng tôi nên nhanh chóng rời đi.
Vì sợ kinh động đến người của Hồ Phàm, tôi ra hiệu với Paul, hỏi hắn ta bọn Mao Khả Ngọc đâu? Paul chỉ về phía Nam của khu lều trại, sau đó ra hiệu bảo chúng tôi đi theo hắn ta
Ba chúng tôi lập tức đi theo, nhanh chóng ra khỏi khu lều trại, bò lên một sườn dốc phủ tuyết..
Nhìn thấy bọn Mao Khả Ngọc đang núp ở đó chờ chúng tôi!
Nghe tiếng chân của chúng tôi, Mao Khả Ngọc cười đắc ý, nói: “Có bị dọa sợ không?” Tôi thành thật trả lời: “Có, không ngờ Mao đại sư lại ra tay cứu giúp!”
Mao Khả Ngọc bảo chúng tôi nhanh chóng nằm sấp xuống, vì bọn Hổ Phàm sẽ nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi biến mất
Quả nhiên, không lâu sau trong doanh trại đột nhiên ầm ĩ, có lẽ đám người thay phiên đã phát hiện chúng tôi chạy mất!
/1940
|