*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi thở dài: “Làm gì có người nào đột nhiên chết? Kể cả đột tử cũng phải có quá trình, mà không thể nào hai người nhà này cùng đột tử một chỗ được chứ?” Bạch Kiện nghĩ rồi nói: “Vậy cũng chỉ có khả năng bọn họ bị người hại chết, nhưng có khi chính họ cũng không nhìn thấy hung thủ...” Tôi nghe xong lắc đầu, nói: “Khó mà nói, nhìn từ tình huống của thi thể, bọn họ là chết khi ngủ vào buổi tối
Nhưng trong ký ức cuối cùng của tàn hồn, họ lại đang làm việc trong nông trường chứ không phải nằm trên giường.” “Vậy những điểm đáng ngờ này có liên quan gì tới những thi2thể đã mất tích kia?” Bạch Kiện vẫn quan tâm nhất tới việc tôi có thể tìm ra những thi thể này hay không
Tôi nghe xong cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết, nhưng trong trí nhớ của hai người này hoàn toàn không biết tới việc Dennis ném thi thể xuống hồ..
Chỉ là nông trường này cho tôi một cảm giác rất không tốt, nhưng cụ thể chỗ nào thì trong nhất thời tôi không nói được, cho nên mới phải gọi chú họ tới xem.”
Cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi, Bạch Kiện đành phải tìm tới nói chuyện với tay cảnh sát béo, thử xem bọn họ có đồng ý để chú họ và Đinh7Nhất tới đây hay không
Vậy mà chẳng những không được đồng ý, tôi còn bị trực tiếp đưa trở về
Bởi vì theo suy nghĩ của bọn họ, nơi này đã không có thi thể muốn tìm thì sự tồn tại của tôi đã không còn ý nghĩa, vì phòng ngừa xuất hiện những biến cố khác, cho nên bọn họ quyết định cứ dẫn tôi về trước rồi lại tính
Sau khi biết được kết quả này, tôi cũng rất bất đắc dĩ, nhưng tôi và Bạch Kiện cũng không thay đổi được hoàn cảnh bây giờ, thế là đành chuẩn bị ngồi lên một chiếc xe cảnh sát được sắp xếp sẵn để rời đi nông trường.
Nhưng lúc tôi chuẩn bị lên xe9lại đột nhiên nghe được một tiếng quạ đen rên rỉ vô cùng thể lương cách đó không xa, tôi không tự chủ được quay đầu nhìn lại..
Nhưng chỉ nhìn một cái mà tôi đứng yên tại chỗ
Bạch Kiện thấy sắc mặt tôi xanh mét nhìn một gốc cây cô quạnh gần đó liền nghi ngờ hỏi: “Sao rồi? Có phải thi thể ở phía đó không?” Tôi không trả lời Bạch Kiện mà nhìn chằm chằm không chớp mắt cái cây đó..
Chỉ thấy trên cái cây khô không hề có một chiếc lá đó có treo một người phụ nữ! Nhưng rõ ràng là Bạch Kiện không nhìn thấy người này
Nhìn độ cao cách mặt đất từ hai chân người này, chắc5chắn không phải tự treo cổ mà giống như bị ai đó treo lên trên
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc cũng không giống người hiện đại, dường như là hầu gái của châu u thời cổ
Quái dị nhất là, khi tôi nhìn về phía người phụ nữ treo trên cây, người đó vốn quay lưng về phía tôi lại nhẹ nhàng đung đưa từ từ quay lại, sau đó chính diện nhìn về phía tôi
Tôi biết lúc đó tốt nhất đừng nhìn con mắt của âm hồn đó, thế là cố gắng quay thân thể hơi đơ cứng sang hỏi Bạch Kiện: “Dưới cái cây đó có treo một vật..
Anh có thể nhìn thấy không?” Bạch Kiến nghe xong biển sắc hỏi: “Dưới3cây? Dưới cây là cái gì?”
Nghe được câu trả lời của Bạch Kiện trong lòng tôi đã hiểu đại khái, thể là gật đầu một cái nói: “Nhìn qua thì chuyện này thật không đơn giản..
Trước tiên cứ đi về đã! Sau khi về, anh nghĩ biện pháp để tôi và chú họ gặp nhau một lần, mấy chuyện quái lạ ở đây có khả năng liên quan tới những thi thể bị mất tích.”
Bạch Kiện nghe thấy tôi nói muốn đi cứ như được giải phóng vậy, vội vàng hô luật sư mau lên xe
Ai ngờ lúc xe vừa muốn đi thì thấy tay cảnh sát mập đi từ trong phòng ra, vừa đi vừa gọi điện thoại
Sau đó anh ta đi tới xe của chúng tôi, mở cửa rồi ngồi chỗ tay lái phụ
Hóa ra cấp trên của anh ta tìm để họp gấp, cho nên anh ta chỉ có thể vội vàng về cùng với chúng tôi.
Trên đường về không khí trong xe có phần xấu hổ, bọn họ muốn tìm những thi thể của mấy người bị hại kia, kết quả lại tìm được hai vợ chồng già đã mục nát trên giường..
Tôi không muốn giải thích gì về kết quả lần này, bởi vì tôi không biết phải giải thích thế nào
Nhưng âm hồn bị treo trên cây rất quái dị, nhìn dáng vẻ của người phụ nữ đó chính là một âm hồn vô cùng cổ xưa, sự xuất hiện của cô ta khiến cho cái chết của hai vợ chồng già bị che kín bởi sự nghi ngờ
Có lẽ nông trường trong trí nhớ của Dennis quả tốt đẹp, cho nên làm tôi sơ sót rất nhiều thứ, nhưng đôi vợ chồng này đã sinh sống ở đây hơn nửa đời người cũng chưa từng xuất hiện chuyện quái lạ nào, vì sao bây giờ lại xảy ra chuyện?
Trong lúc tôi đang yên lặng suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy luật sư của tôi dùng tiếng Đức nói với tay cảnh sát mập điều gì đó, nhìn nét mặt chắc đang giải thích sai lầm lần này
Cảnh sát mập nghe xong nhìn tôi một cái rồi nói vài câu.
Luật sư nói với tôi: “Cảnh sát Graf nói rằng trực giác của anh ta tin cậu, nhưng bây giờ anh ta không tìm được chứng cứ nào để ủng hộ trực giác của mình.”
Tôi nghe thể thở dài, nói: “Giúp tôi chuyển lời với anh ta, tôi cũng rất xin lỗi, nhưng xin anh ta hãy tin tưởng tôi, năm đó Dennis thực sự đã ném những phần thi thể kia xuống hồ, điều này chắc chắn không thể nhầm
Còn tại sao sau đó thi thể biến mất thì tôi tạm thời không thể biết.”
Sau khi nghe luật sư nói lại, Graf gật nhẹ đầu rồi không nói thêm gì nữa, trong xe lại một lần nữa chìm vào yên lặng...
Sau khi quay lại Cục cảnh sát, tôi lại bị giam trong căn phòng tạm giam có điều kiện không đến nỗi nào kia, Bạch Kiện bảo, chuyện gặp chú họ phải đợi tới ngày mai, anh ta sẽ sắp xếp để chúng tôi gặp nhau một lần
Tôi ngồi trong phòng giam mà chán đến chết, chỉ có thể tự mình chơi với mấy đầu ngón tay, mà hình ảnh người phụ nữ treo trên cây đung đưa đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tối.
Nói thật lòng, âm hồn đó cho tôi một cảm giác vô cùng xấu, cảm giác này không chỉ đơn giản là oán khí nặng mà thôi, sự xuất hiện của cô ta làm cho tôi cảm thấy sợ hãi từ sâu trong lòng đối với nông trường đó, giống như là một nơi mà người sống không nên đi vào.
Điều buồn cười là dường như tôi đã quen với chiếc giường trong phòng tạm giam nên lại ngủ một giấc tới tận sáng, vậy mà khi tôi đang nghĩ bữa sáng nay là cái gì thì thấy tay cảnh sát mập tên Graf mặt u ám mở cửa, ra hiệu tôi ra ngoài.
Tôi cứ nghĩ người đầu tiên nhìn thấy sẽ là chủ họ và Bạch Kiện, vậy mà không ngờ người đầu tiên lại là Graf, hơn nữa còn là trước khi ăn sáng..
Nhìn vẻ mặt của anh ta chắc đã có chuyện xảy ra.
Tôi thở dài: “Làm gì có người nào đột nhiên chết? Kể cả đột tử cũng phải có quá trình, mà không thể nào hai người nhà này cùng đột tử một chỗ được chứ?” Bạch Kiện nghĩ rồi nói: “Vậy cũng chỉ có khả năng bọn họ bị người hại chết, nhưng có khi chính họ cũng không nhìn thấy hung thủ...” Tôi nghe xong lắc đầu, nói: “Khó mà nói, nhìn từ tình huống của thi thể, bọn họ là chết khi ngủ vào buổi tối
Nhưng trong ký ức cuối cùng của tàn hồn, họ lại đang làm việc trong nông trường chứ không phải nằm trên giường.” “Vậy những điểm đáng ngờ này có liên quan gì tới những thi2thể đã mất tích kia?” Bạch Kiện vẫn quan tâm nhất tới việc tôi có thể tìm ra những thi thể này hay không
Tôi nghe xong cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết, nhưng trong trí nhớ của hai người này hoàn toàn không biết tới việc Dennis ném thi thể xuống hồ..
Chỉ là nông trường này cho tôi một cảm giác rất không tốt, nhưng cụ thể chỗ nào thì trong nhất thời tôi không nói được, cho nên mới phải gọi chú họ tới xem.”
Cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi, Bạch Kiện đành phải tìm tới nói chuyện với tay cảnh sát béo, thử xem bọn họ có đồng ý để chú họ và Đinh7Nhất tới đây hay không
Vậy mà chẳng những không được đồng ý, tôi còn bị trực tiếp đưa trở về
Bởi vì theo suy nghĩ của bọn họ, nơi này đã không có thi thể muốn tìm thì sự tồn tại của tôi đã không còn ý nghĩa, vì phòng ngừa xuất hiện những biến cố khác, cho nên bọn họ quyết định cứ dẫn tôi về trước rồi lại tính
Sau khi biết được kết quả này, tôi cũng rất bất đắc dĩ, nhưng tôi và Bạch Kiện cũng không thay đổi được hoàn cảnh bây giờ, thế là đành chuẩn bị ngồi lên một chiếc xe cảnh sát được sắp xếp sẵn để rời đi nông trường.
Nhưng lúc tôi chuẩn bị lên xe9lại đột nhiên nghe được một tiếng quạ đen rên rỉ vô cùng thể lương cách đó không xa, tôi không tự chủ được quay đầu nhìn lại..
Nhưng chỉ nhìn một cái mà tôi đứng yên tại chỗ
Bạch Kiện thấy sắc mặt tôi xanh mét nhìn một gốc cây cô quạnh gần đó liền nghi ngờ hỏi: “Sao rồi? Có phải thi thể ở phía đó không?” Tôi không trả lời Bạch Kiện mà nhìn chằm chằm không chớp mắt cái cây đó..
Chỉ thấy trên cái cây khô không hề có một chiếc lá đó có treo một người phụ nữ! Nhưng rõ ràng là Bạch Kiện không nhìn thấy người này
Nhìn độ cao cách mặt đất từ hai chân người này, chắc5chắn không phải tự treo cổ mà giống như bị ai đó treo lên trên
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc cũng không giống người hiện đại, dường như là hầu gái của châu u thời cổ
Quái dị nhất là, khi tôi nhìn về phía người phụ nữ treo trên cây, người đó vốn quay lưng về phía tôi lại nhẹ nhàng đung đưa từ từ quay lại, sau đó chính diện nhìn về phía tôi
Tôi biết lúc đó tốt nhất đừng nhìn con mắt của âm hồn đó, thế là cố gắng quay thân thể hơi đơ cứng sang hỏi Bạch Kiện: “Dưới cái cây đó có treo một vật..
Anh có thể nhìn thấy không?” Bạch Kiến nghe xong biển sắc hỏi: “Dưới3cây? Dưới cây là cái gì?”
Nghe được câu trả lời của Bạch Kiện trong lòng tôi đã hiểu đại khái, thể là gật đầu một cái nói: “Nhìn qua thì chuyện này thật không đơn giản..
Trước tiên cứ đi về đã! Sau khi về, anh nghĩ biện pháp để tôi và chú họ gặp nhau một lần, mấy chuyện quái lạ ở đây có khả năng liên quan tới những thi thể bị mất tích.”
Bạch Kiện nghe thấy tôi nói muốn đi cứ như được giải phóng vậy, vội vàng hô luật sư mau lên xe
Ai ngờ lúc xe vừa muốn đi thì thấy tay cảnh sát mập đi từ trong phòng ra, vừa đi vừa gọi điện thoại
Sau đó anh ta đi tới xe của chúng tôi, mở cửa rồi ngồi chỗ tay lái phụ
Hóa ra cấp trên của anh ta tìm để họp gấp, cho nên anh ta chỉ có thể vội vàng về cùng với chúng tôi.
Trên đường về không khí trong xe có phần xấu hổ, bọn họ muốn tìm những thi thể của mấy người bị hại kia, kết quả lại tìm được hai vợ chồng già đã mục nát trên giường..
Tôi không muốn giải thích gì về kết quả lần này, bởi vì tôi không biết phải giải thích thế nào
Nhưng âm hồn bị treo trên cây rất quái dị, nhìn dáng vẻ của người phụ nữ đó chính là một âm hồn vô cùng cổ xưa, sự xuất hiện của cô ta khiến cho cái chết của hai vợ chồng già bị che kín bởi sự nghi ngờ
Có lẽ nông trường trong trí nhớ của Dennis quả tốt đẹp, cho nên làm tôi sơ sót rất nhiều thứ, nhưng đôi vợ chồng này đã sinh sống ở đây hơn nửa đời người cũng chưa từng xuất hiện chuyện quái lạ nào, vì sao bây giờ lại xảy ra chuyện?
Trong lúc tôi đang yên lặng suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy luật sư của tôi dùng tiếng Đức nói với tay cảnh sát mập điều gì đó, nhìn nét mặt chắc đang giải thích sai lầm lần này
Cảnh sát mập nghe xong nhìn tôi một cái rồi nói vài câu.
Luật sư nói với tôi: “Cảnh sát Graf nói rằng trực giác của anh ta tin cậu, nhưng bây giờ anh ta không tìm được chứng cứ nào để ủng hộ trực giác của mình.”
Tôi nghe thể thở dài, nói: “Giúp tôi chuyển lời với anh ta, tôi cũng rất xin lỗi, nhưng xin anh ta hãy tin tưởng tôi, năm đó Dennis thực sự đã ném những phần thi thể kia xuống hồ, điều này chắc chắn không thể nhầm
Còn tại sao sau đó thi thể biến mất thì tôi tạm thời không thể biết.”
Sau khi nghe luật sư nói lại, Graf gật nhẹ đầu rồi không nói thêm gì nữa, trong xe lại một lần nữa chìm vào yên lặng...
Sau khi quay lại Cục cảnh sát, tôi lại bị giam trong căn phòng tạm giam có điều kiện không đến nỗi nào kia, Bạch Kiện bảo, chuyện gặp chú họ phải đợi tới ngày mai, anh ta sẽ sắp xếp để chúng tôi gặp nhau một lần
Tôi ngồi trong phòng giam mà chán đến chết, chỉ có thể tự mình chơi với mấy đầu ngón tay, mà hình ảnh người phụ nữ treo trên cây đung đưa đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tối.
Nói thật lòng, âm hồn đó cho tôi một cảm giác vô cùng xấu, cảm giác này không chỉ đơn giản là oán khí nặng mà thôi, sự xuất hiện của cô ta làm cho tôi cảm thấy sợ hãi từ sâu trong lòng đối với nông trường đó, giống như là một nơi mà người sống không nên đi vào.
Điều buồn cười là dường như tôi đã quen với chiếc giường trong phòng tạm giam nên lại ngủ một giấc tới tận sáng, vậy mà khi tôi đang nghĩ bữa sáng nay là cái gì thì thấy tay cảnh sát mập tên Graf mặt u ám mở cửa, ra hiệu tôi ra ngoài.
Tôi cứ nghĩ người đầu tiên nhìn thấy sẽ là chủ họ và Bạch Kiện, vậy mà không ngờ người đầu tiên lại là Graf, hơn nữa còn là trước khi ăn sáng..
Nhìn vẻ mặt của anh ta chắc đã có chuyện xảy ra.
/1940
|