*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có điều trước lúc đó, tao không thể không vì mình mà tính toán một chút...”
“Cái gọi là tính toán cho bản thân mình, chính là anh đi cướp máy bay để bay đến Syria à? Não anh bị hỏng mất rồi hả!” Tôi không thể nào hiểu nổi.
Hồ Phàm dường như không còn kiên nhẫn giải thích với tôi, sắc mặt hắn âm trầm vẫy tay ra hiệu tối đến cạnh hắn
Đinh Nhất lập tức ngăn tôi lại, lạnh lùng nói với Hồ Phàm: “Mày muốn làm gì?”
Hồ Phàm thấy Đinh Nhất ngăn không cho tôi đi qua đó, liền ra hiệu cho một tên thuộc hạ chĩa súng vào một hành khách bình thường..
Ánh mắt nhìn ngược về phía chúng tôi
Tôi biết lúc này chúng tôi không có lựa2chọn nào khác, chỉ có thể đi qua đó.
Thế là tôi quay người nói với Đinh Nhất: “Không sao đâu, anh và mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sang đó xem hắn muốn gì.”
Đinh Nhất buông tay ra..
Tôi biết anh ta đang vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ trên người chúng tôi không có bất cứ vũ khí gì, nếu cứ phản kháng có thể sẽ có kết cục như người thanh niên vừa nãy.
Nếu chỉ có mấy người chúng tôi thì còn dễ, cố gắng hết sức có thể chế phục đám Hồ Phàm
Nhưng trên máy bay còn rất nhiều hành khách khác, chẳng may trong quá trình chúng tôi và bọn chúng đấu nhau lại ngộ thương các hành khách khác hoặc bắn thủng máy7bay, chậc chậc..
Cho dù là cái nào thì hậu quả cũng đều vô cùng nghiêm trọng.
Khi đi ngang qua chú họ và Bạch Kiện, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho họ đừng manh động, sau đó tôi thản nhiên đi đến cạnh Hổ Phàm: “Mặc dù anh bắt cóc chiếc máy bay này là có mục đích khác, nhưng tôi tin rằng mục đích chính của anh nhất định không phải là giết người, cho nên tôi hy vọng anh có thể nhẹ tay một chút, đừng tiếp tục làm hại những người khác trên máy bay.” Hồ Phàm gật đầu: “Được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là mày và đồng bọn của mày không có hành động lén lút nào!” Tôi cười lạnh: “Chỉ cần anh không làm9hại hành khách trên máy bay, tôi cam đoan bọn họ sẽ không hành động lung tung.” “Được! Hy vọng mày nói được làm được...” Hồ Phàm nói với một nụ cười
Tôi chắc chắn với hắn: “Yên tâm, tôi chắc chắn có uy tín hơn anh.”
Sau đó, Hồ Phàm xé bộ ria xuống, vẫy tay ra hiệu tôi đi cùng hắn
Không có cách nào khác, tôi đành phải đi theo hắn về phía khoang hạng thương gia.
Thật ra khi đến chúng tôi ngồi hạng thương gia, nhưng khi quay về, vé máy bay là do phía Bạch Kiện mua, có lẽ kinh phí của họ có hạn, nên tất cả mọi người đều ngồi khoang phổ thông
Tôi cứ nghĩ Hồ Phàm sẽ đưa tôi đến khoang thương gia, dù sao hành5khách ở khoang đó tương đối ít, nhưng không ngờ hắn lại dẫn tôi đi qua khoang thương gia, đến tận khoang trong cùng..
nơi đó có một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên tầng trên
Tôi vừa đi theo Hổ Phàm vừa xem xét, lập tức nhận ra đây là nơi nào! Không gian chật hẹp này có lẽ là nơi nghỉ ngơi của tiếp viên hàng không và phi hành đoàn, bây giờ bị Hồ Phàm trưng dụng làm nơi giam giữ tôi
Tôi nhìn xung quanh một lượt, sau đó ngồi xuống một chiếc đệm, dùng giọng châm chọc nói: “Ui! Đây là phòng đơn à? Không ngờ nhờ phúc của anh, trong đời tôi được một lần ở phòng riêng trên máy bay!” Không ngờ Hồ Phàm lại nói kiểu3mập mờ
Chỉ cần mày đi theo tao, đừng nói là phòng riêng, bao cả máy bay cũng được tất!”
Tôi tò mò hỏi: “Thật ra tôi cũng rất khó hiểu, anh nói xem thân thủ của tôi không tốt, năng lực cũng không có, trí thông minh cũng chỉ như người bình thường, tại sao tập đoàn của anh luôn muốn bắt tôi?”
Hồ Phàm đốt một điếu thuốc, hít một hơi rồi mới nói: “Mày còn nhớ chuyện đi tìm nhà sinh vật học mất tích ở sa mạc Tân Cương không? Mặc dù lúc đó các người không tìm được thi thể nhà sinh vật học kia, nhưng dị năng của máy đã khiến Hàn Cẩn để ý, sau khi quay về cô ta đã báo cáo kỹ càng lần hành động đó
Cũng chính vì báo cáo này, mà mày mới lọt vào mắt xanh của lãnh đạo tập đoàn”
Hóa ra nguyên nhân vẫn là do cô nàng Hàn Cần chết tiệt kia nói ra, có điều lúc đó ai cũng đang vì lợi ích của bản thân mình, nên tôi cũng không thể trách cô ta..
Tôi lại hỏi Hồ Phàm: “Nội dung trong quyển sổ đó có tác dụng gì với tập đoàn các anh?”
Hồ Phàm nhún vai: “Có tác dụng hay không là do cấp trên của tao quyết, tao chỉ tò mò, mấy kế hoạch gần đây của bọn tao thất bại đều có liên quan đến mày, mày nói xem, có phải duyên nợ giữa mày và tập đoàn chúng tao vẫn chưa hết phải không?”
Tối cười khan: “Đúng thật là một đoạn nghiệt duyên...” Lúc này tiếp viên hàng không kia đi đến, cô ta thì thầm gì đó với Hồ Phàm, Hồ Phàm lập tức quay người đi xuống dưới, bỏ lại một mình tôi trong không gian nhỏ hẹp này
Bởi vì không biết trên máy bay có bao nhiêu người của Hồ Phàm, nên tạm thời tôi chỉ có thể ngồi đây đợi
Trong lúc tôi bí bách không biết tiếp theo nên làm gì, lại nghe thấy tên kia lên tiếng: “Ở đây có rượu...” Tôi không nhịn được mà nói: “Bây giờ là lúc nào rồi anh còn nghĩ đến uống rượu!” Nói xong câu đó, tôi lập tức hiểu ý của hắn, hắn muốn tôi uống say để khống chế thân thể tôi
Nhưng lý trí nói cho tôi biết, thân thủ của hắn tốt hơn tôi, nhưng tính tình cũng độc ác hơn, có điều, cho dù hắn thay thế tôi cũng chưa chắc đã thay đổi được cục diện hiện giờ...
Hắn thấy tôi không nói gì, bèn trầm giọng xuống, nói: “Cậu phải suy nghĩ cho kĩ, các cậu nhất định phải lấy lại quyền kiểm soát máy bay trước khi máy bay chạm đất, nếu không, một khi chiếc máy bay này hạ cánh, lúc đó ngay cả Hồ Phàm cũng chưa chắc có thể quyết định vận mệnh của những người trên chuyến bay này.”
Tôi đau đầu vuốt mi tâm, không ngờ lần xuất ngoại này lại khó khăn chồng chất khó khăn như thế, sao chúng tôi chỉ về nhà thôi mà cũng khó như vậy? Trước đó tôi chỉ muốn máy bay thuận lợi cất cánh, không ngờ cất cánh rồi vẫn để chúng tôi gặp phải tên oan gia Hổ Phàm này.
Có điều trước lúc đó, tao không thể không vì mình mà tính toán một chút...”
“Cái gọi là tính toán cho bản thân mình, chính là anh đi cướp máy bay để bay đến Syria à? Não anh bị hỏng mất rồi hả!” Tôi không thể nào hiểu nổi.
Hồ Phàm dường như không còn kiên nhẫn giải thích với tôi, sắc mặt hắn âm trầm vẫy tay ra hiệu tối đến cạnh hắn
Đinh Nhất lập tức ngăn tôi lại, lạnh lùng nói với Hồ Phàm: “Mày muốn làm gì?”
Hồ Phàm thấy Đinh Nhất ngăn không cho tôi đi qua đó, liền ra hiệu cho một tên thuộc hạ chĩa súng vào một hành khách bình thường..
Ánh mắt nhìn ngược về phía chúng tôi
Tôi biết lúc này chúng tôi không có lựa2chọn nào khác, chỉ có thể đi qua đó.
Thế là tôi quay người nói với Đinh Nhất: “Không sao đâu, anh và mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sang đó xem hắn muốn gì.”
Đinh Nhất buông tay ra..
Tôi biết anh ta đang vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ trên người chúng tôi không có bất cứ vũ khí gì, nếu cứ phản kháng có thể sẽ có kết cục như người thanh niên vừa nãy.
Nếu chỉ có mấy người chúng tôi thì còn dễ, cố gắng hết sức có thể chế phục đám Hồ Phàm
Nhưng trên máy bay còn rất nhiều hành khách khác, chẳng may trong quá trình chúng tôi và bọn chúng đấu nhau lại ngộ thương các hành khách khác hoặc bắn thủng máy7bay, chậc chậc..
Cho dù là cái nào thì hậu quả cũng đều vô cùng nghiêm trọng.
Khi đi ngang qua chú họ và Bạch Kiện, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho họ đừng manh động, sau đó tôi thản nhiên đi đến cạnh Hổ Phàm: “Mặc dù anh bắt cóc chiếc máy bay này là có mục đích khác, nhưng tôi tin rằng mục đích chính của anh nhất định không phải là giết người, cho nên tôi hy vọng anh có thể nhẹ tay một chút, đừng tiếp tục làm hại những người khác trên máy bay.” Hồ Phàm gật đầu: “Được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là mày và đồng bọn của mày không có hành động lén lút nào!” Tôi cười lạnh: “Chỉ cần anh không làm9hại hành khách trên máy bay, tôi cam đoan bọn họ sẽ không hành động lung tung.” “Được! Hy vọng mày nói được làm được...” Hồ Phàm nói với một nụ cười
Tôi chắc chắn với hắn: “Yên tâm, tôi chắc chắn có uy tín hơn anh.”
Sau đó, Hồ Phàm xé bộ ria xuống, vẫy tay ra hiệu tôi đi cùng hắn
Không có cách nào khác, tôi đành phải đi theo hắn về phía khoang hạng thương gia.
Thật ra khi đến chúng tôi ngồi hạng thương gia, nhưng khi quay về, vé máy bay là do phía Bạch Kiện mua, có lẽ kinh phí của họ có hạn, nên tất cả mọi người đều ngồi khoang phổ thông
Tôi cứ nghĩ Hồ Phàm sẽ đưa tôi đến khoang thương gia, dù sao hành5khách ở khoang đó tương đối ít, nhưng không ngờ hắn lại dẫn tôi đi qua khoang thương gia, đến tận khoang trong cùng..
nơi đó có một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên tầng trên
Tôi vừa đi theo Hổ Phàm vừa xem xét, lập tức nhận ra đây là nơi nào! Không gian chật hẹp này có lẽ là nơi nghỉ ngơi của tiếp viên hàng không và phi hành đoàn, bây giờ bị Hồ Phàm trưng dụng làm nơi giam giữ tôi
Tôi nhìn xung quanh một lượt, sau đó ngồi xuống một chiếc đệm, dùng giọng châm chọc nói: “Ui! Đây là phòng đơn à? Không ngờ nhờ phúc của anh, trong đời tôi được một lần ở phòng riêng trên máy bay!” Không ngờ Hồ Phàm lại nói kiểu3mập mờ
Chỉ cần mày đi theo tao, đừng nói là phòng riêng, bao cả máy bay cũng được tất!”
Tôi tò mò hỏi: “Thật ra tôi cũng rất khó hiểu, anh nói xem thân thủ của tôi không tốt, năng lực cũng không có, trí thông minh cũng chỉ như người bình thường, tại sao tập đoàn của anh luôn muốn bắt tôi?”
Hồ Phàm đốt một điếu thuốc, hít một hơi rồi mới nói: “Mày còn nhớ chuyện đi tìm nhà sinh vật học mất tích ở sa mạc Tân Cương không? Mặc dù lúc đó các người không tìm được thi thể nhà sinh vật học kia, nhưng dị năng của máy đã khiến Hàn Cẩn để ý, sau khi quay về cô ta đã báo cáo kỹ càng lần hành động đó
Cũng chính vì báo cáo này, mà mày mới lọt vào mắt xanh của lãnh đạo tập đoàn”
Hóa ra nguyên nhân vẫn là do cô nàng Hàn Cần chết tiệt kia nói ra, có điều lúc đó ai cũng đang vì lợi ích của bản thân mình, nên tôi cũng không thể trách cô ta..
Tôi lại hỏi Hồ Phàm: “Nội dung trong quyển sổ đó có tác dụng gì với tập đoàn các anh?”
Hồ Phàm nhún vai: “Có tác dụng hay không là do cấp trên của tao quyết, tao chỉ tò mò, mấy kế hoạch gần đây của bọn tao thất bại đều có liên quan đến mày, mày nói xem, có phải duyên nợ giữa mày và tập đoàn chúng tao vẫn chưa hết phải không?”
Tối cười khan: “Đúng thật là một đoạn nghiệt duyên...” Lúc này tiếp viên hàng không kia đi đến, cô ta thì thầm gì đó với Hồ Phàm, Hồ Phàm lập tức quay người đi xuống dưới, bỏ lại một mình tôi trong không gian nhỏ hẹp này
Bởi vì không biết trên máy bay có bao nhiêu người của Hồ Phàm, nên tạm thời tôi chỉ có thể ngồi đây đợi
Trong lúc tôi bí bách không biết tiếp theo nên làm gì, lại nghe thấy tên kia lên tiếng: “Ở đây có rượu...” Tôi không nhịn được mà nói: “Bây giờ là lúc nào rồi anh còn nghĩ đến uống rượu!” Nói xong câu đó, tôi lập tức hiểu ý của hắn, hắn muốn tôi uống say để khống chế thân thể tôi
Nhưng lý trí nói cho tôi biết, thân thủ của hắn tốt hơn tôi, nhưng tính tình cũng độc ác hơn, có điều, cho dù hắn thay thế tôi cũng chưa chắc đã thay đổi được cục diện hiện giờ...
Hắn thấy tôi không nói gì, bèn trầm giọng xuống, nói: “Cậu phải suy nghĩ cho kĩ, các cậu nhất định phải lấy lại quyền kiểm soát máy bay trước khi máy bay chạm đất, nếu không, một khi chiếc máy bay này hạ cánh, lúc đó ngay cả Hồ Phàm cũng chưa chắc có thể quyết định vận mệnh của những người trên chuyến bay này.”
Tôi đau đầu vuốt mi tâm, không ngờ lần xuất ngoại này lại khó khăn chồng chất khó khăn như thế, sao chúng tôi chỉ về nhà thôi mà cũng khó như vậy? Trước đó tôi chỉ muốn máy bay thuận lợi cất cánh, không ngờ cất cánh rồi vẫn để chúng tôi gặp phải tên oan gia Hổ Phàm này.
/1940
|