*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chồng tôi vừa nghe thấy con bị bệnh là suốt ngày than thở, giống như chỉ muốn đứa bé này đừng sinh ra vậy
Hôm nay tới bệnh viện cũng là do tôi nói với anh ta mấy lần, anh ta mới đồng ý dẫn hai mẹ con tôi đi.”
“Vậy thì cô cũng không thể ôm Tiểu Vũ cùng nhảy lầu được! Nó không có quyền lựa chọn cha mẹ mình, cũng không có quyền lựa chọn được khỏe mạnh, cô bây giờ còn muốn tước đoạt quyền sống của nó sao?”
Nghe tôi nói như vậy, người phụ nữ này đột nhiên trở nên kích động, nói: “Tôi là vì muốn tốt cho nó nên mới mang nó theo cùng, con tôi chỉ là một đứa trẻ tàn tật, nếu như lại không còn mẹ..
Vậy nó sống trên đời này sẽ đau khổ biết2chừng nào? Đã như thể không bằng đi theo tôi, đến lúc đó có thể tìm một nhà khá giả mà đầu thai.”
Tôi nghe mà cười lạnh: “Cô nghĩ tốt đẹp quá nhỉ? Nhưng tại sao cô không suy nghĩ nếu như số mệnh đã định một kiếp này nó phải chịu khổ, vậy cho dù có mang theo con mình nhảy lầu thì kiếp sau nó cũng sẽ vẫn phải tiếp nhận những đau khổ mà chưa nhận ở kiếp này!”
Người phụ nữ nghe xong không tin, nói: “Anh nói láo! Anh còn chưa chết bao giờ thì làm sao biết phải nhận những đau khổ đó chứ?”
“Tôi còn chưa chết là do tôi vẫn muốn sống..
Nếu như tôi là Tiểu Vũ thì thà rằng sống trong một thế giới không có âm thanh cũng tốt hơn nhiều so với còn bé7mà đã phải chết
Nếu như tôi có thể lựa chọn, tôi thà rằng không nghe được âm thanh còn hơn chết vì bệnh nan y
Mà cô còn là một người mẹ tại sao lại có thể làm như thế?”
Tôi gần như lấy toàn bộ sự kiên nhẫn của bản thân ra khuyến cô ta, nhưng người phụ nữ này vẫn bị quan chán đời, luôn nói mình không muốn sống! Lúc này, lão Triệu đã dẫn theo bảo vệ chạy tới, bọn họ nhìn thấy tôi và người phụ nữ đó đứng cùng một chỗ thì trong nhất thời không phân biệt được ai mới là người muốn tự sát.
Lão Triệu nhìn thấy tôi đứng cao như thế, đang muốn bảo tôi tranh thủ chạy xuống thì lại bị Đinh Nhất nháy mắt ra hiệu ngắn lại
Người phụ nữ đó lúc này nhìn9thấy nhiều người đến như vậy dường như hơi luống cuống, sau đó từ từ đi ra phía ngoài biển quảng cáo.
Tôi biết nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn mẹ con họ sẽ rơi ra ngoài, bèn vội nói: “Cô mà nhảy xuống thì mọi chuyện đều kết thúc, Tiểu Vũ cũng không phải bệnh nan y, chỉ cần cấy màng nhĩ nhân tạo là có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác, cô thật sự nhẫn tâm dần nó đi cùng à? Điều này quá không công bằng với nó!”
“Trên đời này làm gì có công bằng..
Kiếp này nó trở thành con của tôi thì cũng chỉ trách nó không may.” Người phụ nữ này nói xong vậy mà nhắm mắt muốn nhảy xuống.
Vị trí của tôi lúc này gần cô ta nhất, nên nếu muốn một phát5bắt được cũng không khó
Nhưng vấn đề là trong tay cô ta còn ôm đứa con, tôi không có khả năng đồng thời bắt được cả hai mẹ con họ
Nếu như giữ người lớn chỉ sợ đứa bé sẽ theo quán tính mà rớt xuống dưới.
Nhưng trước mắt đã không còn thời gian cho tôi suy nghĩ những điều này, tôi cũng chỉ có thể bằng bản năng bắt được ai thì bắt! Vậy nên kết quả tôi lại bắt được quần áo của đứa bé đó, mà mẹ của nó trong nháy mắt đã rơi xuống
Đứa trẻ vẫn luôn ngủ say cuối cùng cũng tỉnh, khi nó nhìn thấy mẹ mình rơi xuống dưới mà mình lại nằm trong tay một người đàn ông lạ mặt..
Nó lập tức bị dọa khóc toáng lên.
Thật ra lúc đó tôi cũng chỉ kịp một tay3nắm quần áo của đứa bé, mà một tay khác thì nắm vào thanh thép trên biển quảng cáo, vậy mà đứa bé bắt đầu khóc, còn giãy đạp loạn lên làm cho cơ thể nhỏ bé tuột ra khỏi bộ quần áo.
Tôi thấy thế vội dùng một tay khác đỡ lấy, vậy mà lúc này lại cảm giác thân thể đột nhiên mất cân bằng, mắt thấy sắp ngã lộn cổ xuống dưới
Cũng may đúng lúc quan trọng Đinh Nhất đã nắm được bắp đùi của tôi, tôi và đứa bé mới không giống mẹ của nó mà ngã xuống dưới lầu
Nhưng cho dù như thế thì nửa người của tôi vẫn nằm ở phía ngoài, điều này làm cho một đám người đứng xem phía dưới kêu thét lên..
Cuối cùng tôi được Đinh Nhất, lão Triệu và mấy người bảo vệ kéo lên
Mà từ đầu tới cuối hai tay tôi đều không buồng đứa trẻ đó ra, đến tận lúc hai người chúng tôi an toàn tiếp đất, tôi mới đưa đứa trẻ đó cho nhân viên y tế đang chạy tới.
Cũng may có tôi nói chuyện tào lao một lúc lâu với người phụ nữ đó nên nhân viên cứu hộ phía dưới mới kịp thời đặt một tấm đệm khí, vì thế khi người phụ nữ đó rơi xuống cũng chỉ bị gãy mấy cái xương sườn
Lão Triệu bị tôi dọa sợ hết hồn vừa nghĩ vừa sợ: “Em vợ, vừa rồi nếu cậu thật sự rơi xuống thì sẽ trở thành tin điểm nóng đó..
Đến lúc đấy, anh biết nói chuyện thế nào với chị của em?” Tôi nghe mà cười khổ: “Chuyện này sao lại liên quan đến anh? Hơn nữa em đâu có rơi xuống!”
Ngày hôm đó tôi không biết, tuy tôi không dũng cảm xả thân cứu người để trở thành điểm nóng, thế nhưng trong nháy mắt khi tôi cứu người thì lại bị một tên ở tòa nhà đối diện dùng điện thoại quay lại rồi đăng hết lên Weibo.
Thể là tối nhanh chóng trở thành ngôi sao nóng hổi trên mạng, nhưng điều tôi không ngờ được là dân mạng không khen ngợi tối vì chuyện cứu người mà lại tranh luận về chuyện nên cứu người mẹ hay cứu đứa trẻ làm cho tôi muốn cười mà không cười nổi.
Sau đó, nghe lão Triệu kể lại, người phụ nữ kia bị bệnh trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng
Bởi vì không được người nhà quan tâm, mà đứa con còn bị bệnh cho nên mới dẫn tới chuyện nhất thời nghĩ quẩn.
Mặc dù tranh luận của dân mạng về việc cứu con hay cứu mẹ chưa dừng lại, nhưng mọi người vẫn quyến tiền cho Tiểu Vũ cấy màng nhĩ nhân tạo, điều này làm tôi cảm thấy họ cũng khá đáng tin cậy
Vài ngày sau đó, chúng tôi lại đến bệnh viện thăm Tiểu Vũ, dù sao tính mạng đứa bé đó là do tôi cứu nên tôi vẫn phải tìm hiểu tình hình điều trị tiếp theo của nó
Khi một lần nữa nhìn thấy mẹ của Tiểu Vũ, tôi còn sợ người phụ nữ này cũng hỏi tại sao chỉ cứu đứa bé mà không cứu cô ta? Vậy mà người phụ nữ này lại cùng chồng mình cúi đầu cảm ơn tôi.
Khi ra khỏi bệnh viện, Đinh Nhất hỏi tôi: “Cảm giác thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Tôi không hiểu.
“Có bị cảm động không...” Tôi nghe mà cười lạnh: “Cảm động cái gì? Thế gian nào có chân tình? Thôi đừng chém gió! Nhìn kiểu cách của cha đứa trẻ đó là biết anh ta là một kẻ bất tài rồi.”
Chồng tôi vừa nghe thấy con bị bệnh là suốt ngày than thở, giống như chỉ muốn đứa bé này đừng sinh ra vậy
Hôm nay tới bệnh viện cũng là do tôi nói với anh ta mấy lần, anh ta mới đồng ý dẫn hai mẹ con tôi đi.”
“Vậy thì cô cũng không thể ôm Tiểu Vũ cùng nhảy lầu được! Nó không có quyền lựa chọn cha mẹ mình, cũng không có quyền lựa chọn được khỏe mạnh, cô bây giờ còn muốn tước đoạt quyền sống của nó sao?”
Nghe tôi nói như vậy, người phụ nữ này đột nhiên trở nên kích động, nói: “Tôi là vì muốn tốt cho nó nên mới mang nó theo cùng, con tôi chỉ là một đứa trẻ tàn tật, nếu như lại không còn mẹ..
Vậy nó sống trên đời này sẽ đau khổ biết2chừng nào? Đã như thể không bằng đi theo tôi, đến lúc đó có thể tìm một nhà khá giả mà đầu thai.”
Tôi nghe mà cười lạnh: “Cô nghĩ tốt đẹp quá nhỉ? Nhưng tại sao cô không suy nghĩ nếu như số mệnh đã định một kiếp này nó phải chịu khổ, vậy cho dù có mang theo con mình nhảy lầu thì kiếp sau nó cũng sẽ vẫn phải tiếp nhận những đau khổ mà chưa nhận ở kiếp này!”
Người phụ nữ nghe xong không tin, nói: “Anh nói láo! Anh còn chưa chết bao giờ thì làm sao biết phải nhận những đau khổ đó chứ?”
“Tôi còn chưa chết là do tôi vẫn muốn sống..
Nếu như tôi là Tiểu Vũ thì thà rằng sống trong một thế giới không có âm thanh cũng tốt hơn nhiều so với còn bé7mà đã phải chết
Nếu như tôi có thể lựa chọn, tôi thà rằng không nghe được âm thanh còn hơn chết vì bệnh nan y
Mà cô còn là một người mẹ tại sao lại có thể làm như thế?”
Tôi gần như lấy toàn bộ sự kiên nhẫn của bản thân ra khuyến cô ta, nhưng người phụ nữ này vẫn bị quan chán đời, luôn nói mình không muốn sống! Lúc này, lão Triệu đã dẫn theo bảo vệ chạy tới, bọn họ nhìn thấy tôi và người phụ nữ đó đứng cùng một chỗ thì trong nhất thời không phân biệt được ai mới là người muốn tự sát.
Lão Triệu nhìn thấy tôi đứng cao như thế, đang muốn bảo tôi tranh thủ chạy xuống thì lại bị Đinh Nhất nháy mắt ra hiệu ngắn lại
Người phụ nữ đó lúc này nhìn9thấy nhiều người đến như vậy dường như hơi luống cuống, sau đó từ từ đi ra phía ngoài biển quảng cáo.
Tôi biết nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn mẹ con họ sẽ rơi ra ngoài, bèn vội nói: “Cô mà nhảy xuống thì mọi chuyện đều kết thúc, Tiểu Vũ cũng không phải bệnh nan y, chỉ cần cấy màng nhĩ nhân tạo là có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác, cô thật sự nhẫn tâm dần nó đi cùng à? Điều này quá không công bằng với nó!”
“Trên đời này làm gì có công bằng..
Kiếp này nó trở thành con của tôi thì cũng chỉ trách nó không may.” Người phụ nữ này nói xong vậy mà nhắm mắt muốn nhảy xuống.
Vị trí của tôi lúc này gần cô ta nhất, nên nếu muốn một phát5bắt được cũng không khó
Nhưng vấn đề là trong tay cô ta còn ôm đứa con, tôi không có khả năng đồng thời bắt được cả hai mẹ con họ
Nếu như giữ người lớn chỉ sợ đứa bé sẽ theo quán tính mà rớt xuống dưới.
Nhưng trước mắt đã không còn thời gian cho tôi suy nghĩ những điều này, tôi cũng chỉ có thể bằng bản năng bắt được ai thì bắt! Vậy nên kết quả tôi lại bắt được quần áo của đứa bé đó, mà mẹ của nó trong nháy mắt đã rơi xuống
Đứa trẻ vẫn luôn ngủ say cuối cùng cũng tỉnh, khi nó nhìn thấy mẹ mình rơi xuống dưới mà mình lại nằm trong tay một người đàn ông lạ mặt..
Nó lập tức bị dọa khóc toáng lên.
Thật ra lúc đó tôi cũng chỉ kịp một tay3nắm quần áo của đứa bé, mà một tay khác thì nắm vào thanh thép trên biển quảng cáo, vậy mà đứa bé bắt đầu khóc, còn giãy đạp loạn lên làm cho cơ thể nhỏ bé tuột ra khỏi bộ quần áo.
Tôi thấy thế vội dùng một tay khác đỡ lấy, vậy mà lúc này lại cảm giác thân thể đột nhiên mất cân bằng, mắt thấy sắp ngã lộn cổ xuống dưới
Cũng may đúng lúc quan trọng Đinh Nhất đã nắm được bắp đùi của tôi, tôi và đứa bé mới không giống mẹ của nó mà ngã xuống dưới lầu
Nhưng cho dù như thế thì nửa người của tôi vẫn nằm ở phía ngoài, điều này làm cho một đám người đứng xem phía dưới kêu thét lên..
Cuối cùng tôi được Đinh Nhất, lão Triệu và mấy người bảo vệ kéo lên
Mà từ đầu tới cuối hai tay tôi đều không buồng đứa trẻ đó ra, đến tận lúc hai người chúng tôi an toàn tiếp đất, tôi mới đưa đứa trẻ đó cho nhân viên y tế đang chạy tới.
Cũng may có tôi nói chuyện tào lao một lúc lâu với người phụ nữ đó nên nhân viên cứu hộ phía dưới mới kịp thời đặt một tấm đệm khí, vì thế khi người phụ nữ đó rơi xuống cũng chỉ bị gãy mấy cái xương sườn
Lão Triệu bị tôi dọa sợ hết hồn vừa nghĩ vừa sợ: “Em vợ, vừa rồi nếu cậu thật sự rơi xuống thì sẽ trở thành tin điểm nóng đó..
Đến lúc đấy, anh biết nói chuyện thế nào với chị của em?” Tôi nghe mà cười khổ: “Chuyện này sao lại liên quan đến anh? Hơn nữa em đâu có rơi xuống!”
Ngày hôm đó tôi không biết, tuy tôi không dũng cảm xả thân cứu người để trở thành điểm nóng, thế nhưng trong nháy mắt khi tôi cứu người thì lại bị một tên ở tòa nhà đối diện dùng điện thoại quay lại rồi đăng hết lên Weibo.
Thể là tối nhanh chóng trở thành ngôi sao nóng hổi trên mạng, nhưng điều tôi không ngờ được là dân mạng không khen ngợi tối vì chuyện cứu người mà lại tranh luận về chuyện nên cứu người mẹ hay cứu đứa trẻ làm cho tôi muốn cười mà không cười nổi.
Sau đó, nghe lão Triệu kể lại, người phụ nữ kia bị bệnh trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng
Bởi vì không được người nhà quan tâm, mà đứa con còn bị bệnh cho nên mới dẫn tới chuyện nhất thời nghĩ quẩn.
Mặc dù tranh luận của dân mạng về việc cứu con hay cứu mẹ chưa dừng lại, nhưng mọi người vẫn quyến tiền cho Tiểu Vũ cấy màng nhĩ nhân tạo, điều này làm tôi cảm thấy họ cũng khá đáng tin cậy
Vài ngày sau đó, chúng tôi lại đến bệnh viện thăm Tiểu Vũ, dù sao tính mạng đứa bé đó là do tôi cứu nên tôi vẫn phải tìm hiểu tình hình điều trị tiếp theo của nó
Khi một lần nữa nhìn thấy mẹ của Tiểu Vũ, tôi còn sợ người phụ nữ này cũng hỏi tại sao chỉ cứu đứa bé mà không cứu cô ta? Vậy mà người phụ nữ này lại cùng chồng mình cúi đầu cảm ơn tôi.
Khi ra khỏi bệnh viện, Đinh Nhất hỏi tôi: “Cảm giác thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Tôi không hiểu.
“Có bị cảm động không...” Tôi nghe mà cười lạnh: “Cảm động cái gì? Thế gian nào có chân tình? Thôi đừng chém gió! Nhìn kiểu cách của cha đứa trẻ đó là biết anh ta là một kẻ bất tài rồi.”
/1940
|