*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì sự phản đối của cha mẹ, đám cưới của Triệu Hoành Minh và Lý Na bị trì hoãn mãi, Lý Na đã từng thể hiện ý là nếu họ đồng ý để cô ta kết hôn với Triệu Hoành Minh, cô ta sẽ chấp nhận chỉ tổ chức đám cưới, không đăng ký
Chuyện này kéo dài mãi đến khi Lý Na mang thai, lúc này hai vợ chồng họ mới miễn cưỡng đồng ý đám cưới này..
Có lẽ chính vì vậy mới khiến Lý Na sinh oán hận với họ, sau khi chồng chết, không những cô ta không chia cho họ chút tiền bảo hiểm nào, mà còn không cho bọn họ gặp cháu ruột.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên câu nói kia luôn đúng: “Những khổ sở mà hiện giờ mình phải chịu,2đều do nghiệt mà mình tạo ra từ trước đó, không thể trách người khác...” Nếu như lúc trước họ có thể bỏ qua ý kiến cá nhân của mình, thì chuyện bây giờ đã không có kết quả như thế này.
Lúc nhìn thấy căn phòng chứa đồ đạc của Triệu Hoành Minh, tôi lập tức hoa mắt chóng mặt, thầm nghĩ nơi này đúng là chứa đựng ký ức cả đời của anh ta! Từ tờ giấy khen đầu tiên của anh ta, đến những giải thưởng anh ta đạt được sau khi đã thành công; từ những bộ đồng phục khi còn nhỏ, cho đến bộ quần áo anh ta mặc trước khi xảy ra chuyện...
Xem ra cha mẹ Triệu Hoành Minh rất yêu thương người con trai độc nhất này, dường như dùng toàn7bộ những gì tốt nhất để nuôi dưỡng anh ta..
Chỉ tiếc, cuối cùng lại gặp cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nói không thương tâm là giả.
Nhưng những đồ vật này cũng quá nhiều nhỉ? Ngay cả những vật dụng hằng ngày cũng đều ở đây, xem ra Lý Na đã quyết tâm không muốn qua lại gì với cha mẹ chồng nữa, nếu không cũng không đem tất cả mọi thứ trở lại đây
Lúc này, Chú Lê hỏi cha của Triệu Hoành Minh, con trai họ khi còn sống là một doanh nhân rất giàu có, vậy tiền thừa kế của họ đâu? Sao lại không có chút nào cho cha mẹ đã cao tuổi?
Mẹ Triệu Hoành Minh tức giận nói cho chúng tôi biết, bọn họ lúc đó cũng cảm thấy công ty9vẫn còn, chắc chắn sẽ còn một số tiền thừa kế không nhỏ
Nhưng không ngờ rằng, luật sư nói với bọn họ, khi Triệu Hoành Minh còn sống, công ty đã kinh doanh thua lỗ nghiêm trọng, hiện tại nếu giải thể công ty có thể bù được lỗ, chứ không còn khoản tiền nào nữa
Còn tiền bảo hiểm của Triệu Hoành Minh mặc dù nhiều, nhưng tất cả giấy bảo hiểm đều ghi tên người thụ hưởng là Lý Na, không nhắc đến bọn họ một chữ nào.
Tôi vừa nghe vừa tìm kiếm trong phòng, xem có đồ đặc biệt gì tồn tại không
Thế nhưng có quá nhiều thứ, tôi tìm đến nửa ngày mới xong, mà lại chẳng thu được kết quả gì...
Chú Lê thấy tôi không tìm được thứ gì, thì nghi ngờ nói:5“Bao nhiêu thứ thể kia, có khi nào đã bỏ sót thứ gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không đâu ạ, đến cả tất của anh ta mà cháu cũng chạm vào rồi, hoàn toàn chẳng có gì cả...” Chú Lê quay đầu hỏi cha mẹ Triệu Hoành Minh: “Ngoại trừ những thứ này, còn nơi nào khác có di vật của Triệu Hoành Minh không?” Cha mẹ Triệu Hoành Minh đều lắc đầu, nói: “Nếu có thì đều ở đây cả, Lý Na đã phủi sạch quan hệ với chúng tôi, chắc chắn sẽ không giữ lại đồ vật gì của Hoành Minh đâu.”
Tôi vừa nghe vừa để ý đến mấy bức ảnh chụp Triệu Hoàng Minh, sau đó chỉ vào một tấm ảnh và nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm..
con trai của bà khi còn sống là3một doanh nhân nổi tiếng ở đây, chi tiêu cho ăn mặc chắc chắn không phải đồ bình thường, như chiếc đồng hồ Rolex anh ta đeo trên tay trong bức ảnh này, ít nhất cũng phải hai trăm nghìn đồng? Nhưng tôi nhìn những thứ ông bà giữ, trừ đồ dùng hằng ngày, mấy loại giấy khen, cúp, quần áo thông thường thì không còn gì khác, con dâu cũ của bà tuyệt đối không phải kẻ ngốc! Chỉ đem những đồ không có giá trị kinh tế đưa cho hai người, còn những thứ đáng giá đều bị cô ta giữ lại!” “Hơn hai trăm nghìn đồng? Cậu nói chiếc đồng hồ đó trị giá hơn hai trăm nghìn đồng?” Mẹ Triệu Hoành Minh giật mình nói
Tôi gật đầu nói: “Đâu chỉ có thế! Bà cứ nhìn những bức ảnh này có thể thấy, khi còn sống con bà không chỉ có một chiếc đồng hồ của nhãn hiệu nổi tiếng, thậm chí còn có những chiếc quý giá hơn
Hơn nữa, anh ta kinh doanh nhiều năm, chẳng lẽ trong nhà không có những đồ cổ, ngọc ngà, những đồ vật đáng tiền khác sao?
Cha mẹ Triệu Hoành Minh bị tôi hỏi đến mơ hồ, bọn họ nhớ mang máng hình như có nhìn thấy hai bức tranh chữ trong phòng làm việc của Triệu Hoành Minh, nhưng lại không biết có phải là loại tranh chữ quý hiếm hay không
Tôi đành lắc đầu nói: “Với địa vị xã hội của con trai ông bà lúc đó, bày một bộ tranh chữ trong nhà có thể là đồ giả sao?” Nghe tôi nói vậy, hai người họ liền nói muốn lập tức đi tìm Lý Na kia tính sổ, nhưng tôi cản bọn họ: “Lúc này muốn ăn thì đồ ăn đã nguội rồi, cô ta sẽ có hàng vạn lý do để nói với ông bà những thứ đó không còn ở chỗ cô ta nữa.” “Những thứ đó đều là của con trai tôi, cô ta dựa vào cái gì nói không có thì là không có!” Mẹ Triệu Hoành Minh tỏ vẻ không tin.
Chú Lê thấy cha mẹ Triệu Hoành Minh nghe tôi nói tức đến trợn mắt, vội khuyên bảo họ: “Hai anh chị cứ bình tĩnh đã, thực sự không cần phải đi! Vì có đi rồi cũng ôm bụng tức quay về thôi
Cô ta sẽ tùy tiện tìm một lý do qua loa tắc trách nào đó để đuổi anh chị..
Ví dụ như nói là đã bán cùng với công ty, hoặc là bị gán nợ rồi! Thời gian đã qua lâu như vậy, hai người muốn tìm hiểu cũng sao biết nổi thật hay giả? Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là tìm thi thể con trai anh chị, còn những đồ vật kia đâu còn quan trọng gì nữa.”
Tôi thầm nghĩ trong lòng: “Thật ra con trai ông bà đi rồi cũng không về được nữa!”
Buổi tối, quay lại nhà Chú Lê, mấy người chúng tôi ngồi bàn bạc chuyện này, mặc dù những thứ trong phòng kia không có thứ mà tôi muốn tìm, nhưng tôi tin rằng vật kia chắc chắn có tồn tại, chỉ có điều nó không nằm trong tay hai vợ chồng ông bà ấy
Lúc này Đàm Lỗi đề nghị: “Hay là chúng ta đi hỏi vợ của Triệu Hoành Minh xem?” Tôi lắc đầu: “Đầu cậu bị đánh ngu rồi à! Ngay cả cha mẹ Triệu Hoành Minh đi còn không làm được cái gì, nữa là chúng ta? Cậu nói xem, chúng ta dùng thân phận gì để đến gặp Lý Na?” Chú Lê cũng gật đầu, nói: “Hoàn toàn chính xác, Lý Na kia hiển nhiên là một người phụ nữ lợi hại, chồng chết khi tuổi còn trẻ, chưa nói đến chuyện được hưởng số tiền bảo hiểm lớn, còn bỏ cả cha mẹ chồng đã cao tuổi.”
Tôi nghe xong cười nói: “Ừm, đúng là kẻ chiến thắng trong cuộc đời.”
Vì sự phản đối của cha mẹ, đám cưới của Triệu Hoành Minh và Lý Na bị trì hoãn mãi, Lý Na đã từng thể hiện ý là nếu họ đồng ý để cô ta kết hôn với Triệu Hoành Minh, cô ta sẽ chấp nhận chỉ tổ chức đám cưới, không đăng ký
Chuyện này kéo dài mãi đến khi Lý Na mang thai, lúc này hai vợ chồng họ mới miễn cưỡng đồng ý đám cưới này..
Có lẽ chính vì vậy mới khiến Lý Na sinh oán hận với họ, sau khi chồng chết, không những cô ta không chia cho họ chút tiền bảo hiểm nào, mà còn không cho bọn họ gặp cháu ruột.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên câu nói kia luôn đúng: “Những khổ sở mà hiện giờ mình phải chịu,2đều do nghiệt mà mình tạo ra từ trước đó, không thể trách người khác...” Nếu như lúc trước họ có thể bỏ qua ý kiến cá nhân của mình, thì chuyện bây giờ đã không có kết quả như thế này.
Lúc nhìn thấy căn phòng chứa đồ đạc của Triệu Hoành Minh, tôi lập tức hoa mắt chóng mặt, thầm nghĩ nơi này đúng là chứa đựng ký ức cả đời của anh ta! Từ tờ giấy khen đầu tiên của anh ta, đến những giải thưởng anh ta đạt được sau khi đã thành công; từ những bộ đồng phục khi còn nhỏ, cho đến bộ quần áo anh ta mặc trước khi xảy ra chuyện...
Xem ra cha mẹ Triệu Hoành Minh rất yêu thương người con trai độc nhất này, dường như dùng toàn7bộ những gì tốt nhất để nuôi dưỡng anh ta..
Chỉ tiếc, cuối cùng lại gặp cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nói không thương tâm là giả.
Nhưng những đồ vật này cũng quá nhiều nhỉ? Ngay cả những vật dụng hằng ngày cũng đều ở đây, xem ra Lý Na đã quyết tâm không muốn qua lại gì với cha mẹ chồng nữa, nếu không cũng không đem tất cả mọi thứ trở lại đây
Lúc này, Chú Lê hỏi cha của Triệu Hoành Minh, con trai họ khi còn sống là một doanh nhân rất giàu có, vậy tiền thừa kế của họ đâu? Sao lại không có chút nào cho cha mẹ đã cao tuổi?
Mẹ Triệu Hoành Minh tức giận nói cho chúng tôi biết, bọn họ lúc đó cũng cảm thấy công ty9vẫn còn, chắc chắn sẽ còn một số tiền thừa kế không nhỏ
Nhưng không ngờ rằng, luật sư nói với bọn họ, khi Triệu Hoành Minh còn sống, công ty đã kinh doanh thua lỗ nghiêm trọng, hiện tại nếu giải thể công ty có thể bù được lỗ, chứ không còn khoản tiền nào nữa
Còn tiền bảo hiểm của Triệu Hoành Minh mặc dù nhiều, nhưng tất cả giấy bảo hiểm đều ghi tên người thụ hưởng là Lý Na, không nhắc đến bọn họ một chữ nào.
Tôi vừa nghe vừa tìm kiếm trong phòng, xem có đồ đặc biệt gì tồn tại không
Thế nhưng có quá nhiều thứ, tôi tìm đến nửa ngày mới xong, mà lại chẳng thu được kết quả gì...
Chú Lê thấy tôi không tìm được thứ gì, thì nghi ngờ nói:5“Bao nhiêu thứ thể kia, có khi nào đã bỏ sót thứ gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không đâu ạ, đến cả tất của anh ta mà cháu cũng chạm vào rồi, hoàn toàn chẳng có gì cả...” Chú Lê quay đầu hỏi cha mẹ Triệu Hoành Minh: “Ngoại trừ những thứ này, còn nơi nào khác có di vật của Triệu Hoành Minh không?” Cha mẹ Triệu Hoành Minh đều lắc đầu, nói: “Nếu có thì đều ở đây cả, Lý Na đã phủi sạch quan hệ với chúng tôi, chắc chắn sẽ không giữ lại đồ vật gì của Hoành Minh đâu.”
Tôi vừa nghe vừa để ý đến mấy bức ảnh chụp Triệu Hoàng Minh, sau đó chỉ vào một tấm ảnh và nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm..
con trai của bà khi còn sống là3một doanh nhân nổi tiếng ở đây, chi tiêu cho ăn mặc chắc chắn không phải đồ bình thường, như chiếc đồng hồ Rolex anh ta đeo trên tay trong bức ảnh này, ít nhất cũng phải hai trăm nghìn đồng? Nhưng tôi nhìn những thứ ông bà giữ, trừ đồ dùng hằng ngày, mấy loại giấy khen, cúp, quần áo thông thường thì không còn gì khác, con dâu cũ của bà tuyệt đối không phải kẻ ngốc! Chỉ đem những đồ không có giá trị kinh tế đưa cho hai người, còn những thứ đáng giá đều bị cô ta giữ lại!” “Hơn hai trăm nghìn đồng? Cậu nói chiếc đồng hồ đó trị giá hơn hai trăm nghìn đồng?” Mẹ Triệu Hoành Minh giật mình nói
Tôi gật đầu nói: “Đâu chỉ có thế! Bà cứ nhìn những bức ảnh này có thể thấy, khi còn sống con bà không chỉ có một chiếc đồng hồ của nhãn hiệu nổi tiếng, thậm chí còn có những chiếc quý giá hơn
Hơn nữa, anh ta kinh doanh nhiều năm, chẳng lẽ trong nhà không có những đồ cổ, ngọc ngà, những đồ vật đáng tiền khác sao?
Cha mẹ Triệu Hoành Minh bị tôi hỏi đến mơ hồ, bọn họ nhớ mang máng hình như có nhìn thấy hai bức tranh chữ trong phòng làm việc của Triệu Hoành Minh, nhưng lại không biết có phải là loại tranh chữ quý hiếm hay không
Tôi đành lắc đầu nói: “Với địa vị xã hội của con trai ông bà lúc đó, bày một bộ tranh chữ trong nhà có thể là đồ giả sao?” Nghe tôi nói vậy, hai người họ liền nói muốn lập tức đi tìm Lý Na kia tính sổ, nhưng tôi cản bọn họ: “Lúc này muốn ăn thì đồ ăn đã nguội rồi, cô ta sẽ có hàng vạn lý do để nói với ông bà những thứ đó không còn ở chỗ cô ta nữa.” “Những thứ đó đều là của con trai tôi, cô ta dựa vào cái gì nói không có thì là không có!” Mẹ Triệu Hoành Minh tỏ vẻ không tin.
Chú Lê thấy cha mẹ Triệu Hoành Minh nghe tôi nói tức đến trợn mắt, vội khuyên bảo họ: “Hai anh chị cứ bình tĩnh đã, thực sự không cần phải đi! Vì có đi rồi cũng ôm bụng tức quay về thôi
Cô ta sẽ tùy tiện tìm một lý do qua loa tắc trách nào đó để đuổi anh chị..
Ví dụ như nói là đã bán cùng với công ty, hoặc là bị gán nợ rồi! Thời gian đã qua lâu như vậy, hai người muốn tìm hiểu cũng sao biết nổi thật hay giả? Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là tìm thi thể con trai anh chị, còn những đồ vật kia đâu còn quan trọng gì nữa.”
Tôi thầm nghĩ trong lòng: “Thật ra con trai ông bà đi rồi cũng không về được nữa!”
Buổi tối, quay lại nhà Chú Lê, mấy người chúng tôi ngồi bàn bạc chuyện này, mặc dù những thứ trong phòng kia không có thứ mà tôi muốn tìm, nhưng tôi tin rằng vật kia chắc chắn có tồn tại, chỉ có điều nó không nằm trong tay hai vợ chồng ông bà ấy
Lúc này Đàm Lỗi đề nghị: “Hay là chúng ta đi hỏi vợ của Triệu Hoành Minh xem?” Tôi lắc đầu: “Đầu cậu bị đánh ngu rồi à! Ngay cả cha mẹ Triệu Hoành Minh đi còn không làm được cái gì, nữa là chúng ta? Cậu nói xem, chúng ta dùng thân phận gì để đến gặp Lý Na?” Chú Lê cũng gật đầu, nói: “Hoàn toàn chính xác, Lý Na kia hiển nhiên là một người phụ nữ lợi hại, chồng chết khi tuổi còn trẻ, chưa nói đến chuyện được hưởng số tiền bảo hiểm lớn, còn bỏ cả cha mẹ chồng đã cao tuổi.”
Tôi nghe xong cười nói: “Ừm, đúng là kẻ chiến thắng trong cuộc đời.”
/1940
|