*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ tới đây, tôi hỏi Chú Lê tiếp theo phải làm thế nào? Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Chỉ sợ yêu quái này vừa mới được thả ra nên chỉ có thể nấn ná ở chỗ này, nhỡ mà để nó hại thêm vài tính mạng nữa rồi yêu lực tăng mạnh thì đến lúc đó chúng ta cũng không thể xử lý được.”
Tôi hừ lạnh: “Nếu thật sự là như thế, vậy thì không thể để nó tồn tại! Nó đã may mắn thoát ra thì nên lẻn về trong núi tu luyện, nhưng giờ lại không biết hối cải mà mắc thêm sai lầm..
Xem ra lần này gặp được chúng ta là kiếp số của nó đến rồi.”
Viên Mục Dã nghe tôi nói tự tin như vậy thì nghi ngờ hỏi: “Sao anh tự tin có thể2đánh thắng con yêu quái đó thế?”
Tôi hơi coi thường bảo: “Không có gì, kể cả khi cậu và tôi không phải là đối thủ của nó thì tôi cũng có biện pháp..
Chẳng qua việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để nó hiện thân.” Sau khi nói xong, tôi nhìn về phía Đàm Lỗi bằng ánh mắt không có ý tốt
Tên nhóc này bị tôi nhìn đến phát sợ, hơi đúng không vững mà hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Không phải là muốn tôi làm mồi nhử đấy chứ?” Tôi cười to: “Nhóc giỏi lắm! Đúng là rất thông minh...”.
Đàm Lỗi nghe tôi bảo thể thì nói với vẻ mặt không tình nguyện: “Tại sao lại là tôi!”
Lúc này tôi cười xấu xa và nói: “Bởi vì cậu là người yếu nhất trong chúng ta...”
Đàm Lỗi7bị câu nói của tôi chặn họng đành quay ra nhìn Chú Lê và Đinh Nhất cầu cứu, hai người đó thấy thế bèn khuyên: “Không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Đàm Lỗi vội vàng nói với Chú Lê: “Sư phụ...”
Chú Lê suy nghĩ rồi bảo: “Con lớn lên từ bé ở đây nên chắc chắn yêu quái kia rất quen mùi vị, điều này cũng dễ làm nó mắc câu
Yên tâm, có sư phụ ở đây thì kiểu gì cũng không để con xảy ra chuyện.”
Cuối cùng Đàm Lỗi đành chấp nhận phải làm mồi câu yêu quái..
Thật ra tôi rất hiếu kỳ, nếu như cùng ngày không phải có sự xuất hiện của chúng tôi làm rối loạn kế hoạch của mấy người Vương Hinh, vậy thì chưa nói đến9Đàm Lỗi có bị mất mạng hay không, mà chỉ sợ cô gái tên Vương Hinh kia cũng có kết cục giống với anh em nhà họ Trần rồi.
Sau đó chúng tôi sắp xếp cho Đàm Lỗi về ở trong căn nhà cũ của cậu ta, mà mấy người chúng tôi thì dùng bùa của Chú Lê giấu đi dương khí trên người..
Đương nhiên, trường hợp giống như tôi và Viên Mục Dã thì trên người đầu có nhiều dương khí, chắc có thể tiết kiệm được ít bùa.
Lúc nửa đêm, một mình Đàm Lỗi đốt cây nến trong phòng rồi run sợ ngồi trong đấy
Mặc dù Chú Lê đã trấn an cậu ta không cần phải sợ, nhưng dù sao Đàm Lỗi vẫn còn rất trẻ, hơn nữa trước đó đã chết vài người rồi nên bảo cậu ta5không sợ sao được
Để cho an toàn, tôi bảo Đinh Nhất ở một chỗ gần với Đàm Lỗi nhất, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh ta cũng kịp chạy tới
Nhưng bởi vì chỗ núp của Đinh Nhất hơi đặc biệt nên tạm thời chúng tôi không nói cho Đàm Lỗi để tránh trường hợp cậu ta không nhịn được mà cứ nhìn vào đó
Hiện giờ yêu quái còn tinh ranh hơn con người, nhỡ đâu để nó nhìn ra cái gì mà chạy mất thì toi! Tôi và Viên Mục Dã cũng không ra bên ngoài mà chỉ nấp trong một góc sân để quan sát động tình của Đàm Lỗi trong phòng
Cảm giác đêm hôm khuya khoắt núp trong sân chẳng tốt đẹp gì, nếu như không phải tính đến Đàm Lỗi rất thích hợp làm mồi3dụ..
Tôi còn muốn đổi chỗ với cậu ta ấy
Dù sao Đàm Lỗi còn được ngồi trong phòng, vẫn tốt hơn nhiều so với tôi và Viên Mục Dã đang bị đông cứng.
Ngay tại lúc chúng tôi không chịu nổi lạnh thì bỗng nghe thấy cửa sân “Kít” một tiếng do bị thứ gì đó đẩy ra, tiếp đấy, một luồng ánh sáng lách vào rồi lăn một vòng biến thành một cô gái
Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy một yêu quái biến thành người sống, tôi và Viên Mục Dã đều ngây người, thầm nghĩ nếu quay video đăng lên mạng chẳng phải sẽ nổi tiếng ngay lập tức à? Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, thì “cô gái” đó bước vài bước đi tới trước cửa sổ nhà Đàm Lỗi..
Dường như muốn ngó trộm tình huống trong phòng
Lúc này tôi và Viên Mục Dã chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ sơ ý sẽ dọa “cô gái” xinh đẹp kia chạy mất..
Ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên có một con chim lớn đậu xuống bờ tường, vỗ cánh phành phạch mấy cái dọa cho “cô gái” kia giật mình, cô ta lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra
Lúc này tôi và Viên Mục Dã rốt cuộc cũng được nhìn rõ dáng vẻ của “cô gái” này, nhìn kĩ mới phát hiện cô ta trông giống hệt Vương Hinh! Nhưng trong mắt cô ta tràn đầy hung dữ giống một con dã thú lúc nào cũng có thể ăn thịt người.
Vương Hinh giả này chỉ nhìn con chim trên tường một cái, lập tức dọa nó sợ tung cánh bay mất..
Có vẻ như nó bị ánh mắt của Vương Hinh giả này dọa phát sợ! Chỉ không biết con yêu tinh này biến thành Vương Hinh vì thích thể hay chỉ là do sau khi nó ra ngoài, gặp được duy nhất một người phụ nữ là Vương Hinh cho nên mới biến thành dáng vẻ của cô ta? Có lẽ Vương Hinh giả cảm thấy trong sân còn có mùi khác, thế là cô ta dùng mũi cố ngửi thử mùi vị trong không khí
May mà trên người tôi và Viên Mục Dã đều có bùa của Chú Lê, nếu không chỉ sợ đã bị lộ rồi.
Vương Hinh giả ngửi một lúc không phát hiện được gì, cô ta bèn quay đầu tiếp tục nghe động tĩnh trong phòng
Thật ra trước đó chúng tôi đều chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, cho nên thừa dịp Vương Hinh giả quay đầu đi, tôi đã gửi tin nhắn báo cho Đàm Lôi, để cậu ta có sự chuẩn bị.
Hiện giờ về cơ bản có thể khẳng định yêu quái chính là một con hồ ly tinh có chút đạo hạnh, chẳng biết Trang Hà giáo dục con cháu thế nào mà lại sinh ra một đứa xấu xa thế này?
Mặc dù bây giờ chúng tôi còn chưa xác định được có phải thời gian trước thứ này thật sự ăn thịt trẻ con hay không, nhưng hiện giờ chắc chắn là nó có hút nguyên dương của con người
Tôi tranh thủ lúc này nhắn tin cho chú họ để chú tìm cách gọi Trang Hà đến chỗ chúng tôi.
Lúc này Vương Hinh giả chậm rãi đẩy cửa sổ, hình như là đang thổi hơi vào bên trong? Tôi nghĩ thầm đây là phép thuật gì? Đương lúc đang nghĩ ngợi thì tôi nghe Vương Hinh giả đột nhiên nói: “Đàm Lỗi có ở đây không? Tôi là Vương Hinh!”
Tôi nghe mà thấy buồn cười, thầm nghĩ kể cả Đàm Lỗi có ngốc cũng biết Vương Hinh còn đang trong phòng tạm giam, làm sao có thể chạy tới đây gặp cậu ta vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này được? Ấy vậy mà tôi không ngờ là sau đó Đàm Lỗi lại ra mở cửa mời Vương Hinh giả đi vào.
Tất nhiên tôi và Viên Mục Dã không thể nào nhìn thấy được cảnh tượng sau khi vào nhà, cũng may Đinh Nhất vẫn núp trong đó nên chắc Đàm Lỗi sẽ không gặp nguy hiểm..
Vậy mà khi tôi còn đang suy nghĩ thì lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau.
Nghĩ tới đây, tôi hỏi Chú Lê tiếp theo phải làm thế nào? Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Chỉ sợ yêu quái này vừa mới được thả ra nên chỉ có thể nấn ná ở chỗ này, nhỡ mà để nó hại thêm vài tính mạng nữa rồi yêu lực tăng mạnh thì đến lúc đó chúng ta cũng không thể xử lý được.”
Tôi hừ lạnh: “Nếu thật sự là như thế, vậy thì không thể để nó tồn tại! Nó đã may mắn thoát ra thì nên lẻn về trong núi tu luyện, nhưng giờ lại không biết hối cải mà mắc thêm sai lầm..
Xem ra lần này gặp được chúng ta là kiếp số của nó đến rồi.”
Viên Mục Dã nghe tôi nói tự tin như vậy thì nghi ngờ hỏi: “Sao anh tự tin có thể2đánh thắng con yêu quái đó thế?”
Tôi hơi coi thường bảo: “Không có gì, kể cả khi cậu và tôi không phải là đối thủ của nó thì tôi cũng có biện pháp..
Chẳng qua việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để nó hiện thân.” Sau khi nói xong, tôi nhìn về phía Đàm Lỗi bằng ánh mắt không có ý tốt
Tên nhóc này bị tôi nhìn đến phát sợ, hơi đúng không vững mà hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Không phải là muốn tôi làm mồi nhử đấy chứ?” Tôi cười to: “Nhóc giỏi lắm! Đúng là rất thông minh...”.
Đàm Lỗi nghe tôi bảo thể thì nói với vẻ mặt không tình nguyện: “Tại sao lại là tôi!”
Lúc này tôi cười xấu xa và nói: “Bởi vì cậu là người yếu nhất trong chúng ta...”
Đàm Lỗi7bị câu nói của tôi chặn họng đành quay ra nhìn Chú Lê và Đinh Nhất cầu cứu, hai người đó thấy thế bèn khuyên: “Không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Đàm Lỗi vội vàng nói với Chú Lê: “Sư phụ...”
Chú Lê suy nghĩ rồi bảo: “Con lớn lên từ bé ở đây nên chắc chắn yêu quái kia rất quen mùi vị, điều này cũng dễ làm nó mắc câu
Yên tâm, có sư phụ ở đây thì kiểu gì cũng không để con xảy ra chuyện.”
Cuối cùng Đàm Lỗi đành chấp nhận phải làm mồi câu yêu quái..
Thật ra tôi rất hiếu kỳ, nếu như cùng ngày không phải có sự xuất hiện của chúng tôi làm rối loạn kế hoạch của mấy người Vương Hinh, vậy thì chưa nói đến9Đàm Lỗi có bị mất mạng hay không, mà chỉ sợ cô gái tên Vương Hinh kia cũng có kết cục giống với anh em nhà họ Trần rồi.
Sau đó chúng tôi sắp xếp cho Đàm Lỗi về ở trong căn nhà cũ của cậu ta, mà mấy người chúng tôi thì dùng bùa của Chú Lê giấu đi dương khí trên người..
Đương nhiên, trường hợp giống như tôi và Viên Mục Dã thì trên người đầu có nhiều dương khí, chắc có thể tiết kiệm được ít bùa.
Lúc nửa đêm, một mình Đàm Lỗi đốt cây nến trong phòng rồi run sợ ngồi trong đấy
Mặc dù Chú Lê đã trấn an cậu ta không cần phải sợ, nhưng dù sao Đàm Lỗi vẫn còn rất trẻ, hơn nữa trước đó đã chết vài người rồi nên bảo cậu ta5không sợ sao được
Để cho an toàn, tôi bảo Đinh Nhất ở một chỗ gần với Đàm Lỗi nhất, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh ta cũng kịp chạy tới
Nhưng bởi vì chỗ núp của Đinh Nhất hơi đặc biệt nên tạm thời chúng tôi không nói cho Đàm Lỗi để tránh trường hợp cậu ta không nhịn được mà cứ nhìn vào đó
Hiện giờ yêu quái còn tinh ranh hơn con người, nhỡ đâu để nó nhìn ra cái gì mà chạy mất thì toi! Tôi và Viên Mục Dã cũng không ra bên ngoài mà chỉ nấp trong một góc sân để quan sát động tình của Đàm Lỗi trong phòng
Cảm giác đêm hôm khuya khoắt núp trong sân chẳng tốt đẹp gì, nếu như không phải tính đến Đàm Lỗi rất thích hợp làm mồi3dụ..
Tôi còn muốn đổi chỗ với cậu ta ấy
Dù sao Đàm Lỗi còn được ngồi trong phòng, vẫn tốt hơn nhiều so với tôi và Viên Mục Dã đang bị đông cứng.
Ngay tại lúc chúng tôi không chịu nổi lạnh thì bỗng nghe thấy cửa sân “Kít” một tiếng do bị thứ gì đó đẩy ra, tiếp đấy, một luồng ánh sáng lách vào rồi lăn một vòng biến thành một cô gái
Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy một yêu quái biến thành người sống, tôi và Viên Mục Dã đều ngây người, thầm nghĩ nếu quay video đăng lên mạng chẳng phải sẽ nổi tiếng ngay lập tức à? Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, thì “cô gái” đó bước vài bước đi tới trước cửa sổ nhà Đàm Lỗi..
Dường như muốn ngó trộm tình huống trong phòng
Lúc này tôi và Viên Mục Dã chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ sơ ý sẽ dọa “cô gái” xinh đẹp kia chạy mất..
Ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên có một con chim lớn đậu xuống bờ tường, vỗ cánh phành phạch mấy cái dọa cho “cô gái” kia giật mình, cô ta lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra
Lúc này tôi và Viên Mục Dã rốt cuộc cũng được nhìn rõ dáng vẻ của “cô gái” này, nhìn kĩ mới phát hiện cô ta trông giống hệt Vương Hinh! Nhưng trong mắt cô ta tràn đầy hung dữ giống một con dã thú lúc nào cũng có thể ăn thịt người.
Vương Hinh giả này chỉ nhìn con chim trên tường một cái, lập tức dọa nó sợ tung cánh bay mất..
Có vẻ như nó bị ánh mắt của Vương Hinh giả này dọa phát sợ! Chỉ không biết con yêu tinh này biến thành Vương Hinh vì thích thể hay chỉ là do sau khi nó ra ngoài, gặp được duy nhất một người phụ nữ là Vương Hinh cho nên mới biến thành dáng vẻ của cô ta? Có lẽ Vương Hinh giả cảm thấy trong sân còn có mùi khác, thế là cô ta dùng mũi cố ngửi thử mùi vị trong không khí
May mà trên người tôi và Viên Mục Dã đều có bùa của Chú Lê, nếu không chỉ sợ đã bị lộ rồi.
Vương Hinh giả ngửi một lúc không phát hiện được gì, cô ta bèn quay đầu tiếp tục nghe động tĩnh trong phòng
Thật ra trước đó chúng tôi đều chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, cho nên thừa dịp Vương Hinh giả quay đầu đi, tôi đã gửi tin nhắn báo cho Đàm Lôi, để cậu ta có sự chuẩn bị.
Hiện giờ về cơ bản có thể khẳng định yêu quái chính là một con hồ ly tinh có chút đạo hạnh, chẳng biết Trang Hà giáo dục con cháu thế nào mà lại sinh ra một đứa xấu xa thế này?
Mặc dù bây giờ chúng tôi còn chưa xác định được có phải thời gian trước thứ này thật sự ăn thịt trẻ con hay không, nhưng hiện giờ chắc chắn là nó có hút nguyên dương của con người
Tôi tranh thủ lúc này nhắn tin cho chú họ để chú tìm cách gọi Trang Hà đến chỗ chúng tôi.
Lúc này Vương Hinh giả chậm rãi đẩy cửa sổ, hình như là đang thổi hơi vào bên trong? Tôi nghĩ thầm đây là phép thuật gì? Đương lúc đang nghĩ ngợi thì tôi nghe Vương Hinh giả đột nhiên nói: “Đàm Lỗi có ở đây không? Tôi là Vương Hinh!”
Tôi nghe mà thấy buồn cười, thầm nghĩ kể cả Đàm Lỗi có ngốc cũng biết Vương Hinh còn đang trong phòng tạm giam, làm sao có thể chạy tới đây gặp cậu ta vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này được? Ấy vậy mà tôi không ngờ là sau đó Đàm Lỗi lại ra mở cửa mời Vương Hinh giả đi vào.
Tất nhiên tôi và Viên Mục Dã không thể nào nhìn thấy được cảnh tượng sau khi vào nhà, cũng may Đinh Nhất vẫn núp trong đó nên chắc Đàm Lỗi sẽ không gặp nguy hiểm..
Vậy mà khi tôi còn đang suy nghĩ thì lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau.
/1940
|