*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày sau, phía Triệu Tinh Vũ có tin tức, nói là đã tìm thấy cha mẹ Viên Lãng, chẳng qua là dường như họ không biết chuyên Viên Lãng đã chết, họ nghĩ mấy năm qua con trai không liên lạc về cho cha mẹ do giận dỗi, bất hòa với gia đình.
Tôi nghĩ, bản thân họ khổ sở nuôi lớn con trai, sao có thể ngờ sau khi cậu ta tốt nghiệp đại học, chỉ bởi vì chút hiềm khích với cha mẹ mà mấy năm tết đến cũng không liên lạc gì về với gia đình được chứ?
Xem ra cha mẹ Viên Lãng là đầu mối không có giá trị, nhưng tôi tin hồn phách Viên Lãng sẽ không vô duyên vô cớ mà nương nhờ vào khối ngọc trang trí kia, nhất định là có nguyên nhân gì đó... Hơn nữa3nguyên nhân này có liên quan đến cái chết của cậu ta.
Dựa theo như lời ông chủ Lan nói, núi ngọc này vẫn bày ở trong nhà vợ lớn của ông ta, nhưng bởi vì chuyện gì mà dời tới nhà vợ bé chứ? Cho dù kẻ ngu cũng biết giá trị thứ này không nhỏ, theo lý mà nói vợ cả của ông chủ Lan sẽ không đồng ý cho ông ta đem đồ này cho bà hai.
Nghĩ vậy tôi xui Chú Lê liên lạc với ông chủ Lan, hỏi ông ta sao đang bày khối núi ngọc này ở bên kia, tự nhiên lại muốn dọn nó đến đây? Ông chủ Lan nghe Chú Lê hỏi thì hơi lúng túng, thật ra thì khối núi ngọc này mẹ Lan San San đã ngắm từ sớm, ông chủ Lan cũng bởi cưng chiều bà0hai mà đồng ý với bà ta tìm cơ hội sẽ dời khối ngọc từ bên kia sang bên này.
Nhưng vợ cả ông ta kiểu gì cũng không đồng ý, vì chuyện này mà hai bà vợ cũng gây gổ bất hòa, ông chủ Lan chỉ còn cách dỗ dành hai bà vợ... Cũng không biết vì sao mà đầu năm vừa rồi, người vợ cả lại đột nhiên đồng ý, còn bảo ông ta mau chóng dọn đi để đỡ phiền lòng, vì thế ông chủ Lan đã mua một chiếc xe hơn bốn trăm nghìn xem như bồi thường cho bà cả.
Tôi không khỏi bùi ngùi trong lòng, đối phó với hai người vợ thật là mệt mỏi, như thế này chắc chắn ông chủ Lan sẽ không thọ lâu được... Ngày qua ngày không biết mệt chết bao nhiêu cái nơ ron5thần kinh đây? Đúng thật là đốt tiền!
Chú Lê thấy tôi tỏ ra không hiểu nổi thì cười bảo: “Chuyện như thế này là chuyện thường gặp, đừng nói ông chủ Lan tài sản nhiều thế này, chú đã từng thấy một ông chủ nhỏ, chủ của một công ty vận tải cũng có hai vợ đó. Đúng là thói đời, lòng người không thể đoán trước.”
Tôi nghe vậy thì cười lạnh: “Thói đời đúng là như thế, nhưng ba vợ bốn nàng hầu không phải là noi theo người xưa sao? Thật đáng buồn, thể chẳng phải là vi phạm pháp luật à?”
Đàm Lỗi bên cạnh nghe xong cười nhạo tôi: “Anh Trương, anh đúng là ngây thơ, lại còn phạm pháp... Đất nước chúng ta cũng chẳng có quy định nào là phải kết hôn mới được sinh con?” “Tại sao lại không4có? Không phải là có quy định về số lượng con đấy à? Nếu không thì làm sao mở sổ hộ khẩu được?” Tôi phản bác.
Đàm Lỗi cười nói: “Người có tiền thì tất nhiên sẽ có cách, đứa trẻ cũng đã được sinh ra, chẳng lẽ để chúng có vết đen trong hộ khẩu hay sao?”
Tôi nghe nói vậy thì lắc đầu: “Xem ra sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của anh...”.
Nhưng Chú Lê lại không đồng ý. “Cháu mà còn nghèo? Xem ra chú phải xem lại khái niệm nghèo một lần nữa...”
Chú Lê vừa nhắc vậy, tôi mới nhớ tới số dư tài khoản của mình đúng là không ít, nhưng không biết có phải đã quen với cái nghèo hay không, mà tôi không nhớ mình đã là người có tiền.
Sau đó chúng tôi thương lượng một chút,9cảm thấy vợ cả ông chủ Lan dường như hơi đáng ngờ. Chú Lê nói, núi ngọc chất lượng tốt như thế này, không phải là một hai triệu thì chắc chắn không có được. Làm sao ông chủ Lan có thể cầm bốn trăm ngàn đã có thể thương lượng được với bà cả chứ? Nhưng dù sao cũng liên quan đến mạng người, không biết ông ta có vì cô con gái do bà hai sinh mà đi thăm dò vợ cả của mình không?
Không ngờ trong lúc chúng tôi còn đang không biết có nên tiếp tục điều tra việc này hay không, thì Chú Lê nhận được điện thoại của ông chủ Lan, nói là Lan San San đột nhiên đau bụng, hai người bọn họ không biết có nên đưa đến bệnh viện không hay làm thế nào?
Chú Lê thầm kêu không hay rồi, sợ là thai ma đó đã muốn ra. Vì vậy chú ấy lập tức gọi điện thoại tới dặn dò ông chủ Lan, bảo ông ta trước tiên nấu một bát giấm để cho Lan San San ngửi, rồi chúng tôi lập tức qua đó.
Tôi nghe chú ấy dặn vậy thì hỏi: “Ngửi mùi giấm nấu thì có thể ngừng đau ư?” Chú Lê lắc đầu: “Giấm chua không phải dùng để ngừng đau, nghe nói là thai ma đều không thích ngửi mùi này, làm như vậy chẳng qua là để kéo dài thời gian thai ma kia chào đời thôi...”
Tôi khẽ giật mình: “Làm vậy liệu có hiệu quả không ạ?” Kết quả Chú Lê lại nói: “Không biết, chú cũng lần đầu gặp chuyện thế này.” Nhất thời tôi cũng không biết nên nói gì... Lúc chúng tôi đến nhà họ Lan, Lan San San đã đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi! Chú Lê lập tức dùng châm bạc phong bể mấy huyệt lớn trên người cô bé, cuối cùng tạm thời khống chế tình hình thai ma chuẩn bị ra đời.
Sau đó Chú Lê gọi vợ chồng ông chủ Lan sang một bên, khái quát tình huống hiện giờ của Lan San San cho họ, nhất là những lợi hại trong đó... để họ tự quyết định có dùng thuốc phá thai hay không.
Nhưng chưa nói được hai câu, mẹ Lan San San đã khóc, dẫu sao cũng là chuyện liên quan đến sống chết, cho dù là cha mẹ ruột cũng không thể tùy tiện ra quyết định như vậy. Nhưng tình hình này không thể đợi được nữa, châm bạc của Chú Lê cũng chỉ tạm thời khống chế được, không thể kéo dài lâu.
Cuối cùng, ông chủ Lan quyết định, bảo Chú Lê nhất định phải phá bỏ cái thai ma này, bất kể sống hay chết, bọn họ cũng chấp nhận, so với việc sinh ra một quái vật “không phải người cũng chẳng phải ma” thì thà không sinh ra còn hon.
Chú Lê thấy ông chủ Lan đã bày tỏ thái độ của mình, lập tức lấy ra một bọc thuốc, sau đó dặn bà vú nhà họ đi sắc cho Lan San San uổng, hẳn là có thể giữ được tính mạng của cô bé. Nhưng dù như vậy, mấy người chúng tôi vẫn vô cùng căng thẳng, không biết sau khi uống thuốc, Lan San San sẽ như thế nào.
Không lâu sau, bà vú đã đưa thuốc đã sắc xong vào, nhìn chén thuốc màu đen có mùi kỳ lạ, tôi thầm buồn nôn... Thật may là nhìn Lan San San có vẻ yếu ớt, nhưng có thể uống hết bát thuốc từng hợp từng hớp một. Sau đó Chú Lê dẫn tất cả đàn ông chúng tôi ra ngoài, chỉ để mẹ Lan San San và bà vú ở lại.
Mấy ngày sau, phía Triệu Tinh Vũ có tin tức, nói là đã tìm thấy cha mẹ Viên Lãng, chẳng qua là dường như họ không biết chuyên Viên Lãng đã chết, họ nghĩ mấy năm qua con trai không liên lạc về cho cha mẹ do giận dỗi, bất hòa với gia đình.
Tôi nghĩ, bản thân họ khổ sở nuôi lớn con trai, sao có thể ngờ sau khi cậu ta tốt nghiệp đại học, chỉ bởi vì chút hiềm khích với cha mẹ mà mấy năm tết đến cũng không liên lạc gì về với gia đình được chứ?
Xem ra cha mẹ Viên Lãng là đầu mối không có giá trị, nhưng tôi tin hồn phách Viên Lãng sẽ không vô duyên vô cớ mà nương nhờ vào khối ngọc trang trí kia, nhất định là có nguyên nhân gì đó... Hơn nữa3nguyên nhân này có liên quan đến cái chết của cậu ta.
Dựa theo như lời ông chủ Lan nói, núi ngọc này vẫn bày ở trong nhà vợ lớn của ông ta, nhưng bởi vì chuyện gì mà dời tới nhà vợ bé chứ? Cho dù kẻ ngu cũng biết giá trị thứ này không nhỏ, theo lý mà nói vợ cả của ông chủ Lan sẽ không đồng ý cho ông ta đem đồ này cho bà hai.
Nghĩ vậy tôi xui Chú Lê liên lạc với ông chủ Lan, hỏi ông ta sao đang bày khối núi ngọc này ở bên kia, tự nhiên lại muốn dọn nó đến đây? Ông chủ Lan nghe Chú Lê hỏi thì hơi lúng túng, thật ra thì khối núi ngọc này mẹ Lan San San đã ngắm từ sớm, ông chủ Lan cũng bởi cưng chiều bà0hai mà đồng ý với bà ta tìm cơ hội sẽ dời khối ngọc từ bên kia sang bên này.
Nhưng vợ cả ông ta kiểu gì cũng không đồng ý, vì chuyện này mà hai bà vợ cũng gây gổ bất hòa, ông chủ Lan chỉ còn cách dỗ dành hai bà vợ... Cũng không biết vì sao mà đầu năm vừa rồi, người vợ cả lại đột nhiên đồng ý, còn bảo ông ta mau chóng dọn đi để đỡ phiền lòng, vì thế ông chủ Lan đã mua một chiếc xe hơn bốn trăm nghìn xem như bồi thường cho bà cả.
Tôi không khỏi bùi ngùi trong lòng, đối phó với hai người vợ thật là mệt mỏi, như thế này chắc chắn ông chủ Lan sẽ không thọ lâu được... Ngày qua ngày không biết mệt chết bao nhiêu cái nơ ron5thần kinh đây? Đúng thật là đốt tiền!
Chú Lê thấy tôi tỏ ra không hiểu nổi thì cười bảo: “Chuyện như thế này là chuyện thường gặp, đừng nói ông chủ Lan tài sản nhiều thế này, chú đã từng thấy một ông chủ nhỏ, chủ của một công ty vận tải cũng có hai vợ đó. Đúng là thói đời, lòng người không thể đoán trước.”
Tôi nghe vậy thì cười lạnh: “Thói đời đúng là như thế, nhưng ba vợ bốn nàng hầu không phải là noi theo người xưa sao? Thật đáng buồn, thể chẳng phải là vi phạm pháp luật à?”
Đàm Lỗi bên cạnh nghe xong cười nhạo tôi: “Anh Trương, anh đúng là ngây thơ, lại còn phạm pháp... Đất nước chúng ta cũng chẳng có quy định nào là phải kết hôn mới được sinh con?” “Tại sao lại không4có? Không phải là có quy định về số lượng con đấy à? Nếu không thì làm sao mở sổ hộ khẩu được?” Tôi phản bác.
Đàm Lỗi cười nói: “Người có tiền thì tất nhiên sẽ có cách, đứa trẻ cũng đã được sinh ra, chẳng lẽ để chúng có vết đen trong hộ khẩu hay sao?”
Tôi nghe nói vậy thì lắc đầu: “Xem ra sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của anh...”.
Nhưng Chú Lê lại không đồng ý. “Cháu mà còn nghèo? Xem ra chú phải xem lại khái niệm nghèo một lần nữa...”
Chú Lê vừa nhắc vậy, tôi mới nhớ tới số dư tài khoản của mình đúng là không ít, nhưng không biết có phải đã quen với cái nghèo hay không, mà tôi không nhớ mình đã là người có tiền.
Sau đó chúng tôi thương lượng một chút,9cảm thấy vợ cả ông chủ Lan dường như hơi đáng ngờ. Chú Lê nói, núi ngọc chất lượng tốt như thế này, không phải là một hai triệu thì chắc chắn không có được. Làm sao ông chủ Lan có thể cầm bốn trăm ngàn đã có thể thương lượng được với bà cả chứ? Nhưng dù sao cũng liên quan đến mạng người, không biết ông ta có vì cô con gái do bà hai sinh mà đi thăm dò vợ cả của mình không?
Không ngờ trong lúc chúng tôi còn đang không biết có nên tiếp tục điều tra việc này hay không, thì Chú Lê nhận được điện thoại của ông chủ Lan, nói là Lan San San đột nhiên đau bụng, hai người bọn họ không biết có nên đưa đến bệnh viện không hay làm thế nào?
Chú Lê thầm kêu không hay rồi, sợ là thai ma đó đã muốn ra. Vì vậy chú ấy lập tức gọi điện thoại tới dặn dò ông chủ Lan, bảo ông ta trước tiên nấu một bát giấm để cho Lan San San ngửi, rồi chúng tôi lập tức qua đó.
Tôi nghe chú ấy dặn vậy thì hỏi: “Ngửi mùi giấm nấu thì có thể ngừng đau ư?” Chú Lê lắc đầu: “Giấm chua không phải dùng để ngừng đau, nghe nói là thai ma đều không thích ngửi mùi này, làm như vậy chẳng qua là để kéo dài thời gian thai ma kia chào đời thôi...”
Tôi khẽ giật mình: “Làm vậy liệu có hiệu quả không ạ?” Kết quả Chú Lê lại nói: “Không biết, chú cũng lần đầu gặp chuyện thế này.” Nhất thời tôi cũng không biết nên nói gì... Lúc chúng tôi đến nhà họ Lan, Lan San San đã đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi! Chú Lê lập tức dùng châm bạc phong bể mấy huyệt lớn trên người cô bé, cuối cùng tạm thời khống chế tình hình thai ma chuẩn bị ra đời.
Sau đó Chú Lê gọi vợ chồng ông chủ Lan sang một bên, khái quát tình huống hiện giờ của Lan San San cho họ, nhất là những lợi hại trong đó... để họ tự quyết định có dùng thuốc phá thai hay không.
Nhưng chưa nói được hai câu, mẹ Lan San San đã khóc, dẫu sao cũng là chuyện liên quan đến sống chết, cho dù là cha mẹ ruột cũng không thể tùy tiện ra quyết định như vậy. Nhưng tình hình này không thể đợi được nữa, châm bạc của Chú Lê cũng chỉ tạm thời khống chế được, không thể kéo dài lâu.
Cuối cùng, ông chủ Lan quyết định, bảo Chú Lê nhất định phải phá bỏ cái thai ma này, bất kể sống hay chết, bọn họ cũng chấp nhận, so với việc sinh ra một quái vật “không phải người cũng chẳng phải ma” thì thà không sinh ra còn hon.
Chú Lê thấy ông chủ Lan đã bày tỏ thái độ của mình, lập tức lấy ra một bọc thuốc, sau đó dặn bà vú nhà họ đi sắc cho Lan San San uổng, hẳn là có thể giữ được tính mạng của cô bé. Nhưng dù như vậy, mấy người chúng tôi vẫn vô cùng căng thẳng, không biết sau khi uống thuốc, Lan San San sẽ như thế nào.
Không lâu sau, bà vú đã đưa thuốc đã sắc xong vào, nhìn chén thuốc màu đen có mùi kỳ lạ, tôi thầm buồn nôn... Thật may là nhìn Lan San San có vẻ yếu ớt, nhưng có thể uống hết bát thuốc từng hợp từng hớp một. Sau đó Chú Lê dẫn tất cả đàn ông chúng tôi ra ngoài, chỉ để mẹ Lan San San và bà vú ở lại.
/1940
|