*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
lão lõi đời Chú Lê không hỏi gì nhiều về chuyện của chú họ, hai năm nay giữa bọn họ dường như có một mối quan hệ rất vi diệu, có những lúc bọn họ còn liên lạc với nhau mà tôi không hề biết
Lúc ăn cơm, Chú Lê mời bằng được chú họ uống chén rượu, chú họ tôi sinh sống ở Đông Bắc nhiều năm, cũng sớm nhập gia tùy tục, cho nên dù không thích thì chú ấy vẫn uống vài chén
Nhưng tôi phát hiện lúc nào chú ấy cũng mang theo thanh đao Thiên Nhân Trảm bên mình, tuyệt đối không để nó rời khỏi người mình
Điều này khiến tôi rất hứng thú với thanh đao này, muốn nhìn xem nó lợi hại thế nào so3với con dao thép của tôi?
Lúc ăn cơm thì khẳng định là không có cơ hội, nhưng sau đó tôi đưa chú họ đã ngà ngà say về phòng nghỉ ngơi, thừa dịp đó tôi giúp chú ấy tháo thanh đao Thiên Nhân Trảm từ sau lưng đặt lên đầu giường
Ban đầu cũng không có vấn đề gì, vì thanh đao kia bị bọc trong một tấm vải màu vàng bên trên có viết đầy kinh văn, tôi cầm lên tay cũng không cảm giác được trên thân nó có âm khí
Nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệu đã thúc giục tôi mở tấm vải màu vàng ra, dùng tay cảm nhận nó một chút
Lúc đó trong lòng tôi có một loại cảm xúc ma xui quỷ khiến thúc giục, không0cầm được thanh đao này bằng tay không thì không chịu được! Thế là trong lúc nhất thời khí huyết cuồn cuộn, tôi đưa tay mở tấm vải màu vàng bọc thanh đao Thiên Nhân Trảm ra
Trước kia không phải tôi chưa từng nhìn thấy những thứ lợi hại, thậm chí tôi còn đã tự tay cầm vào nó
Nhưng khi đó không so được với hiện tại, xung quanh thanh đao bị khí đen bao trùm, trên thân đao có vô số vong hồn không kể xiết, không biết chú ấy đã đi đến những đầu để tìm được nhiều người sắp chết còn có oán khí đến vậy?
Có điều, tôi vẫn luôn luôn tin tưởng chú họ, chú ấy sẽ không vì mục đích của mình mà không từ5thủ đoạn giống như Hàn Thái Long, những vong hồn trong thanh đao này đều là những vong hồn của người chắc chắn sắp chết
Nghĩ đi nghĩ lại, tay tôi không tự chủ đưa ra, định cầm thanh đao vào trong tay, cảm nhận uy lực của nó
Nhưng tay tôi còn chưa chạm vào chuối đao đã nghe thấy tiếng chú họ vang lên: “Cháu không muốn sống nữa à”
Tôi bị giọng nói của chú họ làm giật nảy mình, lập tức rụt tay lại
Chú họ thấy tôi chưa động vào chuôi đao thì trầm giọng nói: “Trên đao có ký ức của bốn trăm hai mươi mốt âm hồn, những ký ức này đều chứa oán khí nồng đậm, nếu cùng một lúc cháu cảm nhận nhiều ký ức4vong hồn như thế, não cháu có thể bị nổ tung đấy”
Tôi nghe xong lè lưỡi nói: “Ôi, cháu chỉ tò mò thôi mà
Được rồi, lần sau cháu hứa là sẽ không chạm vào thứ này nữa, được không?” Nói xong tôi hậm hực nhanh chóng ra khỏi phòng
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa ra khỏi giường đã nghe thấy Chú Lê bảo chú họ tôi đi từ tinh mơ rồi Tôi tức giận nói: “Đúng là càng già càng hẹp hòi, không phải là cháu chỉ muốn chạm một cái vào bảo bối của chú ấy thôi sao? Không cho sờ thì thôi, làm sao phải chạy nhanh thế?” Chú Lê cười bảo: “Chú họ cháu chỉ muốn tốt cho cháu thôi, thứ kia nếu là người thường chạm9vào chắc chắn thần hồn sẽ bị hao tổn, nếu người như cháu chạm vào”
Tôi thấy Chú Lê ngập ngừng muốn nói lại thôi, bèn hỏi dồn theo: “Nếu cháu chạm vào thì sẽ như thế nào ạ?”
Kết quả Chú Lê lại lắc đầu: “Chú biết đâu được! Nhưng khẳng định là rất nguy hiểm! Cháu thử nghĩ mà xem, trên đó có nhiều oan hồn có oán khí nặng như thế, cùng một lúc ký ức khi còn sống của tất cả bọn họ đều tràn vào đầu cháu, loại cảm giác này sẽ giống như có mấy trăm con vịt cùng quang quạc gọi cháu không ngừng, nhưng cháu lại chỉ có thể chịu đựng mà nghe, vì âm thanh đó không phải từ bên ngoài mà vang lên trong đầu cháu” Nghe chú ấy nói xong tôi cũng cảm thấy hôm qua mình cũng hơi liều lĩnh, lỗ mãng quá, nhưng những đạo lý này không cần họ giải thích tôi cũng hiểu, cũng không hiểu vì sao đêm hôm qua tôi lại xuất hiện ý nghĩ muốn nhân lúc chú họ ngủ thiếp đi để cảm nhận thứ kia
Có lẽ thanh đao kia cũng không có ý tốt với tôi? Muốn dụ dỗ tôi chạm vào nó! Nếu thực sự là như vậy thì thanh đao đó sắp thành tinh rồi, đến lúc đó đừng nói là chú họ không khống chế nổi nó nữa, chỉ sợ còn bị nó khống chế lại ấy
Từ sau khi không còn dao thép nữa, trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy trống rỗng, thế là Đinh Nhất đề nghị tôi đợi qua mười lăm, sẽ giúp tôi đến “chợ ma” ở ngoại ô mua một con dao cổ có thể trừ tà cản tại
Tôi cảm thấy không đáng tin cho lắm, dù sao nơi đó hàng thật thì ít, hàng nước ngoài thì nhiều, người không có mắt nhìn dễ mua phải hàng nhái cũng không biết
Nhưng Đinh Nhất lại tự tin nói với tôi: “Yên tâm đi! Cho dù chúng | ta không mua được hàng thật như cậu nghĩ, thì cũng chắc chắn trăm phần trăm là không mua phải hàng giả”
Chú Lê ngồi bên cạnh phụ họa theo: “Nhân lực của Đinh Nhất vô cùng chuẩn, bây giờ bảo bối có thể trừ tà quá ít, có thể tìm được thì rất tốt, còn nếu như không có thì cũng không cần cưỡng cầu, loại chuyện này phải xem duyên phận”
Hôm sau, trời còn chưa sáng tôi đã bị Đinh Nhất gọi dậy, chuẩn bị lượn lờ đi chợ ma ở ngoại ô thành phố
Sáng sớm mùa xuân, trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài, lạnh tê tái, kết quả khi chúng tôi đi vào chợ ma thì phát hiện cả con phổ toàn là hàng lởm
Mới đầu chúng tôi dạo quanh một vòng, không phát hiện có đồ vật gì thu hút sự chú ý của chúng tôi, đúng như lời Đinh Nhất nói, nơi này rất nhiều hàng giả
Đương nhiên, ngoài những đồ cổ thật thật giả giả, thì còn có cả một số đồ cũ đổi chủ nữa
Còn không phải à, vừa rồi chúng tôi đi qua một quầy bán máy ảnh, trên đó trưng bày đủ loại máy ảnh
Từ những kiểu cũ kỹ từ ngày xưa đến những loại máy DSL đời mới nhất mà giới trẻ bây giờ ưa thích, có thể nói là muốn loại nào có loại đó
Tôi cảm thấy cứ đi ngó không thể này cũng không được hay lắm, thể là bèn dừng chân bên quầy bán máy ảnh lâu hơn một chút
Nhưng nhìn kĩ, tôi phát hiện trong một loạt những chiếc máy ảnh trên quầy, có một cái có vẻ khác thường hơn
Đó là một chiếc máy ảnh màu hồng có vỏ bằng nhựa, so với những cái máy ảnh bên cạnh, màu sắc của nó nổi bật hẳn lên, hình dáng cũng khá đặc biệt, giống như đồ chơi của trẻ em vậy
Sở dĩ nó thu hút được sự chú ý của tôi không phải bởi vì ngoại hình đặc biệt, mà vì trong lúc lơ đãng tôi phát hiện trên chiếc máy ảnh này thấp thoáng có khí đen, giống như có âm hồn bán trên đó
Thế là tôi chỉ vào cái máy ảnh và hỏi ông chủ: “Ông chủ, đây là máy ảnh thật à? Sao nhìn giống đồ chơi trẻ em vậy?”
lão lõi đời Chú Lê không hỏi gì nhiều về chuyện của chú họ, hai năm nay giữa bọn họ dường như có một mối quan hệ rất vi diệu, có những lúc bọn họ còn liên lạc với nhau mà tôi không hề biết
Lúc ăn cơm, Chú Lê mời bằng được chú họ uống chén rượu, chú họ tôi sinh sống ở Đông Bắc nhiều năm, cũng sớm nhập gia tùy tục, cho nên dù không thích thì chú ấy vẫn uống vài chén
Nhưng tôi phát hiện lúc nào chú ấy cũng mang theo thanh đao Thiên Nhân Trảm bên mình, tuyệt đối không để nó rời khỏi người mình
Điều này khiến tôi rất hứng thú với thanh đao này, muốn nhìn xem nó lợi hại thế nào so3với con dao thép của tôi?
Lúc ăn cơm thì khẳng định là không có cơ hội, nhưng sau đó tôi đưa chú họ đã ngà ngà say về phòng nghỉ ngơi, thừa dịp đó tôi giúp chú ấy tháo thanh đao Thiên Nhân Trảm từ sau lưng đặt lên đầu giường
Ban đầu cũng không có vấn đề gì, vì thanh đao kia bị bọc trong một tấm vải màu vàng bên trên có viết đầy kinh văn, tôi cầm lên tay cũng không cảm giác được trên thân nó có âm khí
Nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệu đã thúc giục tôi mở tấm vải màu vàng ra, dùng tay cảm nhận nó một chút
Lúc đó trong lòng tôi có một loại cảm xúc ma xui quỷ khiến thúc giục, không0cầm được thanh đao này bằng tay không thì không chịu được! Thế là trong lúc nhất thời khí huyết cuồn cuộn, tôi đưa tay mở tấm vải màu vàng bọc thanh đao Thiên Nhân Trảm ra
Trước kia không phải tôi chưa từng nhìn thấy những thứ lợi hại, thậm chí tôi còn đã tự tay cầm vào nó
Nhưng khi đó không so được với hiện tại, xung quanh thanh đao bị khí đen bao trùm, trên thân đao có vô số vong hồn không kể xiết, không biết chú ấy đã đi đến những đầu để tìm được nhiều người sắp chết còn có oán khí đến vậy?
Có điều, tôi vẫn luôn luôn tin tưởng chú họ, chú ấy sẽ không vì mục đích của mình mà không từ5thủ đoạn giống như Hàn Thái Long, những vong hồn trong thanh đao này đều là những vong hồn của người chắc chắn sắp chết
Nghĩ đi nghĩ lại, tay tôi không tự chủ đưa ra, định cầm thanh đao vào trong tay, cảm nhận uy lực của nó
Nhưng tay tôi còn chưa chạm vào chuối đao đã nghe thấy tiếng chú họ vang lên: “Cháu không muốn sống nữa à”
Tôi bị giọng nói của chú họ làm giật nảy mình, lập tức rụt tay lại
Chú họ thấy tôi chưa động vào chuôi đao thì trầm giọng nói: “Trên đao có ký ức của bốn trăm hai mươi mốt âm hồn, những ký ức này đều chứa oán khí nồng đậm, nếu cùng một lúc cháu cảm nhận nhiều ký ức4vong hồn như thế, não cháu có thể bị nổ tung đấy”
Tôi nghe xong lè lưỡi nói: “Ôi, cháu chỉ tò mò thôi mà
Được rồi, lần sau cháu hứa là sẽ không chạm vào thứ này nữa, được không?” Nói xong tôi hậm hực nhanh chóng ra khỏi phòng
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa ra khỏi giường đã nghe thấy Chú Lê bảo chú họ tôi đi từ tinh mơ rồi Tôi tức giận nói: “Đúng là càng già càng hẹp hòi, không phải là cháu chỉ muốn chạm một cái vào bảo bối của chú ấy thôi sao? Không cho sờ thì thôi, làm sao phải chạy nhanh thế?” Chú Lê cười bảo: “Chú họ cháu chỉ muốn tốt cho cháu thôi, thứ kia nếu là người thường chạm9vào chắc chắn thần hồn sẽ bị hao tổn, nếu người như cháu chạm vào”
Tôi thấy Chú Lê ngập ngừng muốn nói lại thôi, bèn hỏi dồn theo: “Nếu cháu chạm vào thì sẽ như thế nào ạ?”
Kết quả Chú Lê lại lắc đầu: “Chú biết đâu được! Nhưng khẳng định là rất nguy hiểm! Cháu thử nghĩ mà xem, trên đó có nhiều oan hồn có oán khí nặng như thế, cùng một lúc ký ức khi còn sống của tất cả bọn họ đều tràn vào đầu cháu, loại cảm giác này sẽ giống như có mấy trăm con vịt cùng quang quạc gọi cháu không ngừng, nhưng cháu lại chỉ có thể chịu đựng mà nghe, vì âm thanh đó không phải từ bên ngoài mà vang lên trong đầu cháu” Nghe chú ấy nói xong tôi cũng cảm thấy hôm qua mình cũng hơi liều lĩnh, lỗ mãng quá, nhưng những đạo lý này không cần họ giải thích tôi cũng hiểu, cũng không hiểu vì sao đêm hôm qua tôi lại xuất hiện ý nghĩ muốn nhân lúc chú họ ngủ thiếp đi để cảm nhận thứ kia
Có lẽ thanh đao kia cũng không có ý tốt với tôi? Muốn dụ dỗ tôi chạm vào nó! Nếu thực sự là như vậy thì thanh đao đó sắp thành tinh rồi, đến lúc đó đừng nói là chú họ không khống chế nổi nó nữa, chỉ sợ còn bị nó khống chế lại ấy
Từ sau khi không còn dao thép nữa, trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy trống rỗng, thế là Đinh Nhất đề nghị tôi đợi qua mười lăm, sẽ giúp tôi đến “chợ ma” ở ngoại ô mua một con dao cổ có thể trừ tà cản tại
Tôi cảm thấy không đáng tin cho lắm, dù sao nơi đó hàng thật thì ít, hàng nước ngoài thì nhiều, người không có mắt nhìn dễ mua phải hàng nhái cũng không biết
Nhưng Đinh Nhất lại tự tin nói với tôi: “Yên tâm đi! Cho dù chúng | ta không mua được hàng thật như cậu nghĩ, thì cũng chắc chắn trăm phần trăm là không mua phải hàng giả”
Chú Lê ngồi bên cạnh phụ họa theo: “Nhân lực của Đinh Nhất vô cùng chuẩn, bây giờ bảo bối có thể trừ tà quá ít, có thể tìm được thì rất tốt, còn nếu như không có thì cũng không cần cưỡng cầu, loại chuyện này phải xem duyên phận”
Hôm sau, trời còn chưa sáng tôi đã bị Đinh Nhất gọi dậy, chuẩn bị lượn lờ đi chợ ma ở ngoại ô thành phố
Sáng sớm mùa xuân, trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài, lạnh tê tái, kết quả khi chúng tôi đi vào chợ ma thì phát hiện cả con phổ toàn là hàng lởm
Mới đầu chúng tôi dạo quanh một vòng, không phát hiện có đồ vật gì thu hút sự chú ý của chúng tôi, đúng như lời Đinh Nhất nói, nơi này rất nhiều hàng giả
Đương nhiên, ngoài những đồ cổ thật thật giả giả, thì còn có cả một số đồ cũ đổi chủ nữa
Còn không phải à, vừa rồi chúng tôi đi qua một quầy bán máy ảnh, trên đó trưng bày đủ loại máy ảnh
Từ những kiểu cũ kỹ từ ngày xưa đến những loại máy DSL đời mới nhất mà giới trẻ bây giờ ưa thích, có thể nói là muốn loại nào có loại đó
Tôi cảm thấy cứ đi ngó không thể này cũng không được hay lắm, thể là bèn dừng chân bên quầy bán máy ảnh lâu hơn một chút
Nhưng nhìn kĩ, tôi phát hiện trong một loạt những chiếc máy ảnh trên quầy, có một cái có vẻ khác thường hơn
Đó là một chiếc máy ảnh màu hồng có vỏ bằng nhựa, so với những cái máy ảnh bên cạnh, màu sắc của nó nổi bật hẳn lên, hình dáng cũng khá đặc biệt, giống như đồ chơi của trẻ em vậy
Sở dĩ nó thu hút được sự chú ý của tôi không phải bởi vì ngoại hình đặc biệt, mà vì trong lúc lơ đãng tôi phát hiện trên chiếc máy ảnh này thấp thoáng có khí đen, giống như có âm hồn bán trên đó
Thế là tôi chỉ vào cái máy ảnh và hỏi ông chủ: “Ông chủ, đây là máy ảnh thật à? Sao nhìn giống đồ chơi trẻ em vậy?”
/1940
|