Người Tìm Xác

Chương 1647: Bà chủ nhà

/1940


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chờ đến khi cô ấy tỉnh lại thì đã thấy mình bị buộc chặt hai tay nằm trên giường.

Có người ở thời điểm gặp nguy hiểm sẽ tìm cách tự cứu lấy mình, mà có người thì lại làm ra một vài hành vi thiểu lý trí, gây kích thích mâu thuẫn, Lữ Diễm chính là cô gái thuộc dạng thứ hai.

Khi cô ấy thấy mình bị trói trên giường, lập tức hét lớn: “Anh mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! Cứu mạng! Mau đến cứu người!”

Gã đàn ông thấy Lữ Diễm vừa tỉnh dậy đã gào hét toáng loạn, bèn đi đến bên giường hung dữ nói: “Im mồm đi! Kiểu như cô tôi thấy nhiều rồi, bên ngoài thì gọn gàng xinh đẹp, trong nội3tâm lại luôn luôn nghĩ cách bám lấy kẻ có tiền! Tôi không có tiền! Tôi có tiền mà phải tìm đến dạng như cô à? Nếu tôi có tiền thì muốn loại phụ nữ thể nào mà không được?”

Lữ Diễm chưa từng trải qua chuyện này, cô ấy thấy lời nói của người đàn ông không mạch lạc, rất khó hiểu, trong lòng cực kỳ sợ hãi..

Nhưng hai tay cô ấy bị trói chặt không thể làm gì khác, chỉ đành liều mạng hét lớn

Gã đàn ông thấy mình không đe dọa được Lữ Diễm, bèn cầm một cái gối trên giường bịt miệng Lữ Diễm lại, không để cô tiếp tục hét lên nữa..

Có lẽ lúc đó gã đàn ông kia vốn không có ý định giết chết Lữ Diễm, nhưng vì0hắn không muốn Lữ Diễm phát ra bất cứ âm thanh nào nữa nên đã dùng gối bịt kín cả miệng và mũi của cô ấy lại, khiến cô ấy không những không kêu được mà thở cũng không được nữa.

Lữ Diễm cứ thể chết đi..

Cuộc sống mới của cô ấy vừa bắt đầu, còn chưa kịp hưởng thụ điều gì thì tất cả đã dừng lại

Thậm chí đến lúc chết cô ấy vẫn không biết gã đàn ông đã giết mình là ai? Vì sao hắn lại làm như vậy?

Khi tôi lấy lại tinh thần từ ký ức tàn hồn của Lữ Diễm, tôi phát hiện người pháp y kia đang kinh ngạc nhìn tôi..

Thật ra tôi cũng không biết mỗi lần tôi rơi vào trạng thái cảm nhận tàn hồn thì trông5sẽ như thế nào, có lẽ trông sẽ hết sức kỳ quái, nếu không đồng chí pháp y này cũng không có vẻ mặt như hiện tại.

Triệu Tinh Vũ bình tĩnh nói: “Thế nào? Phát hiện điều gì sao?”

Tôi thở dài, sau đó cởi găng tay cao su ra và nói: “Chuyện xảy ra vào cuối thu năm ngoái, hung thủ hẳn là người thuê nhà cuối cùng của căn hộ này.”

Triệu Tinh Vũ lập tức gọi điện cho một người đồng nghiệp của mình, hỏi người kia đã tìm được thông tin của người thuê ngôi nhà này chưa? Kết quả không bao lâu sau, có một người phụ nữ vóc dáng cao lớn, khoảng bốn mươi tuổi đi theo một cảnh sát vào trong sân.

Người phụ nữ mập mạp vừa đi vào4sân thì gục xuống gào khóc: “Ông trời ơi! Là kẻ mất dạy nào đã giết người trong nhà của tôi thế này! Sau này còn ai dám thuê nhà của tôi nữa! Tình huống thế này có phải chính phủ cũng nên có bồi thường không hả?”

Triệu Tinh Vũ tức giận nói: “Nhà này của bà đã thuộc diện giải tỏa, bà còn muốn đền bù gì nữa? Có phải thèm tiền đến điên rồi không?”

Người phụ nữ trung niên kia sững lại, sau đó vỗ đầu nói: “Đúng, đúng, đúng! Anh xem trí nhớ của tôi này! Đây thật sự không phải nhà của tôi! Đồng chí cảnh sát, nhà này đã không còn là nhà của tôi nữa, vậy người chết trong này cũng đâu có liên quan gì đến tôi,9tôi đi trước đây!”

Tôi nghe xong liền biết người phụ nữ mập này cũng không dễ nói chuyện, nên bèn lạnh giọng bảo: “Tuy nhà này bây giờ không phải của bà nữa, nhưng thời điểm cô gái kia chết thì căn nhà này vẫn là của bà, nếu như bà không muốn tạo thêm phiền phức..

thì phải thành thật phối hợp với cảnh sát để điều tra vụ án!”.

Hai mắt bà ta đảo vòng quanh, sau đó cười khẽ nói: “Phối hợp! Đương nhiên phải phối hợp rồi! Anh nói xem tôi nên phối hợp như thế nào?”

Triệu Tinh Vũ lấy laptop ra, vừa đánh máy vừa hỏi: “Nhà này của bà bị thu hồi khi nào?” Bà ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoảng tháng chín năm ngoái, bồi thường cho tôi không đến một triệu hai trăm đồng, số tiền đó trong thành phố đâu đủ để mua nổi căn nhà nào! Tôi bây giờ vẫn còn đang ở nhờ nhà người quen, đồng chí cảnh sát, các anh có quản lý chuyện này không? Tôi...”

“Hỏi bà cái gì thì trả lời cái đó! Đừng nói mấy chuyện không liên quan đến vụ án!” Triệu Tinh Vũ cáu kỉnh

Tôi thấy cứ hỏi đáp như thế không biết đến bao giờ mới hỏi ra được vấn đề mấu chốt, liền nói gọn gàng dứt khoát với bà ta: “Người cuối cùng thuê nhà này của bà là ai? Bà còn giữ cách liên lạc với người đó không?” Bà ta không suy nghĩ lâu, vẻ mặt khó chịu, nói: “Đừng nhắc đến tên khốn nạn đó nữa! Lúc chuyển đi còn mang theo hết cả đồ điện trong nhà tôi! Đúng rồi! Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án! Con rùa rụt đầu kia đã trộm tất cả đồ trong nhà tôi!”

Tôi quay lại nhìn cách bài trí căn nhà, trên mặt sàn xi măng là cái giường gỗ mới bị phá, khung cửa sổ bằng gỗ còn hở tứ phía..

Thật không biết những đồ điện mà bà ta nói trước đây được đặt ở đâu? Không phải đồ bà ta nói là quạt trấn đấy chứ?

Triệu Tinh Vũ cố gắng nén cơn tức trong lòng: “Tôi hy vọng bà có thể phối hợp nói rõ ràng tình hình của người khách trọ kia cho chúng tôi biết, như vậy mới có thể xóa được hiềm nghi về phía bà...” Bà ta lập tức loạn lên: “Tôi có gì để nghi ngờ! Ai biết cô ta chết như thế nào! Cảnh sát các anh không phá được án cũng đừng đi vu oan linh tinh lên người tôi!”

Rốt cuộc Triệu Tinh Vũ không nhịn được nữa, mặt trầm xuống, nói: “Tôi không phải dọa bà! Người chết trong nhà bị hại vào khoảng tháng năm năm ngoái, nếu như bà không thể nói rõ tình trạng khách trọ ở nhà bà thời điểm đó, thì bây giờ bà phải theo tôi về đồn cảnh sát! Tôi tin rằng ở đó bà sẽ nhớ ra được một ít chuyện đấy.” Nói rồi Triệu Tinh Vũ liếc mắt ra hiệu cho hai cảnh sát đứng cạnh đó, bọn họ lập tức hiểu ý, đi đến định đưa người phụ nữ mập kia lên xe cảnh sát

Bà ta thấy không thể qua loa được nữa, lại ngồi bệt xuống đất gào khóc: “Tôi không giết người! Các ngươi không thế vu oan cho người tốt được!”

“Im miệng!” Đinh Nhất nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên quát lớn, người phụ nữ mập kia bị dọa sợ nuốt câu nói tiếp theo vào bụng.

Tôi thấy người phụ nữ đó không gào thét nữa thì ngồi xổm xuống cạnh bà ta, sau đó đưa cho bà ta một tờ giấy: “Bà chị này, tôi cũng biết chị là người tốt, chắc chắn không phải kẻ giết người, nhưng dù sao người ta cũng chết trong nhà của chị, nếu như chị không chịu phối hợp với cảnh sát, thì cảnh sát cũng chỉ có thể nghi ngờ chị cố ý bao che cho hung thủ giết người.”

Người phụ nữ mập mạp kia không lên tiếng, nhưng ánh mắt liên tục chuyển động, liếc ngang liếc dọc, xem ra trong thâm tâm bà ta nhất định đã làm việc gì đó trái với lương tâm không dám nói ra...

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status