*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra tôi cũng đang muốn hỏi vụ án đêm qua thế nào nhưng lại sợ đối phương không tiện nói cho tôi biết.
Kết quả Triệu Tinh Vũ lại hỏi trước tôi một bước: “Vụ án hôm qua thế nào? Hai thằng khốn đó nhận tội chưa?”
Cảnh sát Lý nghe xong thở dài, nói: “Nhận tội thì nhận rồi..
Chỉ tiếc chắc sẽ không bị kết án quá nặng.”
Sau đó cảnh sát Lý nói cho chúng tôi biết, ban đầu hai tên này còn cãi mình chỉ thấy Lý Dao Dao quá say nên thuê một căn phòng để cho cô ấy nghỉ ngơi, vậy mà vừa vào của cô ấy đã nôn, vì thế bọn họ mới cởi hết quần áo3trên người Lý Dao Dao ra
Còn tại sao cô ấy lại rơi từ trên cửa sổ xuống thì hoàn toàn là do cô ấy say quá mà thôi.
Nhưng sau đó bên pháp y tìm thấy trong dịch dạ dày của Lý Dao Dao có một số thành phần của thuốc mê, lần này hai tên kia không còn đường chối cãi, lập tức khai nhận toàn bộ hành động phạm tội đêm qua
Từ những chứng cứ hiện tại mà cảnh sát nắm được, hai tên này bị thành lập tội danh cưỡng bức, còn về cái chết của Lý Dao Dao..
Nhiều lắm chỉ phán định là ngộ sát
Từ biểu cảm của cảnh sát Lý và Triệu Tinh Vũ thì không khó0để nhận ra trong lòng họ đã biết trước điều này..
Đúng là quá lời cho hai kẻ khốn nạn đó.
Đúng lúc này có một tiếng khóc truyền đến từ cách đó không xa, chúng tôi nghe tiếng bèn quay ra nhìn thì thấy có đôi vợ chồng già đang được người ta dìu đi ra từ nhà xác
Tôi đã thấy họ qua trí nhớ của Lý Dao Dao, đôi vợ chồng già này chính là cha mẹ của cô ấy.
Nỗi đau đớn khi đến tuổi này rồi mà mất con gái, người ngoài không thể nào hiểu được, nó sẽ bám theo họ đến tận cuối cuộc đời..
Người xưa vẫn thường nói trái tim con người đều hướng xuống cho nên5mọi người đều yêu con cái hơn yêu cha mẹ, vì thế lúc tuổi già mà mất con thật ra là đáng thương nhất.
Có lần tôi đã đọc qua một mẩu tin nói là một cặp vợ chồng già sau khi “mất đứa con độc nhất”, đến sáu mươi tuổi lại sinh được một cặp sinh đôi
Nhưng trong số những cặp vợ chồng “mất đứa con độc nhất” thì những người có tài lực và quyết đoán như thế cũng chỉ là số ít, còn lại đại đa số người đều đau khổ sống đến cuối đời.
Lúc này chỉ thấy mẹ của Lý Dao Dao đột nhiên quỳ xuống trước cảnh sát khóc lóc và nói: “Chúng tôi không cần bồi4thường, tôi chỉ muốn tòa án phản hai kẻ khốn nạn kia tử hình! Tôi không cần dù chỉ một đồng, tôi chỉ muốn bọn chúng đến mạng cho con gái tôi thôi!”
Nghe tiếng khóc khàn cả giọng làm lòng tôi cảm thấy đau xót, mặc dù tôi đã qua tuổi đa sầu đa cảm, thế nhưng khi đối mặt với những chuyện như thế này thì thật sự trái tim tôi không thể sắt đá nổi
Bên phía Triệu Tinh Vũ còn phải chờ đóng dấu một phần hồ sơ cho nên chúng tôi cũng phải chờ đến chiều mới có thể trở về, tôi thấy thế bèn nói nhỏ vào tại Đinh Nhất vài câu, sau đó đi ra khỏi9trụ sở cảnh sát.
Triệu Tinh Vũ thấy vậy thì hỏi Đinh Nhất: “Cậu ta đi đâu thế?”
Đinh Nhất nhún vai: “Ai biết được?”
Một mình tôi đứng dưới lầu chờ mấy phút thì thấy cha mẹ Lý Dao Dao hai mắt thất thần đi từ bên trong ra
Tôi lập tức tiến lên đón bọn họ và nói: “Bất kể hai người có tin hay không, nhưng cháu có thể dùng cách khác thử giúp Lý Dao Dao báo thù.”
Đầu tiên hai vợ chồng họ sững sờ, sau đó cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới..
Thật ra bọn họ không tin lời của tôi cũng rất bình thường, vì dù sao trước đây chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt, mà giờ tối tự nhiên đi lên nói có thể dùng cách khác báo thù cho con của họ, họ không coi tôi là lừa đảo mới lạ đấy?
Thật ra lúc đó tôi chỉ nhất thời xúc động chứ không hề nghĩ đến hậu quả gì
Chẳng qua tôi cảm thấy ông trời đã để tôi gặp chuyện này thì tôi nên làm chút gì đó vì cô gái đáng thương ấy...
Nhưng tôi không ngờ được là lúc này cha của Lý Dao Dao đột nhiên trầm giọng nói: “Chúng tôi cần làm gì?” Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm rồi bảo: “Cháu cần ngày sinh tháng đẻ của Lý Dao Dao, mặc dù cháu không thể khiến cho hai kẻ khốn nạn kia lấy mạng đền mạng, nhưng có thể làm cho chúng từ nay về sau sống không bằng chết...” Lúc tôi quay trở lại trụ sở cảnh sát thì thấy cảnh sát Lý đang tán gẫu với Triệu Tinh Vũ, bọn họ thấy tôi trở về thì hỏi tôi vừa đi đâu? Tôi cười rồi lắc chiếc túi ny lông trong tay: “Tôi đi mua mấy chai nước để uống trên đường.”
Sau đó tôi đi tới bên người Triệu Tinh Vũ và rỉ tai vài câu với anh ta, anh ta nghe xong nói với giọng hơi khó khăn: “Cái này không đúng quy định lắm...”
Cảnh sát Lý đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì không đúng quy định?” Triệu Tinh Vũ vội thì thầm vài câu vào tai anh ta, sau đó sắc mặt cảnh sát Lý cũng hơi do dự..
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu, nói: “Cậu Trường đã giúp chúng tôi tìm ra danh tính thực sự của Hứa Tĩnh nền trả lại ân tình này cũng là hợp lý, nhưng mà hai chúng tôi cũng phải có mặt ở đó mới được.”
Triệu Tinh Vũ quay đầu nhìn về phía tôi, tôi lập tức gật đầu: “Không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn hỏi hai người bọn họ một vấn đề...” Trong phòng thẩm vấn, người đã từng được mọi người tung hô và nịnh nọt là Tổng giám đốc Mã giờ lại ngồi cúi đầu ủ rũ trước mặt tôi, tôi lấy ra một chai nước lọc trong túi ni lông và đặt ở trước mặt gã rồi nói: “Đừng khẩn trương, uống nước trước đi...”
Tổng giám đốc Mã nhìn tôi một chút, sau đó không hề nghĩ ngợi mà cầm chai nước trước mặt lên uống sạch
Tôi thấy thể thì cười và nói với cảnh sát Lý: “Lúc mấy người thẩm vấn không cho uống nước hả?” Cảnh sát Lý lạnh lùng liếc nhìn Tổng giám đốc Mã, sau đó hừ nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ sợ Tổng giám đốc Mã quá khẩn trương nên quên đưa ra yêu cầu muốn uống nước.”
Tổng giám đốc Mã dùng vẻ mặt cầu xin, nói: “Các người còn muốn hỏi điều gì nữa? Tôi đã khai hết toàn bộ rồi còn gì! Thật sự đúng là cô ta tự rơi xuống! Lúc đó tôi vào Tiểu Lưu chạy tới kéo cô ta, nhưng vì trên tay quá trơn mà cô ta lại liều mạng giãy giụa cho nên cuối cùng vẫn bị rơi xuống.” Tôi gật đầu một cái rồi nói: “Chà..
Vậy chẳng lẽ Lý Dao Dao còn phải cảm ơn các người lúc đó đã xả thân cứu giúp hả?” Tổng giám đốc Mã dùng hai tay ôm đầu: “Tôi cũng hối hận lắm! Hiện giờ tôi đã hối hận muốn chết rồi! Nếu biết trước chuyện sẽ như thế này thì tôi chắc chắn sẽ không nghe theo lời khuyến khích của Tiểu Lưu mà làm như thế đâu! Nhưng mấy người yên tâm, tôi sẽ bồi thường Lý Dao Dao, tôi nhất định sẽ bồi thường cô ta!”
Thật ra tôi cũng đang muốn hỏi vụ án đêm qua thế nào nhưng lại sợ đối phương không tiện nói cho tôi biết.
Kết quả Triệu Tinh Vũ lại hỏi trước tôi một bước: “Vụ án hôm qua thế nào? Hai thằng khốn đó nhận tội chưa?”
Cảnh sát Lý nghe xong thở dài, nói: “Nhận tội thì nhận rồi..
Chỉ tiếc chắc sẽ không bị kết án quá nặng.”
Sau đó cảnh sát Lý nói cho chúng tôi biết, ban đầu hai tên này còn cãi mình chỉ thấy Lý Dao Dao quá say nên thuê một căn phòng để cho cô ấy nghỉ ngơi, vậy mà vừa vào của cô ấy đã nôn, vì thế bọn họ mới cởi hết quần áo3trên người Lý Dao Dao ra
Còn tại sao cô ấy lại rơi từ trên cửa sổ xuống thì hoàn toàn là do cô ấy say quá mà thôi.
Nhưng sau đó bên pháp y tìm thấy trong dịch dạ dày của Lý Dao Dao có một số thành phần của thuốc mê, lần này hai tên kia không còn đường chối cãi, lập tức khai nhận toàn bộ hành động phạm tội đêm qua
Từ những chứng cứ hiện tại mà cảnh sát nắm được, hai tên này bị thành lập tội danh cưỡng bức, còn về cái chết của Lý Dao Dao..
Nhiều lắm chỉ phán định là ngộ sát
Từ biểu cảm của cảnh sát Lý và Triệu Tinh Vũ thì không khó0để nhận ra trong lòng họ đã biết trước điều này..
Đúng là quá lời cho hai kẻ khốn nạn đó.
Đúng lúc này có một tiếng khóc truyền đến từ cách đó không xa, chúng tôi nghe tiếng bèn quay ra nhìn thì thấy có đôi vợ chồng già đang được người ta dìu đi ra từ nhà xác
Tôi đã thấy họ qua trí nhớ của Lý Dao Dao, đôi vợ chồng già này chính là cha mẹ của cô ấy.
Nỗi đau đớn khi đến tuổi này rồi mà mất con gái, người ngoài không thể nào hiểu được, nó sẽ bám theo họ đến tận cuối cuộc đời..
Người xưa vẫn thường nói trái tim con người đều hướng xuống cho nên5mọi người đều yêu con cái hơn yêu cha mẹ, vì thế lúc tuổi già mà mất con thật ra là đáng thương nhất.
Có lần tôi đã đọc qua một mẩu tin nói là một cặp vợ chồng già sau khi “mất đứa con độc nhất”, đến sáu mươi tuổi lại sinh được một cặp sinh đôi
Nhưng trong số những cặp vợ chồng “mất đứa con độc nhất” thì những người có tài lực và quyết đoán như thế cũng chỉ là số ít, còn lại đại đa số người đều đau khổ sống đến cuối đời.
Lúc này chỉ thấy mẹ của Lý Dao Dao đột nhiên quỳ xuống trước cảnh sát khóc lóc và nói: “Chúng tôi không cần bồi4thường, tôi chỉ muốn tòa án phản hai kẻ khốn nạn kia tử hình! Tôi không cần dù chỉ một đồng, tôi chỉ muốn bọn chúng đến mạng cho con gái tôi thôi!”
Nghe tiếng khóc khàn cả giọng làm lòng tôi cảm thấy đau xót, mặc dù tôi đã qua tuổi đa sầu đa cảm, thế nhưng khi đối mặt với những chuyện như thế này thì thật sự trái tim tôi không thể sắt đá nổi
Bên phía Triệu Tinh Vũ còn phải chờ đóng dấu một phần hồ sơ cho nên chúng tôi cũng phải chờ đến chiều mới có thể trở về, tôi thấy thế bèn nói nhỏ vào tại Đinh Nhất vài câu, sau đó đi ra khỏi9trụ sở cảnh sát.
Triệu Tinh Vũ thấy vậy thì hỏi Đinh Nhất: “Cậu ta đi đâu thế?”
Đinh Nhất nhún vai: “Ai biết được?”
Một mình tôi đứng dưới lầu chờ mấy phút thì thấy cha mẹ Lý Dao Dao hai mắt thất thần đi từ bên trong ra
Tôi lập tức tiến lên đón bọn họ và nói: “Bất kể hai người có tin hay không, nhưng cháu có thể dùng cách khác thử giúp Lý Dao Dao báo thù.”
Đầu tiên hai vợ chồng họ sững sờ, sau đó cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới..
Thật ra bọn họ không tin lời của tôi cũng rất bình thường, vì dù sao trước đây chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt, mà giờ tối tự nhiên đi lên nói có thể dùng cách khác báo thù cho con của họ, họ không coi tôi là lừa đảo mới lạ đấy?
Thật ra lúc đó tôi chỉ nhất thời xúc động chứ không hề nghĩ đến hậu quả gì
Chẳng qua tôi cảm thấy ông trời đã để tôi gặp chuyện này thì tôi nên làm chút gì đó vì cô gái đáng thương ấy...
Nhưng tôi không ngờ được là lúc này cha của Lý Dao Dao đột nhiên trầm giọng nói: “Chúng tôi cần làm gì?” Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm rồi bảo: “Cháu cần ngày sinh tháng đẻ của Lý Dao Dao, mặc dù cháu không thể khiến cho hai kẻ khốn nạn kia lấy mạng đền mạng, nhưng có thể làm cho chúng từ nay về sau sống không bằng chết...” Lúc tôi quay trở lại trụ sở cảnh sát thì thấy cảnh sát Lý đang tán gẫu với Triệu Tinh Vũ, bọn họ thấy tôi trở về thì hỏi tôi vừa đi đâu? Tôi cười rồi lắc chiếc túi ny lông trong tay: “Tôi đi mua mấy chai nước để uống trên đường.”
Sau đó tôi đi tới bên người Triệu Tinh Vũ và rỉ tai vài câu với anh ta, anh ta nghe xong nói với giọng hơi khó khăn: “Cái này không đúng quy định lắm...”
Cảnh sát Lý đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì không đúng quy định?” Triệu Tinh Vũ vội thì thầm vài câu vào tai anh ta, sau đó sắc mặt cảnh sát Lý cũng hơi do dự..
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu, nói: “Cậu Trường đã giúp chúng tôi tìm ra danh tính thực sự của Hứa Tĩnh nền trả lại ân tình này cũng là hợp lý, nhưng mà hai chúng tôi cũng phải có mặt ở đó mới được.”
Triệu Tinh Vũ quay đầu nhìn về phía tôi, tôi lập tức gật đầu: “Không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn hỏi hai người bọn họ một vấn đề...” Trong phòng thẩm vấn, người đã từng được mọi người tung hô và nịnh nọt là Tổng giám đốc Mã giờ lại ngồi cúi đầu ủ rũ trước mặt tôi, tôi lấy ra một chai nước lọc trong túi ni lông và đặt ở trước mặt gã rồi nói: “Đừng khẩn trương, uống nước trước đi...”
Tổng giám đốc Mã nhìn tôi một chút, sau đó không hề nghĩ ngợi mà cầm chai nước trước mặt lên uống sạch
Tôi thấy thể thì cười và nói với cảnh sát Lý: “Lúc mấy người thẩm vấn không cho uống nước hả?” Cảnh sát Lý lạnh lùng liếc nhìn Tổng giám đốc Mã, sau đó hừ nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ sợ Tổng giám đốc Mã quá khẩn trương nên quên đưa ra yêu cầu muốn uống nước.”
Tổng giám đốc Mã dùng vẻ mặt cầu xin, nói: “Các người còn muốn hỏi điều gì nữa? Tôi đã khai hết toàn bộ rồi còn gì! Thật sự đúng là cô ta tự rơi xuống! Lúc đó tôi vào Tiểu Lưu chạy tới kéo cô ta, nhưng vì trên tay quá trơn mà cô ta lại liều mạng giãy giụa cho nên cuối cùng vẫn bị rơi xuống.” Tôi gật đầu một cái rồi nói: “Chà..
Vậy chẳng lẽ Lý Dao Dao còn phải cảm ơn các người lúc đó đã xả thân cứu giúp hả?” Tổng giám đốc Mã dùng hai tay ôm đầu: “Tôi cũng hối hận lắm! Hiện giờ tôi đã hối hận muốn chết rồi! Nếu biết trước chuyện sẽ như thế này thì tôi chắc chắn sẽ không nghe theo lời khuyến khích của Tiểu Lưu mà làm như thế đâu! Nhưng mấy người yên tâm, tôi sẽ bồi thường Lý Dao Dao, tôi nhất định sẽ bồi thường cô ta!”
/1940
|