*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thằng hai đều do bà chiều mà ra! Chuyện nào có đơn giản như bà nghĩ? Từ trước đến giờ nó đều là cái thằng ăn bốc nói phét, bà biết nó đòi số tiền này để làm gì không? Số tiền này là do bé Quyên kiếm được và nhờ chúng ta giữ hộ
Bà không biết xấu hổ mà lấy tiền của con gái và con rể cực khổ kiểm về để trợ cấp cho thằng hai hả?!” Ông cụ Phương tức đến nỗi giậm chân.
Bà cụ Phương thấy ông nhà mình nhất quyết không đồng ý thì cũng hơi nóng nảy
Bà tức giận nhặt cây chổi dưới nền và ném lên giường đất rồi nói: “Con gái lấy chồng thì trước sau gì cũng là người3ngoài
Sao ông không biết trong ngoài gì thế? Mặc dù bây giờ Hiểu Cương ở rể, nhưng Phỉ Phỉ và Tiểu Vũ cũng có mang họ Phương đâu!”
“Bà thì biết trong ngoài hả?! Nhà ông Vương người ta chỉ có một đứa con trai, dựa vào cái gì mà ở rể cho bà, chẳng lẽ trong lòng bà không rõ chắc? Còn không phải bởi vì người ta tốt bụng, thấy nhà mình dù có hai thằng con trai, nhưng một đứa nhiều năm không ở cạnh, một đứa thì có đức hạnh thế kia..
Làm người thì phải biết thỏa mãn chứ, Hiếu Cương thích bé Quyên nhà ta từ nhỏ, nhưng nó không nợ nhà chúng ta biết không?” Càng nói, sắc mặt của ông cụ Phương0càng khó coi.
Bà cụ Phương thấy nói không lại ông nhà mình nên liếc nhìn Phương Tự An, sau đó quyết tâm nói: “Hai à..
Bây giờ hoàn cảnh trong nhà là như vậy
Cha con nói không được là không được
Nếu không hay là con tự nghĩ cách đi?”
Phương Tư An không lên tiếng, im lặng hồi lâu mới nói: “Cha, mẹ, coi như con chưa từng nói đến việc này, con cũng biết sự khó xử của cha mẹ..
Trước mắt cứ như vậy đi.” Bà cụ Phương nghe Phương Tư An nói như vậy thì cũng hơi giật mình, rõ ràng bà không ngờ lần này đứa con thứ hai lại thấu tình đạt lý thế
Sau đó Phương Tự Quyên nấu xong bữa tối rồi đẩy cửa đi5vào, gọi bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Lúc này tôi và Phương Tư Triệu vẫn luôn theo sát phía sau chú hai của anh ta, vì chúng tôi muốn xem thử gã hạ độc những người thân “máu mủ ruột rà” của mình như thế nào
Lúc đầu tôi và Phương Tư Triệu đều cho rằng Phương Tư An nhất thời nảy lòng tham, kết quả lúc gã lấy nửa gói bột trong túi ra, chúng tôi mới chợt hiểu, trước khi trở về gã cũng đã chuẩn bị sẵn để hạ độc rồi.
Lúc ăn cơm gã giả mù sa mưa rớt đồ uống cho mọi người, nhưng chính mình lại không uống một ngụm nào, chỉ có điều lúc ấy những người trên bàn ăn đều không ai4chú ý tới nét háo hức hy vọng bọn họ uống hết đồ uống có độc trong ánh mắt của Phương Tự An.
Cũng không biết Phương Tư An bỏ thuốc độc gì cho họ, những người này uống vào không phát tác ngay lập tức, mà là chờ sau khi xong bữa cơm tối mới bắt đầu lần lượt có phản ứng
Người bị độc phát đầu tiên là Tiểu Vũ, bởi vì thằng bé nhỏ nhất, cho nên uống nhiều hơn người khác một ly nước, tất nhiên chất độc cũng phát tán sớm hơn..
Tiểu Vũ nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi phòng phía Tây tìm mẹ, nhưng thằng bé vừa đi đến cửa phòng phía Tây thì đã ngã xuống đất không dậy được
Sau đó người nhà9họ Phương lần lượt bị độc phát, hết người này đến người khác đi đến cửa muốn ra ngoài cầu cứu, nhưng cuối cùng tất cả đều tập trung ngã xuống giữa nhà bếp và phòng ăn, không gượng dậy được.
Phương Tư An thấy thể lập tức đi vào phòng Phương Tư Quyên, gã mở tủ quần áo ra, chuẩn xác tìm được xấp tiền được bọc trong chiếc khăn tay ca-rô
Chỉ tiếc gã đếm thử và phát hiện không đến năm trăm tệ, vì thế gã lập tức đóng kín cửa tủ, đi thẳng đến phòng của cha mẹ mình
Dù sao đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Phương Tư An có thể dễ dàng đoán được cha mẹ và em gái giấu tiền ở chỗ nào..
Bởi vậy gã không tốn mấy sức đã tìm ra một xấp tiền chẵn một trăm tệ ở trong phòng hai ông bà già.
Từ đầu đến cuối, tôi và Phương Tử Triệu đều lạnh lùng nhìn Phương Tư An của năm đó, không ngờ chỉ vì mười nghìn đồng tiền này mà gã có thể giết chết cả nhà già trẻ của mình...
“Chú hại của anh tàn nhẫn thật..” Tôi nói sâu xa
Phương Tư Triệu nói bằng giọng thù hằn: “Ông ta chính là đồ súc sinh!” Lúc này chợt thấy Phỉ Phỉ ngã dưới nền nhà bếp bỗng hơi nhúc nhích, tiếp theo cô bé đột nhiên ngồi dậy, sau đó há miệng nôn hết những thứ đã ăn buổi tối ra
“Phỉ Phỉ chưa chết..
Lúc ấy Phỉ Phỉ chưa chết!” Phương Tư Triệu đột nhiên hơi kích động, anh ta chạy tới vài bước đến bên Phỉ Phỉ định bế cô bé lên
Nhưng anh ta thử vài lần đều chỉ chạm vào khoảng không, giống như anh ta và Phỉ Phỉ không thuộc về cùng không gian, cho nên giữa họ mãi mãi không thể có bất kỳ tiếp xúc gì cả.
Phương Tư Triệu thấy tình trạng thể này lập tức đứng lên nói với tôi: “Ai có thể cứu con bé Tiến Bảo, cậu nghĩ cách đi, phải ra ngoài tìm người tới cứu con bé...” Nói rồi anh ta định chạy ra ngoài, tôi thấy thế bèn giơ tay giữ chặt anh ta lại và nói: “Anh bình tĩnh lại một chút, đây là chuyện của mười mấy năm trước rồi! Anh chẳng làm được gì cả đâu, bây giờ anh cũng chỉ là một người đứng xem thôi!!”
Phương Tư Triệu sửng sốt, sau đó người mềm oặt ngồi bệt xuống đất: “Tại sao...? Con bé còn nhỏ như vậy..
Tại sao hả?! Rốt cuộc ông ta đã gặp chuyện gì? Tại sao nhất định phải làm như vậy chứ?”
Tôi cũng không trả lời anh ta vấn đề này được, bởi vì cho tới bây giờ tôi chỉ có thể cảm nhận được ký ức tàn hồn của một mình Phỉ Phỉ, chỉ tiếc một cô bé con làm sao hiểu được thế giới của người lớn chứ? Ngay lúc hai chúng tôi đang ngày như phỗng, Phương Tư An đã nhấc Phỉ Phỉ vừa mới tỉnh lại và Tiểu Vũ đã chết bước nhanh ra khỏi nhà
Phương Tư Triệu lập tức đuổi theo gào to: “Ông muốn làm gì? Ông muốn đưa bọn trẻ tới chỗ nào?!”
Nhưng Phương Tư An sao có thể được nghe được lời anh ta, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn gã xách hai đứa trẻ với khuôn mặt không cảm xúc, vội vàng biến mất trong đêm mưa..
Tuy rằng tôi và Phương Tư Triệu cũng cùng nhau chạy ra sân, nhưng chúng tôi nhanh chóng phát hiện chiếc xe trước đó không thấy đâu đã trở lại
Tôi biết chúng tôi đã quay về hiện tại, âm hồn bị nhốt ở đây cũng không có ý làm hại chúng tôi, dường như họ chỉ trình diễn lại chuyện xảy ra năm đó hết lần này đến lần khác thôi.
Tôi thấy Phương Tư Triệu còn muốn đuổi theo thì giơ tay giữ anh ta lại: “Đừng đuổi theo, chúng ta đã trở lại hiện tại rồi...”
Phương Tư Triệu nhìn sang chiếc ô tô của mình rồi nói với nét mặt cứng đờ: “Nếu năm đó có thể đưa Phỉ Phỉ đến bệnh viện..
Có lẽ con bé sẽ không phải chết.” Tôi thở dài: “Vốn không phải Phỉ Phỉ chết vì trúng độc, con bé bị chú hai của anh đẩy xuống cái hồ to kia mà chết...”
Thằng hai đều do bà chiều mà ra! Chuyện nào có đơn giản như bà nghĩ? Từ trước đến giờ nó đều là cái thằng ăn bốc nói phét, bà biết nó đòi số tiền này để làm gì không? Số tiền này là do bé Quyên kiếm được và nhờ chúng ta giữ hộ
Bà không biết xấu hổ mà lấy tiền của con gái và con rể cực khổ kiểm về để trợ cấp cho thằng hai hả?!” Ông cụ Phương tức đến nỗi giậm chân.
Bà cụ Phương thấy ông nhà mình nhất quyết không đồng ý thì cũng hơi nóng nảy
Bà tức giận nhặt cây chổi dưới nền và ném lên giường đất rồi nói: “Con gái lấy chồng thì trước sau gì cũng là người3ngoài
Sao ông không biết trong ngoài gì thế? Mặc dù bây giờ Hiểu Cương ở rể, nhưng Phỉ Phỉ và Tiểu Vũ cũng có mang họ Phương đâu!”
“Bà thì biết trong ngoài hả?! Nhà ông Vương người ta chỉ có một đứa con trai, dựa vào cái gì mà ở rể cho bà, chẳng lẽ trong lòng bà không rõ chắc? Còn không phải bởi vì người ta tốt bụng, thấy nhà mình dù có hai thằng con trai, nhưng một đứa nhiều năm không ở cạnh, một đứa thì có đức hạnh thế kia..
Làm người thì phải biết thỏa mãn chứ, Hiếu Cương thích bé Quyên nhà ta từ nhỏ, nhưng nó không nợ nhà chúng ta biết không?” Càng nói, sắc mặt của ông cụ Phương0càng khó coi.
Bà cụ Phương thấy nói không lại ông nhà mình nên liếc nhìn Phương Tự An, sau đó quyết tâm nói: “Hai à..
Bây giờ hoàn cảnh trong nhà là như vậy
Cha con nói không được là không được
Nếu không hay là con tự nghĩ cách đi?”
Phương Tư An không lên tiếng, im lặng hồi lâu mới nói: “Cha, mẹ, coi như con chưa từng nói đến việc này, con cũng biết sự khó xử của cha mẹ..
Trước mắt cứ như vậy đi.” Bà cụ Phương nghe Phương Tư An nói như vậy thì cũng hơi giật mình, rõ ràng bà không ngờ lần này đứa con thứ hai lại thấu tình đạt lý thế
Sau đó Phương Tự Quyên nấu xong bữa tối rồi đẩy cửa đi5vào, gọi bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Lúc này tôi và Phương Tư Triệu vẫn luôn theo sát phía sau chú hai của anh ta, vì chúng tôi muốn xem thử gã hạ độc những người thân “máu mủ ruột rà” của mình như thế nào
Lúc đầu tôi và Phương Tư Triệu đều cho rằng Phương Tư An nhất thời nảy lòng tham, kết quả lúc gã lấy nửa gói bột trong túi ra, chúng tôi mới chợt hiểu, trước khi trở về gã cũng đã chuẩn bị sẵn để hạ độc rồi.
Lúc ăn cơm gã giả mù sa mưa rớt đồ uống cho mọi người, nhưng chính mình lại không uống một ngụm nào, chỉ có điều lúc ấy những người trên bàn ăn đều không ai4chú ý tới nét háo hức hy vọng bọn họ uống hết đồ uống có độc trong ánh mắt của Phương Tự An.
Cũng không biết Phương Tư An bỏ thuốc độc gì cho họ, những người này uống vào không phát tác ngay lập tức, mà là chờ sau khi xong bữa cơm tối mới bắt đầu lần lượt có phản ứng
Người bị độc phát đầu tiên là Tiểu Vũ, bởi vì thằng bé nhỏ nhất, cho nên uống nhiều hơn người khác một ly nước, tất nhiên chất độc cũng phát tán sớm hơn..
Tiểu Vũ nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi phòng phía Tây tìm mẹ, nhưng thằng bé vừa đi đến cửa phòng phía Tây thì đã ngã xuống đất không dậy được
Sau đó người nhà9họ Phương lần lượt bị độc phát, hết người này đến người khác đi đến cửa muốn ra ngoài cầu cứu, nhưng cuối cùng tất cả đều tập trung ngã xuống giữa nhà bếp và phòng ăn, không gượng dậy được.
Phương Tư An thấy thể lập tức đi vào phòng Phương Tư Quyên, gã mở tủ quần áo ra, chuẩn xác tìm được xấp tiền được bọc trong chiếc khăn tay ca-rô
Chỉ tiếc gã đếm thử và phát hiện không đến năm trăm tệ, vì thế gã lập tức đóng kín cửa tủ, đi thẳng đến phòng của cha mẹ mình
Dù sao đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Phương Tư An có thể dễ dàng đoán được cha mẹ và em gái giấu tiền ở chỗ nào..
Bởi vậy gã không tốn mấy sức đã tìm ra một xấp tiền chẵn một trăm tệ ở trong phòng hai ông bà già.
Từ đầu đến cuối, tôi và Phương Tử Triệu đều lạnh lùng nhìn Phương Tư An của năm đó, không ngờ chỉ vì mười nghìn đồng tiền này mà gã có thể giết chết cả nhà già trẻ của mình...
“Chú hại của anh tàn nhẫn thật..” Tôi nói sâu xa
Phương Tư Triệu nói bằng giọng thù hằn: “Ông ta chính là đồ súc sinh!” Lúc này chợt thấy Phỉ Phỉ ngã dưới nền nhà bếp bỗng hơi nhúc nhích, tiếp theo cô bé đột nhiên ngồi dậy, sau đó há miệng nôn hết những thứ đã ăn buổi tối ra
“Phỉ Phỉ chưa chết..
Lúc ấy Phỉ Phỉ chưa chết!” Phương Tư Triệu đột nhiên hơi kích động, anh ta chạy tới vài bước đến bên Phỉ Phỉ định bế cô bé lên
Nhưng anh ta thử vài lần đều chỉ chạm vào khoảng không, giống như anh ta và Phỉ Phỉ không thuộc về cùng không gian, cho nên giữa họ mãi mãi không thể có bất kỳ tiếp xúc gì cả.
Phương Tư Triệu thấy tình trạng thể này lập tức đứng lên nói với tôi: “Ai có thể cứu con bé Tiến Bảo, cậu nghĩ cách đi, phải ra ngoài tìm người tới cứu con bé...” Nói rồi anh ta định chạy ra ngoài, tôi thấy thế bèn giơ tay giữ chặt anh ta lại và nói: “Anh bình tĩnh lại một chút, đây là chuyện của mười mấy năm trước rồi! Anh chẳng làm được gì cả đâu, bây giờ anh cũng chỉ là một người đứng xem thôi!!”
Phương Tư Triệu sửng sốt, sau đó người mềm oặt ngồi bệt xuống đất: “Tại sao...? Con bé còn nhỏ như vậy..
Tại sao hả?! Rốt cuộc ông ta đã gặp chuyện gì? Tại sao nhất định phải làm như vậy chứ?”
Tôi cũng không trả lời anh ta vấn đề này được, bởi vì cho tới bây giờ tôi chỉ có thể cảm nhận được ký ức tàn hồn của một mình Phỉ Phỉ, chỉ tiếc một cô bé con làm sao hiểu được thế giới của người lớn chứ? Ngay lúc hai chúng tôi đang ngày như phỗng, Phương Tư An đã nhấc Phỉ Phỉ vừa mới tỉnh lại và Tiểu Vũ đã chết bước nhanh ra khỏi nhà
Phương Tư Triệu lập tức đuổi theo gào to: “Ông muốn làm gì? Ông muốn đưa bọn trẻ tới chỗ nào?!”
Nhưng Phương Tư An sao có thể được nghe được lời anh ta, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn gã xách hai đứa trẻ với khuôn mặt không cảm xúc, vội vàng biến mất trong đêm mưa..
Tuy rằng tôi và Phương Tư Triệu cũng cùng nhau chạy ra sân, nhưng chúng tôi nhanh chóng phát hiện chiếc xe trước đó không thấy đâu đã trở lại
Tôi biết chúng tôi đã quay về hiện tại, âm hồn bị nhốt ở đây cũng không có ý làm hại chúng tôi, dường như họ chỉ trình diễn lại chuyện xảy ra năm đó hết lần này đến lần khác thôi.
Tôi thấy Phương Tư Triệu còn muốn đuổi theo thì giơ tay giữ anh ta lại: “Đừng đuổi theo, chúng ta đã trở lại hiện tại rồi...”
Phương Tư Triệu nhìn sang chiếc ô tô của mình rồi nói với nét mặt cứng đờ: “Nếu năm đó có thể đưa Phỉ Phỉ đến bệnh viện..
Có lẽ con bé sẽ không phải chết.” Tôi thở dài: “Vốn không phải Phỉ Phỉ chết vì trúng độc, con bé bị chú hai của anh đẩy xuống cái hồ to kia mà chết...”
/1940
|