Chờ đến khi tôi được họ lôi lôi kéo kéo ngoi lên mặt nước, không biết đã bị sặc uống bao nhiêu ngụm rồi. Có điều may là thần trí vẫn còn tỉnh táo, biết mình gặp thứ gì, ai cứu mình…
Chú Lê vỗ liên tục vào lưng để tôi nôn nước hồ ra, trong số nước đó còn dính không ít bùn hồ. Tôi nhìn đống nước bùn đen sì, chợt nghĩ đến những thứ vừa ăn lúc nãy, thấy buồn nôn rồi lại ói ra.
May là buổi sáng đã ăn kha khá nên không đói bụng, nếu không chẳng biết mình còn ăn bao nhiêu thứ được làm từ đống bùn buồn nôn kia đâu? Tôi nhìn quanh, sương mù đã tản, chúng tôi đang chậm rãi lướt trên mặt nước. An Đông vẫn bị trói gô, mặt ngu dại….
“Này… vừa, vừa rồi ở dưới nước tôi nhìn thấy Trang Hà đó? Các anh có nhìn thấy anh ta không?” Tôi hỏi Đinh Nhất và La Hải.
Không ngờ hai người họ đều nói, lúc đến tìm, chỉ có mình tôi là người sống, không còn ai khác.
Lúc đầu họ xuống nước tìm một lúc, đến tận đáy hồ mới thấy tôi đứng thẳng tắp dưới đáy nước, mà đối diện tôi là một nữ thi mặc quần áo thời dân quốc. Nghe họ nói, tôi nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, người phụ nữ muốn giữ tôi kia chính là Đỗ Quyên.
Thuyền nhanh chóng đi đến gần bờ, chủ thuyền vừa bò vừa chạy lên bờ, sau đó dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát, nói chúng tôi phát hiện xác máy bay chìm dưới vịnh Hiệp Thạch.
Bấy giờ, chú Lê và La Hải mới tháo dây buộc An Đông ra, anh ta mờ mịt hỏi: “Tại sao lại trói tôi lại?”
Chú Lê vạch mí mắt anh ta ra xem, sau đó thở dài nói: “‘Tốt rồi, không sao đâu, vừa nãy cậu trúng tà, nếu không trói lại thì chúng tôi cũng không kéo cậu lại được, lúc đó cậu còn gào thét đòi lao xuống hồ…”
Tôi buồn cười, An Đông hô hào đòi lao xuống hồ lúc nào chứ? Rõ ràng là không nói tiếng nào đã đâm đầu lao đi có được không?
Sau khi 110 nhận điện thoại của chúng tôi, nghe trong hồ có xác máy bay, đã nhanh chóng liên hệ với nhóm cứu viện nhỏ đang tìm kiếm máy bay gần đây. Sau khi nhận được tin của cảnh sát, họ cũng nhanh chóng đến đây.
Vì Ngụy Tuyết Giai đã nói với nhóm cứu viện, nên khi nhìn thấy chúng tôi, họ đều hiểu thân phận và mục đích xuất hiện lần này.
Tổ trưởng tổ tìm kiếm cứu nạn - Ngô Tiễn Lâm chủ động bắt tay với chú Lê: “Lê đại sư, không ngờ các vị lại có thể tìm ra trước, xem ra có những việc đúng là không tin không được!”
Chú Lê khiêm tốn nói: “Aizz… không thể nói như thế, mỗi người một việc mà. Chúng tôi chỉ có thể tìm ra vị trí cụ thể, về phần xuống nước vớt lên thì vẫn cần sự giúp đỡ của mọi người!”
Thế là hai tổ nhanh chóng thương lượng đơn giản, cùng nhau lái thuyền tiến vào vịnh Hiệp Thạch… Vì đã có vết xe đổ, lần này chú Lê dùng chu sa vẽ bùa chú trừ tà lên ba chiếc thuyền, tránh bị những thứ dưới nước mê hoặc.
Nói cũng thần kỳ, lần này chúng tôi không còn gặp sương mù như lúc nãy, suôn sẻ đi thẳng đến vịnh Hiệp Thạch. Lúc người của tổ tìm kiếm cứu nạn dùng hệ thống định vị dưới nước quét, phát hiện có rất nhiều kiến trúc, giống như một trấn nhỏ vậy.
Sau khi tìm kiếm toàn bộ dưới đáy nước vịnh Hiệp Thạch, họ rất nhanh phát hiện phía Đông vịnh có một chiếc máy bay cỡ nhỏ. Thành viên trong đội tìm kiếm cứu hộ mặc đồ lặn, mang trang bị xuống nước xem xét tình hình.
Trong nhóm có một người nhái lắp camera, để chúng tôi ngồi trên thuyền vẫn có thể quan sát rõ tình hình phía dưới.
Lúc này ánh mặt trời rất tốt, tia sáng rất mạnh, nhưng dưới nước lại khiến người khác có cảm giác âm u, thật không hiểu nổi vì sao người ta lại muốn khai thác du lịch chỗ này? Đầu óc có bệnh mới muốn lặn xuống xem mấy cái thành cổ như Địa Ngục tăm tối này.
Mấy người nhái lặn không bao lâu đã nhìn thấy một loạt những ngôi mộ xây liền kề. Có lẽ đây từng là phần mộ tổ nhà họ Triệu, thi cốt của Đỗ Quyên chắc cũng ở gần đấy.
Thật ra tôi vẫn rất lo lắng cho mấy người nhái kia, nhưng sau đó chú Lê nói: Họ lặn dưới nước nên hô hấp phải nhờ bình dưỡng khí đeo trên lưng, nên tạm thời coi như mùi của người sống chưa thoát ra. Có thể khiến cho những âm hồn dưới nước kia không phát hiện ra trong thời gian ngắn.
Vòng qua dãy đền thờ, phía trước xuất hiện nhiều bia đá cao bằng người, đây chính là những ngôi mộ vô chủ, nhìn quy mô, hẳn là mộ tổ của nhà họ Triệu năm đó.
Không ai ngờ một cảnh quỷ dị lại xuất hiện, chúng tôi nhìn thấy giữa những mồ mả tổ tiên kia lại có rất nhiều bóng đen đứng thẳng, nhìn từ xa lại như từng cỗ, từng cỗ thi thể.
Ngô Tiễn Lâm và chú Lê cùng quan sát nhưng vẫn không nhận ra thứ dưới đó là gì. Chú Lê có ý để những người nhái đó lặn qua những bóng đen kia, thế là Ngô Tiễn Lâm dùng thiết bị liên lạc, bảo nhóm lặn lách qua những bóng đen.
Nhưng họ thử mấy lần đều không thể qua được, nếu muốn đi đến chỗ máy bay rơi, thì phải xuyên qua những bóng đen đó…
Lúc mấy người nhái cố gắng lách qua, đến gần bóng đen hơn, họ bất chợt phát hiện, những bóng đen đó thật sự là từng xác người đứng sững… Quần áo những thi thể này không giống thời hiện đại, mà như trong phim truyền hình thời dân quốc.
Mấy người nhái này cũng là tay lão luyện, có dạng xác chết nào mà họ chưa từng nhìn thấy đâu. Nhưng lần này gặp mấy xác chết cổ đứng lăng lăng ở trong nước thì lại là lần đầu tiên! Bọn họ dùng tay ra hiệu với Ngô Tiễn Lâm, rằng mấy thi thể này đã có từ lâu. Họ sẽ cố gắng không chạm vào thi thể, máy bay cách đó khá gần.
Nói thật, tôi rất bội phục mấy vị này, nếu đổi lại là mình, chắc tôi đã tè ra quần lâu rồi. Trước đó mới chỉ có một nữ thi đã suýt lấy cái mạng này của tôi, bây giờ có phải chỉ có một cái đâu!
Có lẽ đúng như chú Lê nói, mấy người nhái này không thoát ra khí người sống, nên tạm thời không có gì nguy hiểm.
Rốt cuộc bọn họ cũng đi qua thi trận, tới trước máy bay.
Nhìn bên ngoài, máy bay vẫn còn rất hoàn chỉnh, không có bộ phận nào bị vỡ, hay vết tích bốc cháy. Chỉ có đầu máy bay đâm sâu vào bùn, căn bản không nhìn thấy tình huống trong phòng điều khiển.
Người nhái có mang camera bơi đến cửa khoang máy bay, muốn thử đẩy ra, nhưng không thể mở được! Thế là anh ta bơi đến cửa sổ máy bay rồi nhìn vào, phát hiện có nhiều thứ đang trôi nổi, bên trong đã bị nước tràn vào hết.
Đột nhiên, gương mặt một người phụ nữ trắng bệch xuất hiện trên màn hình, khiến chúng tôi bị dọa lùi ra sau. Vì vừa nãy tập trung tinh thần cao độ nên không ngờ đến lại bất ngờ hiện ra một vị như thế… Đúng là bị dọa hết hồn.
Chú Lê vỗ liên tục vào lưng để tôi nôn nước hồ ra, trong số nước đó còn dính không ít bùn hồ. Tôi nhìn đống nước bùn đen sì, chợt nghĩ đến những thứ vừa ăn lúc nãy, thấy buồn nôn rồi lại ói ra.
May là buổi sáng đã ăn kha khá nên không đói bụng, nếu không chẳng biết mình còn ăn bao nhiêu thứ được làm từ đống bùn buồn nôn kia đâu? Tôi nhìn quanh, sương mù đã tản, chúng tôi đang chậm rãi lướt trên mặt nước. An Đông vẫn bị trói gô, mặt ngu dại….
“Này… vừa, vừa rồi ở dưới nước tôi nhìn thấy Trang Hà đó? Các anh có nhìn thấy anh ta không?” Tôi hỏi Đinh Nhất và La Hải.
Không ngờ hai người họ đều nói, lúc đến tìm, chỉ có mình tôi là người sống, không còn ai khác.
Lúc đầu họ xuống nước tìm một lúc, đến tận đáy hồ mới thấy tôi đứng thẳng tắp dưới đáy nước, mà đối diện tôi là một nữ thi mặc quần áo thời dân quốc. Nghe họ nói, tôi nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, người phụ nữ muốn giữ tôi kia chính là Đỗ Quyên.
Thuyền nhanh chóng đi đến gần bờ, chủ thuyền vừa bò vừa chạy lên bờ, sau đó dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát, nói chúng tôi phát hiện xác máy bay chìm dưới vịnh Hiệp Thạch.
Bấy giờ, chú Lê và La Hải mới tháo dây buộc An Đông ra, anh ta mờ mịt hỏi: “Tại sao lại trói tôi lại?”
Chú Lê vạch mí mắt anh ta ra xem, sau đó thở dài nói: “‘Tốt rồi, không sao đâu, vừa nãy cậu trúng tà, nếu không trói lại thì chúng tôi cũng không kéo cậu lại được, lúc đó cậu còn gào thét đòi lao xuống hồ…”
Tôi buồn cười, An Đông hô hào đòi lao xuống hồ lúc nào chứ? Rõ ràng là không nói tiếng nào đã đâm đầu lao đi có được không?
Sau khi 110 nhận điện thoại của chúng tôi, nghe trong hồ có xác máy bay, đã nhanh chóng liên hệ với nhóm cứu viện nhỏ đang tìm kiếm máy bay gần đây. Sau khi nhận được tin của cảnh sát, họ cũng nhanh chóng đến đây.
Vì Ngụy Tuyết Giai đã nói với nhóm cứu viện, nên khi nhìn thấy chúng tôi, họ đều hiểu thân phận và mục đích xuất hiện lần này.
Tổ trưởng tổ tìm kiếm cứu nạn - Ngô Tiễn Lâm chủ động bắt tay với chú Lê: “Lê đại sư, không ngờ các vị lại có thể tìm ra trước, xem ra có những việc đúng là không tin không được!”
Chú Lê khiêm tốn nói: “Aizz… không thể nói như thế, mỗi người một việc mà. Chúng tôi chỉ có thể tìm ra vị trí cụ thể, về phần xuống nước vớt lên thì vẫn cần sự giúp đỡ của mọi người!”
Thế là hai tổ nhanh chóng thương lượng đơn giản, cùng nhau lái thuyền tiến vào vịnh Hiệp Thạch… Vì đã có vết xe đổ, lần này chú Lê dùng chu sa vẽ bùa chú trừ tà lên ba chiếc thuyền, tránh bị những thứ dưới nước mê hoặc.
Nói cũng thần kỳ, lần này chúng tôi không còn gặp sương mù như lúc nãy, suôn sẻ đi thẳng đến vịnh Hiệp Thạch. Lúc người của tổ tìm kiếm cứu nạn dùng hệ thống định vị dưới nước quét, phát hiện có rất nhiều kiến trúc, giống như một trấn nhỏ vậy.
Sau khi tìm kiếm toàn bộ dưới đáy nước vịnh Hiệp Thạch, họ rất nhanh phát hiện phía Đông vịnh có một chiếc máy bay cỡ nhỏ. Thành viên trong đội tìm kiếm cứu hộ mặc đồ lặn, mang trang bị xuống nước xem xét tình hình.
Trong nhóm có một người nhái lắp camera, để chúng tôi ngồi trên thuyền vẫn có thể quan sát rõ tình hình phía dưới.
Lúc này ánh mặt trời rất tốt, tia sáng rất mạnh, nhưng dưới nước lại khiến người khác có cảm giác âm u, thật không hiểu nổi vì sao người ta lại muốn khai thác du lịch chỗ này? Đầu óc có bệnh mới muốn lặn xuống xem mấy cái thành cổ như Địa Ngục tăm tối này.
Mấy người nhái lặn không bao lâu đã nhìn thấy một loạt những ngôi mộ xây liền kề. Có lẽ đây từng là phần mộ tổ nhà họ Triệu, thi cốt của Đỗ Quyên chắc cũng ở gần đấy.
Thật ra tôi vẫn rất lo lắng cho mấy người nhái kia, nhưng sau đó chú Lê nói: Họ lặn dưới nước nên hô hấp phải nhờ bình dưỡng khí đeo trên lưng, nên tạm thời coi như mùi của người sống chưa thoát ra. Có thể khiến cho những âm hồn dưới nước kia không phát hiện ra trong thời gian ngắn.
Vòng qua dãy đền thờ, phía trước xuất hiện nhiều bia đá cao bằng người, đây chính là những ngôi mộ vô chủ, nhìn quy mô, hẳn là mộ tổ của nhà họ Triệu năm đó.
Không ai ngờ một cảnh quỷ dị lại xuất hiện, chúng tôi nhìn thấy giữa những mồ mả tổ tiên kia lại có rất nhiều bóng đen đứng thẳng, nhìn từ xa lại như từng cỗ, từng cỗ thi thể.
Ngô Tiễn Lâm và chú Lê cùng quan sát nhưng vẫn không nhận ra thứ dưới đó là gì. Chú Lê có ý để những người nhái đó lặn qua những bóng đen kia, thế là Ngô Tiễn Lâm dùng thiết bị liên lạc, bảo nhóm lặn lách qua những bóng đen.
Nhưng họ thử mấy lần đều không thể qua được, nếu muốn đi đến chỗ máy bay rơi, thì phải xuyên qua những bóng đen đó…
Lúc mấy người nhái cố gắng lách qua, đến gần bóng đen hơn, họ bất chợt phát hiện, những bóng đen đó thật sự là từng xác người đứng sững… Quần áo những thi thể này không giống thời hiện đại, mà như trong phim truyền hình thời dân quốc.
Mấy người nhái này cũng là tay lão luyện, có dạng xác chết nào mà họ chưa từng nhìn thấy đâu. Nhưng lần này gặp mấy xác chết cổ đứng lăng lăng ở trong nước thì lại là lần đầu tiên! Bọn họ dùng tay ra hiệu với Ngô Tiễn Lâm, rằng mấy thi thể này đã có từ lâu. Họ sẽ cố gắng không chạm vào thi thể, máy bay cách đó khá gần.
Nói thật, tôi rất bội phục mấy vị này, nếu đổi lại là mình, chắc tôi đã tè ra quần lâu rồi. Trước đó mới chỉ có một nữ thi đã suýt lấy cái mạng này của tôi, bây giờ có phải chỉ có một cái đâu!
Có lẽ đúng như chú Lê nói, mấy người nhái này không thoát ra khí người sống, nên tạm thời không có gì nguy hiểm.
Rốt cuộc bọn họ cũng đi qua thi trận, tới trước máy bay.
Nhìn bên ngoài, máy bay vẫn còn rất hoàn chỉnh, không có bộ phận nào bị vỡ, hay vết tích bốc cháy. Chỉ có đầu máy bay đâm sâu vào bùn, căn bản không nhìn thấy tình huống trong phòng điều khiển.
Người nhái có mang camera bơi đến cửa khoang máy bay, muốn thử đẩy ra, nhưng không thể mở được! Thế là anh ta bơi đến cửa sổ máy bay rồi nhìn vào, phát hiện có nhiều thứ đang trôi nổi, bên trong đã bị nước tràn vào hết.
Đột nhiên, gương mặt một người phụ nữ trắng bệch xuất hiện trên màn hình, khiến chúng tôi bị dọa lùi ra sau. Vì vừa nãy tập trung tinh thần cao độ nên không ngờ đến lại bất ngờ hiện ra một vị như thế… Đúng là bị dọa hết hồn.
/1940
|