*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy mà con rắn trắng nghe xong lập tức trừng mắt, trong miệng phát ra âm thanh tê tê..
Tôi thấy nó có vẻ thực sự tức giận, bèn vội vàng giơ cao hai tay nói: “Được rồi được rồi, bây giờ tôi đi tới rút vật đó ra là được chứ gì? Những tôi phải nói trước tình huống xấu nhất là nhỡ đâu, tôi nói là nhỡ đâu! Tôi không phải là người hữu duyên mà chị muốn tìm thì làm thế nào bây giờ?”
Nghe tôi nói như thể con rắn trắng trở nên âm trầm, tốt rồi, không cần nói tôi cũng biết kết cục của “nhỡ đâu không phải”
Thế nhưng, khi nghĩ tới mình sắp chết trong tay con rắn lớn này, tôi lại cảm thấy hơi không cam lòng, thể là tôi bỏ vào trong lối đi và nói với3con rắn đã vào từ trước: “Chị Bạch à, nếu tôi không phải người đó thì chị cũng không cần nản chí! Tôi nói cho chị biết là tôi quen rất nhiều thần tiên có pháp lực cao cường, nếu thật sự không được thì chị thả tôi ra ngoài, tôi dùng nhân cách bảo đảm nhất định sẽ tìm được người hữu duyên đó về đây!”
Ai ngờ con rắn trắng nghe xong còn chẳng buồn nhấc mí mắt lên, ngay lúc tôi vừa chui ra khỏi khe hẹp, thì nó lập tức dùng thân thể cuốn lấy tôi sau đó nháy mắt đã đưa tôi lên trên tảng đá...
Xem ra là nó muốn ép buộc đây! Được hay không tôi đều phải thử một lần, tôi đang nghĩ muốn thương lượng với nó trước, nhưng giờ xem ra con rắn này thật khó0chơi, nói thế nào cũng muốn tôi đi rút cây Lục Hoàn Tích Trượng trước rồi tính sau
Tôi suy nghĩ rồi thở dài bảo: “Ai..
Thôi chết thì chết! Tốt xấu gì mình cũng có người quen dưới Âm Ti, ở dương gian mình không thể xin vào làm công chức, biết đâu xuống đó lại có thể nhận biên chế chính thức thì sao?”
Mặc dù con rắn trắng không hiểu tôi đang nói huyên thuyên cái gì, nhưng nó cũng biết tôi lẩm bẩm để kéo dài thời gian, thế là nó lại dùng đầu rắn ủi ủi lưng của tôi, cực chẳng đã tôi không thể làm gì khác là đành do dự đặt tay lên thanh Lục Hoàn Tích Trường đã gỉ sét không nhìn ra hình dáng ban đầu...
Ai ngờ tay tôi vừa chạm vào thanh tích trượng thì sáu cái5vòng tròn phía trên lập tức vang lên tiếng kim loại va đập làm tôi bị dọa lập tức rụt tay trở về..
Con rắn trắng thấy thế dường như vô cùng mừng rỡ, nó vui vẻ vươn người vây kín quanh tôi và tảng đá.
Lúc đó tôi cũng khá giật mình không hiểu có chuyện gì, thế là tôi lại đưa tay ra thử một lần nữa thì tình huống giống như vậy lại xảy ra, thể là lần này tôi không buông tay mà dùng sức rút thanh Lục Hoàn Tích Trượng lên...
Lúc đầu thanh trượng không có phản ứng gì lớn, nhưng đúng lúc tôi định từ bỏ thì đột nhiên cảm giác thanh trượng trong tay hơi rung động, tôi có thể cảm giác rõ ràng vị trí nó cắm vào tảng đá hơi buông lỏng
Thế là tôi dùng sức rút4lên rồi nghe thấy một tiếng: “Cạch...” Có một tiếng chuông xa xăm không biết truyền đến từ chỗ nào
Tôi không thể ngờ thanh Lục Hoàn Tích Trượng bị hòa thượng Tuệ Không dùng công lực cả đời cắm vào tảng đá lại bị tôi rút ra dễ như trở bàn tay..
Đừng nói là tôi mà con rắn bên cạnh cũng không thể tin
“A..
Rút ra được rồi à?” Tôi không dám tin nên hỏi lại.
Con rắn trắng giật giật cái đuôi, sau đó lắc mình biến thành một cô gái áo trắng xinh đẹp..
Trong lúc tôi đang than thở trong lòng là yêu tinh này còn xinh hơn con người thì đột nhiên cảm giác thanh tích trường trong tay hơi nóng lên, tôi cúi đầu nhìn xem và thấy thanh Lục Hoàn Tích Trượng lúc nãy vẫn còn tốt vậy mà bây giờ9xuất hiện rất nhiều vết rạn, trong nháy mắt nó vỡ tan thành bột phấn, sau đó nghe thấy một tiếng “Rầm” rồi có một vật rơi xuống.
Tôi nhìn phía trên tảng đá thì thấy hóa ra nửa đoạn trên của Lục Hoàn Tích Trường đã tan thành bột phấn nhưng nửa dưới lại được giữ lại một cách thần kỳ, nó biến thành một đồ vật giống như Hàng Ma Xử.
Tôi nhặt ngay vật đó lên và lập tức có cảm giác mình vừa nhặt được bảo bối, thứ này cũng không hề kém so với con dao thép của tôi..
Ngay lúc tôi đang rất vui sướng nhìn đồ vật trong tay thì nghe được một giọng nói ngọt ngào: “Là anh sao?”
Tôi nghe có tiếng nói bên ngước mắt lên nhìn thì thấy Bạch Linh Nhi mặt đầy nước mắt đang đau khổ nhìn mình
Tôi thầm nghĩ thôi xong rồi, cô ta coi mình là Tuệ Không, thế là tôi vội lắc đầu nói: “Không phải tôi! Không phải tôi! Cô Bạch nhận nhầm người rồi!”
Vậy mà Bạch Linh Nhi nghe xong lại lắc mạnh đầu và nói: “Không! Anh chính là anh ấy! Anh ấy đã từng chính miệng nói là chỉ có anh ấy chuyển thể mới rút được Lục Hoàn Tích Trượng, hơn nữa trên thanh trượng còn được kinh Phật gia cố, trên đời này ngoại trừ chính anh ấy ra thì không còn ai có thể rút nó được!”
Tôi nghe mà sững sờ, những ký ức này không cần cô ta nói tôi cũng biết, thế nhưng hình dáng tôi đâu có giống hòa thượng Tuệ Không! Nếu như tôi là Tuệ Không chuyển thể, vậy thì đời trước ông ta làm nhiều việc thiện như thế tại sao đời này tôi không được đầu thai làm công tử nhà giàu nhỉ? Không đúng, không đúng! Chắc nhầm lẫn ở chỗ nào đó
Bạch Linh Nhi thấy tôi vẫn không tin thì nhìn thoáng qua đồ vật trong tay tôi và nói: “Đây là Kim Cương Xử, nó là đoạn dưới của Lục Hoàng Tích Trượng và cũng là vật cứng rắn nhất trên đời, bây giờ anh có thể cầm nó trong tay thì đủ để chứng minh tất cả.”
Tôi nhìn về phía hài cốt của Tuệ Không trên tảng đá và lập tức nhớ lại, lúc vừa mới nhìn thấy ông ta đúng là tôi có cảm giác đã từng quen biết, chẳng lẽ ông ta thật sự là kiếp trước của tôi?
Bạch Linh Nhi thấy tôi vẫn ngơ ngác thì nháy lông mày một cái và nói: “Hòa thượng, anh hại tôi thật khổ! Anh có biết tôi đã phải chịu đựng một ngàn năm qua như thế nào không?”
Tôi nghe xong thì nghĩ chỉ sợ con yêu rắn này muốn đòi nợ, tôi liên tục khua tay, nói: “Bà cô à, cô thực sự nhận nhầm người rồi! Người khác tôi không biết chứ chẳng lẽ tôi còn không hiểu bản thân mình, tôi là một người lục căn không thanh tịnh, kiếp trước làm sao có thể làm hòa thượng chứ? Cô xem hiện giờ tôi cũng giúp cô thoát ra rồi, vậy có phải hai chúng ta nên đường ai nấy đi không.”
Bạch Linh Nhi nghe tôi nói thế thì suy nghĩ rồi than nhẹ: “Anh không thừa nhận cũng không cần gấp, dù sao tôi biết anh chính là anh ấy..
Kiếp trước anh ấy nợ tôi thì kiếp này anh sẽ phải trả!” Tôi nghe mà bó tay toàn tập, thể là buột miệng nói: “Vậy cô còn làm anh em của tôi bị thương thì sao? Cái này phải tính thế nào?”
Vậy mà con rắn trắng nghe xong lập tức trừng mắt, trong miệng phát ra âm thanh tê tê..
Tôi thấy nó có vẻ thực sự tức giận, bèn vội vàng giơ cao hai tay nói: “Được rồi được rồi, bây giờ tôi đi tới rút vật đó ra là được chứ gì? Những tôi phải nói trước tình huống xấu nhất là nhỡ đâu, tôi nói là nhỡ đâu! Tôi không phải là người hữu duyên mà chị muốn tìm thì làm thế nào bây giờ?”
Nghe tôi nói như thể con rắn trắng trở nên âm trầm, tốt rồi, không cần nói tôi cũng biết kết cục của “nhỡ đâu không phải”
Thế nhưng, khi nghĩ tới mình sắp chết trong tay con rắn lớn này, tôi lại cảm thấy hơi không cam lòng, thể là tôi bỏ vào trong lối đi và nói với3con rắn đã vào từ trước: “Chị Bạch à, nếu tôi không phải người đó thì chị cũng không cần nản chí! Tôi nói cho chị biết là tôi quen rất nhiều thần tiên có pháp lực cao cường, nếu thật sự không được thì chị thả tôi ra ngoài, tôi dùng nhân cách bảo đảm nhất định sẽ tìm được người hữu duyên đó về đây!”
Ai ngờ con rắn trắng nghe xong còn chẳng buồn nhấc mí mắt lên, ngay lúc tôi vừa chui ra khỏi khe hẹp, thì nó lập tức dùng thân thể cuốn lấy tôi sau đó nháy mắt đã đưa tôi lên trên tảng đá...
Xem ra là nó muốn ép buộc đây! Được hay không tôi đều phải thử một lần, tôi đang nghĩ muốn thương lượng với nó trước, nhưng giờ xem ra con rắn này thật khó0chơi, nói thế nào cũng muốn tôi đi rút cây Lục Hoàn Tích Trượng trước rồi tính sau
Tôi suy nghĩ rồi thở dài bảo: “Ai..
Thôi chết thì chết! Tốt xấu gì mình cũng có người quen dưới Âm Ti, ở dương gian mình không thể xin vào làm công chức, biết đâu xuống đó lại có thể nhận biên chế chính thức thì sao?”
Mặc dù con rắn trắng không hiểu tôi đang nói huyên thuyên cái gì, nhưng nó cũng biết tôi lẩm bẩm để kéo dài thời gian, thế là nó lại dùng đầu rắn ủi ủi lưng của tôi, cực chẳng đã tôi không thể làm gì khác là đành do dự đặt tay lên thanh Lục Hoàn Tích Trường đã gỉ sét không nhìn ra hình dáng ban đầu...
Ai ngờ tay tôi vừa chạm vào thanh tích trượng thì sáu cái5vòng tròn phía trên lập tức vang lên tiếng kim loại va đập làm tôi bị dọa lập tức rụt tay trở về..
Con rắn trắng thấy thế dường như vô cùng mừng rỡ, nó vui vẻ vươn người vây kín quanh tôi và tảng đá.
Lúc đó tôi cũng khá giật mình không hiểu có chuyện gì, thế là tôi lại đưa tay ra thử một lần nữa thì tình huống giống như vậy lại xảy ra, thể là lần này tôi không buông tay mà dùng sức rút thanh Lục Hoàn Tích Trượng lên...
Lúc đầu thanh trượng không có phản ứng gì lớn, nhưng đúng lúc tôi định từ bỏ thì đột nhiên cảm giác thanh trượng trong tay hơi rung động, tôi có thể cảm giác rõ ràng vị trí nó cắm vào tảng đá hơi buông lỏng
Thế là tôi dùng sức rút4lên rồi nghe thấy một tiếng: “Cạch...” Có một tiếng chuông xa xăm không biết truyền đến từ chỗ nào
Tôi không thể ngờ thanh Lục Hoàn Tích Trượng bị hòa thượng Tuệ Không dùng công lực cả đời cắm vào tảng đá lại bị tôi rút ra dễ như trở bàn tay..
Đừng nói là tôi mà con rắn bên cạnh cũng không thể tin
“A..
Rút ra được rồi à?” Tôi không dám tin nên hỏi lại.
Con rắn trắng giật giật cái đuôi, sau đó lắc mình biến thành một cô gái áo trắng xinh đẹp..
Trong lúc tôi đang than thở trong lòng là yêu tinh này còn xinh hơn con người thì đột nhiên cảm giác thanh tích trường trong tay hơi nóng lên, tôi cúi đầu nhìn xem và thấy thanh Lục Hoàn Tích Trượng lúc nãy vẫn còn tốt vậy mà bây giờ9xuất hiện rất nhiều vết rạn, trong nháy mắt nó vỡ tan thành bột phấn, sau đó nghe thấy một tiếng “Rầm” rồi có một vật rơi xuống.
Tôi nhìn phía trên tảng đá thì thấy hóa ra nửa đoạn trên của Lục Hoàn Tích Trường đã tan thành bột phấn nhưng nửa dưới lại được giữ lại một cách thần kỳ, nó biến thành một đồ vật giống như Hàng Ma Xử.
Tôi nhặt ngay vật đó lên và lập tức có cảm giác mình vừa nhặt được bảo bối, thứ này cũng không hề kém so với con dao thép của tôi..
Ngay lúc tôi đang rất vui sướng nhìn đồ vật trong tay thì nghe được một giọng nói ngọt ngào: “Là anh sao?”
Tôi nghe có tiếng nói bên ngước mắt lên nhìn thì thấy Bạch Linh Nhi mặt đầy nước mắt đang đau khổ nhìn mình
Tôi thầm nghĩ thôi xong rồi, cô ta coi mình là Tuệ Không, thế là tôi vội lắc đầu nói: “Không phải tôi! Không phải tôi! Cô Bạch nhận nhầm người rồi!”
Vậy mà Bạch Linh Nhi nghe xong lại lắc mạnh đầu và nói: “Không! Anh chính là anh ấy! Anh ấy đã từng chính miệng nói là chỉ có anh ấy chuyển thể mới rút được Lục Hoàn Tích Trượng, hơn nữa trên thanh trượng còn được kinh Phật gia cố, trên đời này ngoại trừ chính anh ấy ra thì không còn ai có thể rút nó được!”
Tôi nghe mà sững sờ, những ký ức này không cần cô ta nói tôi cũng biết, thế nhưng hình dáng tôi đâu có giống hòa thượng Tuệ Không! Nếu như tôi là Tuệ Không chuyển thể, vậy thì đời trước ông ta làm nhiều việc thiện như thế tại sao đời này tôi không được đầu thai làm công tử nhà giàu nhỉ? Không đúng, không đúng! Chắc nhầm lẫn ở chỗ nào đó
Bạch Linh Nhi thấy tôi vẫn không tin thì nhìn thoáng qua đồ vật trong tay tôi và nói: “Đây là Kim Cương Xử, nó là đoạn dưới của Lục Hoàng Tích Trượng và cũng là vật cứng rắn nhất trên đời, bây giờ anh có thể cầm nó trong tay thì đủ để chứng minh tất cả.”
Tôi nhìn về phía hài cốt của Tuệ Không trên tảng đá và lập tức nhớ lại, lúc vừa mới nhìn thấy ông ta đúng là tôi có cảm giác đã từng quen biết, chẳng lẽ ông ta thật sự là kiếp trước của tôi?
Bạch Linh Nhi thấy tôi vẫn ngơ ngác thì nháy lông mày một cái và nói: “Hòa thượng, anh hại tôi thật khổ! Anh có biết tôi đã phải chịu đựng một ngàn năm qua như thế nào không?”
Tôi nghe xong thì nghĩ chỉ sợ con yêu rắn này muốn đòi nợ, tôi liên tục khua tay, nói: “Bà cô à, cô thực sự nhận nhầm người rồi! Người khác tôi không biết chứ chẳng lẽ tôi còn không hiểu bản thân mình, tôi là một người lục căn không thanh tịnh, kiếp trước làm sao có thể làm hòa thượng chứ? Cô xem hiện giờ tôi cũng giúp cô thoát ra rồi, vậy có phải hai chúng ta nên đường ai nấy đi không.”
Bạch Linh Nhi nghe tôi nói thế thì suy nghĩ rồi than nhẹ: “Anh không thừa nhận cũng không cần gấp, dù sao tôi biết anh chính là anh ấy..
Kiếp trước anh ấy nợ tôi thì kiếp này anh sẽ phải trả!” Tôi nghe mà bó tay toàn tập, thể là buột miệng nói: “Vậy cô còn làm anh em của tôi bị thương thì sao? Cái này phải tính thế nào?”
/1940
|