Mấy người bọn họ thảo luận với nhau, cảm thấy vẻ ngoài của Mã Sảng có nhiều đặc điểm phù hợp với nhân vật Đỗ Quyên.
Hứa Lệ Nhã biết mình có thể sẽ mất vai, nên muốn cố gắng lần cuối, tranh thủ thêm một cơ hội, nên cô ta mới lên chuyến bay này.
Bởi vì trước đó, có một phó đạo diễn đã từng nói với Hứa Lệ Nhã, ý của gã rất rõ, nếu chịu ngủ với gã, vai chính Đỗ Quyên sẽ được giao cho cô.
Lúc đầu Hứa Lệ Nhã rất sợ hãi, tuy rằng lúc đi học cũng có nghe những quy tắc ngầm trong giới giải trí, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại rơi vào mình. Tuy rất muốn có được vai diễn này, nhưng nếu phải trao đổi bằng thân thể, cô cảm thấy không diễn cũng được.
Có điều cô nhanh chóng nghe nói phó đạo diễn kia đề cử Mã Sảng với Lê Quốc Đống, hơn nữa còn được đạo diễn Lê đồng ý. Hứa Lệ Nhã hiểu ngay Mã Sảng đã đồng ý với gã đó.
Cho nên khi ở trên máy bay, nhìn Mã Sảng cười nói với Lê Quốc Đống, Hứa Lệ Nhã rất không cam lòng. Cô biết đạo diễn Lê phải đi máy bay riêng, chính là vì một đôi hài nhỏ không thể gửi chuyển phát.
Nếu mình có thể đi đôi hài nhỏ đó, có lẽ đạo diễn Lê sẽ cảm thấy cô thích hợp với vai diễn Đỗ Quyên hơn một chút…
Cũng không biết Hứa Lệ Nhã bị cái gì ám, nhân lúc mọi người không để ý, trộm đôi hài chạy tới WC để mang vào chân. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi hài gót sen ba tấc, đừng nói là đôi chân cỡ 38 của cô, ngay cả cô gái bình thường cũng không mang nổi!
Lúc này, Hứa Lệ Nhã đột nhiên nghĩ đến con dao vừa rồi mình dùng trong bữa ăn, sau đó gương mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị…
Trong khoang, Lê Quốc Đống đang thảo luận cốt truyện cùng hai phó đạo diễn, Mã Sảng ngồi bên cạnh mặt mày tươi cười lắng nghe. Nhưng đúng lúc này, một phó đạo diễn vừa nãy còn đang cười nói đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía sau người đối diện, vô cùng sợ hãi.
Mọi người lập tức quay đầu, thấy Hứa Lệ Nhã vừa rồi đi vào WC, khi ra ngoài lại đi trên đôi hài gót sen ba tấc, tập tễnh bước về phía họ.
Lê Quốc Đống cũng bị dọa sợ, ông ta nhìn chân của Hứa Lệ Nhã, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân máu.
“Tiểu Hứa? Cô làm sao thế? Sao lại đi đôi hài kia?” Lê Quốc Đống sợ hãi nói.
Giọng Hứa Lệ Nhã kỳ lạ: “Đạo diễn Lê, tôi nhớ rõ ngài từng nói, nếu thật sự có tình yêu và nhiệt huyết với sự nghiệp điện ảnh, thì có thể vì nó mà hy sinh tất cả. Để có thể nhận được vai diễn trong phim của ngài, tôi gọt nhỏ chân lại thì có là gì?”
Lúc này Mã Sảng chạy đến WC nhìn thử, lập tức hét lên thảm thiết. Bên trong là máu thịt bầy nhầy mà Hứa Lệ Nhã đã dùng dao gọt chân ra…
Trên máy bay hỗn loạn, tuy Lê Quốc Đống không biết Hứa Lệ Nhã bị cái gì kích thích, nhưng nếu cô ta không được cầm máu ngay, đợi đến lúc xuống máy bay, chỉ sợ đã không giữ được mạng nữa.
Mã Sảng bị dọa ngất tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Ba đạo diễn nhìn Hứa Lệ Nhã chảy đầy máu chân cũng không biết phải xử lý ra sao. Bây giờ nếu cởi hài ra, có khi máu còn chảy nhiều hơn, không bằng cứ để cô ta tạm mang như thế.
Nhưng Lê Quốc Đống lại nhớ đôi hài này là ông ta mượn của người khác, không khỏi có chút hối hận. Sao lại đồng ý để Hứa Lệ Nhã lên máy bay chứ, vì sao lại đồng ý cho cô ta thêm một cơ hội? Cô ta không phải diễn vai điên, mà thật sự là một kẻ điên rồi!
Lúc này, nhân viên phục vụ trên máy bay nghe tiếng hét nên chạy đến, vừa nhìn thấy hai chân Hứa Lệ Nhã thì bị dọa tới trắng mặt. Nhưng cứu người là quan trọng, cô ta lập tức chạy đi lấy băng gạc trong hộp cứu thương ra.
Mọi người luống cuống tay chân cuốn chặt hai chân Hứa Lệ Nhã lại, hy vọng có thể cầm máu được…
Trong lúc cabin đang loạn cào cào, thì phòng điều khiển cũng xảy ra vấn đề. Máy bay đang hoạt động bình thường, đột nhiên tất cả các thiết bị đều không hoạt động. Máy bay bị mất toàn bộ động cơ, lao đầu xuống.
Mọi người trong cabin đều không đeo dây an toàn, nên khi máy bay mất kiểm soát, họ bị văng lên rồi rơi thẳng xuống!
Thật ra lúc này Hứa Lệ Nhã đã chết rồi, trong lúc bị hất lên cao rồi lại nặng nề rơi xuống, cổ cô ta bị xoay 180 độ, lập tức tắt thở.
Lúc ấy phi công trong phòng điều khiển cũng coi như bình tĩnh, anh ta thấy đập nước lớn bên dưới, thế là vội kéo đầu máy bay lên để giảm độ rơi… Tiếc là đã thất bại, đầu máy bay không bị kéo lên như anh ta nghĩ, mà ngược lại lao đầu vào trong nước, cuối cùng đâm xuống lớp bùn dưới đáy hồ…
Đến lúc này tôi mới hiểu rõ ràng, tất cả tai họa đều bắt đầu từ chuyện Lê Quốc Đống cầm đôi hài nhỏ kia! Có lẽ Diệp Quyên đã muốn lấy lại đôi hài nhỏ của mình từ lâu.
Lúc rời khỏi đập nước, chúng tôi đã dặn tất cả chủ thuyền chở khách ở đó, nếu không có việc cần thiết thì đừng đi qua vịnh Hiệp Thạch. Trừ khi có ngày nào đó mực nước nơi ấy hạ xuống, soi chiếu được hết những thứ dưới đáy nước, mới có thể tiêu tan đi ít nhiều âm khí ngưng tụ lâu dài.
Một tháng sau, lúc xem tin tức, một bản tin thu hút sự chú ý của tôi. Đạo diễn Lê Quốc Đống nổi tiếng vì tai nạn trên không nên bất hạnh qua đời, hưởng thọ 53 tuổi, giới nghệ sĩ đông đảo đến phúng viếng…
Về sau, tôi có nghe chú Lê nói, lúc Hứa Lệ Nhã được đưa ra khỏi máy bay, trên chân vẫn còn mang đôi hài nhỏ kia. Có lẽ lúc đó bị Đỗ Quyên quấn thân, nếu không tại sao một cô gái lại có thể xuống tay với mình tàn nhẫn như vậy?
Còn nữa, khi rơi xuống nước, rõ ràng tôi đã nhìn thấy Trang Hà trong ảo cảnh, nhưng lên bờ lại không tìm được anh ta.
Chú Lê nói lúc ấy Trang Hà không thể xuất hiện ở đó được, vì phàm là Tiên gia lớn lên trong núi, đều sẽ có một nhược điểm chung, đó chính là sợ nước. Hồ Ly và Chồn Vàng là nghiêm trọng nhất, cho nên lúc đó Trang Hà không xuất hiện dưới nước, đó chỉ là ảo giác của tôi thôi.
Tôi không khỏi nghi ngờ, đó thật sự là ảo giác sao? Chẳng lẽ ảo giác của tôi vào lúc quan trọng cũng có thể bảo mệnh được?
Lần này làm việc khá ổn, lúc chú Lê gửi tiền thù lao vào tài khoản, nhìn tin nhắn ngân hàng gửi đến, tôi đắc ý đi mua đồ đến bệnh viện thăm Chiêu Tài.
Điều khiến tôi vui vẻ nhất là, tôi nhận được một tin tức tốt. Chiêu Tài đã bắt đầu có phản ứng với ngoại cảnh, mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng là một dấu hiệu tốt, có lẽ chị ấy sắp tỉnh lại rồi.
Chị hộ lý nói tình hình hiện tại của Chiêu Tài cho tôi, nhìn chị chăm sóc Chiêu Tài tỉ mỉ như vậy, ngay cả một chút hoại tử cũng không có, tôi cảm kích vô cùng. Mặc dù chị ấy nhận lương để làm việc, nhưng có tâm hay không chỉ cần nhìn là có thể nhận ra.
Hứa Lệ Nhã biết mình có thể sẽ mất vai, nên muốn cố gắng lần cuối, tranh thủ thêm một cơ hội, nên cô ta mới lên chuyến bay này.
Bởi vì trước đó, có một phó đạo diễn đã từng nói với Hứa Lệ Nhã, ý của gã rất rõ, nếu chịu ngủ với gã, vai chính Đỗ Quyên sẽ được giao cho cô.
Lúc đầu Hứa Lệ Nhã rất sợ hãi, tuy rằng lúc đi học cũng có nghe những quy tắc ngầm trong giới giải trí, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại rơi vào mình. Tuy rất muốn có được vai diễn này, nhưng nếu phải trao đổi bằng thân thể, cô cảm thấy không diễn cũng được.
Có điều cô nhanh chóng nghe nói phó đạo diễn kia đề cử Mã Sảng với Lê Quốc Đống, hơn nữa còn được đạo diễn Lê đồng ý. Hứa Lệ Nhã hiểu ngay Mã Sảng đã đồng ý với gã đó.
Cho nên khi ở trên máy bay, nhìn Mã Sảng cười nói với Lê Quốc Đống, Hứa Lệ Nhã rất không cam lòng. Cô biết đạo diễn Lê phải đi máy bay riêng, chính là vì một đôi hài nhỏ không thể gửi chuyển phát.
Nếu mình có thể đi đôi hài nhỏ đó, có lẽ đạo diễn Lê sẽ cảm thấy cô thích hợp với vai diễn Đỗ Quyên hơn một chút…
Cũng không biết Hứa Lệ Nhã bị cái gì ám, nhân lúc mọi người không để ý, trộm đôi hài chạy tới WC để mang vào chân. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi hài gót sen ba tấc, đừng nói là đôi chân cỡ 38 của cô, ngay cả cô gái bình thường cũng không mang nổi!
Lúc này, Hứa Lệ Nhã đột nhiên nghĩ đến con dao vừa rồi mình dùng trong bữa ăn, sau đó gương mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị…
Trong khoang, Lê Quốc Đống đang thảo luận cốt truyện cùng hai phó đạo diễn, Mã Sảng ngồi bên cạnh mặt mày tươi cười lắng nghe. Nhưng đúng lúc này, một phó đạo diễn vừa nãy còn đang cười nói đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía sau người đối diện, vô cùng sợ hãi.
Mọi người lập tức quay đầu, thấy Hứa Lệ Nhã vừa rồi đi vào WC, khi ra ngoài lại đi trên đôi hài gót sen ba tấc, tập tễnh bước về phía họ.
Lê Quốc Đống cũng bị dọa sợ, ông ta nhìn chân của Hứa Lệ Nhã, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân máu.
“Tiểu Hứa? Cô làm sao thế? Sao lại đi đôi hài kia?” Lê Quốc Đống sợ hãi nói.
Giọng Hứa Lệ Nhã kỳ lạ: “Đạo diễn Lê, tôi nhớ rõ ngài từng nói, nếu thật sự có tình yêu và nhiệt huyết với sự nghiệp điện ảnh, thì có thể vì nó mà hy sinh tất cả. Để có thể nhận được vai diễn trong phim của ngài, tôi gọt nhỏ chân lại thì có là gì?”
Lúc này Mã Sảng chạy đến WC nhìn thử, lập tức hét lên thảm thiết. Bên trong là máu thịt bầy nhầy mà Hứa Lệ Nhã đã dùng dao gọt chân ra…
Trên máy bay hỗn loạn, tuy Lê Quốc Đống không biết Hứa Lệ Nhã bị cái gì kích thích, nhưng nếu cô ta không được cầm máu ngay, đợi đến lúc xuống máy bay, chỉ sợ đã không giữ được mạng nữa.
Mã Sảng bị dọa ngất tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Ba đạo diễn nhìn Hứa Lệ Nhã chảy đầy máu chân cũng không biết phải xử lý ra sao. Bây giờ nếu cởi hài ra, có khi máu còn chảy nhiều hơn, không bằng cứ để cô ta tạm mang như thế.
Nhưng Lê Quốc Đống lại nhớ đôi hài này là ông ta mượn của người khác, không khỏi có chút hối hận. Sao lại đồng ý để Hứa Lệ Nhã lên máy bay chứ, vì sao lại đồng ý cho cô ta thêm một cơ hội? Cô ta không phải diễn vai điên, mà thật sự là một kẻ điên rồi!
Lúc này, nhân viên phục vụ trên máy bay nghe tiếng hét nên chạy đến, vừa nhìn thấy hai chân Hứa Lệ Nhã thì bị dọa tới trắng mặt. Nhưng cứu người là quan trọng, cô ta lập tức chạy đi lấy băng gạc trong hộp cứu thương ra.
Mọi người luống cuống tay chân cuốn chặt hai chân Hứa Lệ Nhã lại, hy vọng có thể cầm máu được…
Trong lúc cabin đang loạn cào cào, thì phòng điều khiển cũng xảy ra vấn đề. Máy bay đang hoạt động bình thường, đột nhiên tất cả các thiết bị đều không hoạt động. Máy bay bị mất toàn bộ động cơ, lao đầu xuống.
Mọi người trong cabin đều không đeo dây an toàn, nên khi máy bay mất kiểm soát, họ bị văng lên rồi rơi thẳng xuống!
Thật ra lúc này Hứa Lệ Nhã đã chết rồi, trong lúc bị hất lên cao rồi lại nặng nề rơi xuống, cổ cô ta bị xoay 180 độ, lập tức tắt thở.
Lúc ấy phi công trong phòng điều khiển cũng coi như bình tĩnh, anh ta thấy đập nước lớn bên dưới, thế là vội kéo đầu máy bay lên để giảm độ rơi… Tiếc là đã thất bại, đầu máy bay không bị kéo lên như anh ta nghĩ, mà ngược lại lao đầu vào trong nước, cuối cùng đâm xuống lớp bùn dưới đáy hồ…
Đến lúc này tôi mới hiểu rõ ràng, tất cả tai họa đều bắt đầu từ chuyện Lê Quốc Đống cầm đôi hài nhỏ kia! Có lẽ Diệp Quyên đã muốn lấy lại đôi hài nhỏ của mình từ lâu.
Lúc rời khỏi đập nước, chúng tôi đã dặn tất cả chủ thuyền chở khách ở đó, nếu không có việc cần thiết thì đừng đi qua vịnh Hiệp Thạch. Trừ khi có ngày nào đó mực nước nơi ấy hạ xuống, soi chiếu được hết những thứ dưới đáy nước, mới có thể tiêu tan đi ít nhiều âm khí ngưng tụ lâu dài.
Một tháng sau, lúc xem tin tức, một bản tin thu hút sự chú ý của tôi. Đạo diễn Lê Quốc Đống nổi tiếng vì tai nạn trên không nên bất hạnh qua đời, hưởng thọ 53 tuổi, giới nghệ sĩ đông đảo đến phúng viếng…
Về sau, tôi có nghe chú Lê nói, lúc Hứa Lệ Nhã được đưa ra khỏi máy bay, trên chân vẫn còn mang đôi hài nhỏ kia. Có lẽ lúc đó bị Đỗ Quyên quấn thân, nếu không tại sao một cô gái lại có thể xuống tay với mình tàn nhẫn như vậy?
Còn nữa, khi rơi xuống nước, rõ ràng tôi đã nhìn thấy Trang Hà trong ảo cảnh, nhưng lên bờ lại không tìm được anh ta.
Chú Lê nói lúc ấy Trang Hà không thể xuất hiện ở đó được, vì phàm là Tiên gia lớn lên trong núi, đều sẽ có một nhược điểm chung, đó chính là sợ nước. Hồ Ly và Chồn Vàng là nghiêm trọng nhất, cho nên lúc đó Trang Hà không xuất hiện dưới nước, đó chỉ là ảo giác của tôi thôi.
Tôi không khỏi nghi ngờ, đó thật sự là ảo giác sao? Chẳng lẽ ảo giác của tôi vào lúc quan trọng cũng có thể bảo mệnh được?
Lần này làm việc khá ổn, lúc chú Lê gửi tiền thù lao vào tài khoản, nhìn tin nhắn ngân hàng gửi đến, tôi đắc ý đi mua đồ đến bệnh viện thăm Chiêu Tài.
Điều khiến tôi vui vẻ nhất là, tôi nhận được một tin tức tốt. Chiêu Tài đã bắt đầu có phản ứng với ngoại cảnh, mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng là một dấu hiệu tốt, có lẽ chị ấy sắp tỉnh lại rồi.
Chị hộ lý nói tình hình hiện tại của Chiêu Tài cho tôi, nhìn chị chăm sóc Chiêu Tài tỉ mỉ như vậy, ngay cả một chút hoại tử cũng không có, tôi cảm kích vô cùng. Mặc dù chị ấy nhận lương để làm việc, nhưng có tâm hay không chỉ cần nhìn là có thể nhận ra.
/1940
|