*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà đằng sau trạm dịch mới là ranh giới âm dương chân chính, đó chính là nơi để thêm một bước là đường xuống Hoàng Tuyền, lùi về sau một bước là thế giới của con người...”
Nghe mặt siêu dài nói như vậy, tôi dừng bước và nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có từng tòa nhà lầu thấp tè, tuy rằng thoạt nhìn chúng cũng không khác nhà dân bình thường nhiều lắm, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được chúng tản ra tử khí mơ hồ.
Lúc này không biết cơ man nào là âm sai dắt theo âm hồn vừa mới chết hôm nay chạy đến đây từ bốn phương tám hướng, dường như đám âm sai sốt ruột vội vàng3báo cáo kết quả công việc, không ngừng giật xích khóa hồn đang trói chặt âm hồn
Nhưng những âm hồn đó đều đần độn hết cả, không biết mình chết khi nào, càng chẳng biết lúc nào mình sống.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, tôi nghĩ tới Đinh Nhất, không biết có phải anh ta cũng bị đám âm sai la hét suốt đường đi hay không
Nếu thật là vậy, với tính tình của Đinh Nhất thì chắc sẽ đánh nhau với âm sai mất.
Mặt siêu dài thấy tôi đứng đó ngây người thì khẽ nói ở bên tai tôi: “Ngài Trương à, sao ngài không đi nữa?” Tôi vội phục hồi tinh thần lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước
Bây giờ tôi chỉ hy vọng khi tôi0vẫn chưa tìm được Đinh Nhất, anh ta tuyệt đối đừng gây ra tai họa gì mới được! Bởi vì tí bản lĩnh này của tôi có hạn, nếu Đinh Nhất chọc thủng trời thật, tôi cũng chỉ có thể đi cùng anh ta xuống địa ngục thôi.
Đúng lúc này, một tên cao to phía trước đi nhanh về phía chúng tôi, đến khi tôi thấy rõ dáng vẻ người tới thì không khỏi thầm cả kinh, hoá ra đó là một tên mặt ngựa.
Phải nói mặt của tên mặt siêu dài đã dài lắm rồi, không ngờ người đàn ông mặt ngựa này còn dài hơn, đúng thật là vừa dài vừa rộng..
Xem ra người này ắt hẳn là chính là “Mặt Ngựa” trong truyền thuyết rồi!
Gã đàn ông5mặt ngựa kia nhìn thấy mặt siêu dài cũng “ô” lên một tiếng và nói: “Tổ trưởng Ngô, hôm nay sao anh chỉ câu được một âm hồn thế?” Lần này mặt siêu dài lại không phô trương, hơn nữa còn cười nói với gã mặt ngựa: “Anh không biết, đây là việc riêng mà tôi nhận giúp chủ nhiệm Hắc Bạch
Đúng rồi, hôm nay tất cả âm hồn vẫn chưa bắt đầu nộp lên đâu nhỉ?” Gã mặt ngựa trả lời: “Đã bắt đầu rồi, nhóm đầu tiên chắc là đã ra trạm dịch, chuẩn bị lên đường Hoàng Tuyền rồi.”
Mặt siêu dài hơi giật mình nói: “Sao hôm nay sớm thế?”
Gã mặt ngựa nói với cậu ta: “Đừng nói nữa, vừa rồi có một âm hồn gây chuyện,4mấy âm sai đều không đè lại hắn được, sau cùng phải trong lên một cái kẹp công đức cho tên kia thì mới yên
Nhưng mấy âm sai chịu trách nhiệm tạm giam sợ sẽ lại xảy ra sai sót gì nữa, nên muốn giao âm hồn này đi trước...”
Trong lòng tôi chùng xuống, nghĩ bụng chẳng lẽ cái tên gây chuyện kia là Đinh Nhất?! Khả năng này khá lớn đấy..
Với tính tình của anh ta, nếu biết mình bị âm sai câu sai hồn, chắc chắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây tôi cũng không kịp chờ “hai con ma” này chưa hàn huyên xong, nhấc chân đi về phía đằng sau trạm dịch Hoàng Tuyền..
Mặt siêu dài vừa thấy tôi tự mình đi về phía9ranh giới âm dương thì vội vội vàng vàng nói với gã mặt ngựa: “Không nói nữa, tôi còn phải làm việc đây!” Gã mặt ngựa liếc nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ quái lạ, có lẽ đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một âm hồn dám kéo âm sai đi về phía trước
Có điều lúc này tôi không rảnh để ý việc gã nghĩ như thế nào, nếu Đinh Nhất xuống Hoàng Tuyền thật thì hỏng rồi.
Lúc này mặt siêu dài vừa đuổi theo phía sau tôi vừa gào: “Ngài Trương, ngài chậm đã! Ngài không thể đi hướng đó, lỡ như khiến những âm hồn khác đưa ngài tới Âm Ti thì hư chuyện mất!”
Tôi cũng không để ý được nhiều như vậy, tôi quay đầu nói với mặt siêu dài: “Vừa rồi không phải gã mặt ngựa kia nói muốn giao một âm hồn đi trước sao? Tôi lo người gây chuyện mà bọn họ giao đi chính là Đinh Nhất!” Mặt siêu dài thấy tôi mở miệng nói chuyện, lập tức căng thẳng gom lại một chút dương khí mà tôi vừa thở ra về, sợ bị một đám âm hồn và âm sai bên cạnh phát hiện sự tồn tại của người sống là tôi.
Cậu ta gom lại được hết dương khí tối thở ra thì cũng bị tôi bỏ rất xa rồi..
Nhưng lúc này tôi thật sự không chờ kịp, nếu không một khi Đinh Nhất bị đưa đến Âm Ti, chẳng phải là một chuyện này của tôi đi không ạ? Cũng không biết tại sao, tôi càng tới gần chỗ ranh giới âm dương thì hai chân càng nặng trịch, cả người trên dưới như bị cột bao cát mười cân..
Mặt siêu dài thấy tôi dần dần chậm lại, bèn nhanh chân đuổi theo tôi và nói: “Ngài Trương, có phải ngài cảm thấy trên người càng ngày càng nặng không?”
Tôi vội vàng gật đầu, sau đó dò hỏi cậu ta bằng mắt thế này là thế nào? Mặt siêu dài nói cho tôi biết: “Đây là đường đi cho âm hồn, không phải cho người sống đi
Âm hồn không phải thật thể, sức nặng nhẹ, nhưng người sống lại có máu có thịt, lại còn có ràng buộc cả đời, đương nhiên là không đi nhanh được.”
Thì ra là thế, tôi bảo sao mà càng đi cùng một thế! Nhưng mà bây giờ có mệt cũng phải đi tiếp! Nếu không Đinh Nhất có thể sẽ bị giải thẳng đến Âm Ti mất
Lúc trước nếu anh ta thành thật, có lẽ phản quan bên dưới thấy là âm sai câu sai người, không chừng sẽ thả trở về
Nhưng bây giờ vừa gây chuyện vừa đánh người, không chừng đến lúc đó phán quan nổi giận, giữ luôn người lại thì hỏng rồi.
Tuy bây giờ tôi càng đi càng nặng, nhưng mà nặng có chỗ tốt của nặng, tất cả những âm hồn xung quanh đều bay chậm rì rì như khinh khí cầu, còn tôi lại bước nhanh lên trước, rất nhanh đã tới ranh giới âm dương như lời mặt siêu dài nói.
Chỉ tiếc tôi đuổi nhanh thể mà vẫn thua một bước, mấy âm sai phía trước giải một âm hồn đã dần dần đi xa..
Có điều còn may tôi vẫn có thể nhìn thấy bọn họ bằng mắt thường, nếu có thể nhìn thấy thì nhất định có thể đuổi kịp! Vì thế tôi không hề nghĩ ngợi mà tiếp tục chạy lên phía trước, chợt nghe thấy giọng của mặt siêu dài ở phía sau nôn nóng gào lên: “Ngài Trường, không thể đi lên trước nữa! Bên đó chính là đường xuống Hoàng Tuyền, người sống không đi qua được!”.
Nhưng tôi căn bản không để ý đến cậu ta đang nói cái gì, nhấc chân vượt qua cái “ranh giới âm dương” mờ nhạt kia..
Cùng lúc này, trạm dịch Hoàng Tuyền vốn không có một ngọn gió đột nhiên nổi lên trận cuồng phong, thổi đám âm sai và âm hồn ngã trái ngã phải.
Mà tên mặt siêu dài vốn muốn chạy tới giữ chặt tôi cũng đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn về phía tôi với vẻ mặt hoảng sợ
Có lẽ là cậu ta làm âm sai nhiều năm như vậy mà vẫn chưa gặp được một người sống nào dám xông vào đường xuống Hoàng Tuyền chăng?!
Mà đằng sau trạm dịch mới là ranh giới âm dương chân chính, đó chính là nơi để thêm một bước là đường xuống Hoàng Tuyền, lùi về sau một bước là thế giới của con người...”
Nghe mặt siêu dài nói như vậy, tôi dừng bước và nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có từng tòa nhà lầu thấp tè, tuy rằng thoạt nhìn chúng cũng không khác nhà dân bình thường nhiều lắm, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được chúng tản ra tử khí mơ hồ.
Lúc này không biết cơ man nào là âm sai dắt theo âm hồn vừa mới chết hôm nay chạy đến đây từ bốn phương tám hướng, dường như đám âm sai sốt ruột vội vàng3báo cáo kết quả công việc, không ngừng giật xích khóa hồn đang trói chặt âm hồn
Nhưng những âm hồn đó đều đần độn hết cả, không biết mình chết khi nào, càng chẳng biết lúc nào mình sống.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, tôi nghĩ tới Đinh Nhất, không biết có phải anh ta cũng bị đám âm sai la hét suốt đường đi hay không
Nếu thật là vậy, với tính tình của Đinh Nhất thì chắc sẽ đánh nhau với âm sai mất.
Mặt siêu dài thấy tôi đứng đó ngây người thì khẽ nói ở bên tai tôi: “Ngài Trương à, sao ngài không đi nữa?” Tôi vội phục hồi tinh thần lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước
Bây giờ tôi chỉ hy vọng khi tôi0vẫn chưa tìm được Đinh Nhất, anh ta tuyệt đối đừng gây ra tai họa gì mới được! Bởi vì tí bản lĩnh này của tôi có hạn, nếu Đinh Nhất chọc thủng trời thật, tôi cũng chỉ có thể đi cùng anh ta xuống địa ngục thôi.
Đúng lúc này, một tên cao to phía trước đi nhanh về phía chúng tôi, đến khi tôi thấy rõ dáng vẻ người tới thì không khỏi thầm cả kinh, hoá ra đó là một tên mặt ngựa.
Phải nói mặt của tên mặt siêu dài đã dài lắm rồi, không ngờ người đàn ông mặt ngựa này còn dài hơn, đúng thật là vừa dài vừa rộng..
Xem ra người này ắt hẳn là chính là “Mặt Ngựa” trong truyền thuyết rồi!
Gã đàn ông5mặt ngựa kia nhìn thấy mặt siêu dài cũng “ô” lên một tiếng và nói: “Tổ trưởng Ngô, hôm nay sao anh chỉ câu được một âm hồn thế?” Lần này mặt siêu dài lại không phô trương, hơn nữa còn cười nói với gã mặt ngựa: “Anh không biết, đây là việc riêng mà tôi nhận giúp chủ nhiệm Hắc Bạch
Đúng rồi, hôm nay tất cả âm hồn vẫn chưa bắt đầu nộp lên đâu nhỉ?” Gã mặt ngựa trả lời: “Đã bắt đầu rồi, nhóm đầu tiên chắc là đã ra trạm dịch, chuẩn bị lên đường Hoàng Tuyền rồi.”
Mặt siêu dài hơi giật mình nói: “Sao hôm nay sớm thế?”
Gã mặt ngựa nói với cậu ta: “Đừng nói nữa, vừa rồi có một âm hồn gây chuyện,4mấy âm sai đều không đè lại hắn được, sau cùng phải trong lên một cái kẹp công đức cho tên kia thì mới yên
Nhưng mấy âm sai chịu trách nhiệm tạm giam sợ sẽ lại xảy ra sai sót gì nữa, nên muốn giao âm hồn này đi trước...”
Trong lòng tôi chùng xuống, nghĩ bụng chẳng lẽ cái tên gây chuyện kia là Đinh Nhất?! Khả năng này khá lớn đấy..
Với tính tình của anh ta, nếu biết mình bị âm sai câu sai hồn, chắc chắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây tôi cũng không kịp chờ “hai con ma” này chưa hàn huyên xong, nhấc chân đi về phía đằng sau trạm dịch Hoàng Tuyền..
Mặt siêu dài vừa thấy tôi tự mình đi về phía9ranh giới âm dương thì vội vội vàng vàng nói với gã mặt ngựa: “Không nói nữa, tôi còn phải làm việc đây!” Gã mặt ngựa liếc nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ quái lạ, có lẽ đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một âm hồn dám kéo âm sai đi về phía trước
Có điều lúc này tôi không rảnh để ý việc gã nghĩ như thế nào, nếu Đinh Nhất xuống Hoàng Tuyền thật thì hỏng rồi.
Lúc này mặt siêu dài vừa đuổi theo phía sau tôi vừa gào: “Ngài Trương, ngài chậm đã! Ngài không thể đi hướng đó, lỡ như khiến những âm hồn khác đưa ngài tới Âm Ti thì hư chuyện mất!”
Tôi cũng không để ý được nhiều như vậy, tôi quay đầu nói với mặt siêu dài: “Vừa rồi không phải gã mặt ngựa kia nói muốn giao một âm hồn đi trước sao? Tôi lo người gây chuyện mà bọn họ giao đi chính là Đinh Nhất!” Mặt siêu dài thấy tôi mở miệng nói chuyện, lập tức căng thẳng gom lại một chút dương khí mà tôi vừa thở ra về, sợ bị một đám âm hồn và âm sai bên cạnh phát hiện sự tồn tại của người sống là tôi.
Cậu ta gom lại được hết dương khí tối thở ra thì cũng bị tôi bỏ rất xa rồi..
Nhưng lúc này tôi thật sự không chờ kịp, nếu không một khi Đinh Nhất bị đưa đến Âm Ti, chẳng phải là một chuyện này của tôi đi không ạ? Cũng không biết tại sao, tôi càng tới gần chỗ ranh giới âm dương thì hai chân càng nặng trịch, cả người trên dưới như bị cột bao cát mười cân..
Mặt siêu dài thấy tôi dần dần chậm lại, bèn nhanh chân đuổi theo tôi và nói: “Ngài Trương, có phải ngài cảm thấy trên người càng ngày càng nặng không?”
Tôi vội vàng gật đầu, sau đó dò hỏi cậu ta bằng mắt thế này là thế nào? Mặt siêu dài nói cho tôi biết: “Đây là đường đi cho âm hồn, không phải cho người sống đi
Âm hồn không phải thật thể, sức nặng nhẹ, nhưng người sống lại có máu có thịt, lại còn có ràng buộc cả đời, đương nhiên là không đi nhanh được.”
Thì ra là thế, tôi bảo sao mà càng đi cùng một thế! Nhưng mà bây giờ có mệt cũng phải đi tiếp! Nếu không Đinh Nhất có thể sẽ bị giải thẳng đến Âm Ti mất
Lúc trước nếu anh ta thành thật, có lẽ phản quan bên dưới thấy là âm sai câu sai người, không chừng sẽ thả trở về
Nhưng bây giờ vừa gây chuyện vừa đánh người, không chừng đến lúc đó phán quan nổi giận, giữ luôn người lại thì hỏng rồi.
Tuy bây giờ tôi càng đi càng nặng, nhưng mà nặng có chỗ tốt của nặng, tất cả những âm hồn xung quanh đều bay chậm rì rì như khinh khí cầu, còn tôi lại bước nhanh lên trước, rất nhanh đã tới ranh giới âm dương như lời mặt siêu dài nói.
Chỉ tiếc tôi đuổi nhanh thể mà vẫn thua một bước, mấy âm sai phía trước giải một âm hồn đã dần dần đi xa..
Có điều còn may tôi vẫn có thể nhìn thấy bọn họ bằng mắt thường, nếu có thể nhìn thấy thì nhất định có thể đuổi kịp! Vì thế tôi không hề nghĩ ngợi mà tiếp tục chạy lên phía trước, chợt nghe thấy giọng của mặt siêu dài ở phía sau nôn nóng gào lên: “Ngài Trường, không thể đi lên trước nữa! Bên đó chính là đường xuống Hoàng Tuyền, người sống không đi qua được!”.
Nhưng tôi căn bản không để ý đến cậu ta đang nói cái gì, nhấc chân vượt qua cái “ranh giới âm dương” mờ nhạt kia..
Cùng lúc này, trạm dịch Hoàng Tuyền vốn không có một ngọn gió đột nhiên nổi lên trận cuồng phong, thổi đám âm sai và âm hồn ngã trái ngã phải.
Mà tên mặt siêu dài vốn muốn chạy tới giữ chặt tôi cũng đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn về phía tôi với vẻ mặt hoảng sợ
Có lẽ là cậu ta làm âm sai nhiều năm như vậy mà vẫn chưa gặp được một người sống nào dám xông vào đường xuống Hoàng Tuyền chăng?!
/1940
|