*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ lúc này Bạch Linh Nhi lại lên tiếng: “Không cần lo lắng, tôi sẽ đi cùng anh ta...”
Tất cả chúng tôi đều giật mình nhìn về phía Bạch Linh Nhi, thầm nghĩ chẳng lẽ một con rắn yêu cũng có thể tách hồn khỏi xác sao? Tôi tò mò hỏi: “Cô đi với tôi? Cô làm thế nào để đi cùng tôi? Hồn phách ly thể à?”
Bạch Linh Nhi lắc đầu, sau đó nói rất nghiêm túc: “Tôi chẳng cần đến hồn phách ly thể gì đó cũng có thể xuống Địa Phủ..
Bởi vì tôi là đại yêu quái mà.”
Tôi buồn cười quá: “Đại yêu quái thì không cần hít thở sao? Nghe nói trên đường Hoàng tuyền kia, chỉ cần còn thở thì không thể đi qua được.”
Kết quả Bạch Linh Nhi lại vênh mặt nói với giọng tự hào: “Tôi sẽ nín thở...”
Tôi bó3tay, thầm nghĩ cô ta thích thì cứ để cô ta đi theo đi, đến lúc đó mà không được thì đuổi cô ta về
Nhưng vấn đề bây giờ là, nếu tôi muốn đi Địa Phủ thì phải tìm lão Hắc và lão Bạch giúp đỡ, nhưng chắc có lẽ lần trước lão Bạch vội quá nên đã quên không đưa thẻ đen cho tôi.
Chẳng còn cách nào, tôi đành bảo chú Lê đốt phù gọi một âm sai ở gần đây đến, nhờ bọn họ chuyển lời của tôi cho lão Hắc và lão Bạch, nói tôi cần tìm bọn họ có việc gấp cần giúp đỡ
Thật ra tôi cũng không biết hai lão ấy có vui vẻ giúp tôi chuyện này không, nếu họ mà không chịu giúp thì tôi đành phải nghĩ cách khác.
ở trong bệnh viện mà triệu hồi âm sai thì cũng hơi1quá, nên tôi giao nhiệm vụ chăm sóc Đinh Nhất lại cho Đàm Lỗi, sau đó đi cùng chú Lê và chú họ đến chỗ nhà cổ của nhà họ Phương, định ở đó gọi âm sai đến nhờ giúp đỡ.
Thật ra những âm sai này cũng giống như lão Hắc và lão Bạch, đều có một đặc điểm là rất tham tiền..
Bởi vì, những âm sại như bọn họ đều là những lão quỷ không biết đã chết bao nhiêu năm rồi, từ lâu đã chẳng còn người thân nào đến viếng mồ mả, hóa vàng mã cho bọn họ
Vì thế nếu chúng tôi muốn nhờ người ta gửi lời thì phải chuẩn bị trước một ít tiền giấy Địa Phủ, dù sao cũng không thể nhờ không được.
Không ngờ khi chúng tôi quay lại nhà họ Phương, thì lại thấy trong nhà có người, ban đầu3chúng tôi còn tưởng là Phương Tư Triệu đã về, kết quả là sau khi vào nhà, chúng tôi nhìn thấy một người không thể ngờ được sẽ xuất hiện ở đây.
“Mọi người tìm ai?” Người đàn ông trung niên vóc người trung bình đi từ trong nhà ra.
Bọn chú Lê đương nhiên không biết ông ta là ai, nhưng tôi biết, người này chính là chú hai của Phương Tư Triệu, cũng chính là người đã giết cả sáu người nhà họ Phương, Phương Tư An! Lúc đó trong lòng tôi rất ngạc nhiên, thầm nghĩ sao lão lại quay trở lại đây?
Có lẽ lão muốn tìm hiểu xem cháu mình đã điều tra vụ án mất tích năm đó đến đâu rồi, lo sợ sự việc bị lộ, cho nên quay lại xem chuyện tiến triển thể nào..
Tôi tỏ vẻ không quen biết mà hỏi: “Ông3là ai, đây là nhà chúng tôi đã mua lai.”
Nét mặt Phương Tư An biến đổi: “Không thể nào, nơi này là đất tổ tiên nhà tôi để lại, sao có thể bán cho các người?”
Tôi giương mắt lên, hỏi: “Ông là người nhà họ Phương?”
Phương Tư An gật đầu: “Đúng, tôi là con trai thứ hai nhà họ Phương! Sao tôi lại không biết tin gì về việc bán nhà.” Tôi nhún vai: “Ông là ai không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đã mua lại ngôi nhà này từ tay anh Phương Tư Triệu, có vấn đề gì thì mời ông đi tìm anh ta mà hỏi, bây giờ đây là nhà của chúng tôi, mời ông ra ngoài ngay cho.”
Thật ra, trước đó khi biết Phương Tư An là hung thủ, tôi đã bàn bạc với Phương Tư Triệu rằng, nếu như chú hai9của anh ta quay về gây rối, chúng tôi sẽ nói với ông ta là chúng tôi đã mua lại ngôi nhà này, có chuyện gì ông ta tự đi tìm Phương Tư Triệu mà hỏi.
Nghe tôi nói vậy, Phương Tự An nào chịu nghe theo, sắc mặt lão sâm xuống: “Nói hươu nói vượn, đây là nhà tôi, mấy người ngoài như các người sao có thể tùy tiện mua lại được?”
Tôi nghe xong hừ lạnh: “Ông chú này, xem ra cũng lâu rồi ông không về nhà nhỉ? Nếu không tin ông có thể đến văn phòng nhà đất trong thôn để hỏi, có ai không biết chúng tôi đã mua lại nơi này, chuẩn bị mở trang trại chứ? Còn nữa, ông cũng có thể đi hỏi A Ngũ, anh ta cũng biết
Ngôi nhà này chúng tôi đã thanh toán xong xuôi tiền nong, nếu như ông muốn được chia phần thì đi tìm Phương Tư Triệu mà đòi
Còn bây giờ, ông ra khỏi nhà ngay cho tôi.”
Phương Tư An thấy chúng tôi có ba người nên cũng hơi sợ, cuối cùng đành quay vào trong nhà cầm túi, rồi hùng hổ đi ra ngoài
Tôi thấy Phương Tự An nổi giận đùng đùng đi về phía đầu Đông của thôn, có lẽ là đi tìm ai đó trong thôn để nghe ngóng, tôi cũng không sợ ông ta đi hỏi thật, dù sao trước đó chúng tôi cũng đã đánh tiếng bóng gió là muốn mua lại nhà họ Phương.
Đế phòng trường hợp Phương Tư An quay lại quấy rối, tôi khóa chặt cổng từ bên trong, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Phương Tư Triệu nói rõ tình hình
Anh ta nghe tôi kể xong thì bảo: “Đừng để chú hai tôi vào nhà, biết đâu ông ta quay lại là để tiêu hủy chứng cứ nào đó.”
Phương Tư Triệu đã nói như vậy thì tất nhiên tôi cũng không khách sáo với Phương Tư An nữa, nếu ông ta quay lại, đừng trách tôi động tay động chân với ông ta
Nhưng chú Lê lại nói, ông ta muốn quay lại thì cứ để ông ta quay lại, đến lúc đó nếu nhìn thấy thứ gì trong nhà, chỉ sợ cả đời này ông ta sẽ hối hận vì đã đến đây.
Lúc này tôi cũng không hơi sức đâu đi quan tâm đến Phương Tư An, cứ phải tìm âm sai đến để chuyển lời đã, thế là đêm hôm đó, chú Lê bày trận ở phía Tây nhà, đất bùa gọi âm sai
Mấy tấm bùa vàng của chú Lê tương đối lợi hại, chỉ cần có âm sai ở gần nhà họ Phương trong vòng năm cây số nhất định sẽ bị lá bùa gọi đến..
Quả nhiên, sau khi chú Lê đốt bùa không lâu, nhiệt độ trong phòng giảm đi thấy rõ
Tiếp đó chúng tôi nghe thấy bên tai truyền đến tiếng xích sắt bị kéo lê trên đất kêu “rạo rạo”..
Lúc ấy không ai trong chúng tôi nghĩ tới chuyện âm sai này đã câu được một hàng âm hồn, cho nên mới có tiếng xích sắt kéo lê trên đất như vậy.
Ấm sai xuất hiện lần này có gương mặt bình thường, mỗi tội vẻ mặt vẫn khó chịu như những kẻ khác, giống như có ai đó thiểu hắn tám trăm xâu tiền vậy
Tôi nhìn thấy âm sai này cầu được nhiều âm hồn như thế, thì lập tức cười tươi, nói với hắn: “Tôi là bạn của chủ nhiệm Hắc Bạch, lần này có chuyện gấp cần tìm bọn họ, cho nên mới mời anh đến đây chuyển lời hộ tôi, nói với bọn họ Trương Tiển Bảo có chuyện tìm bọn họ.”
Không ngờ lúc này Bạch Linh Nhi lại lên tiếng: “Không cần lo lắng, tôi sẽ đi cùng anh ta...”
Tất cả chúng tôi đều giật mình nhìn về phía Bạch Linh Nhi, thầm nghĩ chẳng lẽ một con rắn yêu cũng có thể tách hồn khỏi xác sao? Tôi tò mò hỏi: “Cô đi với tôi? Cô làm thế nào để đi cùng tôi? Hồn phách ly thể à?”
Bạch Linh Nhi lắc đầu, sau đó nói rất nghiêm túc: “Tôi chẳng cần đến hồn phách ly thể gì đó cũng có thể xuống Địa Phủ..
Bởi vì tôi là đại yêu quái mà.”
Tôi buồn cười quá: “Đại yêu quái thì không cần hít thở sao? Nghe nói trên đường Hoàng tuyền kia, chỉ cần còn thở thì không thể đi qua được.”
Kết quả Bạch Linh Nhi lại vênh mặt nói với giọng tự hào: “Tôi sẽ nín thở...”
Tôi bó3tay, thầm nghĩ cô ta thích thì cứ để cô ta đi theo đi, đến lúc đó mà không được thì đuổi cô ta về
Nhưng vấn đề bây giờ là, nếu tôi muốn đi Địa Phủ thì phải tìm lão Hắc và lão Bạch giúp đỡ, nhưng chắc có lẽ lần trước lão Bạch vội quá nên đã quên không đưa thẻ đen cho tôi.
Chẳng còn cách nào, tôi đành bảo chú Lê đốt phù gọi một âm sai ở gần đây đến, nhờ bọn họ chuyển lời của tôi cho lão Hắc và lão Bạch, nói tôi cần tìm bọn họ có việc gấp cần giúp đỡ
Thật ra tôi cũng không biết hai lão ấy có vui vẻ giúp tôi chuyện này không, nếu họ mà không chịu giúp thì tôi đành phải nghĩ cách khác.
ở trong bệnh viện mà triệu hồi âm sai thì cũng hơi1quá, nên tôi giao nhiệm vụ chăm sóc Đinh Nhất lại cho Đàm Lỗi, sau đó đi cùng chú Lê và chú họ đến chỗ nhà cổ của nhà họ Phương, định ở đó gọi âm sai đến nhờ giúp đỡ.
Thật ra những âm sai này cũng giống như lão Hắc và lão Bạch, đều có một đặc điểm là rất tham tiền..
Bởi vì, những âm sại như bọn họ đều là những lão quỷ không biết đã chết bao nhiêu năm rồi, từ lâu đã chẳng còn người thân nào đến viếng mồ mả, hóa vàng mã cho bọn họ
Vì thế nếu chúng tôi muốn nhờ người ta gửi lời thì phải chuẩn bị trước một ít tiền giấy Địa Phủ, dù sao cũng không thể nhờ không được.
Không ngờ khi chúng tôi quay lại nhà họ Phương, thì lại thấy trong nhà có người, ban đầu3chúng tôi còn tưởng là Phương Tư Triệu đã về, kết quả là sau khi vào nhà, chúng tôi nhìn thấy một người không thể ngờ được sẽ xuất hiện ở đây.
“Mọi người tìm ai?” Người đàn ông trung niên vóc người trung bình đi từ trong nhà ra.
Bọn chú Lê đương nhiên không biết ông ta là ai, nhưng tôi biết, người này chính là chú hai của Phương Tư Triệu, cũng chính là người đã giết cả sáu người nhà họ Phương, Phương Tư An! Lúc đó trong lòng tôi rất ngạc nhiên, thầm nghĩ sao lão lại quay trở lại đây?
Có lẽ lão muốn tìm hiểu xem cháu mình đã điều tra vụ án mất tích năm đó đến đâu rồi, lo sợ sự việc bị lộ, cho nên quay lại xem chuyện tiến triển thể nào..
Tôi tỏ vẻ không quen biết mà hỏi: “Ông3là ai, đây là nhà chúng tôi đã mua lai.”
Nét mặt Phương Tư An biến đổi: “Không thể nào, nơi này là đất tổ tiên nhà tôi để lại, sao có thể bán cho các người?”
Tôi giương mắt lên, hỏi: “Ông là người nhà họ Phương?”
Phương Tư An gật đầu: “Đúng, tôi là con trai thứ hai nhà họ Phương! Sao tôi lại không biết tin gì về việc bán nhà.” Tôi nhún vai: “Ông là ai không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đã mua lại ngôi nhà này từ tay anh Phương Tư Triệu, có vấn đề gì thì mời ông đi tìm anh ta mà hỏi, bây giờ đây là nhà của chúng tôi, mời ông ra ngoài ngay cho.”
Thật ra, trước đó khi biết Phương Tư An là hung thủ, tôi đã bàn bạc với Phương Tư Triệu rằng, nếu như chú hai9của anh ta quay về gây rối, chúng tôi sẽ nói với ông ta là chúng tôi đã mua lại ngôi nhà này, có chuyện gì ông ta tự đi tìm Phương Tư Triệu mà hỏi.
Nghe tôi nói vậy, Phương Tự An nào chịu nghe theo, sắc mặt lão sâm xuống: “Nói hươu nói vượn, đây là nhà tôi, mấy người ngoài như các người sao có thể tùy tiện mua lại được?”
Tôi nghe xong hừ lạnh: “Ông chú này, xem ra cũng lâu rồi ông không về nhà nhỉ? Nếu không tin ông có thể đến văn phòng nhà đất trong thôn để hỏi, có ai không biết chúng tôi đã mua lại nơi này, chuẩn bị mở trang trại chứ? Còn nữa, ông cũng có thể đi hỏi A Ngũ, anh ta cũng biết
Ngôi nhà này chúng tôi đã thanh toán xong xuôi tiền nong, nếu như ông muốn được chia phần thì đi tìm Phương Tư Triệu mà đòi
Còn bây giờ, ông ra khỏi nhà ngay cho tôi.”
Phương Tư An thấy chúng tôi có ba người nên cũng hơi sợ, cuối cùng đành quay vào trong nhà cầm túi, rồi hùng hổ đi ra ngoài
Tôi thấy Phương Tự An nổi giận đùng đùng đi về phía đầu Đông của thôn, có lẽ là đi tìm ai đó trong thôn để nghe ngóng, tôi cũng không sợ ông ta đi hỏi thật, dù sao trước đó chúng tôi cũng đã đánh tiếng bóng gió là muốn mua lại nhà họ Phương.
Đế phòng trường hợp Phương Tư An quay lại quấy rối, tôi khóa chặt cổng từ bên trong, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Phương Tư Triệu nói rõ tình hình
Anh ta nghe tôi kể xong thì bảo: “Đừng để chú hai tôi vào nhà, biết đâu ông ta quay lại là để tiêu hủy chứng cứ nào đó.”
Phương Tư Triệu đã nói như vậy thì tất nhiên tôi cũng không khách sáo với Phương Tư An nữa, nếu ông ta quay lại, đừng trách tôi động tay động chân với ông ta
Nhưng chú Lê lại nói, ông ta muốn quay lại thì cứ để ông ta quay lại, đến lúc đó nếu nhìn thấy thứ gì trong nhà, chỉ sợ cả đời này ông ta sẽ hối hận vì đã đến đây.
Lúc này tôi cũng không hơi sức đâu đi quan tâm đến Phương Tư An, cứ phải tìm âm sai đến để chuyển lời đã, thế là đêm hôm đó, chú Lê bày trận ở phía Tây nhà, đất bùa gọi âm sai
Mấy tấm bùa vàng của chú Lê tương đối lợi hại, chỉ cần có âm sai ở gần nhà họ Phương trong vòng năm cây số nhất định sẽ bị lá bùa gọi đến..
Quả nhiên, sau khi chú Lê đốt bùa không lâu, nhiệt độ trong phòng giảm đi thấy rõ
Tiếp đó chúng tôi nghe thấy bên tai truyền đến tiếng xích sắt bị kéo lê trên đất kêu “rạo rạo”..
Lúc ấy không ai trong chúng tôi nghĩ tới chuyện âm sai này đã câu được một hàng âm hồn, cho nên mới có tiếng xích sắt kéo lê trên đất như vậy.
Ấm sai xuất hiện lần này có gương mặt bình thường, mỗi tội vẻ mặt vẫn khó chịu như những kẻ khác, giống như có ai đó thiểu hắn tám trăm xâu tiền vậy
Tôi nhìn thấy âm sai này cầu được nhiều âm hồn như thế, thì lập tức cười tươi, nói với hắn: “Tôi là bạn của chủ nhiệm Hắc Bạch, lần này có chuyện gấp cần tìm bọn họ, cho nên mới mời anh đến đây chuyển lời hộ tôi, nói với bọn họ Trương Tiển Bảo có chuyện tìm bọn họ.”
/1940
|