Tô Bắc Bắc nói, tìm gặp tôi như thế cũng rất đường đột. Hơn nữa chị cũng không có tiền, thế nhưng bây giờ tôi lại là hi vọng duy nhất giúp tìm được em gái!
Nghe chị kể xong, tôi khẽ trầm tư, sau đó nói thẳng: “Chị là bạn học cũ của Chiêu Tài, nếu như em có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng phải nói trước với chị chuyện này, nghề của em là tìm thi thể, nên chị hãy suy nghĩ thật kỹ. Chị xác định em gái mình đã… không còn nữa?”
Không ngờ Tô Bắc Bắc nghe tôi nói thế thì hai mắt đỏ lên, rồi khóc òa! Nhìn chị nước mắt rơi như mưa thế kia, tôi cũng không đành, vội lấy khăn giấy đưa: “Chị đừng khóc nữa! Em chỉ nói sự thật thôi!”
Tô Bắc Bắc lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi: “Không có gì đâu, ngài Trương, chỉ là chị hơi xúc động thôi, không trách cậu được. Tất nhiên chị cũng hi vọng Nam Nam còn sống, nhưng chị hiểu em gái mình, nếu không có chuyện gì xảy ra, nó sẽ không vô cớ mất tích như thế!”
Tôi vội nói: “Chị cứ gọi em là Tiến Bảo như Chiêu Tài cũng được, gọi ngài Trương nghe khách sáo quá.”
Có lẽ tôi khiến chị cảm thấy có chút ấm áp, nên gương mặt cũng khẽ vương nét cười…
Dù sao bây giờ tôi rảnh rỗi nằm nhà, chắc chú Lê cũng chưa nhận thêm vụ nào. Nếu có thể giúp đỡ, đến lúc Chiêu Tài tỉnh lại, tôi có thể khoe khoang với chị ấy một chút nhỉ?
Hôm sau tôi hẹn với Đinh Nhất, hỏi anh ta có muốn đến trường đại học chơi không? Đinh Nhất cũng đang rảnh rỗi sinh nông nỗi, đã phá hoại mất hai bình hoa yêu quý của chú Lê rồi.
Chú Lê thấy tôi hẹn Đinh Nhất ra ngoài chơi, thì vội vã giục anh ta nhanh nhanh đi đi, đừng ở nhà phá hoại nữa! Thế là tôi với Đinh Nhất cùng lái xe đến đón Tô Bắc Bắc để đến trường của Tô Nam Nam.
Lúc chúng tôi đến trường thì đã là buổi chiều, có khá nhiều sinh viên đang tập vẽ trong sân. Học viện này rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhìn những sinh viên này, lại khiến tôi nhớ về cảm giác lúc học đại học.
Đinh Nhất thấy tôi chăm chú nhìn mấy nữ sinh đang vẽ tranh, đùa nói: “Sao thế? Nhìn trúng ai à?”
Tôi lườm anh ta: “Suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ là nghĩ đến mình lúc trước thôi. Hơn nữa, những bạn trẻ này… đều là đóa hoa của Tổ quốc, anh nhẫn tâm đầu độc hả?”
Chúng tôi nói đùa mấy câu rồi đi theo Tô Bắc Bắc đến ký túc xá của Tô Nam Nam. Khi vào ký túc xá nữ, tôi có cảm giác như tới chốn cấm địa võ lâm, bởi vì bình thường ở đây cấm con trai ra vào.
Nhưng vì chuyện Tô Nam Nam mất tích mà nhà trường không giải thích được, nên họ khá khách sáo với Tô Bắc Bắc. Khi chị nói muốn đưa người nhà vào trong để thu dọn đồ đạc, nhà trường cũng thoải mái đồng ý.
Khi đến ký túc xá nữ, dì quản lý đã đứng đó chờ chúng tôi từ sớm. Dưới sự giám sát của bà ấy, chúng tôi vào ký túc xá của Tô Nam Nam. Vì biết có người đến, nên những nữ sinh khác trong ký túc đều đi ra ngoài.
Có thể dùng bốn chữ để hình dung ký túc xá nữ, chính là “quá nhiều âm khí”! Đương nhiên bốn chữ này là do Đinh Nhất tổng kết ra. Anh ta chẳng nhớ trước đây mình có học đại học không, nên khá hứng thú với nơi này.
Kết quả sau khi đến, anh ta lại trưng cái mặt thối một cục, giống như không hề hứng thú với ký túc xá nữ, mà có vẻ còn rất ghét nữa…
Nữ sinh ở ký túc xá ai cũng bừa bộn như vậy à? Phòng Tô Nam Nam có bốn người, biết chúng tôi đến nên đã dọn dẹp qua, nhưng dù như thế vẫn có cảm giác bừa bộn, chứng tỏ chưa chắc nữ sinh đã gọn gàng hơn nam sinh.
Giường Tô Nam Nam ở bên trong, trông gọn gàng nhất. Tô Bắc Bắc đến tủ quần áo lấy một ít quần áo cô bé hay mặc, nhìn kiểu dáng có thể thấy Tô Nam Nam là một cô gái đáng yêu.
Chúng tôi tìm thấy một tấm vé xem kịch dưới gối của cô bé, cuống vé vẫn còn nhưng đã hết hạn, thời gian là hôm nói chuyện điện thoại với Tô Bắc Bắc, chứng tỏ cô bé không đi xem, chắc cô bé đã mất tích vào ngày hôm đó.
Tôi cầm tấm vé xem kịch hỏi Tô Bắc Bắc: “Em gái chị có bạn trai chưa?”
Tô Bắc Bắc lắc đầu: “Con bé chưa từng nói, chị cũng không biết.”
Tôi nói: “Hình như không phải cô bé đi xem một mình? Chắc là có người hẹn, nhưng em không nói được đó là nam hay nữ.”
Tô Bắc Bắc biết tôi muốn tìm thứ em gái mình thích nhất, nhưng tìm cả buổi trong ký túc cũng không thấy gì hết, chỉ có một ít quần áo và sách giáo khoa.
Đột nhiên, tôi chú ý đến cuốn sổ ghi chép màu hồng trên giá sách. Tôi cầm nó xuống rồi mở ra xem, có hơi thất vọng. Đây không phải nhật ký, mà là sổ sách ghi lại thu nhập và thời gian làm thêm của Tô Nam Nam.
Nhưng Tô Bắc Bắc lại bảo chưa từng nghe em gái nhắc đến chuyện đi làm thêm, tiền bố mẹ cho cũng đủ để cô bé sinh hoạt và tiêu vặt, đâu cần phải ra ngoài làm thêm?
Mà như ghi ghép của Tô Nam Nam, thu nhập của công việc này rất khá, thường trả theo giờ, một giờ có thể được tới năm sáu trăm đồng.
Tô Bắc Bắc nhìn ghi chép này, sắc mặt tệ hơn, người bình thường mà thấy phần thu nhập này, chắc chắn sẽ nghĩ tới mặt kia. Vì tránh để Tô Bắc Bắc suy nghĩ lung tung nên tôi nói: “Chị có biết Tô Nam Nam thân với ai trong ký túc xá không?”
Tô Bắc Bắc lắc đầu: “Bạn cùng phòng không phải là bạn cùng lớp với Nam Nam, cũng khác chuyên ngành, hơn nữa tính tình con bé hướng nội, nên chắc cũng không thân lắm!”
Tôi tỏ vẻ không sao nói: “Được rồi, chỉ cần họ quen Nam Nam là được, ở cùng ký túc xá, chắc sẽ biết những chuyện mà chúng ta không rõ…”
Tôi nhìn sách giáo khoa của ba cô gái cùng phòng, họ học cùng lớp. Tôi bảo Đinh Nhất nhỡ kĩ thời khóa biểu của ba cô gái, để khi cần có thể đi tìm dễ hơn, dù sao ký túc xá nữ cũng không phải nơi chúng tôi có thể tùy tiện ra vào.
Sau khi rời khỏi ký túc xá nữ, chúng tôi đi tìm Thôi Giác, chắc bây giờ cô ấy đang ở phòng tự học. Khi thấy chúng tôi, hình như Thôi Giác cũng không quá kinh ngạc. Cô ấy đi cùng chúng tôi đến sân thể dục, chủ động nói về Tô Nam Nam.
“Em có thân với Tô Nam Nam không?” Tôi hỏi thẳng.
Nghe chị kể xong, tôi khẽ trầm tư, sau đó nói thẳng: “Chị là bạn học cũ của Chiêu Tài, nếu như em có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng phải nói trước với chị chuyện này, nghề của em là tìm thi thể, nên chị hãy suy nghĩ thật kỹ. Chị xác định em gái mình đã… không còn nữa?”
Không ngờ Tô Bắc Bắc nghe tôi nói thế thì hai mắt đỏ lên, rồi khóc òa! Nhìn chị nước mắt rơi như mưa thế kia, tôi cũng không đành, vội lấy khăn giấy đưa: “Chị đừng khóc nữa! Em chỉ nói sự thật thôi!”
Tô Bắc Bắc lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi: “Không có gì đâu, ngài Trương, chỉ là chị hơi xúc động thôi, không trách cậu được. Tất nhiên chị cũng hi vọng Nam Nam còn sống, nhưng chị hiểu em gái mình, nếu không có chuyện gì xảy ra, nó sẽ không vô cớ mất tích như thế!”
Tôi vội nói: “Chị cứ gọi em là Tiến Bảo như Chiêu Tài cũng được, gọi ngài Trương nghe khách sáo quá.”
Có lẽ tôi khiến chị cảm thấy có chút ấm áp, nên gương mặt cũng khẽ vương nét cười…
Dù sao bây giờ tôi rảnh rỗi nằm nhà, chắc chú Lê cũng chưa nhận thêm vụ nào. Nếu có thể giúp đỡ, đến lúc Chiêu Tài tỉnh lại, tôi có thể khoe khoang với chị ấy một chút nhỉ?
Hôm sau tôi hẹn với Đinh Nhất, hỏi anh ta có muốn đến trường đại học chơi không? Đinh Nhất cũng đang rảnh rỗi sinh nông nỗi, đã phá hoại mất hai bình hoa yêu quý của chú Lê rồi.
Chú Lê thấy tôi hẹn Đinh Nhất ra ngoài chơi, thì vội vã giục anh ta nhanh nhanh đi đi, đừng ở nhà phá hoại nữa! Thế là tôi với Đinh Nhất cùng lái xe đến đón Tô Bắc Bắc để đến trường của Tô Nam Nam.
Lúc chúng tôi đến trường thì đã là buổi chiều, có khá nhiều sinh viên đang tập vẽ trong sân. Học viện này rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhìn những sinh viên này, lại khiến tôi nhớ về cảm giác lúc học đại học.
Đinh Nhất thấy tôi chăm chú nhìn mấy nữ sinh đang vẽ tranh, đùa nói: “Sao thế? Nhìn trúng ai à?”
Tôi lườm anh ta: “Suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ là nghĩ đến mình lúc trước thôi. Hơn nữa, những bạn trẻ này… đều là đóa hoa của Tổ quốc, anh nhẫn tâm đầu độc hả?”
Chúng tôi nói đùa mấy câu rồi đi theo Tô Bắc Bắc đến ký túc xá của Tô Nam Nam. Khi vào ký túc xá nữ, tôi có cảm giác như tới chốn cấm địa võ lâm, bởi vì bình thường ở đây cấm con trai ra vào.
Nhưng vì chuyện Tô Nam Nam mất tích mà nhà trường không giải thích được, nên họ khá khách sáo với Tô Bắc Bắc. Khi chị nói muốn đưa người nhà vào trong để thu dọn đồ đạc, nhà trường cũng thoải mái đồng ý.
Khi đến ký túc xá nữ, dì quản lý đã đứng đó chờ chúng tôi từ sớm. Dưới sự giám sát của bà ấy, chúng tôi vào ký túc xá của Tô Nam Nam. Vì biết có người đến, nên những nữ sinh khác trong ký túc đều đi ra ngoài.
Có thể dùng bốn chữ để hình dung ký túc xá nữ, chính là “quá nhiều âm khí”! Đương nhiên bốn chữ này là do Đinh Nhất tổng kết ra. Anh ta chẳng nhớ trước đây mình có học đại học không, nên khá hứng thú với nơi này.
Kết quả sau khi đến, anh ta lại trưng cái mặt thối một cục, giống như không hề hứng thú với ký túc xá nữ, mà có vẻ còn rất ghét nữa…
Nữ sinh ở ký túc xá ai cũng bừa bộn như vậy à? Phòng Tô Nam Nam có bốn người, biết chúng tôi đến nên đã dọn dẹp qua, nhưng dù như thế vẫn có cảm giác bừa bộn, chứng tỏ chưa chắc nữ sinh đã gọn gàng hơn nam sinh.
Giường Tô Nam Nam ở bên trong, trông gọn gàng nhất. Tô Bắc Bắc đến tủ quần áo lấy một ít quần áo cô bé hay mặc, nhìn kiểu dáng có thể thấy Tô Nam Nam là một cô gái đáng yêu.
Chúng tôi tìm thấy một tấm vé xem kịch dưới gối của cô bé, cuống vé vẫn còn nhưng đã hết hạn, thời gian là hôm nói chuyện điện thoại với Tô Bắc Bắc, chứng tỏ cô bé không đi xem, chắc cô bé đã mất tích vào ngày hôm đó.
Tôi cầm tấm vé xem kịch hỏi Tô Bắc Bắc: “Em gái chị có bạn trai chưa?”
Tô Bắc Bắc lắc đầu: “Con bé chưa từng nói, chị cũng không biết.”
Tôi nói: “Hình như không phải cô bé đi xem một mình? Chắc là có người hẹn, nhưng em không nói được đó là nam hay nữ.”
Tô Bắc Bắc biết tôi muốn tìm thứ em gái mình thích nhất, nhưng tìm cả buổi trong ký túc cũng không thấy gì hết, chỉ có một ít quần áo và sách giáo khoa.
Đột nhiên, tôi chú ý đến cuốn sổ ghi chép màu hồng trên giá sách. Tôi cầm nó xuống rồi mở ra xem, có hơi thất vọng. Đây không phải nhật ký, mà là sổ sách ghi lại thu nhập và thời gian làm thêm của Tô Nam Nam.
Nhưng Tô Bắc Bắc lại bảo chưa từng nghe em gái nhắc đến chuyện đi làm thêm, tiền bố mẹ cho cũng đủ để cô bé sinh hoạt và tiêu vặt, đâu cần phải ra ngoài làm thêm?
Mà như ghi ghép của Tô Nam Nam, thu nhập của công việc này rất khá, thường trả theo giờ, một giờ có thể được tới năm sáu trăm đồng.
Tô Bắc Bắc nhìn ghi chép này, sắc mặt tệ hơn, người bình thường mà thấy phần thu nhập này, chắc chắn sẽ nghĩ tới mặt kia. Vì tránh để Tô Bắc Bắc suy nghĩ lung tung nên tôi nói: “Chị có biết Tô Nam Nam thân với ai trong ký túc xá không?”
Tô Bắc Bắc lắc đầu: “Bạn cùng phòng không phải là bạn cùng lớp với Nam Nam, cũng khác chuyên ngành, hơn nữa tính tình con bé hướng nội, nên chắc cũng không thân lắm!”
Tôi tỏ vẻ không sao nói: “Được rồi, chỉ cần họ quen Nam Nam là được, ở cùng ký túc xá, chắc sẽ biết những chuyện mà chúng ta không rõ…”
Tôi nhìn sách giáo khoa của ba cô gái cùng phòng, họ học cùng lớp. Tôi bảo Đinh Nhất nhỡ kĩ thời khóa biểu của ba cô gái, để khi cần có thể đi tìm dễ hơn, dù sao ký túc xá nữ cũng không phải nơi chúng tôi có thể tùy tiện ra vào.
Sau khi rời khỏi ký túc xá nữ, chúng tôi đi tìm Thôi Giác, chắc bây giờ cô ấy đang ở phòng tự học. Khi thấy chúng tôi, hình như Thôi Giác cũng không quá kinh ngạc. Cô ấy đi cùng chúng tôi đến sân thể dục, chủ động nói về Tô Nam Nam.
“Em có thân với Tô Nam Nam không?” Tôi hỏi thẳng.
/1940
|