*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi bọn họ biết cô gái mất tích vẫn luôn có ý định tự tử thì lập tức cho người tìm kiếm ở mấy khu vực có nước sâu, kết quả cuối cùng họ tìm được thi thể Liễu Mai đang trôi nổi ở hồ nhân tạo trong công viên Nam Hổ.
Chuyện đã phát triển đến kết quả mà mọi người lo lắng nhất, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối vì Liễu Mai còn trẻ như vậy mà đã chết..
Trong khi có nhiều người muốn sống nhưng vì đủ loại bệnh tật mà không được sống, còn Liễu Mai đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất lại vì nhất thời nghĩ quẩn mà làm chuyện ngu ngốc.
Liễu Mai qua đời không3bao lâu thì Liễu Lan bán cửa hàng ăn sáng rồi rời khỏi con ngõ nhỏ đó, từ đấy bác gái bán báo không còn gặp lại cô ta nữa, không ai biết Liễu Lan đi tới chỗ nào
Chúng tôi rút ra được một kết luận từ lời kể của bác gái, đó là Liễu Mai thực sự đã chết từ hai mươi năm trước, sau này dù là Liễu Mai kết hôn với Trần Khiếu Minh hay hiện giờ kết hôn với Vương Bân thì rất có thể không phải là người sống
Nhưng tôi nghĩ mãi mà không hiểu, nếu đây chỉ là Liễu Mai báo thù, vậy cô ta phải đi tìm người phụ nữ trung niên đã làm cô1ta sẩy thai và người cha của đứa trẻ từ đầu đến cuối không xuất hiện kia chứ? Khi tiếp xúc với Trần Khiếu Minh và cha mẹ Vương Bân, chúng tôi phát hiện hai người này đều là người thật thà bình thường, không hề liên quan gì đến chuyện bội bạc tình nghĩa! Hơn nữa còn một chuyện quan trọng nhất đó là tuổi tác của bọn họ!
Mặc dù Trần Khiếu Minh lớn hơn vài tuổi so với Vương Bân, nhưng vào năm mà Liễu Mai tự tử, họ một người là vị thành niên, người còn lại cũng là thanh niên tẩm hai mươi tuổi, trông thế nào cũng đâu có liên quan gì đến Liễu Mai?
Buổi tối chúng3tôi trở về huyện và tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, lúc ăn cơm mấy người chúng tôi cẩn thận phân tích mọi chuyện xảy ra từ lúc Liễu Mai tự sát cho đến khi đoàn người Vương Bân xảy ra tai nạn xe
Hiện giờ có thể xác định hai điều, thứ nhất là có một người phụ nữ tên Liễu Mai liên quan đến toàn bộ mọi chuyện, thứ hai là cao ốc Đông Lai đáng nghi ngờ kia..
Tại sao dù lấy Trần Khiểu Minh hay Vương Bần, cô ta đều có tình cảm đặc biệt đối với cao ốc Đông Lai?
Buổi tối tôi lên mạng tra cứu về tòa cao ốc Đông Lai này, theo dân mạng ở đây3nói thì đó là một tòa nhà chưa hoàn thành đã bị bỏ hoang lâu năm, nhưng do hoàn cảnh bên trong rất tồi tệ nên đến cả dân vô gia cư cũng không muốn ở lại.
Những chỗ đó bị bỏ hoang lâu như thế mà lại không có tin đồn về chuyện ma quái nào
Thật ra chỉ riêng điều này thôi cũng đã quá bất thường rồi, bởi vì tòa nhà xây dở bỏ trống nhiều năm như thế này chính là nơi tập trung của những chuyện ma quái ở trong mắt mọi người.
Thế nhưng tòa cao ốc Đông Lai này lại hoàn toàn không có tin đồn, giống như lời Trần Khiếu Minh đã nói, vì tòa nhà này9kết hợp hoàn mỹ với con đường ở đó, nó giống như một bộ phận của con đường nên thoạt nhìn không hề có cảm giác không hài hòa...
Xem ra chúng tôi ngồi đây đoán cũng chẳng ích gì, thế là tôi bèn nhìn Đinh Nhất và nói: “Lát nữa hai chúng ta đi một vòng quanh tòa cao ốc Đông Lai nhé?”
Đinh Nhất gật nhẹ: “Được thôi!” Đàm Lỗi ngỏ ý cũng muốn đi theo! Nghe cậu ta nói xong, tôi nhìn thoáng qua Chú Lê vì tên nhóc này hiện giờ đang là cục cưng quý giá của chú ấy, nếu chú ấy mà không lên tiếng, tôi cũng không dám tùy tiện dẫn cậu ta ra ngoài.
Ai ngờ Chú Lê thấy tôi nhìn chú thì than nhẹ, rồi nói: “Đi rèn luyện một chút cũng tốt, nhưng mấy đứa phải trông chừng nó đấy nhé!” Tôi không đồng ý lắm, vì cái loại hành động nửa đêm nửa hôm đi thăm dò “nhà ma” như thế này, tốt nhất đừng nên dẫn theo một người “nửa vời” đi cùng! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khát vọng của Đàm Lỗi, tôi lại không đành lòng từ chối
Thế là tôi và Đinh Nhất bật bản đồ chỉ đường rồi dẫn theo Đàm Lỗi vui mừng hớn hở đi tới tòa cao ốc Đông Lai trong truyền thuyết.
Diện tích của huyện này không lớn lắm, chúng tôi lái xe theo chỉ dẫn khoảng hai mươi phút thì tới bên cạnh một tòa nhà phủ đầy dây leo màu xanh..
Cảnh sắc nơi này rất đặc biệt, nó thật sự thích hợp cho các đôi tình nhân tới đây đi dạo
Lúc chúng tôi đến còn có mấy cặp thanh niên đang đứng chụp ảnh lưu niệm ở phía trước tòa nhà! Chỗ này đâu giống một nơi có ma?
Sau khi cho xe ngừng lại, chúng tôi xuống xe đi tới tòa nhà trước mặt..
Tôi ngước mắt lên nhìn thấy đây là một tòa nhà xây bằng gạch, trông những viên gạch trần trụi ngoài tường là biết nơi này mới chỉ xây được bộ khung, còn những công trình khác chưa kịp hoàn thành thì đã hết vốn.
Cửa chính tòa nhà có phong cách Baroque, phía trên dường như còn vài điêu khắc chưa hoàn thành nên không thể nhận ra nhà thiết kế muốn thể hiện hình dạng gì, tóm lại là tây không ra tây, ta không ra ta...
Lúc này tôi dùng tay gạt đám dây leo ra thì phát hiện căn bản chẳng hề có cửa, chỉ là mấy tấm ván gỗ cũ đóng lại, đừng nói là người, có khi đến cả chó mèo cũng không ngăn được! Lúc đầu tôi định đá văng luôn tấm ván gỗ rồi đi vào, nhưng lại bị Đinh Nhất kéo lại, anh ta nói: “Chúng ta cứ đi một vòng quanh tòa nhà trước xem thế nào đã!” Nghe anh ta nói thấy cũng đúng, nhỡ đâu có cửa để đi vào thì sao? Nếu thể càng bớt được nhiều chuyện
Vì tuy bây giờ trời đã tối, nhưng trên con đường này vẫn còn khá đông người, dường như bọn họ đều đến đây đi tản bộ
Nếu tôi trực tiếp đạp tấm ván gỗ thì chắc chắn sẽ gây chú ý
Lần này làm âm thầm vẫn tốt hơn, nếu không sơ ý bị ai đó quay video đưa lên mạng..
Đến lúc đó nói chúng tôi phá hoại của công là chuyện nhỏ, bị bắt tạm giam trong Cục cảnh sát thì đúng là được không bù mất.
Vậy mà khi chúng tôi đi một vòng xong mới phát hiện tất cả cửa sổ tầng một, hay có thể gọi là lỗ thủng vì nó chẳng có nổi một cái khung cửa..
đều bị những tấm ván gỗ chắn hết rồi, nếu muốn đi vào hoặc leo lên tầng hai thì phải đỡ những tấm ván này ra.
Bất kể là chỗ nào thì đều dễ gây sự chú ý của người khác cả, cho nên chúng tôi đành phải chờ một lúc, tôi cũng không tin mấy người này có thể đi dạo đến tận nửa đêm phải không? Thế là tôi bảo chân sai vặt là Đàm Lỗi đi mua ít đồ ăn và bia, rồi ba chúng tôi ngồi trên xe vừa ăn vừa chờ.
Ba chúng tôi ngồi trong xe nhìn những dây leo được cơn gió nhẹ thổi lay động, nếu như không phải biết trước chỗ này có liên quan đến hai tai nạn xe ô tô nghiêm trọng thì cảnh ở đây thật sự rất thơ mộng hữu tình! Chẳng trách lại có nhiều người đêm hôm khuya khoắt mà còn thích đến đây đi dạo.
Khi bọn họ biết cô gái mất tích vẫn luôn có ý định tự tử thì lập tức cho người tìm kiếm ở mấy khu vực có nước sâu, kết quả cuối cùng họ tìm được thi thể Liễu Mai đang trôi nổi ở hồ nhân tạo trong công viên Nam Hổ.
Chuyện đã phát triển đến kết quả mà mọi người lo lắng nhất, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối vì Liễu Mai còn trẻ như vậy mà đã chết..
Trong khi có nhiều người muốn sống nhưng vì đủ loại bệnh tật mà không được sống, còn Liễu Mai đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất lại vì nhất thời nghĩ quẩn mà làm chuyện ngu ngốc.
Liễu Mai qua đời không3bao lâu thì Liễu Lan bán cửa hàng ăn sáng rồi rời khỏi con ngõ nhỏ đó, từ đấy bác gái bán báo không còn gặp lại cô ta nữa, không ai biết Liễu Lan đi tới chỗ nào
Chúng tôi rút ra được một kết luận từ lời kể của bác gái, đó là Liễu Mai thực sự đã chết từ hai mươi năm trước, sau này dù là Liễu Mai kết hôn với Trần Khiếu Minh hay hiện giờ kết hôn với Vương Bân thì rất có thể không phải là người sống
Nhưng tôi nghĩ mãi mà không hiểu, nếu đây chỉ là Liễu Mai báo thù, vậy cô ta phải đi tìm người phụ nữ trung niên đã làm cô1ta sẩy thai và người cha của đứa trẻ từ đầu đến cuối không xuất hiện kia chứ? Khi tiếp xúc với Trần Khiếu Minh và cha mẹ Vương Bân, chúng tôi phát hiện hai người này đều là người thật thà bình thường, không hề liên quan gì đến chuyện bội bạc tình nghĩa! Hơn nữa còn một chuyện quan trọng nhất đó là tuổi tác của bọn họ!
Mặc dù Trần Khiếu Minh lớn hơn vài tuổi so với Vương Bân, nhưng vào năm mà Liễu Mai tự tử, họ một người là vị thành niên, người còn lại cũng là thanh niên tẩm hai mươi tuổi, trông thế nào cũng đâu có liên quan gì đến Liễu Mai?
Buổi tối chúng3tôi trở về huyện và tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, lúc ăn cơm mấy người chúng tôi cẩn thận phân tích mọi chuyện xảy ra từ lúc Liễu Mai tự sát cho đến khi đoàn người Vương Bân xảy ra tai nạn xe
Hiện giờ có thể xác định hai điều, thứ nhất là có một người phụ nữ tên Liễu Mai liên quan đến toàn bộ mọi chuyện, thứ hai là cao ốc Đông Lai đáng nghi ngờ kia..
Tại sao dù lấy Trần Khiểu Minh hay Vương Bần, cô ta đều có tình cảm đặc biệt đối với cao ốc Đông Lai?
Buổi tối tôi lên mạng tra cứu về tòa cao ốc Đông Lai này, theo dân mạng ở đây3nói thì đó là một tòa nhà chưa hoàn thành đã bị bỏ hoang lâu năm, nhưng do hoàn cảnh bên trong rất tồi tệ nên đến cả dân vô gia cư cũng không muốn ở lại.
Những chỗ đó bị bỏ hoang lâu như thế mà lại không có tin đồn về chuyện ma quái nào
Thật ra chỉ riêng điều này thôi cũng đã quá bất thường rồi, bởi vì tòa nhà xây dở bỏ trống nhiều năm như thế này chính là nơi tập trung của những chuyện ma quái ở trong mắt mọi người.
Thế nhưng tòa cao ốc Đông Lai này lại hoàn toàn không có tin đồn, giống như lời Trần Khiếu Minh đã nói, vì tòa nhà này9kết hợp hoàn mỹ với con đường ở đó, nó giống như một bộ phận của con đường nên thoạt nhìn không hề có cảm giác không hài hòa...
Xem ra chúng tôi ngồi đây đoán cũng chẳng ích gì, thế là tôi bèn nhìn Đinh Nhất và nói: “Lát nữa hai chúng ta đi một vòng quanh tòa cao ốc Đông Lai nhé?”
Đinh Nhất gật nhẹ: “Được thôi!” Đàm Lỗi ngỏ ý cũng muốn đi theo! Nghe cậu ta nói xong, tôi nhìn thoáng qua Chú Lê vì tên nhóc này hiện giờ đang là cục cưng quý giá của chú ấy, nếu chú ấy mà không lên tiếng, tôi cũng không dám tùy tiện dẫn cậu ta ra ngoài.
Ai ngờ Chú Lê thấy tôi nhìn chú thì than nhẹ, rồi nói: “Đi rèn luyện một chút cũng tốt, nhưng mấy đứa phải trông chừng nó đấy nhé!” Tôi không đồng ý lắm, vì cái loại hành động nửa đêm nửa hôm đi thăm dò “nhà ma” như thế này, tốt nhất đừng nên dẫn theo một người “nửa vời” đi cùng! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khát vọng của Đàm Lỗi, tôi lại không đành lòng từ chối
Thế là tôi và Đinh Nhất bật bản đồ chỉ đường rồi dẫn theo Đàm Lỗi vui mừng hớn hở đi tới tòa cao ốc Đông Lai trong truyền thuyết.
Diện tích của huyện này không lớn lắm, chúng tôi lái xe theo chỉ dẫn khoảng hai mươi phút thì tới bên cạnh một tòa nhà phủ đầy dây leo màu xanh..
Cảnh sắc nơi này rất đặc biệt, nó thật sự thích hợp cho các đôi tình nhân tới đây đi dạo
Lúc chúng tôi đến còn có mấy cặp thanh niên đang đứng chụp ảnh lưu niệm ở phía trước tòa nhà! Chỗ này đâu giống một nơi có ma?
Sau khi cho xe ngừng lại, chúng tôi xuống xe đi tới tòa nhà trước mặt..
Tôi ngước mắt lên nhìn thấy đây là một tòa nhà xây bằng gạch, trông những viên gạch trần trụi ngoài tường là biết nơi này mới chỉ xây được bộ khung, còn những công trình khác chưa kịp hoàn thành thì đã hết vốn.
Cửa chính tòa nhà có phong cách Baroque, phía trên dường như còn vài điêu khắc chưa hoàn thành nên không thể nhận ra nhà thiết kế muốn thể hiện hình dạng gì, tóm lại là tây không ra tây, ta không ra ta...
Lúc này tôi dùng tay gạt đám dây leo ra thì phát hiện căn bản chẳng hề có cửa, chỉ là mấy tấm ván gỗ cũ đóng lại, đừng nói là người, có khi đến cả chó mèo cũng không ngăn được! Lúc đầu tôi định đá văng luôn tấm ván gỗ rồi đi vào, nhưng lại bị Đinh Nhất kéo lại, anh ta nói: “Chúng ta cứ đi một vòng quanh tòa nhà trước xem thế nào đã!” Nghe anh ta nói thấy cũng đúng, nhỡ đâu có cửa để đi vào thì sao? Nếu thể càng bớt được nhiều chuyện
Vì tuy bây giờ trời đã tối, nhưng trên con đường này vẫn còn khá đông người, dường như bọn họ đều đến đây đi tản bộ
Nếu tôi trực tiếp đạp tấm ván gỗ thì chắc chắn sẽ gây chú ý
Lần này làm âm thầm vẫn tốt hơn, nếu không sơ ý bị ai đó quay video đưa lên mạng..
Đến lúc đó nói chúng tôi phá hoại của công là chuyện nhỏ, bị bắt tạm giam trong Cục cảnh sát thì đúng là được không bù mất.
Vậy mà khi chúng tôi đi một vòng xong mới phát hiện tất cả cửa sổ tầng một, hay có thể gọi là lỗ thủng vì nó chẳng có nổi một cái khung cửa..
đều bị những tấm ván gỗ chắn hết rồi, nếu muốn đi vào hoặc leo lên tầng hai thì phải đỡ những tấm ván này ra.
Bất kể là chỗ nào thì đều dễ gây sự chú ý của người khác cả, cho nên chúng tôi đành phải chờ một lúc, tôi cũng không tin mấy người này có thể đi dạo đến tận nửa đêm phải không? Thế là tôi bảo chân sai vặt là Đàm Lỗi đi mua ít đồ ăn và bia, rồi ba chúng tôi ngồi trên xe vừa ăn vừa chờ.
Ba chúng tôi ngồi trong xe nhìn những dây leo được cơn gió nhẹ thổi lay động, nếu như không phải biết trước chỗ này có liên quan đến hai tai nạn xe ô tô nghiêm trọng thì cảnh ở đây thật sự rất thơ mộng hữu tình! Chẳng trách lại có nhiều người đêm hôm khuya khoắt mà còn thích đến đây đi dạo.
/1940
|