*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Linh Nhi thở dài: “Vậy tôi hỏi anh nhé, nếu anh biết rõ có một người làm đủ mọi chuyện xấu, anh có tự tay đi giết chết hắn không?” Tôi lập tức hơi do dự, đáp: “Cái đó..
Cái đó tất nhiên là phải xem hắn có uy hiếp đến tôi hay không đã! Nếu không thì vẫn nên để cho các chú cảnh sát đi bắt người xấu.”
Bạch Linh Nhi chia hai tay ra: “Chính là thế đó, dương gian có cảnh sát bắt người xấu, tất nhiên Âm Ti cũng có âm sai bắt ma xấu
Mặc dù anh biết một con ác quỷ, nhưng lại là thực thi pháp luật chui, hiểu chưa?”
Tôi vừa nghe là biết gần đây Bạch Linh Nhi thường xuyên lên mạng học tập, nếu không sao cô ta3lại hiểu nhiều chuyện trong xã hội hiện đại như vậy chứ?
Cô ta thấy tôi không nói chuyện nữa, bèn vỗ vai tôi an ủi: “Yên tâm đi! Một lần hai lần chắc không hề hấn gì đâu, chỉ cần sau này gặp phải chuyện như thế anh đừng xen vào việc của người khác nữa là được.”
Lúc này tôi đột nhiên hỏi Bạch Linh Nhi một câu: “A là bởi vì Tuệ Không lo chuyện không đâu quá nhiều, cho nên mới chết thảm ở trong hang động đá vôi kia hả?” Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Linh Nhi hơi ảm đạm, cô ta cúi đầu cả buổi mà không nói lời nào
Tôi chợt thấy hơi hối hận, tôi không nên trêu chọc chuyện đau lòng của người ta mãi..
Một lát sau, Bạch Linh1Nhi mới từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, bởi vì ông ấy lo chuyện không đầu của tôi, nếu không với công đức của ông ấy, ắt hẳn đã được hưởng thọ cùng trời đất.” Để giảm bớt một chút không khí xấu hổ, tôi vội hỏi cô ta: “Vậy làm sao mới có thể tích góp công đức? Cô nói cho tôi nghe xem, để tôi cũng tích cóp nhiều một chút...” Bạch Linh Nhi vẫn đắm chìm trong cảm xúc khổ sở vừa rồi, vì thế cô ta chỉ nói qua loa có lệ với tôi: “Làm việc thiện ấy!”
“Chung chung quá đi, có thể nói cụ thể hơn một chút không.” Tôi cố tìm chuyện để hỏi
Bạch Linh Nhi nghĩ ngợi rồi nói với tôi: “Dựng cầu lát đường, xây miếu6sửa chùa..
những việc đó đều có thể tích góp công đức cho mình.” Tôi lắc đầu liên tục: “Những việc này lãng phí tiền quá! Có gì khác không? Tốt nhất là đừng đắt quá hoặc là không cần tốn tiền.” Bạch Linh Nhi hơi kinh ngạc nhìn về phía tôi: “Sao anh bủn xỉn thế: Năm đó Tuệ Không đâu có như vậy.”
Con bé này được lắm, tôi không đề cập tới thì tự cô ta lại nhắc tới
Thế là tôi tức giận nói: “Đó là bởi vì hòa thượng của cô là một người ở ẩn cõi tiên, còn tôi là kẻ phàm tục, dĩ nhiên phải chuộng vật ngoài thân hơn rồi.”
Bạch Linh Nhi nghe tôi nói như vậy cũng không tức giận, trái lại còn nói với tôi: “Có vài việc nhỏ4cũng có thể tích góp công đức, nhưng phải đạt được số lượng nhất định mới được
Ví dụ như anh đỡ bà cụ qua đường, nếu muốn tích góp công đức bằng việc thiện loại nhỏ này, thì phải kiên trì mười năm như một...” Tôi lập tức mất hết hứng thú với việc tích góp công đức, nghĩ bụng mẹ nó chứ, việc này cũng phiền phức quá, thôi vẫn cứ nên thích gì làm nấy đi! Nghĩ đến đây tôi bèn dắt Kim Bảo xoay người bỏ đi.
Bạch Linh Nhi lập tức đuổi theo: “Ê? Sao anh không chào hỏi tiếng nào đã đi thế?”
Tôi cũng không quay đầu lại mà nói: “Cô đầu có việc gì, tôi và cô đứng đây nói chuyện tào lao làm quái gì?”
Cô ta mất hứng: “Chẳng lẽ3anh không biết hỏi tôi mấy ngày qua đã đi những đâu? Làm chuyện gì sao hả?” Tôi dừng chân, sau đó quay đầu lại nói với cô ta: “Chỉ cần cô không ăn thịt người, còn lại có thích làm gì thì làm...” “Trương Tiến Bảo! Sao anh chẳng có tí kiên nhẫn nào với tôi thế hả?” Cuối cùng Bạch Linh Nhi cũng nổi giận
Lúc ấy tôi thật sự muốn nói thẳng với cô ta rằng tôi không phải Tuệ Không của cô! Nhưng vì trong lòng tôi hiểu rõ tình cảm của cô ta với Tuệ Không nên không nỡ nói ra..
Cuối cùng tôi đành phải than thở: “Chị hai à, tôi thật sự phải đi về, nếu cô có chuyện gì muốn nói với tôi thì mình vừa đi vừa nói chuyện nhé! Nếu cô chỉ đến nhìn ngó tôi, vậy bây giờ cô cũng cũng nhìn xong rồi, chúng ta ai về nhà nấy đi.”
Bạch Linh Nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xua tay với tôi: “Thôi anh đi đi..
Tôi cũng không có chuyện gì.”
“Vậy tôi đi đấy nhé!” Nói rồi, tôi cũng không quay đầu lại mà vội vã dắt Kim Bảo chạy mất.
Lần này hiểm khi tôi và Kim Bảo một lòng, đều muốn đi cho nhanh, trốn bà chị rắn này cho xa, kết quả là cả hai chúng tôi đều quên mất mục đích đi ra ngoài để làm gì
Sau khi chúng tôi về đến nhà, Đinh Nhất còn thấy lạ là sao hôm nay về nhanh như vậy? Ai ngờ Kim Bảo vừa vào cửa vài phút đã không nhịn được một tè mà giải quyết thắng ở phòng khách.
Đinh Nhất thấy thể lập tức sầm mặt hỏi tôi: “Cậu không dắt nó đi vệ sinh à?” Tôi lập tức vỗ bộp vào đầu: “Đệch, sao lại quên cái chuyện này chứ?”
Đinh Nhất nhíu mày: “Hai người các cậu gặp được ai hả?” Tôi gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Đừng nói nữa, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, đụng phải con rắn trắng kia! Chắc Kim Bảo bị cô ta dọa nên quên mất phải đi tè..
Bản thân nó còn quên, dĩ nhiên tôi cũng không nhớ ra.”
Đinh Nhất nghe xong cũng chưa nói gì, chỉ “ồ” một tiếng rồi không hỏi nhiều nữa
Xem ra anh ta sợ lúc chúng tôi nói chuyện về con rắn trắng sẽ nhắc tới Tuệ Không
Chẳng lẽ điều này sẽ trở thành điều cấm kỵ mãi mãi không thể nhắc tới giữa chúng tôi?
Vào ban đêm, tôi gọi điện thoại cho chú họ và kể cho chú nghe về chuyện tôi giết ma quỷ
Chú họ nghe xong cũng nói với tôi, sau này không nên làm những chuyện như thế nữa..
Về cơ bản, quan điểm của chú ấy giống với Bạch Linh Nhi, cảm thấy không cần thiết lo ba cái việc “phí sức mà không có tiếng thơm” đấy.
Dù miệng nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy lần sau nếu lại để tôi gặp phải chuyện kiểu này, chắc tôi vẫn sẽ làm như vậy..
Có lẽ ở tận sâu trong xương cốt, đúng là tôi vẫn có điểm giống với Tuệ Không
Từ sau khi Chú Lê biết Kim Cương Xử của tôi là một pháp khí lợi hại thì bắt đầu cố ý hay vô tình nhận một vài việc hàng yêu trừ ma..
Đương nhiên, chú ấy thu phí không hề thấp
Nhưng dù là như vậy, vẫn có đại gia thực lực hùng hậu tìm tới cửa, việc làm ăn nhiều tới mức nhận không xuể
Có điều cũng không phải ai đến Chú Lê cũng nhận hết
Thông thường chú ấy chỉ nhận một vài công việc có trình độ phức tạp tỉ lệ thuận với tiền công thôi.
Bạch Linh Nhi thở dài: “Vậy tôi hỏi anh nhé, nếu anh biết rõ có một người làm đủ mọi chuyện xấu, anh có tự tay đi giết chết hắn không?” Tôi lập tức hơi do dự, đáp: “Cái đó..
Cái đó tất nhiên là phải xem hắn có uy hiếp đến tôi hay không đã! Nếu không thì vẫn nên để cho các chú cảnh sát đi bắt người xấu.”
Bạch Linh Nhi chia hai tay ra: “Chính là thế đó, dương gian có cảnh sát bắt người xấu, tất nhiên Âm Ti cũng có âm sai bắt ma xấu
Mặc dù anh biết một con ác quỷ, nhưng lại là thực thi pháp luật chui, hiểu chưa?”
Tôi vừa nghe là biết gần đây Bạch Linh Nhi thường xuyên lên mạng học tập, nếu không sao cô ta3lại hiểu nhiều chuyện trong xã hội hiện đại như vậy chứ?
Cô ta thấy tôi không nói chuyện nữa, bèn vỗ vai tôi an ủi: “Yên tâm đi! Một lần hai lần chắc không hề hấn gì đâu, chỉ cần sau này gặp phải chuyện như thế anh đừng xen vào việc của người khác nữa là được.”
Lúc này tôi đột nhiên hỏi Bạch Linh Nhi một câu: “A là bởi vì Tuệ Không lo chuyện không đâu quá nhiều, cho nên mới chết thảm ở trong hang động đá vôi kia hả?” Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Linh Nhi hơi ảm đạm, cô ta cúi đầu cả buổi mà không nói lời nào
Tôi chợt thấy hơi hối hận, tôi không nên trêu chọc chuyện đau lòng của người ta mãi..
Một lát sau, Bạch Linh1Nhi mới từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, bởi vì ông ấy lo chuyện không đầu của tôi, nếu không với công đức của ông ấy, ắt hẳn đã được hưởng thọ cùng trời đất.” Để giảm bớt một chút không khí xấu hổ, tôi vội hỏi cô ta: “Vậy làm sao mới có thể tích góp công đức? Cô nói cho tôi nghe xem, để tôi cũng tích cóp nhiều một chút...” Bạch Linh Nhi vẫn đắm chìm trong cảm xúc khổ sở vừa rồi, vì thế cô ta chỉ nói qua loa có lệ với tôi: “Làm việc thiện ấy!”
“Chung chung quá đi, có thể nói cụ thể hơn một chút không.” Tôi cố tìm chuyện để hỏi
Bạch Linh Nhi nghĩ ngợi rồi nói với tôi: “Dựng cầu lát đường, xây miếu6sửa chùa..
những việc đó đều có thể tích góp công đức cho mình.” Tôi lắc đầu liên tục: “Những việc này lãng phí tiền quá! Có gì khác không? Tốt nhất là đừng đắt quá hoặc là không cần tốn tiền.” Bạch Linh Nhi hơi kinh ngạc nhìn về phía tôi: “Sao anh bủn xỉn thế: Năm đó Tuệ Không đâu có như vậy.”
Con bé này được lắm, tôi không đề cập tới thì tự cô ta lại nhắc tới
Thế là tôi tức giận nói: “Đó là bởi vì hòa thượng của cô là một người ở ẩn cõi tiên, còn tôi là kẻ phàm tục, dĩ nhiên phải chuộng vật ngoài thân hơn rồi.”
Bạch Linh Nhi nghe tôi nói như vậy cũng không tức giận, trái lại còn nói với tôi: “Có vài việc nhỏ4cũng có thể tích góp công đức, nhưng phải đạt được số lượng nhất định mới được
Ví dụ như anh đỡ bà cụ qua đường, nếu muốn tích góp công đức bằng việc thiện loại nhỏ này, thì phải kiên trì mười năm như một...” Tôi lập tức mất hết hứng thú với việc tích góp công đức, nghĩ bụng mẹ nó chứ, việc này cũng phiền phức quá, thôi vẫn cứ nên thích gì làm nấy đi! Nghĩ đến đây tôi bèn dắt Kim Bảo xoay người bỏ đi.
Bạch Linh Nhi lập tức đuổi theo: “Ê? Sao anh không chào hỏi tiếng nào đã đi thế?”
Tôi cũng không quay đầu lại mà nói: “Cô đầu có việc gì, tôi và cô đứng đây nói chuyện tào lao làm quái gì?”
Cô ta mất hứng: “Chẳng lẽ3anh không biết hỏi tôi mấy ngày qua đã đi những đâu? Làm chuyện gì sao hả?” Tôi dừng chân, sau đó quay đầu lại nói với cô ta: “Chỉ cần cô không ăn thịt người, còn lại có thích làm gì thì làm...” “Trương Tiến Bảo! Sao anh chẳng có tí kiên nhẫn nào với tôi thế hả?” Cuối cùng Bạch Linh Nhi cũng nổi giận
Lúc ấy tôi thật sự muốn nói thẳng với cô ta rằng tôi không phải Tuệ Không của cô! Nhưng vì trong lòng tôi hiểu rõ tình cảm của cô ta với Tuệ Không nên không nỡ nói ra..
Cuối cùng tôi đành phải than thở: “Chị hai à, tôi thật sự phải đi về, nếu cô có chuyện gì muốn nói với tôi thì mình vừa đi vừa nói chuyện nhé! Nếu cô chỉ đến nhìn ngó tôi, vậy bây giờ cô cũng cũng nhìn xong rồi, chúng ta ai về nhà nấy đi.”
Bạch Linh Nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xua tay với tôi: “Thôi anh đi đi..
Tôi cũng không có chuyện gì.”
“Vậy tôi đi đấy nhé!” Nói rồi, tôi cũng không quay đầu lại mà vội vã dắt Kim Bảo chạy mất.
Lần này hiểm khi tôi và Kim Bảo một lòng, đều muốn đi cho nhanh, trốn bà chị rắn này cho xa, kết quả là cả hai chúng tôi đều quên mất mục đích đi ra ngoài để làm gì
Sau khi chúng tôi về đến nhà, Đinh Nhất còn thấy lạ là sao hôm nay về nhanh như vậy? Ai ngờ Kim Bảo vừa vào cửa vài phút đã không nhịn được một tè mà giải quyết thắng ở phòng khách.
Đinh Nhất thấy thể lập tức sầm mặt hỏi tôi: “Cậu không dắt nó đi vệ sinh à?” Tôi lập tức vỗ bộp vào đầu: “Đệch, sao lại quên cái chuyện này chứ?”
Đinh Nhất nhíu mày: “Hai người các cậu gặp được ai hả?” Tôi gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Đừng nói nữa, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, đụng phải con rắn trắng kia! Chắc Kim Bảo bị cô ta dọa nên quên mất phải đi tè..
Bản thân nó còn quên, dĩ nhiên tôi cũng không nhớ ra.”
Đinh Nhất nghe xong cũng chưa nói gì, chỉ “ồ” một tiếng rồi không hỏi nhiều nữa
Xem ra anh ta sợ lúc chúng tôi nói chuyện về con rắn trắng sẽ nhắc tới Tuệ Không
Chẳng lẽ điều này sẽ trở thành điều cấm kỵ mãi mãi không thể nhắc tới giữa chúng tôi?
Vào ban đêm, tôi gọi điện thoại cho chú họ và kể cho chú nghe về chuyện tôi giết ma quỷ
Chú họ nghe xong cũng nói với tôi, sau này không nên làm những chuyện như thế nữa..
Về cơ bản, quan điểm của chú ấy giống với Bạch Linh Nhi, cảm thấy không cần thiết lo ba cái việc “phí sức mà không có tiếng thơm” đấy.
Dù miệng nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy lần sau nếu lại để tôi gặp phải chuyện kiểu này, chắc tôi vẫn sẽ làm như vậy..
Có lẽ ở tận sâu trong xương cốt, đúng là tôi vẫn có điểm giống với Tuệ Không
Từ sau khi Chú Lê biết Kim Cương Xử của tôi là một pháp khí lợi hại thì bắt đầu cố ý hay vô tình nhận một vài việc hàng yêu trừ ma..
Đương nhiên, chú ấy thu phí không hề thấp
Nhưng dù là như vậy, vẫn có đại gia thực lực hùng hậu tìm tới cửa, việc làm ăn nhiều tới mức nhận không xuể
Có điều cũng không phải ai đến Chú Lê cũng nhận hết
Thông thường chú ấy chỉ nhận một vài công việc có trình độ phức tạp tỉ lệ thuận với tiền công thôi.
/1940
|