*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Chú Lê đi đến một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, chủ trầm giọng nói: “Đây chính là giường ngủ của Tôn Lương Tả”
Tôi đi đến đó xem xét, phát hiện trong tất cả giường ngủ chỉ có chiếc giường này là bên trên có đồ ăn vặt..
Có lẽ là một người công nhân cùng phòng bỏ lên, vì đêm hôm qua trước khi chết Tôn Lương Tử đã ra ngoài mua đồ ăn vặt
Có lẽ lúc này người nhà Tôn Lương Tả đã thu dọn xong đồ đạc của cậu ta mang đi, cho nên chắc chắn không tìm được thứ gì có tàn hồn của cậu ta bám vào
Có lẽ bên trên những thứ này cũng không có thứ gì có khả năng giữ ký ức tàn hồn, dù sao cũng chẳng ai đi coi đồ ăn vặt là thứ yêu quý nhất cả.
Nhưng3tôi vẫn không từ bỏ ý định, lục lọi tìm trên giường một lúc, biết đâu lại tìm được thứ gì đó thì sao? Kết quả, tôi tìm được bên dưới đệm giường có một bức thư
Vì bức thư này bị kẹp giữa đêm và giường, cho nên không có ai phát hiện ra,
Tôi mở thư, đọc qua nội dung bên trong, thấy đây là thư Tôn Lương Tả viết cho một người tên là Lưu Dĩnh
Trong thư cậu ta thổ lộ nỗi khổ tương tư của mình với Lưu Dĩnh, xem ra cô gái tên Lưu Dĩnh này là người yêu của cậu ta
Bản thân bức thư này cũng không có vấn đề gì lớn, đa phần đều là những lời thể hiện tâm tình của đội trẻ yêu nhau, chỉ duy có một đoạn văn thu hút sự chú ý của tôi, Tôn Lương Tả đã1viết cho Lưu Dĩnh như thế này: “Không biết vì sao, mấy ngày nay anh luôn có cảm giác có người sau lưng anh, nhưng quay đầu lại thì không thấy ai, có lẽ mấy ngày nay bị thiếu ngủ trầm trọng nên mới bị ảo giác.”
Tôi nhìn phần ghi ngày tháng là hôm qua, xem ra Tôn Lương Tả viết bức thư này vào lúc ban ngày hôm qua
Trong thư cậu ta có đề cập đến người sau lưng, có lẽ chính là tà ma bám trên người cậu ta
Chú Lê nhìn tôi cầm bức thư, thì giương mắt hỏi tôi: “Có phát hiện được gì không?” Tôi lắc đầu: “Trên thư không có tàn hồn của Tôn Lương Tả, có điều trong thư cậu ta có nhắc đến chuyện gần đây luôn có cảm giác như có người đi theo sau lưng...”
Chú Lê than nhẹ: “Cho6đến bây giờ, trong nhà máy đã chết năm mạng người, đã phát hiện được hai người có ít quan hệ với Hoàng Đại Lâm, xem ra cái chết của Hoàng Đại Lâm không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Tôi rất đồng ý với suy nghĩ của Chú Lê, nhưng nếu oan hồn của Hoàng Đại Lâm thực sự quay về báo thù, thì người đầu tiên anh ta tìm đến nên là lãnh đạo nhà máy này chứ!
Lúc này Chú Lê suy nghĩ một chút, rồi quay ra nói với Triệu Bắc Hân vẫn còn đang đứng ở cửa không dám vào, chú dặn dò ông ta đi thu xếp để tối nay chúng tôi ở lại phòng này, bố trí cho tất cả các công nhân khác chuyển sang nơi khác nghỉ tạm, trừ Mạnh Đào.
Mặc dù chúng tôi cũng không thể chắc chắn Hoàng4Đại Lâm có tìm đến Mạnh Đào hay không, nhưng có thể chắc chắn tên đó nhất định biết chút chuyện, cho nên tối nay chúng tôi nhất định phải mọi được nội tình từ cậu ta.
Tạm thời điều chuyển phòng không phải là việc khó, nhưng khó là phải giấu được Mạnh Đào, trong tình huống không để cậu ta biết chuyện gì, âm thầm chuyển hết những công nhân cùng phòng sang phòng khác.
May là bình thường Mạnh Đào cũng không hay giao tiếp với mọi người trong phòng, ngoại trừ giờ làm việc, còn lại cậu ta hầu như không nói chuyện với những công nhân khác, bởi vậy Triệu Bắc Hân cũng dễ dàng hoàn thành xong việc của mình.
Nghe một công nhân cùng phòng cậu ta nói, nếu Mạnh Đào làm ca ngày thì hết giờ làm sẽ về phòng thay quần áo3rồi đi ngay, bình thường sẽ chơi đến khuya mới về, còn nếu cậu ta làm ca đêm thì ngày hôm sau sẽ ngủ cả ngày...
Trong cảm nhận của mọi người, Mạnh Đào là một người không thân thiện hòa đồng, luôn đem lại cho người khác cảm giác cao ngạo xem thường người ta, cho nên những công nhân khác không hay chủ động nói chuyện với cậu ta
Buổi tối hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi tan làm Mạnh Đào đi thẳng về ký túc xá thay quần áo, trong thời gian đó, cậu ta cũng không hề chú ý đến việc những người trong phòng hôm nay không phải là những công nhân cùng phòng với mình.
Tôi nhìn bóng lưng Mạnh Đào rời đi, nói nhỏ: “Thần kinh thằng nhóc này cũng tốt thật? Bốn người xa lạ chúng ta xuất hiện trong phòng nó, mà nó không hề nhận ra luôn?”
Đàm Lỗi hừ lạnh: “Loại người này em gặp nhiều rồi, mắt để lên đỉnh đầu, rõ ràng mình cũng chả hơn gì ai, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình cao hơn người khác một bậc!” Tôi duỗi lưng nói: “Không biết thằng nhóc này đi chơi đến mấy giờ mới về đây, chúng ta cứ ngủ đi đã!” Không có ai phản đối đề nghị này của tôi, vì tối hôm nay chúng tôi nhất định phải “Thẩm vấn ban đêm” tên Mạnh Đào này, còn cả âm hồn làm hại mấy mạng người kia không chừng cũng sẽ xuất hiện gây sự nữa, cho nên nhất định phải ngủ lấy sức
Không bao lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng Chú Lê ngáy phe phe, năng lực thích ứng của lão già này mạnh thật, không quan tâm là ở đâu, chỗ nào cũng có thể nhắm mắt là ngủ say được
Thật ra tôi cũng muốn được như chú ấy, nhưng không biết có phải vì lo lắng Hoàng Đại Lâm sẽ bất ngờ xuất hiện hay không mà mãi tôi chẳng ngủ được
Lúc này Đinh Nhất nằm ở giường bên cạnh nói nhỏ với tôi: “Yên tâm ngủ đi! Có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu dậy!” Tôi vừ” một tiếng trả lời anh ta, nhưng phải nói là, có câu này của Đinh Nhất tôi thực sự đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên có tiếng mở cửa lạch cạch đánh thức tôi dậy, tôi bừng tỉnh mở mắt ra nhìn thì thấy Mạnh Đào đã đi chơi về.
Tên nhóc này vẫn không hề phát hiện trong phòng có điểm gì không đúng, cả người toàn mùi rượu, cậu ta cởi bỏ quần áo rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ
Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy có một bóng người đứng sau lưng Mạnh Đào...
Lúc này, Chú Lê đi đến một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, chủ trầm giọng nói: “Đây chính là giường ngủ của Tôn Lương Tả”
Tôi đi đến đó xem xét, phát hiện trong tất cả giường ngủ chỉ có chiếc giường này là bên trên có đồ ăn vặt..
Có lẽ là một người công nhân cùng phòng bỏ lên, vì đêm hôm qua trước khi chết Tôn Lương Tử đã ra ngoài mua đồ ăn vặt
Có lẽ lúc này người nhà Tôn Lương Tả đã thu dọn xong đồ đạc của cậu ta mang đi, cho nên chắc chắn không tìm được thứ gì có tàn hồn của cậu ta bám vào
Có lẽ bên trên những thứ này cũng không có thứ gì có khả năng giữ ký ức tàn hồn, dù sao cũng chẳng ai đi coi đồ ăn vặt là thứ yêu quý nhất cả.
Nhưng3tôi vẫn không từ bỏ ý định, lục lọi tìm trên giường một lúc, biết đâu lại tìm được thứ gì đó thì sao? Kết quả, tôi tìm được bên dưới đệm giường có một bức thư
Vì bức thư này bị kẹp giữa đêm và giường, cho nên không có ai phát hiện ra,
Tôi mở thư, đọc qua nội dung bên trong, thấy đây là thư Tôn Lương Tả viết cho một người tên là Lưu Dĩnh
Trong thư cậu ta thổ lộ nỗi khổ tương tư của mình với Lưu Dĩnh, xem ra cô gái tên Lưu Dĩnh này là người yêu của cậu ta
Bản thân bức thư này cũng không có vấn đề gì lớn, đa phần đều là những lời thể hiện tâm tình của đội trẻ yêu nhau, chỉ duy có một đoạn văn thu hút sự chú ý của tôi, Tôn Lương Tả đã1viết cho Lưu Dĩnh như thế này: “Không biết vì sao, mấy ngày nay anh luôn có cảm giác có người sau lưng anh, nhưng quay đầu lại thì không thấy ai, có lẽ mấy ngày nay bị thiếu ngủ trầm trọng nên mới bị ảo giác.”
Tôi nhìn phần ghi ngày tháng là hôm qua, xem ra Tôn Lương Tả viết bức thư này vào lúc ban ngày hôm qua
Trong thư cậu ta có đề cập đến người sau lưng, có lẽ chính là tà ma bám trên người cậu ta
Chú Lê nhìn tôi cầm bức thư, thì giương mắt hỏi tôi: “Có phát hiện được gì không?” Tôi lắc đầu: “Trên thư không có tàn hồn của Tôn Lương Tả, có điều trong thư cậu ta có nhắc đến chuyện gần đây luôn có cảm giác như có người đi theo sau lưng...”
Chú Lê than nhẹ: “Cho6đến bây giờ, trong nhà máy đã chết năm mạng người, đã phát hiện được hai người có ít quan hệ với Hoàng Đại Lâm, xem ra cái chết của Hoàng Đại Lâm không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Tôi rất đồng ý với suy nghĩ của Chú Lê, nhưng nếu oan hồn của Hoàng Đại Lâm thực sự quay về báo thù, thì người đầu tiên anh ta tìm đến nên là lãnh đạo nhà máy này chứ!
Lúc này Chú Lê suy nghĩ một chút, rồi quay ra nói với Triệu Bắc Hân vẫn còn đang đứng ở cửa không dám vào, chú dặn dò ông ta đi thu xếp để tối nay chúng tôi ở lại phòng này, bố trí cho tất cả các công nhân khác chuyển sang nơi khác nghỉ tạm, trừ Mạnh Đào.
Mặc dù chúng tôi cũng không thể chắc chắn Hoàng4Đại Lâm có tìm đến Mạnh Đào hay không, nhưng có thể chắc chắn tên đó nhất định biết chút chuyện, cho nên tối nay chúng tôi nhất định phải mọi được nội tình từ cậu ta.
Tạm thời điều chuyển phòng không phải là việc khó, nhưng khó là phải giấu được Mạnh Đào, trong tình huống không để cậu ta biết chuyện gì, âm thầm chuyển hết những công nhân cùng phòng sang phòng khác.
May là bình thường Mạnh Đào cũng không hay giao tiếp với mọi người trong phòng, ngoại trừ giờ làm việc, còn lại cậu ta hầu như không nói chuyện với những công nhân khác, bởi vậy Triệu Bắc Hân cũng dễ dàng hoàn thành xong việc của mình.
Nghe một công nhân cùng phòng cậu ta nói, nếu Mạnh Đào làm ca ngày thì hết giờ làm sẽ về phòng thay quần áo3rồi đi ngay, bình thường sẽ chơi đến khuya mới về, còn nếu cậu ta làm ca đêm thì ngày hôm sau sẽ ngủ cả ngày...
Trong cảm nhận của mọi người, Mạnh Đào là một người không thân thiện hòa đồng, luôn đem lại cho người khác cảm giác cao ngạo xem thường người ta, cho nên những công nhân khác không hay chủ động nói chuyện với cậu ta
Buổi tối hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi tan làm Mạnh Đào đi thẳng về ký túc xá thay quần áo, trong thời gian đó, cậu ta cũng không hề chú ý đến việc những người trong phòng hôm nay không phải là những công nhân cùng phòng với mình.
Tôi nhìn bóng lưng Mạnh Đào rời đi, nói nhỏ: “Thần kinh thằng nhóc này cũng tốt thật? Bốn người xa lạ chúng ta xuất hiện trong phòng nó, mà nó không hề nhận ra luôn?”
Đàm Lỗi hừ lạnh: “Loại người này em gặp nhiều rồi, mắt để lên đỉnh đầu, rõ ràng mình cũng chả hơn gì ai, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình cao hơn người khác một bậc!” Tôi duỗi lưng nói: “Không biết thằng nhóc này đi chơi đến mấy giờ mới về đây, chúng ta cứ ngủ đi đã!” Không có ai phản đối đề nghị này của tôi, vì tối hôm nay chúng tôi nhất định phải “Thẩm vấn ban đêm” tên Mạnh Đào này, còn cả âm hồn làm hại mấy mạng người kia không chừng cũng sẽ xuất hiện gây sự nữa, cho nên nhất định phải ngủ lấy sức
Không bao lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng Chú Lê ngáy phe phe, năng lực thích ứng của lão già này mạnh thật, không quan tâm là ở đâu, chỗ nào cũng có thể nhắm mắt là ngủ say được
Thật ra tôi cũng muốn được như chú ấy, nhưng không biết có phải vì lo lắng Hoàng Đại Lâm sẽ bất ngờ xuất hiện hay không mà mãi tôi chẳng ngủ được
Lúc này Đinh Nhất nằm ở giường bên cạnh nói nhỏ với tôi: “Yên tâm ngủ đi! Có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu dậy!” Tôi vừ” một tiếng trả lời anh ta, nhưng phải nói là, có câu này của Đinh Nhất tôi thực sự đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên có tiếng mở cửa lạch cạch đánh thức tôi dậy, tôi bừng tỉnh mở mắt ra nhìn thì thấy Mạnh Đào đã đi chơi về.
Tên nhóc này vẫn không hề phát hiện trong phòng có điểm gì không đúng, cả người toàn mùi rượu, cậu ta cởi bỏ quần áo rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ
Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy có một bóng người đứng sau lưng Mạnh Đào...
/1940
|