*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mã Kiến nghe xong hoảng sợ nói: “Tao không đi! Tao không thể đi! Tao không muốn đi!”
Lúc này ba người chúng tôi đã tiến sát Mã Kiến, mặc dù hắn ra sức giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị chúng tôi ấn sát trên mặt đất..
Chú Lê thấy chúng tôi đã khống chế được Mã Kiến thì lập tức lấy đôi đũa gỗ màu đỏ sẫm ra, sau đó kẹp chặt lấy ngón áp út của hắn
Chiêu này tôi đã từng thấy Chú Lê sử dụng, thật ra là dùng một đôi đũa gỗ đào ngâm trong máu chó đen kẹp lấy ngón áp út để nhằm trục xuất âm hồn trong cơ thể ra
Một chiều này có thể nói là trăm3phát trăm trúng, chỉ cần vật bám vào người không hóa thành sát là được...
Bị kẹp lại xong, Mã Kiến lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, xem ra đôi đũa gỗ đào ngâm máu chó đen này đúng là có lực sát thương rất lớn đối với âm hồn, nó làm cho Mã Kiến rất khó chịu
Những điều chúng tôi không ngờ được là, mặc dù Mã Kiến liên tục kêu rên nhưng lần này Chú Lê vẫn không ép được hắn ra ngoài, cuối cùng hắn còn nghiên chật hàm răng không kêu một tiếng! Chú Lê thấy thể sầm mặt bảo: “Không ngờ sức chịu đựng của tên này lại tốt đến thế...” Tôi1ở bên cạnh vừa giữ chặt Mã Kiến đang không ngừng giãy giụa vừa nói: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Có cần làm lại lần nữa không?”
Chú Lê lắc đầu: “Vô ích, biện pháp này chỉ có thể dùng một lần, nếu như không trục xuất được âm hồn thì chỉ có thể dùng cách khác.” Chú Lê nói xong đột nhiên nhíu lông mày lại rồi nói nhỏ vào tai tôi vài câu.
Tôi nghe xong mà rùng mình một trận, trên mặt lộ ra vẻ kháng cự: “Sao chú không sai đồ đệ chú làm đi?”
Vậy mà Chú Lê lại tức giận gắt: “Đừng nói lung tung nữa! Hai đứa nó đều khỏe hơn cháu nên còn phải đè tên6kia chứ?” “Vậy tự chú đi đi!” Chú Lê trừng mắt nhìn tôi: “Chú đi thì cháu đến dệt lưới tỏa hồn nhé?”
Tôi vẫn không nguyện ý lắm, trong lòng thầm nghĩ chiều này của Chú Lê cũng quá ác chứ? Nếu như tôi quá sức mà bóp hỏng Mạnh Đào thì phải làm thế nào? Nhưng lúc này không có thời gian để suy nghĩ những vấn đề này, thế là tôi bảo Đinh Nhất và Đàm Lỗi nắm chặt Mã Kiến, sau đó tôi đưa tay đến đũng quần hắn...
Đối với một người đàn ông mà nói thì đau đớn nhất không gì ngoài bóp trứng! Mặc dù Mã Kiến có thể chịu đựng đũa gỗ đào của Chú Lê, thế4nhưng Mạnh Đào lại không thể chịu được “Nỗi đau bóp trứng”
Chỉ cần cậu ta vì đau nhức mà khôi phục được ý thức của bản thân, thì Chú Lê có thể dùng lưới tỏa hồn dẫn Mã Kiến trong cơ thể cậu ta ra.
Mấy chiêu thức gây hại này chỉ có lão già xấu xa như Chú Lê mới có thể nghĩ ra được, hiện giờ chỉ hy vọng trứng của Mạnh Đào rắn chắc một chút, đừng để bị tôi bóp hỏng..
Nghĩ tới đây, tôi lập tức ra tay với vật dưới hàng Mạnh Đào
Mã Kiến vừa rồi còn nghiến chặt hàm răng nay không nhịn được mà hét to một tiếng, đúng lúc đó tôi thấy Chú Lê dùng một3sợi dây nhỏ màu đỏ buộc vào ngón vô danh trên tay trái của Mạnh Đào và kéo một cái..
Một âm hồn mặt mũi xám xịt bị chủ kéo ra từ người Mạnh Đào.
Ngay sau đó người Mạnh Đào mềm nhũn co quắp nằm trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn
Thật ra cùng là đàn ông nên tôi cũng biết vừa rồi đau đến mức nào, nhưng giữa hai cái hại phải chọn cái nhẹ hơn, nên chúng tôi làm như vậy cũng chỉ vì cứu mạng cậu ta! Nếu mạng cũng mất thì cái đó cứng hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.
Lúc này Đàm Lỗi ở bên cạnh đốt một tấm bùa chiêu âm để gọi âm sai gần đây đến dẫn Mã Kiến đi
Nhưng không ngờ lúc này lại có biến cố xuất hiện, Đàm Lỗi đốt bùa chiêu âm xong mà chẳng có tí phản ứng nào, cũng không có một âm sai nào xuất hiện trước mắt chúng tôi
“Thế này là thế nào? Âm sai cũng nghỉ mùng một tháng năm à?” Tôi không hiểu
Chú Lê trừng mắt với tôi: “Bớt nói mò đi! Có khả năng ở đây có vấn đề nên âm sai không vào được, vì thế mà những âm hồn không nguyện ý đi mới mãi không bị âm sai bắt đi...” Mã Kiến vừa bị Chú Lê trục xuất ra từ thân thể Mạnh Đào, nghe thấy thế thì cười to: “Ha ha..
Nói thật cho chúng mày biết! Từ trước đến giờ âm sai không bao giờ tiến vào đây, những ma quỷ chết ở đây đều tự nguyện đi ra ngoài cả, những oán quỷ giống như tạo và Hoàng Đại Lâm nếu không phải tự mình muốn đi thì không ai có thể bắt chúng tao đi được...”
Mấy người chúng tôi nghe xong thì trợn tròn mắt, âm sai không vào được con chúng tôi lại không bắt được âm hồn Mã Kiến ra ngoài, vậy phải làm thế nào bây giờ? Lúc này Chú Lê đưa tay ra bấm đốt tính toán, rồi sau đó nói với vẻ tự trách: Thì ra là thế, tại sao lúc mới vào chú lại không phát hiện ra nhỉ? Ở đây lúc xây nhà máy đã được một cao nhân bày một trận pháp tu tài, nhưng dưới tình huống bình thường trận pháp này cũng có thể trừ tà cho nên những vật ẩm tà rất khó tiến vào được.”
Đàm Lỗi nghe xong không hiểu lắm: “Nếu đã có thể trừ tà vậy tại sao Mã Kiến và Hoàng Đại Lâm có thể bình yên vô sự ở lại trong nhà máy?”
Chú Lê cũng suy nghĩ rồi trả lời: “Đó là do những vật trừ tà đều được bố trí bên ngoài, bên trong trận pháp không có chức năng trừ tà, vì thế âm hồn trong nhà máy có thể ra ngoài nhưng lại không thể đi vào, tương tự thì âm sai cũng không vào được.” Tôi không cần suy nghĩ mà bật thốt lên: “Vậy chúng ta phá cái trận tụ tài này đi là được rồi!” Chú Lê tức giận mắng: “Cháu đến bắt ma rồi sau đó phá hỏng trận pháp tu tài của người ta? Cháu thấy thể có thích hợp không?”
Mã Kiến nghe xong hoảng sợ nói: “Tao không đi! Tao không thể đi! Tao không muốn đi!”
Lúc này ba người chúng tôi đã tiến sát Mã Kiến, mặc dù hắn ra sức giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị chúng tôi ấn sát trên mặt đất..
Chú Lê thấy chúng tôi đã khống chế được Mã Kiến thì lập tức lấy đôi đũa gỗ màu đỏ sẫm ra, sau đó kẹp chặt lấy ngón áp út của hắn
Chiêu này tôi đã từng thấy Chú Lê sử dụng, thật ra là dùng một đôi đũa gỗ đào ngâm trong máu chó đen kẹp lấy ngón áp út để nhằm trục xuất âm hồn trong cơ thể ra
Một chiều này có thể nói là trăm3phát trăm trúng, chỉ cần vật bám vào người không hóa thành sát là được...
Bị kẹp lại xong, Mã Kiến lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, xem ra đôi đũa gỗ đào ngâm máu chó đen này đúng là có lực sát thương rất lớn đối với âm hồn, nó làm cho Mã Kiến rất khó chịu
Những điều chúng tôi không ngờ được là, mặc dù Mã Kiến liên tục kêu rên nhưng lần này Chú Lê vẫn không ép được hắn ra ngoài, cuối cùng hắn còn nghiên chật hàm răng không kêu một tiếng! Chú Lê thấy thể sầm mặt bảo: “Không ngờ sức chịu đựng của tên này lại tốt đến thế...” Tôi1ở bên cạnh vừa giữ chặt Mã Kiến đang không ngừng giãy giụa vừa nói: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Có cần làm lại lần nữa không?”
Chú Lê lắc đầu: “Vô ích, biện pháp này chỉ có thể dùng một lần, nếu như không trục xuất được âm hồn thì chỉ có thể dùng cách khác.” Chú Lê nói xong đột nhiên nhíu lông mày lại rồi nói nhỏ vào tai tôi vài câu.
Tôi nghe xong mà rùng mình một trận, trên mặt lộ ra vẻ kháng cự: “Sao chú không sai đồ đệ chú làm đi?”
Vậy mà Chú Lê lại tức giận gắt: “Đừng nói lung tung nữa! Hai đứa nó đều khỏe hơn cháu nên còn phải đè tên6kia chứ?” “Vậy tự chú đi đi!” Chú Lê trừng mắt nhìn tôi: “Chú đi thì cháu đến dệt lưới tỏa hồn nhé?”
Tôi vẫn không nguyện ý lắm, trong lòng thầm nghĩ chiều này của Chú Lê cũng quá ác chứ? Nếu như tôi quá sức mà bóp hỏng Mạnh Đào thì phải làm thế nào? Nhưng lúc này không có thời gian để suy nghĩ những vấn đề này, thế là tôi bảo Đinh Nhất và Đàm Lỗi nắm chặt Mã Kiến, sau đó tôi đưa tay đến đũng quần hắn...
Đối với một người đàn ông mà nói thì đau đớn nhất không gì ngoài bóp trứng! Mặc dù Mã Kiến có thể chịu đựng đũa gỗ đào của Chú Lê, thế4nhưng Mạnh Đào lại không thể chịu được “Nỗi đau bóp trứng”
Chỉ cần cậu ta vì đau nhức mà khôi phục được ý thức của bản thân, thì Chú Lê có thể dùng lưới tỏa hồn dẫn Mã Kiến trong cơ thể cậu ta ra.
Mấy chiêu thức gây hại này chỉ có lão già xấu xa như Chú Lê mới có thể nghĩ ra được, hiện giờ chỉ hy vọng trứng của Mạnh Đào rắn chắc một chút, đừng để bị tôi bóp hỏng..
Nghĩ tới đây, tôi lập tức ra tay với vật dưới hàng Mạnh Đào
Mã Kiến vừa rồi còn nghiến chặt hàm răng nay không nhịn được mà hét to một tiếng, đúng lúc đó tôi thấy Chú Lê dùng một3sợi dây nhỏ màu đỏ buộc vào ngón vô danh trên tay trái của Mạnh Đào và kéo một cái..
Một âm hồn mặt mũi xám xịt bị chủ kéo ra từ người Mạnh Đào.
Ngay sau đó người Mạnh Đào mềm nhũn co quắp nằm trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn
Thật ra cùng là đàn ông nên tôi cũng biết vừa rồi đau đến mức nào, nhưng giữa hai cái hại phải chọn cái nhẹ hơn, nên chúng tôi làm như vậy cũng chỉ vì cứu mạng cậu ta! Nếu mạng cũng mất thì cái đó cứng hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.
Lúc này Đàm Lỗi ở bên cạnh đốt một tấm bùa chiêu âm để gọi âm sai gần đây đến dẫn Mã Kiến đi
Nhưng không ngờ lúc này lại có biến cố xuất hiện, Đàm Lỗi đốt bùa chiêu âm xong mà chẳng có tí phản ứng nào, cũng không có một âm sai nào xuất hiện trước mắt chúng tôi
“Thế này là thế nào? Âm sai cũng nghỉ mùng một tháng năm à?” Tôi không hiểu
Chú Lê trừng mắt với tôi: “Bớt nói mò đi! Có khả năng ở đây có vấn đề nên âm sai không vào được, vì thế mà những âm hồn không nguyện ý đi mới mãi không bị âm sai bắt đi...” Mã Kiến vừa bị Chú Lê trục xuất ra từ thân thể Mạnh Đào, nghe thấy thế thì cười to: “Ha ha..
Nói thật cho chúng mày biết! Từ trước đến giờ âm sai không bao giờ tiến vào đây, những ma quỷ chết ở đây đều tự nguyện đi ra ngoài cả, những oán quỷ giống như tạo và Hoàng Đại Lâm nếu không phải tự mình muốn đi thì không ai có thể bắt chúng tao đi được...”
Mấy người chúng tôi nghe xong thì trợn tròn mắt, âm sai không vào được con chúng tôi lại không bắt được âm hồn Mã Kiến ra ngoài, vậy phải làm thế nào bây giờ? Lúc này Chú Lê đưa tay ra bấm đốt tính toán, rồi sau đó nói với vẻ tự trách: Thì ra là thế, tại sao lúc mới vào chú lại không phát hiện ra nhỉ? Ở đây lúc xây nhà máy đã được một cao nhân bày một trận pháp tu tài, nhưng dưới tình huống bình thường trận pháp này cũng có thể trừ tà cho nên những vật ẩm tà rất khó tiến vào được.”
Đàm Lỗi nghe xong không hiểu lắm: “Nếu đã có thể trừ tà vậy tại sao Mã Kiến và Hoàng Đại Lâm có thể bình yên vô sự ở lại trong nhà máy?”
Chú Lê cũng suy nghĩ rồi trả lời: “Đó là do những vật trừ tà đều được bố trí bên ngoài, bên trong trận pháp không có chức năng trừ tà, vì thế âm hồn trong nhà máy có thể ra ngoài nhưng lại không thể đi vào, tương tự thì âm sai cũng không vào được.” Tôi không cần suy nghĩ mà bật thốt lên: “Vậy chúng ta phá cái trận tụ tài này đi là được rồi!” Chú Lê tức giận mắng: “Cháu đến bắt ma rồi sau đó phá hỏng trận pháp tu tài của người ta? Cháu thấy thể có thích hợp không?”
/1940
|