Ngài Nghê vừa nghĩ tới khả năng con gái gặp nguy hiểm thì hoàng hốt vô cùng. Ông ấy lại tới cửa hàng bán đồ thể thao kia, muốn được xem đoạn phim trong máy giám sát ngày hôm đó. Kết quả sau khi xem xong, ông ấy phát hiện Nghê Văn Sảng thay một bộ quần áo khác, sau đó chuồn ra từ cửa sau, hiển nhiên là cô bé đã có kế hoạch trốn nhà từ sớm…
Lần này ngài Nghê thật sự tức điên lên, ông không thèm đi tìm nữa. Nếu con bé đã không nghe lời bố mẹ, cũng không thích đi học, thì chẳng bằng để nó ra ngoài va vấp một chút, đến lúc đó nó mới biết được cuộc sống trước kia hạnh phúc đến nhường nào.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bà Nghê lại nghĩ khác, dù sao con bé cũng còn nhỏ, nếu ở bên ngoài chịu thiệt thòi thì người xui xẻo vẫn chính là nó, nên họ quyết tâm tiếp tục ra ngoài tìm kiếm Nghê Văn Sảng.
Lại nói, cô thiếu nữ phản nghịch Nghê Văn Sảng có một người bạn tốt, là nam sinh học cùng lớp với mình, tên là Thạch Lỗi. Vì họ đều thích chơi game nên quan hệ của hai người rất tốt.
Mấy ngày nay Thạch Lỗi cũng cảm thấy kỳ lạ đây này? Vì sao mãi mà không thấy Nghê Văn Sảng online chứ? Cậu ta gọi cho cô bé mấy lần, nhưng điện thoại đều ở trong tình trạng tắt máy. Dù biết Nghê Văn Sảng thường xuyên trong tình trạng vì chơi game nên xao lãng học tập, bị bố nhốt trong nhà, nhưng thời gian lần này hình như cũng quá dài rồi!
Tối hôm đó, Thạch Lỗi vẫn ra quán net chơi như bình thường, không ngờ lại thấy Nghê Văn Sảng đã lâu không online đột nhiên nói chuyện với mình trong game…
Thạch Lỗi thấy Nghê Văn Sảng đăng nhập thì lập tức vui mừng nói với cô bé: “Tổ tông ơi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, mấy ngày nay cậu chạy biến đi đâu thế hả?”
Ai ngờ hình đại diện của Nghê Văn Sảng chợt lóe sáng rồi vụt tắt, thể hiện cô vừa thoát mạng. Thạch Lỗi thấy thế, lập tức gọi điện thoại cho cô bé, phát hiện nó đang trong tình trạng tắt máy.
Lúc ấy Thạch Lỗi chỉ nghĩ con bé này đúng là vô lương tâm? Mấy ngày không liên hệ như vậy, mà chưa nói câu nào đã tự dưng thoát mạng chạy mất rồi? Nhưng lúc này, đột nhiên cậu ta thấy biểu tượng QQ của mình nhấp nháy, chắc có người đang trò chuyện với mình, hình như là Nghê Văn Sảng.
Cậu ta mở ra xem thì đúng thật, cô bé gửi tin cho Thạch Lỗi trên QQ nói mình muốn về nhà…
Thạch Lỗi không hiểu gì cả, lúc trước Nghê Văn Sảng luôn nói với cậu ta rằng mình muốn rời khỏi cái nhà này, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé chủ động muốn trở về. Thế là cậu ta trả lời lại: “Muốn về thì về đi? Chẳng lẽ bố mẹ còn không cho cậu về nhà à?”
Không ngờ Nghê Văn Sảng vừa thoát mạng lại đột nhiên sáng lên, trả lời cậu ta: “Tớ không về được.” Nói xong lại thấy thoát mạng.
Lần này Thạch Lỗi thực sự hoang mang rồi đấy? Vội gõ nhanh trên bàn phím, gửi lại một câu: “Tại sao không về được? Có cần tớ giúp cậu không?”
Một lát sau, Nghê Văn Sảng lại vào mạng: “Nói cho bố tớ biết, tớ có lỗi với họ… Tớ đuổi theo mặt trời…”
Có lẽ cảm thấy Nghê Văn Sảng quá khác thường, nên Thạch Lỗi lập tức gọi điện thoại đến nhà bạn mình, người nghe là bố cô bé. Khi Thạch Lỗi truyền lại những lời của Nghê Văn Sảng cho ngài Nghê, thì đầu dây bên kia vang lên tiếng pha lê bị vỡ.
Thì ra Nghê Văn Sảng và bố cùng rất thích xem một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Trong đó nhân vật nam chính vì cứu nhân loại nên tự hi sinh, mở ra con tàu chứa đựng virus có thể hủy diệt cả thế giới rồi bay về phía mặt trời. Trước khi chết anh ta còn nói với con của mình rằng, bố đi đuổi theo mặt trời.
Ngài Nghê biết con gái mình sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời thoại này, chắc chắn cô bé ám chỉ mình đã xảy ra chuyện. Cũng từ ngày đó, điện thoại của gia đình ngài Nghê cứ đến 9 giờ tối sẽ reo lên hai tiếng chuông, đây cũng là một lời hứa giữa hai bố con khi cô bé còn nhỏ.
Khi đó ngài Nghê đang ở thời gian đầu phát triển sự nghiệp, nên có rất nhiều chuyện phải tự mình xử lý, nhưng vì phải đi công tác liên tục nên không có nhiều thời gian ở cùng con gái. Về sau ngài Nghê nghĩ ra một trò chơi để an ủi cô bé, đó chính là cứ đến 9 giờ tối mỗi ngày, ông sẽ gọi về nhà, nhưng điện thoại chỉ vang lên hai tiếng chuông.
Đây là một ám hiệu giữa ông và con gái, ý là bố rất nhớ con, muốn về thăm con. Đây là ám hiệu chỉ thuộc về bố con họ, vì thế ngài Nghê tin rằng con gái mình đã gặp chuyện và hồn của con bé về báo tin, hi vọng người trong nhà mau chóng tìm được nó.
Nhưng ông ấy không nhận được bất kì manh mối nào có ích từ phía cảnh sát. Camera giám sát của cửa hàng có hiện lên hình ảnh cô bé đi cùng một nam sinh mặc đồ thể thao, nhưng khi ra khỏi cửa hàng là một đoạn đường không hề có camera, nên sau đó cô bé đi hướng nào thì không ai biết được.
Sau đó, ông kể lại chuyện này cho một bạn hàng cùng làm ăn với mình, vì người kia là một mối khách cũ của chú Lê, nên đã giới thiệu ngài Nghê đến chỗ chú ấy, hi vọng chúng tôi có thể giúp tìm được di thể của con gái…
Tôi nghe xong mà cảm thấy mờ mịt, nhỡ đâu ông ấy nghĩ sai, con gái mình còn chưa chết thì sao. Có khi cô bé chỉ chạy trốn cùng bạn trai, vậy chúng tôi biết đi đâu mà tìm!
Dường như chú Lê cũng có suy nghĩ giống tôi, chú ấy cũng bận tâm về chuyện này, nên bảo ngài Nghê đọc ngày sinh tháng đẻ của con gái, ông ấy muốn bói một quẻ cho cô bé để xem dữ hay lành.
Không ngờ chú Lê xem xong, mặt sầm xuống, thở dài nói: “Ngài Nghê, quẻ tượng này là đại hung, chỉ sợ tuổi thọ của con gái ngài thật sự đã hết.”
Ngài Nghê ôm mặt, cúi đầu im lặng. Một lát sau ông ấy mới từ từ ngẩng đầu lên nói: “Lê đại sư, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, tôi chỉ hi vọng có thể nhanh chóng tìm được con bé, để nó không phải trôi dạt ở bên ngoài, làm cô hồn dã quỷ.”
Tôi cũng thấy rất thông cảm với người bố này, lúc con gái chưa xảy ra chuyện thì hận rèn sắt không thành thép, tới lúc xảy ra chuyện thì lại tự trách mình đã không dạy con cho tốt, và hơn hết là không bảo vệ được con!
Chú Lê nói muốn một món đồ mà Nghê Văn Sảng yêu thích, nhưng người bố này lại làm vẻ mặt khó xử, nói mình cũng không biết con gái thích gì. Chú Lê chỉ biết thở dài: “Được rồi, chúng ta đành phải đến nhà ngài thử vậy!”
Ba chúng tôi theo ngài Nghê về biệt thự ở khu Ngự Cảnh, nhà ông ấy là một tòa biệt thự ba tầng, trang trí bên trong cũng không quá xa hoa, xem ra ngài Nghê này là một doanh nhân khá thực dụng.
Bà Nghê nhận được điện thoại của chồng, đã đứng ở cửa chờ chúng tôi từ sớm. Tôi thấy khuôn mặt bà tiều tụy, hiển nhiên là đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời, nếu Nghê Văn Sảng có thể biết những điều này từ sớm, thì chắc đã không xảy ra chuyện.
Bà Nghê đích thân đưa tôi đến phòng ngủ của Nghê Văn Sảng, đó là một gian phòng đúng kiểu con gái, bày biện đủ loại mèo bông Hello Kitty. Từ cách bài trí của căn phòng này có thể thấy Nghê Văn Sảng đã từng là một cô bé rất ngoan ngoãn và biết nghe lời, thế thì vì sao cô bé lại trở thành thanh niên phản nghịch như bây giờ chứ, có lẽ liên quan đến việc không thể trò chuyện được với bố mẹ chăng.
Lần này ngài Nghê thật sự tức điên lên, ông không thèm đi tìm nữa. Nếu con bé đã không nghe lời bố mẹ, cũng không thích đi học, thì chẳng bằng để nó ra ngoài va vấp một chút, đến lúc đó nó mới biết được cuộc sống trước kia hạnh phúc đến nhường nào.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bà Nghê lại nghĩ khác, dù sao con bé cũng còn nhỏ, nếu ở bên ngoài chịu thiệt thòi thì người xui xẻo vẫn chính là nó, nên họ quyết tâm tiếp tục ra ngoài tìm kiếm Nghê Văn Sảng.
Lại nói, cô thiếu nữ phản nghịch Nghê Văn Sảng có một người bạn tốt, là nam sinh học cùng lớp với mình, tên là Thạch Lỗi. Vì họ đều thích chơi game nên quan hệ của hai người rất tốt.
Mấy ngày nay Thạch Lỗi cũng cảm thấy kỳ lạ đây này? Vì sao mãi mà không thấy Nghê Văn Sảng online chứ? Cậu ta gọi cho cô bé mấy lần, nhưng điện thoại đều ở trong tình trạng tắt máy. Dù biết Nghê Văn Sảng thường xuyên trong tình trạng vì chơi game nên xao lãng học tập, bị bố nhốt trong nhà, nhưng thời gian lần này hình như cũng quá dài rồi!
Tối hôm đó, Thạch Lỗi vẫn ra quán net chơi như bình thường, không ngờ lại thấy Nghê Văn Sảng đã lâu không online đột nhiên nói chuyện với mình trong game…
Thạch Lỗi thấy Nghê Văn Sảng đăng nhập thì lập tức vui mừng nói với cô bé: “Tổ tông ơi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, mấy ngày nay cậu chạy biến đi đâu thế hả?”
Ai ngờ hình đại diện của Nghê Văn Sảng chợt lóe sáng rồi vụt tắt, thể hiện cô vừa thoát mạng. Thạch Lỗi thấy thế, lập tức gọi điện thoại cho cô bé, phát hiện nó đang trong tình trạng tắt máy.
Lúc ấy Thạch Lỗi chỉ nghĩ con bé này đúng là vô lương tâm? Mấy ngày không liên hệ như vậy, mà chưa nói câu nào đã tự dưng thoát mạng chạy mất rồi? Nhưng lúc này, đột nhiên cậu ta thấy biểu tượng QQ của mình nhấp nháy, chắc có người đang trò chuyện với mình, hình như là Nghê Văn Sảng.
Cậu ta mở ra xem thì đúng thật, cô bé gửi tin cho Thạch Lỗi trên QQ nói mình muốn về nhà…
Thạch Lỗi không hiểu gì cả, lúc trước Nghê Văn Sảng luôn nói với cậu ta rằng mình muốn rời khỏi cái nhà này, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé chủ động muốn trở về. Thế là cậu ta trả lời lại: “Muốn về thì về đi? Chẳng lẽ bố mẹ còn không cho cậu về nhà à?”
Không ngờ Nghê Văn Sảng vừa thoát mạng lại đột nhiên sáng lên, trả lời cậu ta: “Tớ không về được.” Nói xong lại thấy thoát mạng.
Lần này Thạch Lỗi thực sự hoang mang rồi đấy? Vội gõ nhanh trên bàn phím, gửi lại một câu: “Tại sao không về được? Có cần tớ giúp cậu không?”
Một lát sau, Nghê Văn Sảng lại vào mạng: “Nói cho bố tớ biết, tớ có lỗi với họ… Tớ đuổi theo mặt trời…”
Có lẽ cảm thấy Nghê Văn Sảng quá khác thường, nên Thạch Lỗi lập tức gọi điện thoại đến nhà bạn mình, người nghe là bố cô bé. Khi Thạch Lỗi truyền lại những lời của Nghê Văn Sảng cho ngài Nghê, thì đầu dây bên kia vang lên tiếng pha lê bị vỡ.
Thì ra Nghê Văn Sảng và bố cùng rất thích xem một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Trong đó nhân vật nam chính vì cứu nhân loại nên tự hi sinh, mở ra con tàu chứa đựng virus có thể hủy diệt cả thế giới rồi bay về phía mặt trời. Trước khi chết anh ta còn nói với con của mình rằng, bố đi đuổi theo mặt trời.
Ngài Nghê biết con gái mình sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời thoại này, chắc chắn cô bé ám chỉ mình đã xảy ra chuyện. Cũng từ ngày đó, điện thoại của gia đình ngài Nghê cứ đến 9 giờ tối sẽ reo lên hai tiếng chuông, đây cũng là một lời hứa giữa hai bố con khi cô bé còn nhỏ.
Khi đó ngài Nghê đang ở thời gian đầu phát triển sự nghiệp, nên có rất nhiều chuyện phải tự mình xử lý, nhưng vì phải đi công tác liên tục nên không có nhiều thời gian ở cùng con gái. Về sau ngài Nghê nghĩ ra một trò chơi để an ủi cô bé, đó chính là cứ đến 9 giờ tối mỗi ngày, ông sẽ gọi về nhà, nhưng điện thoại chỉ vang lên hai tiếng chuông.
Đây là một ám hiệu giữa ông và con gái, ý là bố rất nhớ con, muốn về thăm con. Đây là ám hiệu chỉ thuộc về bố con họ, vì thế ngài Nghê tin rằng con gái mình đã gặp chuyện và hồn của con bé về báo tin, hi vọng người trong nhà mau chóng tìm được nó.
Nhưng ông ấy không nhận được bất kì manh mối nào có ích từ phía cảnh sát. Camera giám sát của cửa hàng có hiện lên hình ảnh cô bé đi cùng một nam sinh mặc đồ thể thao, nhưng khi ra khỏi cửa hàng là một đoạn đường không hề có camera, nên sau đó cô bé đi hướng nào thì không ai biết được.
Sau đó, ông kể lại chuyện này cho một bạn hàng cùng làm ăn với mình, vì người kia là một mối khách cũ của chú Lê, nên đã giới thiệu ngài Nghê đến chỗ chú ấy, hi vọng chúng tôi có thể giúp tìm được di thể của con gái…
Tôi nghe xong mà cảm thấy mờ mịt, nhỡ đâu ông ấy nghĩ sai, con gái mình còn chưa chết thì sao. Có khi cô bé chỉ chạy trốn cùng bạn trai, vậy chúng tôi biết đi đâu mà tìm!
Dường như chú Lê cũng có suy nghĩ giống tôi, chú ấy cũng bận tâm về chuyện này, nên bảo ngài Nghê đọc ngày sinh tháng đẻ của con gái, ông ấy muốn bói một quẻ cho cô bé để xem dữ hay lành.
Không ngờ chú Lê xem xong, mặt sầm xuống, thở dài nói: “Ngài Nghê, quẻ tượng này là đại hung, chỉ sợ tuổi thọ của con gái ngài thật sự đã hết.”
Ngài Nghê ôm mặt, cúi đầu im lặng. Một lát sau ông ấy mới từ từ ngẩng đầu lên nói: “Lê đại sư, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, tôi chỉ hi vọng có thể nhanh chóng tìm được con bé, để nó không phải trôi dạt ở bên ngoài, làm cô hồn dã quỷ.”
Tôi cũng thấy rất thông cảm với người bố này, lúc con gái chưa xảy ra chuyện thì hận rèn sắt không thành thép, tới lúc xảy ra chuyện thì lại tự trách mình đã không dạy con cho tốt, và hơn hết là không bảo vệ được con!
Chú Lê nói muốn một món đồ mà Nghê Văn Sảng yêu thích, nhưng người bố này lại làm vẻ mặt khó xử, nói mình cũng không biết con gái thích gì. Chú Lê chỉ biết thở dài: “Được rồi, chúng ta đành phải đến nhà ngài thử vậy!”
Ba chúng tôi theo ngài Nghê về biệt thự ở khu Ngự Cảnh, nhà ông ấy là một tòa biệt thự ba tầng, trang trí bên trong cũng không quá xa hoa, xem ra ngài Nghê này là một doanh nhân khá thực dụng.
Bà Nghê nhận được điện thoại của chồng, đã đứng ở cửa chờ chúng tôi từ sớm. Tôi thấy khuôn mặt bà tiều tụy, hiển nhiên là đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời, nếu Nghê Văn Sảng có thể biết những điều này từ sớm, thì chắc đã không xảy ra chuyện.
Bà Nghê đích thân đưa tôi đến phòng ngủ của Nghê Văn Sảng, đó là một gian phòng đúng kiểu con gái, bày biện đủ loại mèo bông Hello Kitty. Từ cách bài trí của căn phòng này có thể thấy Nghê Văn Sảng đã từng là một cô bé rất ngoan ngoãn và biết nghe lời, thế thì vì sao cô bé lại trở thành thanh niên phản nghịch như bây giờ chứ, có lẽ liên quan đến việc không thể trò chuyện được với bố mẹ chăng.
/1940
|